Dịch: Thanh Dạ
Sau khi xe chạy vào bãi đỗ xe của khách sạn Hoa Viên, Mạnh Phi Phàm đậu xe xong, rồi dẫn hai chị em đến phòng anh đã đặt trước.
Chưa đến giờ hẹn, do đó Khâu Lệ Như vẫn còn chưa đến.
Mạnh Phi Phàm nhận thực đơn tối nay từ tay người phục vụ, nhìn lướt qua từng mục. Thằng nhóc sành ăn Phương Trạm Hoành kia đã đặt trước một bàn thức ăn ngon rồi. Nhưng, anh lo không biết những món ăn đó có hợp khẩu vị của mẹ vợ hay không, do đó đưa thực đơn cho Diệp Giai Ngưng.
Diệp Giai Ngưng xem tỉ mỉ những món ăn trong thực đơn, rồi so với khẩu vị của mẹ mình, bỏ những món như vi cá, tổ yến và những món quá nhiều dầu mỡ.
Vừa mới chọn món xong, thì vang lên tiếng gõ cửa. Phục vụ dẫn hai người vào. Diệp Giai Ngưng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Phương Trạm Hoành và Phương Phương lần lượt đi vào, người thì có vẻ mặt hớn hở, kẻ kia thì lại gượng gạo xấu hổ.
Diệp Giai Ngưng vội vàng đi đến hỏi thăm Phương Phương: “Phương Phương, cuối cùng cậu cũng đến rồi. Mình còn sợ hôm nay là cuối tuần, chiếc xe đạp của cậu địch không nổi trăm ngàn chiếc xe trên đường đó.”
Phương Trạm Hoành cất hai tiếng cười “hí hí”, nói: “Xui xẻo thật đó, em nói trúng phóc rồi. Xe của cô ấy đi được nửa đường thì bị người ta tông trúng, suýt chút nữa bị người ta chơi khăm rồi. Cũng may anh đi ngang qua giải quyết giúp cô ấy, tiện thể mang cô ấy đến đây luôn. Bằng không, chắc đến tết nguyên tiêu cô ấy cũng không đến đây kịp.”
Phương Phương hơi tức, nhưng nghĩ lại hôm nay quả thật anh ta đã giúp cô một việc lớn, mà cô là con người biết phân biệt rõ đâu là ân đâu là oán, cũng chẳng muốn tính toán với anh ta.
Diệp Giai Ngưng thấy thái độ của hai người này như vậy, trong chớp mắt có một niềm vui sướng vô cùng hài hoà. Giác quan thứ sáu của phụ nữ mách bảo cho cô rằng, hai người này rất có triển vọng nha!
Hôm nay, cô cố ý mời Phương Phương và Phương Trạm Hoành đến đây góp vui. Cô sợ lát nữa Mạnh Phi Phàm nhắc đến chuyện cầu hôn, lỡ như mẹ có ý kiến nào khác, nếu ở đây có người ngoài, mẹ cũng không thể giận được.
Phương Phương cảm thấy bầu không khí có chút ngượng ngùng, ánh mắt nhìn quét một vòng khắp phòng, rồi chuyển đề tài ngay: “Ủa, lạ nha. Đã hơn sáu giờ rồi, sao dì vẫn còn chưa đến vậy?”
Diệp Giai Ngưng nhìn đồng hồ đeo tay, đúng thật đã sáu giờ hơn rồi, cô nói nhỏ: “Ban đầu mình nói đến đón mẹ, nhưng mẹ nói không tiện để mình phải chạy nửa vòng thành phố, mẹ nói mẹ tự bắt xe đi được rồi. Bây giờ đã hơn sáu giờ rồi, không lẽ mẹ không tìm được chỗ này ta?”
Diệp Giai Ngưng lập tức gọi điện thoại cho mẹ, nhưng không ai bắt máy. Cô bắt đầu có chút lo lắng, vội vàng quay đầu lại, nói với em trai đang ngồi trên ghế sofa chơi IPAD: “Gia Minh này, em chạy ra cửa xem thử, có phải mẹ quên mất số phòng rồi không?”
Diệp Gia Minh đang chơi rất hăng say. Một nửa số con trai trong lớp cậu ai cũng có IPAD, ngày trước cậu chỉ có thể thầm ngưỡng mộ họ. Nhưng cậu không ngờ rằng, món quà đầu tiên Mạnh Phi Phàm tặng cậu lại là chiếc IPAD cậu đã mơ ước từ lâu. Cậu cảm thấy mình có chút thích người “anh rể” đẹp trai này rồi.
Nghe chị gọi cậu, cậu lập tức đáp lại một tiếng “dạ”. Sau đó, cậu nhanh chóng tắt cửa sổ trò chơi, cầm IPAD đặt xuống thật cẩn thận, rồi chạy xuống lầu đến sảnh chờ mẹ.
Diệp Giai Ngưng thấy cậu đi xuống rồi, liền gọi điện thoại cho mẹ ngay, nhưng vẫn không có ai bắt máy. Cô có chút lo lắng, chẳng lẽ mẹ bị lạc đường thật sao?
“Giai Giai à, em đừng lo lắng. Chắc mẹ em đang trên đường đến đây, điện thoại để trong túi xách, không nghe thấy tiếng chuông thôi.” Mạnh Phi Phàm nắm lấy tay cô, nói lời an ủi thật nhỏ nhẹ. Nét mặt dịu dàng, giọng nói ấm áp.
Phương Trạm Hoành ngồi bên cạnh nhịn không được nháy mắt mấy cái, mặt trời chắc mọc đằng tây rồi! Anh đã bao lâu rồi chưa nhìn thấy Mạnh Phi Phàm tỏ ra dịu dàng như vậy nhỉ? Phương Trạm Hoành cười hí hí, nhưng không ngờ lại bị Mạnh Phi Phàm lườm một cái: Bây giờ là lúc nào rồi, mà còn tỏ vẻ hí hửng khi người khác gặp nạn như vậy!
Lúc Diệp Giai Ngưng sốt ruột định chạy xuống lầu, thì tiếng gõ cửa lại vang lên thêm một lần nữa.
Cửa bị đẩy ra, Diệp Gia Minh dẫn Khâu Lệ Như đi vào. Diệp Giai Ngưng thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười đi đến đón mẹ. Nhưng lúc nhìn thấy một người nữa đến cùng mẹ, nụ cười trên gương mặt cô trở nên cứng đờ.
Anh ấy, sao lại đến đây chứ?
Đúng lúc này tầm mắt của Mạnh Phi Phàm cũng dời đến phía cửa, đến khi anh nhìn rõ người đến, nụ cười trên gương mặt anh cũng đông cứng lại trong phút chốc, ngay sau đó lại nở nụ cười vui vẻ lần nữa.
Cậu ta đến thật đúng lúc!
Nam Hạo bước vào phòng, nhìn thấy tình hình ở trong phòng, anh cũng sững sờ trông thấy!
Nam Hạo biết rõ hôm nay là sinh nhật của mẹ Diệp Giai Ngưng. Cho nên, hôm qua mẹ đã bảo anh đưa đơn hàng cho mẹ Diệp Giai Ngưng rồi, nhưng anh lại cố ý đợi đến ngày hôm nay. Anh biết rõ, đơn hàng này là một đơn hàng lớn đối với mẹ Diệp Giai Ngưng. Nếu như, anh biến đơn hàng này thành quà sinh nhật cho dì ấy, chắc chắn sẽ giành được cảm tình của dì ấy.
Buổi chiều anh canh đúng giờ, đến nhà Diệp Giai Ngưng. Quả như những gì anh đoán, Khâu Lệ Như vô cùng cảm động, nói lời cảm ơn trước sự giúp đỡ của bà Trang. Dì ấy còn nói, đúng lúc tối nay Diệp Giai Ngưng muốn mừng sinh nhật với mẹ, nếu anh có rãnh thì cùng nhau ăn một bữa cơm. Nam Hạo đợi chính là câu nói này của bà ấy, anh đồng ý với tâm trạng ngập tràn niềm vui.
“Mẹ à, sao mẹ đến trễ vậy chứ? Làm con lo lắng muốn chết, có phải mẹ không tìm thấy phòng phải không? Lúc nãy, con còn kêu Gia Minh xuống dưới đợi mẹ đó.” Diệp Giai Ngưng cố ý làm lơ người đứng đằng sau mẹ, quàng vào cánh tay mẹ, nói chuyện ríu rít.
Khâu Lệ Như vỗ nhẹ vào tay con gái, mỉm cười rồi cất tiếng nói thật dịu dàng: “Giai Giai à, ban đầu mẹ tính hôm nay sẽ đến sớm một chút. Vừa đúng lúc Nam Hạo đưa đơn hàng mới đến cho mẹ. Mẹ mải mê lựa kiểu, nên mới đến trễ vậy.”
“Ồ. Thì ra là như vậy. Quả thật phải cảm ơn bà Nam rồi.” Diệp Giai Ngưng không thể tiếp tục giả vờ như mình không nhìn thấy Nam Hạo, quay đầu tỏ lòng biết ơn với anh.
Anh cũng biết lây lòng, làm người khác yêu thích quá nhỉ? Cô nói thầm câu đó trong lòng.
“Em không cần cảm ơn đâu. Mẹ anh trước giờ vẫn là khách hàng trung thành của dì mà. Sau này chắc sẽ có thêm nhiều đơn hàng hơn nữa, đến lúc đó còn phải phân phối đến khách hàng ở các chi nhánh khác ở ngoài nước.” Nam Hạo trả lời ngay, còn tiện thể nói với Khâu Lệ Như về tương lai tươi đẹp sau này.
Quả nhiên, Khâu Lệ Như vô cùng vui mừng, nói với anh không ngớt: “Dì vô cùng cảm ơn tấm lòng của bà Trang.”
Mạnh Phi Phàm đừng một bên, mỉm cười không nói gì. Nam Hạo quả nhiên không phải dạng vừa đâu, coi như cũng biết cách lấy lòng người khác lắm. Như vậy cũng tốt, có đối thủ ngang sức ngang tài như vậy đánh mới vui chứ.
Sau khi Khâu Lệ Như và Nam Hạo nói những lời khách sáo với nhau xong, bà nhìn thấy trong phòng có hai người mặt hơi quen, bèn quay qua hỏi con gái: “Hai vị này là ai vậy con?”
Diệp Giai Ngưng giới thiệu với mẹ mình ngay: “Mẹ à, đây chính là anh Mạnh Phi Phàm của tập đoàn Phi Phàm, còn đây là anh Phương Trạm Hoành của công ty Amy. Hôm nay hai anh ấy đến đây để dự sinh nhật của mẹ, còn muốn tặng cho mẹ một món quà lớn nữa.”
Khâu Lệ Như nhìn Mạnh Phi Phàm và Phương Trạm Hoành bằng ánh mắt ngờ vực, rồi quay đầu nhìn con gái. Chủ tịch của tập đoàn Phi Phàm và tổng giám đốc của công ty Amy đến chúc mừng sinh nhật cho bà, còn tặng một món quà lớn ư? Chuyện này là sao đây?
Diệp Giai Ngưng thấy được vẻ ngờ vực trong ánh mắt của mẹ, cô buông cánh tay của mẹ ra, rảo bước đến bên bàn trà, cầm lấy một túi hồ sơ đẹp đẽ, rồi nhanh chóng trở lại bên mẹ mình, đưa túi hồ sơ cho mẹ.
“Mẹ, mẹ mở ra xem thử đi.”
Khâu Lệ Như nhận lấy túi hồ sơ, mở nó ra, trên bìa hồ sơ viết: Hợp đồng chuyện nhượng “Đông Phương Vận”. Tim của bà đập nhanh, hai tay bắt đầu run rẩy, vội vã lật ra xem.
“Giai Giai, chuyện này là sao vậy con?” Bà nhìn hợp đồng, trong ánh mắt càng hiện rõ vẻ lo lắng.
Diệp Giai Ngưng cho rằng tại sao trên đó lại viết tên của cô, bèn mỉm cười nói xin lỗi mẹ: “Mẹ à, anh Mạnh không có giấy chứng minh của mẹ, cho nên mới sử dụng chứng minh nhân dân của con làm thủ tục chuyển nhượng. Mẹ yên tâm đi, nếu như mẹ muốn trên đấy viết tên mẹ, hai mẹ con mình tuần sau đi làm thủ tục là ổn thoả rồi.”
“Viết tên ai, điều đó không quan trọng. Chỉ là, tại sao công ty Amy lại trả “Đông Phương Vận” cho chúng ta chứ?” Ánh mắt nghi ngờ của Khâu Lệ Như dừng lại trên người Phương Trạm Hoành, bà cảm thấy trong chuyện này có gì đó rất kỳ lạ.
Phương Trạm Hoành tính trả lời, thì Diệp Giai Ngưng liền cướp lời giải thích: “Mẹ à, mẹ đừng lo quá. Chủ tịch Mạnh và giám đốc Phương sau khi biết chuyện xảy ra trong nhà chúng ta, hai người không nói gì, liền trả lại “Đông Phương Vận” cho chúng ta đó.”
“Nhưng mà, con lấy đâu ra nhiều tiền để lấy lại “Đông Phương Vận” thế hả?” Khâu Lệ Như lại hỏi. Nếu như nói tập đoàn Phi Phàm và công ty Amy bằng lòng giao trả “Đông Phương Vận” cho bọn họ, cũng phải lấy cái giá năm đó giao trả mới phải. Nhưng, con gái mới tốt nghiệp đại học, chân ướt chân ráo bước ra xã hội, thì lấy đâu ra nhiều tiền đến vậy?
“Ưm. Về vấn đề này con phải giải thích với mẹ một chút. Lúc chủ tịch Mạnh nói có thể giao trả “Đông Phương Vận” cho chúng ta, con biết nhà mình không có đủ tiền trả hết một lần. Nhưng con không muốn vụt mất cơ hội lấy lại “Đông Phương Vận”. Do đó, con đã đưa ra một lời đề nghị với chủ tịch Mạnh là bay mươi phần trăm lợi nhuận trong vòng tám năm tới của “Đông Phương Vận” sẽ thuộc quyền sở hữu của công ty Amy. Mẹ à, con không được sự cho phép của mẹ, đã đưa ra điều kiện này. Mẹ không giận con chứ.”
Mạnh Phi Phàm vẫn luôn mỉm cười nghe cô nói lời tự bào chữa cho mình. Cô nhóc này càng ngày càng không đơn giản rồi, khả năng nói dối không chớp mắt càng ngày càng giỏi. Quả nhiên uống nước bọt của anh nhiều rồi, nên cũng học theo anh luôn rồi. Không tệ, không tệ, trẻ nhỏ dễ dạy nha. Nhưng, nếu về mặt nào đó có thể nâng cao lên nữa, thì lợi ích của anh sau này sẽ tăng thêm một bậc rồi.
Diệp Giai Ngưng nói những lời đó với mẹ xong, quay đầu nhìn Mạnh Phi Phàm. Hy vọng anh có thể chứng thực lại những lời cô vừa nói, như vậy mới càng có sức thuyết phục hơn.
Diệp Giai Ngưng không ngờ rằng, khi cô nhìn vào ánh mắt ấm áp của anh, rồi lại nhìn môi anh nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý, thì trái tim của cô đập “thình thịch” một hồi. Cô biết rõ, anh đang nghĩ gì. E hèm, cái người này, bây giờ là lúc nào rồi mà còn nghĩ đến chuyện kia hả?
Phương Trạm Hoành thấy Mạnh Phi Phàm không trả lời, cho rằng anh họ muốn mình đứng ra nói rõ ràng. Do đó, anh đứng dậy nói: “Cô Khâu à, nếu cô có ý kiến gì với việc chia lại bảy mươi phần trăm lợi nhuận trong vòng tám năm cho công ty Amy, cô có thể đưa ra ý kiến khác. Chúng tôi sẽ đưa ra quyết định khác sau khi họp nội bộ.”
Lời nói mang tính chất công việc của anh, vừa khéo chứng thực lời nói của Diệp Giai Ngưng.
Khâu Lệ Như nghe vậy, nỗi lo lắng trong lòng bà cũng vơi đi không ít. Nhưng, trong lòng bà lại ập đến một nỗi lo khác. “Sau khi lấy lại “Đông Phương Vận”, ai sẽ quản lý đây?”
Mấy năm nay, “Đông Phương Vận” đều do công ty Amy quản lý, còn có hoạt động marketing của tập đoàn Phi Phàm, bây giờ nó đã không còn là công ty nội y bình thường như năm đó bà đã quản lý. Mặt khác, từ sau khi bị xe đụng, phần đầu bị tổn thương, bản thân bà cảm thấy lực bất tòng tâm đối với việc quản lý một công ty lớn như vậy.
Diệp Giai Ngưng nhận thấy được vẻ lo lắng trong ánh mắt của mẹ, cô nói tiếp: “Mẹ à, mẹ đừng lo lắng. Việc này con cũng đã nghĩ đến rồi. Cho nên, con đã thương lượng với công ty Amy, tám năm tới, công ty Đông Phương Vận vẫn để do quản lý.”
“Sao con lại nói như thế?” Khâu Lệ Như không hiểu được nói thế.
“Mẹ à, tuổi mẹ đã cao rồi, phải ngồi hưởng phúc chứ. Mẹ không thể như lúc còn trẻ, dốc hết lòng vào ‘Đông Phương Vận’ nữa. Còn bản thân con, con không biết buôn bán. Gia Minh bây giờ vẫn còn nhỏ. Cho nên, con mới bàn bạc với công ty Amy, ‘Đông Phương Vận’ vẫn để cho bọn họ tiếp tục quản lý giúp chúng ta. Đợi đến khi Gia Minh tốt nghiệp đại học, sẽ chuyển nhượng lại ‘Đông Phương Vận’ với tên của em ấy.” Diệp Giai Ngưng mỉm cười nhìn em trai, trả lời mẹ mình.
Khâu Lệ Như và Diệp Gia Minh đều sững sờ.
Khâu Lệ Như không ngờ rằng, con gái mình lại có thể sắp xếp ổn thỏa đến như vậy. Niềm vui mừng dâng trào trong lòng bà.
Diệp Gia Minh vẫn còn hoảng hốt. Cho dù tuổi của cậu còn nhỏ, nhưng cậu vẫn hiểu rõ, chị mình đưa ra quyết định như vậy, đều là do Mạnh Phi Phàm đứng phải sau chỉ dẫn. Trong lòng cậu lại càng có ấn tượng tốt về Mạnh Phi Phàm.
Nam Hạo đứng một bên, nghe hết mọi chuyện, cũng coi như hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra. Anh không ngờ rằng Mạnh Phi Phàm vì theo đuổi Diệp Giai Ngưng, thậm chí có thể không chớp mắt đưa con bài kiếm hốt bạc ‘Đông Phương Vận’ cho Diệp Giai Ngưng. Lấy hai bên ra so sánh, đơn hàng cái kia, sao có thể sánh bằng đây?
Mạnh Phi Phàm cảm nhận được ánh mắt đầy biết ơn của Khâu Lệ Như và Diệp Gia Minh, cũng nhận thấy được vẻ sửng sốt trong ánh mắt của Nam Hạo, thì anh biết rõ bước đầu thành công của ngày hôm nay anh đã đạt được rồi.
“Mọi người đều đến đông đủ rồi, chúng ta mau ngồi xuống ăn cơm thôi.” Vừa nói dứt lời, anh nhìn Phương Trạm Hoành ra hiệu, bảo cậu ấy sắp xếp chỗ ngồi.
Phươg Trạm Hoành hiểu ngầm trong lòng, lập tức nở nụ cười, nói với Khâu Lệ Như bằng giọng lễ phép: “Cô Khâu à, lúc trước cháu đã không phải với cô nhiều lần, mong cô rộng lượng, thông cảm bỏ qua ạ. Hôm này là ngày sinh nhật của cô, hy vọng phần quà này, có thể làm cô vui vẻ. Nào nào nào, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”
Phương Trạm Hoành nói xong, lại bận rộn sắp xếp chỗ ngồi cho mọi người.
Anh chỉ vào chỗ ngồi chính ở bên phải bàn tròn, nói với Khâu Lệ Như bằng giọng lễ phép: “Cô Khâu à, cô ngày sinh nhật của cô, cô phải ngồi ở chỗ kia. Bữa cơm ngày hôm nay, chủ tịch Mạnh nói anh ấy mời. Cho nên, chủ tịch Mạnh, anh phải ngồi ở chỗ chính giữa kia. Giai Ngưng, em ngồi ở chỗ bên trái chủ tịch Mạnh. Phương Phương, em ngồi kế bên Giai Ngưng đi. Còn Gia Minh nữa, em ngồi ở bên cạnh Phương Phương.”
Phương Trạm Hoành sắp xếp hết chỗ ngồi cho mọi người, chỉ riêng Nam Hạo là anh không nhắc đến.
Trên mặt Nam Hạo hơi có vẻ lúng túng.
Khâu Lệ Như thế Nam Hạo vẫn còn đứng ở bên kia, bèn nói với anh ấy: “Hạo à, cháu qua bên này ngồi với dì đi.”
Nam Hạo nở nụ cười biết ơn với bà: “Vâng ạ. Dì ạ, cháu cung kính không bằng tuân lệnh rồi.”
Mạnh Phi Phàm thấy mọi người đã ngồi vào chỗ rồi, bèn quay đầu hỏi Khâu Lệ Như: “Dì à, dì có muốn uống chút rượu hay nước gì không?”
Khâu Lệ Như trả lời với giọng khách sáo: “Tôi không biết uống rượu, đồ uống là được rồi.”
“Nước cốt dừa với trứng hoặc sữa bắp, dì thích uống loại nào?”
Khâu Lệ Như lại lắc đầu nói: “Mỡ máu của tôi hơi cao, không thích hợp uống những thứ đó.”
Nam Hạo lập tức tiếp lời: “Dì à, không bằng dì uống chút nước ép lê đi. Trời cũng sắp vào thu rồi, hay khô hanh thiếu nước. Hơn nữa, nước ép lê không ảnh hưởng đến bệnh mỡ máu cao của dì đâu.”
Khâu Lệ Như gật đầu nói: “Được. Cháu nói rất đúng. Vậy gọi nước ép lê đi.”
Phương Trạm Hoành nhìn thẳng vào Mạnh Phi Phàm, người đang cau mày, trong lòng thầm nghĩ: Cuộc chiến lấy lòng mẹ vợ tương lai chính thức bắt đầu!
Ở bên này, anh nói với người phục vậy: “Vậy lấy hai phần nước ép lê đi. Phái nữ và người vị thành niên không thể uống rượu. Anh Nam Hạo, anh thường thích gọi loại rượu gì. Hôm nay đã đến đây rồi, cũng đừng khách sáo nữa.”
Nam Hạo nở nụ cười tao nhã nói: “Tôi lái xe không thể uống rượu. Hôm nay tôi còn có trách nhiệm đưa dì và Giai Giai về nhà.”
Đồ già mồm, cái thứ già mồm. Khóe môi Phương Trạm Hoành giật mạnh, cố nhẫn nhịn không nói hai câu đó ra. Anh ta lại quay đầu nói với Mạnh Phi Phàm: “Louis à, hôm nay anh cũng lái xe, vậy nhiệm vụ uống rượu cứ giao cho em đi.”
Louis ư? Nam Hạo vừa nghe thấy cái tên này, bèn liếc nhìn Mạnh Phi Phàm. Vừa đúng lúc đụng phải ánh mắt của Mạnh Phi Phàm đang nhìn anh, một ánh mắt thật sắc bén!
Suy nghĩ đó vừa lướt ngay qua đầu Nam Hạo, anh ta mỉm cười nói: “Tôi thật không ngờ, tên tiếng Anh của chủ tịch Mạnh lại trùng với tên tôi. Thật hiếm thấy. Nhưng, Giai Giai à, em đừng bao giờ nhận lầm người nhé.”
Phương Phương chứng kiến mọi chuyện từ đầu đến cuối, cũng coi như hiểu rõ tình hình của ngày hôm nay là như thế nào. Phương Phương có chút vui vẻ nhìn hai người đàn ông chất lượng tốt vì lấy lòng người đẹp mà mở cuộc chiến tranh.
Phương Phương cất tiếng giảng hòa: “Món ăn đều lên hết rồi, mọi người ăn trước rồi hẳn nói sau. Hôm nay là sinh nhật dì, chúng ta chính là đến góp vui mà. Ăn thôi, ăn thôi.”
Phương Trạm Hoành cũng kêu gọi mọi người. “Ăn nào, ăn nào.”
Hai người cùng đồng thanh nói cùng một lời, chợt liếc nhau một cái, rồi lập tức chuyển tầm mắt sang nơi khác.
Các món ăn ngon lần lượt được bưng lên, để đầy hết cả bàn. Nam Hạo nhìn vài món, lấy đôi đũa chung chịu khó gắp thức ăn cho Khâu Lệ Như. “Dì à, mẹ cháu nói, dì thích ăn những món này, cho nên dì phải ăn nhiều một chút đó.”
Mạnh Phi Phàm cũng không tỏ ra yếu kém, tự tay lóc từng miếng thịt béo ngọt của con cá đù vàmg, cẩn thận bỏ hết xương cá ra ngoài, rồi gắp vào trong bát của Khâu Lệ Như, nói: “Dì ơi, đây là món ăn nổi tiếng ở đây, cá đù vàng chưng cách thủy với rượu gạo (hoàng tửu). Không những giữ được độ tươi ngon của cá, mà còn chứa nhiều canxi và photpho. Món ăn này với người lớn tuổi mà nói, là món bổ canxi quý giá nhất.”
“Hai đứa đừng cứ mãi gắp thức ăn cho dì nữa, hai đứa cũng phải thưởng thức món ăn đi chứ.” Khâu Lệ Như không tài nào chịu đựng được thế tiến công của hai chàng thanh niên ngồi hai bên trái phải, vội vã ngăn cản hai người lại. Bà âm thầm quan sát từ khi nãy, liền nhận thấy có gì đó khang khác. Ánh mắt của hai đứa này nhìn về phía con gái bà với vẻ mặt khác nhau.
Mạnh Phi Phàm mỉm cười nói: “Dì à, hôm nay là sinh nhật dì. Bề dưới như chúng cháu gắp thức ăn cho dì là chuyện nên làm. Nhưng, hôm này cháu còn có một yêu cầu nhỏ, mong nhận được sự đồng ý của dì.”
“Hửm?” Khâu Lệ Như quay đầu nhìn anh, ánh mắt mang theo chút nghi ngờ.
Anh mỉm cười, nói với Khâu Lệ Như bằng giọng trịnh trọng: “Cháu xin dì hãy gả con gái cưng của dì cho cháu ạ.”
Khâu Lệ Như sững người! Bà không ngờ rằng, chỉ vừa mới bắt đầu bữa tiệc, cậu ta lại vội vàng đưa ra yêu cầu này như vậy.”
Diêp Giai Ngưng nghe anh nói câu đó, liền quay đầu nhìn anh, khóe môi xếch lên, cũng sững sờ không kém.
Bàn tay đang gắp thức ăn của Nam Hạo cũng dừng lại trong giây lát, anh ta bỏ đôi đũa xuống, nhìn về phía Khâu Lệ Như nói: “Dì à, suýt chút nữa cháu cũng quên mất, mẹ cháu nhờ cháu chuyển lời đến dì, mùng tám âm lịch tháng sau là ngày tốt, dì cảm thấy có thể chọn ngày đó làm lễ đính hôn giữa cháu và Giai Ngưng không ạ?”
Khâu Lệ Như nhìn hai người thanh niên một trái một phải, rồi lập tức dời tầm mắt nhìn về phía đứa con gái còn đang sững sờ kia, cau mày hỏi: “Giai Giai à, mẹ có hơi khó hiểu về chuyện này. Con có thể giải thích cho mẹ hiểu không?”
Khâu Lệ Như vừa dút lời, Nam Hạo chăm chú nhìn Diệp Giai Ngưng, rồi đột nhiên nói: “Giai Giai à, lúc trước quả thật anh đã làm sai một số việc. Hy vọng em có thể cho anh một cơ hội, được không em? Nhưng mà, anh thật sự không hy vọng em gả cho một người đã từng ly hôn. Như vậy đối với em là không công bằng.”
Từng ly hôn ư? Khâu Lệ Như hiểu được ý tứ trong lời nói của Nam Hạo. Bà quay đầu về phía bên trái nhìn Mạnh Phi Phàm.
Trong lòng Mạnh Phi Phàm chửi rủa Nam Hạo trăm ngàn lần. Ngay trong lúc này đây, dám bới móc chuyện cũ của anh.
Nhưng, trên mặt anh vẫn nở nụ cười dịu dàng, nói: “Đúng ạ, cháu quả thật đã từng kết hôn một lần. Nhưng mà, cháu đã ly hôn từ ba năm trước rồi. Bây giờ người cháu yêu là Giai Giai. Cháu sẽ cho cô ấy tình yêu sâu đậm nhất, bao dung cô ấy nhiều nhất. Người đã từng ly hôn, trong hôn nhân sẽ càng biết trân trọng thủy chung hơn.”
“Anh Mạnh, tôi có thể hỏi anh, tại sao anh lại ly hôn không?” Nam Hạo nhìn chằm chằm Mạnh Phi Phàm, từng bước từng bước hỏi ép anh.
Cảm xúc của Diệp Giai Ngưng cũng dâng theo. Mạnh Phi Phàm trước giờ chưa từng nói cho cô biết, tại sao anh lại ly hôn.
“Cuộc hôn nhân đầu tiên của cháu vấp phải sự phản đối của ba mình. Nhưng, dì hãy yên tâm. Lần này, ba cháu đã đồng ý rồi.” Mạnh Phi Phàm quay đầu nói với Khâu Lệ Như. Nam Hạo đột ngột hỏi câu này, anh ta chắc chắn biết rõ mình tại sao ly hôn, anh chỉ cần thành thật khai báo thôi.
Quả nhiên, Nam Hạo không chịu bỏ qua mỉm cười nói: “Anh có chắc chắn ba anh sẽ không phản đối cuộc hôn nhân thứ hai này không?”
Mạnh Phi Phàm không muốn tiếp tục dong dài với Nam Hạo, coi sự gây hấn của anh ta là không khí, nói với Khâu Lệ Như: “Nếu như dì không phản đối, ngay mai hoặc ngày mốt cháu muốn dẫn Giai Giai về gặp ba cháu. Ba cháu hy vọng cháu có thể mau chóng dẫn Giai Giai đến gặp ông ấy. Nhưng cháu vẫn chưa nhận được sự đồng ý của dì, cho nên cháu không dám làm theo ý mình.”
Khâu Lệ Như tỏ vẻ khó xử, bà không bao giờ ngờ rằng, vốn tưởng rằng hôm nay chỉ cùng người nhà ăn một bữa cơm bình thường, lại không ngờ, bà lại dính phải chuyện khó xử đến vậy.
Nói thật lòng, trong lòng bà, người bà thích là Nam Hạo. Nam Hạo không những trẻ tuổi, mà mẹ của Nam Hạo đã thẳng thắn ngỏ lời, nói nhà họ Nam nhất định không bạc đãi Giai Giai.
Còn về Mạnh Phi Phàm, đó là người bà không thể làm mích lòng được. Bây giờ khó khăn lắm mới lấy lại được ‘Đông Phương Vận’, bà không muốn mất nó một lần nữa. Bà quan sát thái độ của con gái, thấy được trong lòng con gái, ngưởi nó thích lại là Mạnh Phi Phàm.
Nếu nói Mạnh Phi Phàm có chỗ nào không tốt ư? Bà cũng không thể nói được. Ở thời đại bây giờ, tái hôn cũng không phải chuyện vẻ vang gì. Bây giờ anh ta lại cần xin bà với giọng điệu thành khẩn như vậy, làm bà cảm thấy có hơi đau đầu rồi.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Cửa phòng mở ra, Tôn Vân tay cầm bó hoa cẩm hướng chướng màu hồng phấn bước vào. Cô ta nhìn thấy tình hình trong phòng, trái tim rung lên một hồi. Nhưng, một chân đã bước vào rồi, đành phải cắn răng tiếp tục đi vào bên trong.