Thể loại: Ngôn tình cổ đại, cung đình, HE
“…Nữ tử có thân hình mảnh mai này lại độc như nọc rắn, đẩy chàng vào chỗ chết. Đáng lẽ chàng phải coi nàng là kẻ thù lớn nhất trong đời, giết được mà sảng khoái.
Nhưng… Tại sao cánh tay lại không theo ý chí của chàng, càng ôm nàng thêm chặt.
Không muốn buông tay!
Thân thể mềm yếu ấy, những ngón tay thon thả ấy, và cả khuôn mặt thanh tú ấy giờ đang lạnh cóng, lạnh đến đỏ ửng da thịt. Thường ngày, nếu lạnh đến ửng đỏ thế này, nàng đã cuộn tròn trong lòng chàng như một con mèo nhát gan.
Đã quen nghe nàng đàn hát, quen nghe nàng cười nói, quen với khi nàng uể oải dựa vào giường, cùng chàng duyệt công văn. Đã biết lai lịch của nàng không đơn giản, lại cứ tưởng có thể dễ dàng ngầm khống chế. Cứ tưởng chỉ cần chút kế mọn, bắt được kẻ đứng sau kia, là có thể bắt được cái người hay nói dối kia về lại bên mình.
Có ai ngờ mọi sự thay đổi trong khoảnh khắc, gậy ông lại đập lưng ông. Cứ tưởng có thể giữ mãi con chim phỉ thúy trong lòng bàn tay, có ai ngờ nó lại vỗ cánh bay về bên cạnh chủ nhân mình.
Còn chàng, vẫn không muốn buông lỏng vòng tay. Quen bế nàng, ôm nàng, hôn nàng. Ngón tay, vẫn còn lưu giữ xúc cảm lướt qua cánh môi hồng. Chàng quen rồi.
Chàng quen rồi…
Nữ tử đáng ghét, đáng hận, đáng giết nhất thế gian. Nữ tử yếu đuối nhất, thông tuệ nhất, đáng yêu nhất thế gian.
Người mà chàng khổ sở truy đuổi, chính là tuyệt thế giai nhân này.
Sở Bắc Tiệp khẽ nhắm mắt, bao nhiêu suy nghĩ đang giày vò trái tim chàng.
“Vương gia, hãy thả thị nữ của ta ra.”
Thả nàng? Nàng sẽ đi đâu?
Nàng lừa ta, dụ ta, sao có thể nói đi là đi?
Khắp thế gian này, ta chỉ muốn có một mình nàng…
Nàng là thị nữ nổi danh của vương phủ Kính An ở Quy Lạc quốc. Vốn thông minh, có tài dụng binh và sở hữu tiếng đàn, giọng hát say đắm lòng người, nàng luôn nhận được sự mến mộ, theo đuổi mạnh mẽ từ các bậc nam nhân. Thế nhưng, Sính Đình chỉ mưu cầu một tình yêu đích thực, không màng thế sự lợi danh hay vinh hoa phú quý…
Chàng là Trấn Bắc vương, đệ đệ của Đông Lâm vương, người ta nhắc đến chàng là nhắc đến một mãnh tướng hộ quốc đa mưu túc trí vang danh thiên hạ, mang trong mình chí lớn chinh phạt vùng đất mới, hợp nhất tứ quốc…
Số phận đưa họ tình cờ đến với nhau nhưng lại đặt ở hai đầu chiến tuyến, ngăn cách bởi quốc hận, tình thù.
“Vẫn còn đó cây đàn cổ trong vương phủ Trấn Bắc.
Đóa hoa cài lên tóc, đã héo tàn ở tận nơi đâu.
Thiếp là thân bồ liễu hồng nhan mơ với gió trăng, chàng là bảo đao cung khỏe chí ôm toàn thiên hạ, giữa chúng ta, quốc thù cao như núi.
Núi cao tới trời, chàng không nhìn thấy thiếp, thiếp ngước không thấy chàng.
Lòng đau như cắt, chưa bao giờ hết…”
Phải chọn lựa thế nào đây? Là nghĩa nặng hay tình sâu? Liệu họ có phá vỡ được bức tường cản bước tình yêu? Liệu lời thề dưới ánh trăng ngày đó có thành hiện thực?
Mời các bạn đón đọc “Cô phương bất tự thưởng” – bộ tiểu thuyết 2 tập của tác giả Phong Lộng đã khiến hàng ngàn trái tim phải thổn thức và đã cướp đi biết bao nước mắt của hàng trăm ngàn độc giả Trung Quốc. Một thiên tình ca bi tráng của đấng anh hùng và bậc tài nữ.
quyển 2 chương 67: ngoại truyện: bẫy tình