Tôi được chọn vào vai thánh nữ giả, người sẽ chết trong vòng năm năm nữa, vào thời điểm mà hàng thật lên ngôi.
Ngồi mát ăn bát vàng. Một cơ hội như thế, có khi nào tôi lại từ chối chăng?
Ma lực từ đồng tiền là quá lớn. Chỉ với tiền lương thôi, ít nhất là đã có một căn biệt thự rồi!
Ăn tiền xong chạy trốn, một kế hoạch mới tuyệt hảo làm sao! Ấy thế mà...
Thần linh ngự trị đây, nhìn cứ bị dị dị kiểu gì ấy...
Thần trí tuệ Hessed: Vừa thấy tôi thì thở dài nhẹ nhõm.
Thần bác ái Oman: Thề sẽ giết mấy thằng dám xử tệ với tôi.
Thần tình yêu Odyssey: Hễ cứ ngồi cạnh tôi là vênh vênh cái mặt.
Thần hủy diệt Ciel: Nghĩ cảnh tôi bị thương mà nước mắt ngắn dài.
Thêm nữa, hội ứng viên nam chính (theo kịch bản chẳng mến mộ gì tôi) tự nhiên cũng dở chứng theo nữa ạ!
"Sao cứ nghĩ đến nàng, là trái tim của ta lại rộn ràng vậy chứ?"
Rồi đến Đại Tư tế, người vốn chỉ đứng xem, giờ cứ khi rảnh rỗi lại đến bảo, "Xin nàng hãy trở thành Thái tử phi."
Hoàng thái tử, vốn tránh tôi như tà ma chướng khí, cũng lật mặt nhanh như trở bàn tay. "Nàng muốn gì, cứ việc nói với ta. Mọi tước hiệu nếu muốn đều sẽ là của nàng."
Hội trưởng Hội Thương nhân, bằng cái mặt trước giờ thấy tôi là lạnh tanh, lại bắt đầu liếc liếc tôi các thứ, hễ xểnh ra là muốn cho tôi quà.
So với cái đống kia, thì cái này mới đúng là hết cứu: Gã phản diện đột nhiên bỏ ngang vai, không hủy diệt thế giới hay gì nữa, và tức là cũng không thèm giết tôi, thậm chí còn đề nghị hợp tác nữa! Mệt mấy người này ghê...
Thần linh chư phật ơi, cho con làm bù nhìn được không nào? Con thề các thần đấy, con không đoái hoài gì vận mệnh nhân loại đâu.
Cho con toại nguyện đi... Con chỉ muốn một căn nhà thôi mà.
chương 09