Tác giả: Dưa hấu trân bảo châuThể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, Gia Đấu, Nữ Cường,
HE, Hài Hước, Hào Môn Thế Gia, Chữa Lành, Điền Văn, Ngọt, Sảng VănTeam dịch:
Carrot Và Tịch DươngGiới thiệu:Phủ Minh Hầu vì đứng sai phe giữa các hoàng tử và
công chúa mà bị tịch biên!Minh Hầu gia tự vẫn, anh em trai bị đày ra biên ải, Nữ
Đế lên ngôi, lòng怀 rộng lượng, chỉ giáng các nữ quyến Hầu phủ xuống làm thường
dân.Tám người vợ cả, vợ lẽ và con gái, người mập người gầy, mỗi người một vẻ.
Được nuông chiều từ nhỏ, mười ngón tay không dính nước mùa xuân, chẳng biết làm
việc đồng áng, chỉ biết cơm bưng nước rót, vẽ mày tô son, đánh đàn ngâm thơ.
Giỏi lắm thì biết thêu thùa, tính toán sổ sách, chứ nào biết giặt giũ, nấu
nướng, trồng trọt, chăn nuôi.Lúc đầu bối rối, sau dần đâu vào đấy. Vợ cả, vợ lẽ
không còn tranh giành đàn ông, ngược lại trở thành bạn tốt. Con gái cả, con gái
lẽ không còn phân biệt cao thấp, ngược lại trở thành chị em tốt.Từ giặt giũ, là
ủi thuê cho người ta, đến khi trở thành thương hiệu thời trang hàng đầu kinh
thành; từ viết thư thuê hai đồng, đến thi cử, yết kiến, làm quan; từ bữa đói bữa
no, đến khi mở được quán ăn nhỏ mà ngay cả Nữ Đế cũng phải ghé thăm.Hiện tại đã
định ba cặp đôi:Con gái cả Minh Bảo Thanh x Bất lương suất Trường An (Chàng trai
tự ti như sói, yêu từ cái nhìn đầu tiên)Mẹ kế Lam Phán Hiểu x Quản sự (Trai tân
lớn tuổi, thầm thương trộm nhớ nhiều năm)Em út Minh Bảo Cẩm x Cậu hàng xóm lanh
lợi (Thanh mai trúc mã, rèn luyện nam đức)Thêm (có thể là điểm trừ):Còn một đôi
bạn tâm giao qua thư từ, chênh lệch chín tuổi, kết thúc mở.Đây là câu chuyện về
những cô gái phấn đấu, nhưng cũng có yêu đương. Tuyến tình cảm tôi thấy không
nhiều nhưng có độc giả thấy nhiều.Hiện tại là Nữ Đế, đời sau cũng là Nữ Đế,
nhưng không phải nữ tôn.Từ khóa: Cuộc sống bình dị, thanh mai trúc mã, làm
ruộng, ẩm thực, nhẹ nhàngNhân vật chính: Minh Bảo Thanh, Minh Bảo CẩmNhân vật
phụ: Lam Phán Hiểu, Minh Bảo YếnTóm tắt một câu: Các cô gái cùng nhau xây dựng
tổ ấm, ba bữa cơm, bốn mùa.Ý nghĩa: Trở về với cuộc sống chân thật, tận hưởng sự
tự do độc lập.
Chương 112