Cái đéo gì đấy Carol, cô thật sự ngu tới mức đó à? Ngay cả khi đang mang trên mình khuôn mặt khỉ sắp vỡ nát đó, cô vẫn dám giở trờ tán tỉnh người ta? Không sợ bị ăn đấm sao?
Tất nhiên, Carol không thể nghe thấy suy nghĩ của tôi, nên cô ta quyết định bồi thêm một cú nháy mắt với ông chú.
Không chút do dự, ông ta liền đưa hai tay lên ngực thủ thế với vẻ mặt kinh tởm.
Lời nói của ông ta nghẹn lại, mắt liên tục liếc nhìn Carol như thể đang tìm kiếm điều gì đó. Mất một lúc sau ông ta mới có thể cất tiếng nói với giọng run run: "Con nói... con bẩm sinh đã có khuôn mặt như thế này?"
Và Carol gật đầu...
"Ông chú này không phải là người có học vấn đâu, con lừa chú à?"
"Tôi không hề nói dối."
"Thật là... một đứa trẻ đáng thương... làm sao con có thể lớn lên với ngoại hình như vậy? Ta còn không thể tìm được chỗ nào ưa nhìn trên mặt con." Ông ta lau nước mắt nơi khóe mắt, thương hại nói.
Với giọng điệu từ bi và những giọt nước mắt chân thành, nếu tôi không biết trước được thân phận thật của hắn thì chắc là tôi đã tin rằng hắn là một người chú tốt bụng, giàu lòng nhân ái rồi.
"...Thật bất bình làm sao, quý ngài đây lại nghĩ rằng tôi là một cô gái xấu xí, tôi đây không đáng để ngài buồn lòng vì tôi tới vậy đâu." Carol nặn từng từ một trong khi đang nghiến răng với một bên má co giật.
"...Ôi, con bé còn không hề nhận ra rằng mình đang sống trong ảo mộng của bản thân."
"Ngươi..." Không nhịn nổi nữa, Carol xắn tay áo lên, nhưng ngay khi đinh lao tới thì cô nhận ra rằng cái thân hình vạm vỡ và rắn rỏi kia không phải dạng vừa.
"Không lẽ... quý ngài đây tới để giễu cợt tôi sao?"
"Dĩ nhiên là không, ta chỉ muốn cứu những cô gái tội nghiệp, ngu dốt như con thôi.”
Diễn xuất hay đấy, quả đúng là chúa tể bóng tối có khác. Hắn ta đã biến một vụ bắt cóc trở nên trong sạch và tốt đẹp. Cho nên là làm ơn, hãy bắt cô ta đi nhanh lên hộ tôi cái, cô ta rất, rất cần sự giúp đỡ của chú đó.
"Thật sự xin lỗi, nhưng vì ta vẫn còn việc khác phải làm, nên ta sẽ đi trước."
Cái gì? Rời đi sao? Hắn không phải là chúa tể bóng tối à? Màn diễn xuất nửa vời đó không ổn chút nào đâu đấy! Ít nhất thì cũng phải đưa Carol đi để thể hiện rằng mình là một người tốt chứ?
Không thèm quan tâm tới suy nghĩ của tôi, hắn thở dài, quay đầu rời đi với vẻ mặt rõ ràng là không muốn vướng vào Carol.
Biết ngay mà, cái mặt khỉ làm hỏng hết việc rồi, dù sở thích có bệnh hoạn tới đâu thì cũng chẳng thể ưa nổi cái bản mặt đó... lẽ ra tôi nên nắm đầu Carol đi tẩy trang.
Thấy ông chú kia sắp rời đi, Carol hoảng quá, đành dùng tới chiêu thức trứ danh của mình: Lao vào ôm lấy chân hắn.
"Waaa... chẳng phải ông đã đồng ý giúp tôi hay sao... hà cớ gì lại bỏ mặc tôi lại như này? Ông không lo rằng ai đó sẽ tìm cách bắt cóc tôi à?"
Hắn cố tiến tới vài bước, rồi khi nhận ra rằng mình không thể kéo Carol ra thì cúi người xuống miễn cưỡng nói: "Cô gái à, trông cô thế này thì tôi cam đoan rằng cô sẽ an toàn."
"An toàn là ý gì? Tôi đây xinh đẹp như vậy, người bình thường nhìn vào là liền có ý muốn phạm tội rồi."
"Không có đâu, nếu người khác thật sự có ý muốn phạm tội lên cô, thì chắc kèo rằng nó tới từ sự thôi thúc muốn đạp lên mặt cô một cái đó, với lại, cá nhân ta nghĩ rằng nếu đạp lên thì mặt cô sẽ đẹp hơn được chút ít." Hắn vừa nói, vừa cố rút chân ra khỏi người Carol.
"Awawa!!! Sao ông thích xúc phạm người khác y như Lilith vậy! Tôi...một quý cô như tôi rõ ràng là rất xinh đẹp mà. Không chịu đâu, không chịu đâu! Ông phải đưa tôi đi!"
Ông chú, người đã kéo lê Carol đi hơn mười mét, đột nhiên dừng lại, vẻ mặt ông ta dấy lên đầy sự thắc mắc.
"Nè cô gái, cô rơi vào lưới tình của tôi rồi đó à?"
"Không." Carol trả lời ngay lập tức.
Sau đó, ông ta liền rút chân ra khỏi tay Carrol trong khi cô ấy bị phân tâm và lao đi trong khi cường hóa cơ thể bằng Khí Công...
“Uuu…” Carol nhìn chằm chằm vào nơi mà ông ta vừa chạy đi, vừa khóc vừa hét tại chỗ, “Sheesh, vị tiểu thư xinh đẹp như ta làm sao mà an toàn cho được? Đúng là cái đồ cà trớn! Ngu ngốc! Khốn nạn! Đi chết đi! Uuu… lỡ như kế hoạch thất bại thì sao…”
Tôi thở dài, định an ủi Carol. Nhưng ngay sau đó, tiếng bước chân liền vang lên từ nơi ông chú biến mất, và lần này tiếng bước chân không chỉ có một. Dường như có một nhóm người đang đuổi theo ai đó.
Chuyện gì đang xảy ra thế này? Không lẽ tên chúa tể bóng tối kia đang bị một tổ chức chính nghĩa đuổi theo sao?
Dù còn phân vân nhưng tôi vẫn thận trọng không di chuyển.
Ông chú kia bước ra từ bóng tối, ngọn nến trên tay ông ta không hề tắt do lực gió khi hắn đang chạy mà còn chiếu rõ khuôn mặt khó chịu của hắn. Khi tới gần Carol, ông ta cầm lấy tay cô và nói: "Đi theo ta, nhanh lên!"
"Huh? … Ah?" Carol dường như không hiểu tình hình nên cô ta hỏi một cách ngu ngốc rằng: "theo... tới đâu cơ?"
Ông ta kéo cô đi theo, giọng điệu mất bình tĩnh: "Không có thời gian để giải thích đâu, nếu chúng ta không chạy ngay thì không có cửa thoát nữa."
"Hehe... muộn rồi đó tên kia, không còn đường chạy nữa đâu."
Nhiều tiếng bước chân vang lên, và một vài bóng người mặc đồ đen vây quanh Carol và ông chú.
Và rồi, một kẻ có vẻ ngoài ấn tượng hơn so với những tên khác từ từ bước ra khỏi đám đông.
"Khá là khó để lần ra dấu vết của ngươi đó." Hắn ta búng lấy cái vũ khí ở thắt lưng trong khi vuốt ve vết sẹo kéo dài từ trán trái đến cằm phải.
"Khai mau, căn cứ của tổ chức ở đâu, và bọn chúng đang âm mưu chuyện gì?"