" – Đừng đi! My……..My "
- Anh Trí, anh tỉnh lại rồi
Mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là khụôn mặt, ko biết gọi là khóc hay cười của My nữa. Ơh….Mà tôi vừa nghĩ gì thế nhỉ? My?
- Em……em là My thật sao?
- Anh bị sao thế? Bác sĩ……..bác sĩ ơi, bà ơi anh Trí tỉnh rồi, anh Trí tỉnh rồi mọi người ơi
- Khoan đã, cái gì mà có bác sĩ ở đây?
- Anh bị tai nạn, hôn mê sâu mấy hôm nay rồi. Anh ko nhớ gì sao?
- Tai nạn? Làm gì có…………. Ôi đầu tôi? Chân tôi? Ai quấn đầy băng thế này?
- Vậy có nghĩa là………….?
- Đúng vậy, thằng Trí ko bị gì cả. Tất cả đều do bác sắp đặt?
- Sắp đặt? Tất cả đều là giả sao? Vậy là anh Trí ko bị gì cả? Anh ấy sẽ ko chết? Sẽ ko sống thực vật như lời bác nói ư?
- Đúng vậy. Nó vẫn bình thường. Bác đã cho nó uống thuốc ngủ, đưa nó vào bệnh viện quen với bác, sau đó thì sang canada và đưa cháu về đây
- Thì ra …..thì ra mọi người gạt cháu, bác có biết cháu lo thế nào ko? Mọi người thật quá đáng.- Người gạt cháu chính là cháu đấy?
- Bà!
- Cháu thật sự rất yêu thằng Trí, vậy tại sao cứ làm khổ nhau. Bây giờ cháu rất bực tức phải ko? Cháu muốn quay về Canada để đền đáp lại tình yêu của Ryan phải ko? Nhưng liệu cháu trở về đó và yêu Ryan thì cháu có làm cho Ryan hạnh phúc được ko? Hay sẽ chỉ đau khổ thêm?. Bà chỉ nói thế còn quyền quyết định vẫn là ở cháu. Nếu bây giờ cháu đi chắc sẽ còn kịp chuyến bay cuối.
Căn phòng chìm ngập trong im lặng, mọi người nhìn nhau. Chàng trai vẫn ngồi trên giường, anh nín thở chờ đợi sự lựa chọn của cô gái. Cô gái vẫn đứng im, có vẻ như đang suy nghĩ.
………………
Đột nhiên My quay người về phía tôi, rồi cô ấy xoay người và bước đi. Tôi sợ hãi, vội vàng nắm lấy tay cô ấy
- Nhưng nếu em lựa chọn Ryan, anh vẫn sẽ ko để em đi. Mất em một lần đã là quá đủ đối với anh.
Ấm! My đang ôm tôi, cảm giác kì diệu nhất mà tôi từng có được.
- Em giả vờ đấy, đồ ngốc. Cám ơn anh đã giữ em lại. Em yêu anh!
- Anh cũng yêu em.
[ - Mời cô dâu và chú rể trao nhẫn cưới cho nhau và hẹn ước với nhau
- Điều khỏan cuối cùng của em, em vẫn chưa nói đúng ko
- Ừmh
- Điều khỏan thứ : Bên A phải hứa suốt đời bên cạnh bên B. Ko bao giờ lìa xa
- Bên A xin hứa, suốt đời bên cạnh bên B ]
- Đừng có chen
- Dang ra một tí coi, tao ko thấy gì cả
- Tụi bây thằng nào cũng hú hí với gái cả rồi mà làm như giặc trước cửa phòng tân hôn người ta thế àh. Về phòng ngủ hết………. Để một mình tao coi được rồi hehehe
- Bà mẹ mày Tuấn Ú ơi, dang ra cho các đại ca coi
- Trời ơi đừng có chen
- Aaaaa….
Rầm………..
- I i i i …..trời ơi thằng Trí bị bất lực kìa tụi bây ơi.
- Chết rồi, tân hôn mà thằng Trí bị lép vế kìa
- Làm hại tao tưởng hấp dẫn lắm, tội nghiệp My quá mày nhỉ.
- Phải đi kiếm thuốc trị cho thằng Trí mới được.Hay mình lên chùa thiếu lâm bên Trung Quốc xin? Nghe nói thuốc tàu trị mấy cái này hay lắm
- Mày ngu, Chùa tòan là sư sao trị bệnh này được
- Ừh nhỉ, hay mình đi………………..
Cảnh tượng lúc này hết sức kinh khủng và dễ dẫn đến hiểu lầm tai hại, ông Trí đang nằm phía dưới tiếp đó là một lớp chăn dày và nó đang ngồi trên người Trí.
Chuyện, nó thắng trong trò oẳn tù tì nên nó được quyền hành hạ tên Trí với tiết mục “Lấy thịt đè người” mà lị. Ai dè tụi ông Việt vào và nghĩ là……….
- Hahahaha, chắc chết quá hahaha. Mắc cười quá hahaha.
- Làm gì mà cười ghê thế
- Mấy ông đó…..nói anh bị bất lực kìa…..hahahha
- Hahahaha…
- Ơh? Em cười thôi, anh bị thế mà cũng cười àh?
- Anh cười vì tụi nó dễ bị dụ quá
- Dụ gì?
- Anh giả vờ chơi trò đó với em vì anh biết thế nào tụi nó cũng rình mò trước phòng mình, nên anh phải có kế sách đuổi ruồi thì mới ăn cơm ngon được chứ
- Ăn cái gì cơ chứ, em ngủ rồi
- Êh thức dậy, vờ ngủ để quên nhiệm vụ àh. Thức dậy “Yêu” đi
- Ko, em ngủ rồi
- Àh, nhẹ nhàng ko nghe, anh dùng bạo lực đấy. Chết em này
- Aaaaa, hahaha đừng cù lét nữa….. Thức dậy nè, chịu chưa
Nó nín thở mở mắt trân trân nhìn Trí, hắn ta cũng trân trân mắt nhìn nó. Rồi hắn nhẹ nhàng áp sát mặt hắn vào mặt nó, từ từ nhẹ nhàng môi chạm môi, má chạm má, một bắt đầu nhẹ nhàng ột trận chiến mãnh liệt.
…..Năm năm sau…..
- Chị hai ơi, ba Trí đang làm gì mẹ My thế?
Hai đứa trẻ mũm mĩm với bộ pyjama rộng thùng thình chi chít hình đôrêmon đang lấp ló ở cửa nhà bếp
- Cái đó người ta gọi là hôn má đấy
- Hôn má nghĩa là hôn mẹ mình hả chị?
- Ngốc, hôn má nghĩa là hôn vào cái má ấy, còn được gọi là
thơm má, mi má, kiss má đấy. biết chưa?
- Sao chị hai biết?
- Ba Việt dạy chị đấy.
- Hai đứa này, làm gì vậy hả?
- Á á á…. Ba Tuấn nhéo con mẹ ơi
- Anh Tuấn, anh Phong, anh Việt, cả ba và bà nữa. Sao hôm nay đầy đủ thế ạ?
- Ừmh, hôm nay tụi nó mời các con đi ăn tiệc mừng vợ thằng Tuấn và vợ thằng Phong có thai đứa thứ ba đấy
- Ồh hai em trai làm gì mà mạnh thế, tới đứa thứ ba rồi cơ àh, chúc mừng nhé.
- Cám ơn lời chúc mừng đểu của mày nhé
- Mẹ ơi, có cả ba Ryan và mẹ Lan nữa này. Đi ăn thôi, vui quá!
Nhìn hai cục vàng của tôi nhảy loi choi giữa sân mà tôi vẫn chưa tin tất cả đều là sự thật. Từ một hợp đồng tạm thời giữa hai kẻ chẳng biết mặt nhau mà giờ đây đã là vợ chồng thì thật sự đến cả những người trong cuộc như tôi vẫn ko tin nổi.
Lan giờ đã có chồng và sinh sống ở Luân Đôn, thằng Phong thì đã có vợ cùng ba đứa con, còn Ryan đã được bố mẹ My nhận làm con nuôi và đang quản lí công ty của nhà My. Anh ta vẫn ở vậy nghe đâu là chờ đợi khi nào tôi và My chia li sẽ nhảy vào. Đừng mơ chứ! Nhưng dù gì tôi cũng đều muốn cảm ơn những người đã hy sinh vì tình yêu của chúng tôi. Trải qua biết bao sóng gió, thử thách cuối cùng chúng tôi cũng đến được với nhau, một phần nhờ bạn bè và người thân nhưng phần chính vẫn là tình yêu của chúng tôi. Và cả niềm tin, khao khát được có nhau. Tất cả đã làm nên tình yêu của chúng tôi. Cám ơn mọi người, cám ơn ông trời đã cho chúng tôi được gặp nhau
Một câu chuyện cổ tích giữa thời hiện đại.
Chắc có lẽ là câu chuyện của tôi.
—–THE END—–