Tên đó mặc một bộ trang phục chiến binh bình thường, đeo một thanh đại kiếm ngang hông, ngón tay hắn búng nhẹ vào cán kiếm khiến nó phát ra những âm thanh leng keng.
Một vết sẹo rất dài kéo dài từ bên trái sang bên phải gương mặt khiến khuôn mặt gã đã xấu xí lại càng thêm dữ tợn. Luồng ác ý mạnh mẽ tuôn trào xung quanh hắn như thể hắn căm ghét cả thế giới cũng khiến cho cái danh "ác nhân" hiện rõ trên đầu hắn.
Là tên mặt sẹo đã lái cái xe ngựa chở nô lệ hồi sáng sao? Nếu hắn ở đây... vậy thì ông chú kia là ai?
"Nói... căn cứ của chúng ở đâu, nếu không thì đừng hòng toàn mạng trở về." Mặt sẹo nói với một nụ cười bình thản nhưng lại phản phất chút dữ tợn.
Ông chú cười khẩy, nói: "Mơ đi."
Mặt sẹo cau mày: "Ngươi không sợ chết sao?"
"Sợ chết? Nếu ta là một kẻ hèn nhát như thế, thì làm gì có chuyện ta dám đối đầu với ngươi? Với lại, ta còn phải trả ngươi mối thù bắt cóc người em gái yêu quý của ta mười năm trước."
"Em gái? À~ Ta không biết đấy, thì ra đây là lý do tại sao ngươi xen vào công cuộc kinh doanh của bọn ta. Không may là ta còn chẳng nhớ em gái ngươi là đứa nào, haha... mỗi ngày mỗi phi vụ mà." Mặt sẹo nghiêng đầu giả vờ suy nghĩ một chút, nhưng giọng điệu lại lãnh đạm đến rợn người.
“Ta khuyên ngươi đừng nghĩ đến đứa em gái đó nữa, nô lệ bị bán đa số đều có kết cục không mấy tốt đẹp.”
"Với lại..." Mặt sẹo cười khoái trá, “Nếu đã là nô lệ tận mười năm thì chắc là ký Linh Khế Ước luôn rồi, giờ có tìm ra cũng chẳng cứu được."
"Ngươi!" Ông chú trợn mắt trong phẫn nộ, giận tới mức muốn nổ cả gân máu trên trán, nhưng ông ấy lại cố kìm nén nó lại. "Mục đích của ngươi khi làm những chuyện này là cái quái gì cơ chứ!"
"Mục đích ư? Chẳng phải ta vừa nói rồi sao..." Mặt sẹo nhìn chằm chằm vào ông chú với đôi mắt sắc bén, "Căn cứ của chúng ở đâu, và bọn nó đang âm mưu cái gì?"
"Ta đã nói bao nhiêu lần rồi! Mơ đi! Chỉ cần ta còn thở thì ta sẽ luôn luôn chống lại ngươi và cái cạm bẫy luân hồi khốn nạn đó!"
"Vậy thì thôi. Xem ra ta không thể nói lý với ngươi được rồi." Mặt sẹo nhún vai. "Giết hắn."
Khi những người mặc đồ đen bao quanh ông chú và Carol bắt đầu lao tới, ông ta cũng bắt đầu thủ thế. Tuy nhiên, chỉ việc nhìn vào cấp độ của Khí Công thôi là biết rằng ông ta hoàn toàn không có cơ hội thắng mặt sẹo.
Tôi nên làm gì? Nếu tôi hành động, thì e rằng kế hoạch của Carol sẽ đổ sông đổ bể hết, nhưng nếu tôi không làm, Carol sẽ bị bắt và kế hoạch sẽ tiếp tục, nhưng ông chú sẽ bị giết.
Bỏ mặc một người để cứu thêm nhiều người khác... hay là cứu người đang ở ngay trước mắt mình...
Nghe thì khó trả lời đấy, nhưng với tôi thì không. Vì tôi đã có quyết định từ lâu rồi.
Ngay lúc tôi định hủy kích hoạt phép ẩn thân và lao ra, ông chú đột nhiên nói với vẻ tự tin: "Ngươi vẫn nghĩ ta là kẻ yếu đuối đã bị thuộc hạ của ngươi đánh đập lúc trước sao?"
Ông chú kia hét lên, và cơ thể ông ngay lập tức bùng phát một luồng sức mạnh áp đảo toàn bộ thuộc hạ mặc đồ đen của mặt sẹo.
Ông chú đó giấu nghề à?
Thôi không manh động nữa, quay lại núp thôi.
"Oh? Ngươi đã đột phá lên hạng chiến binh trung cấp rồi à?" Mặt sẹo không hề bối rối trước cảnh tượng đó mà chỉ tiếp tục gõ nhẹ vào chuôi kiếm.
"Không tệ, nhưng thủ hạ của ta không đơn giản như vậy đâu."
Ngay khi mặt sẹo dứt lời, một số thuộc hạ của hắn liền bao vây xung quanh ông chú. Và sức mạnh của chúng liền gia tăng đáng kể không thua kém gì ông chú kia.
"Đội hình tổ hợp?" Ông chú giật mình nói.
"Đúng, đó chính là đội hình tổ hợp." Không hiểu sao, mặt sẹo lại bắt đầu giải thích mọi chuyện cho ông chú biết.
"Vệ sĩ ở nhà đấu giá đều là trẻ mồ côi được huấn luyện từ nhỏ, chúng không có nhiều tài năng cho lắm nên đa số đều là chiến binh cấp thấp. Nhưng chúng đã được huấn luyện cho một phương pháp đặc biệt giúp chúng có thể kết hợp Khí Công lại với nhau thành một thể thống nhất, qua đó cho phép chúng chiến đấu với chiến lực vượt xa bản thân."
“Có nghĩa là, trước khi ngươi kịp hạ một tên, thì chúng đã cho ngươi ăn sát thương từ tất cả chúng cộng lại rồi. Nhược điểm duy nhất của nó là gây suy giảm tuổi thọ cho người sử dụng, đa số chúng đều không qua nổi tuổi hai mươi, nhưng chẳng sao, vì trẻ mồ côi mọc đầy đường mà, bọn ta muốn bao nhiêu chẳng được." Mặt sẹo vừa cười như điên vừa đưa tay sờ vết sẹo của mình.
"Ngươi..." Ông chú lườm mặt sẹo với đôi mắt đỏ hoe: "Thằng hèn hạ!!! Sao mày dám sử dụng những đứa trẻ đáng thương như công cụ vậy hả!?"
Sau đó, ông chú cố thuyết phục những thủ hạ của mặt sẹo bỏ kiếm xuống. Thấy thế, mặt sẹo liền cười phá lên.
"Hahaha, thật đáng tiếc làm sao~ bọn chúng không thể trả lời ngươi đâu... bởi vì... chúng bị cắt lưỡi mất tiêu rồi."
Nghe vậy, ông chú đưa bàn tay run rẩy của mình chạm vào mặt một trong những thủ hạ mặc đồ đen... và chúng liền vung kiếm tấn công ông.