Carol chạy ra giữa đường, nhìn quanh rồi ngã xuống đất.
Thay vì đứng dậy, cô ôm đầu gối và bắt đầu khóc như thể các vị thần đã bỏ rơi cô ấy.
Có vẻ như tôi đã hiểu nhầm Carol, cô ta thực sự rất có tài diễn xuất. Cái khung cảnh một cô gái đáng thương vô tình bị ngã và bong gân trên đường, chỉ biết khóc lóc trong vô vọng mà đợi người giúp đỡ sống động đến nỗi ngay cả cú ngã và tiếng khóc cũng thật chân thực.
“Wuwuwuwu, thằng khốn nạn nào để cái hòn đá này giữa đường vậy trời!"
“……”
Đôi khi tôi thật sự tin rằng cái đôi tai thính quá mức của mình là một lời nguyền. Đặc biệt là khi tôi ở cùng Carol.
Cùng lúc đó, tiếng bước chân kia đến gần hơn, ngay lập tức khiến tôi trở nên cảnh giác. Hẳn chúng đã nghe thấy tiếng kêu của Carol vì tiếng bước chân đang ngày càng to và nhanh hơn.
Tôi lấy một cuộn giấy phép chuyên dùng để ẩn thân trong nhẫn trữ vật ra và thì thầm, “Con yêu mama nhất.”
Cuộn giấy phát ra ánh sáng yếu ớt bao quanh tôi và hoàn toàn che giấu sự hiện diện của tôi.
Một bóng đen len lỏi ra khỏi bóng tối và dừng lại bên cạnh Carol.
"Cô bé à, sao bé về muộn thế? Không biết rằng nơi đây rất nguy hiểm vào ban đêm sao?"
Tới rồi, cái câu nói đúng chuẩn sách giáo khoa, đầu tiên là hắn sẽ phóng đại mức độ nguy hiểm của nơi này, sau đó đề nghị đưa ta về nhà...
"Bé có muốn chú dẫn về nhà cho không?"
Đúng như dự đoán, người đàn ông này hẳn là đã được Nhà đấu giá cử đến để thu thập những nô lệ mới.
Tôi nhẹ nhàng di chuyển một chút Long Huyết Lực, tập trung nó vào trong mắt để cải thiện tầm nhìn của mình, và chẳng mấy chốc, cái hình bóng đó đã trở nên rõ ràng.
Anh ta có khuôn mặt bình thường không có nét gì đặc biệt, bộ râu lởm chởm dường như đã để lâu ngày và bộ quần áo công nhân bẩn thỉu…
Cái đéo gì thế? Đây không phải là chú công nhân đã chỉ đường cho tôi trước đó sao?
Sao lại thế được? Khi tôi nói chuyện với anh ta trước đó, tôi không ngửi thấy mùi gì đáng nghi về anh ta cả, tất cả những gì tôi thấy ở anh là một người đàn ông trung niên đã phải chịu vô số khó khăn trong cuộc sống.
Không lẽ... hắn... hắn là Chúa Tể Bóng Tối? Kẻ thao túng màn đêm, ông trùm của thế giới ngầm, chuyên giả dạng thành thường dân để thực hiện kế hoạch đầy mưu mô của mình?
Và vì hắn cũng có vẻ thân mật với tôi hồi sáng, cho nên hắn cũng đặt tôi vào trong tầm ngắm rồi? Thậm chí, anh ta còn cố tình tiết lộ một số thông tin về lũ buôn nô lệ để lấy lòng tin của tôi...
T-thật đáng sợ, nếu lần này tôi không bí mật đi cùng Carol và biết được thân phận thực sự của anh ta, thì có lẽ lần sau tôi sẽ bị hắn lừa thật mất!
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng. Tên này đúng là kẻ lẩn khuất trong màn đêm, một vị vua tối cao của bóng tối sâu thẩm. Với cái kỹ năng diễn suất đó, không biết hắn đã lừa được bao nhiêu cô gái ngây thơ rồi? Chẳng trách tại sao nhà đấu giá lại cử hắn đi làm loại chuyện này.
Carol phớt lờ anh ta, vẫn tiếp tục khóc trong khi ôm chân.
Có lẽ vì cảm thấy rằng lời nói của mình không gây được uy tín do thiếu ánh sáng, người chú trung niên độc ác lấy từ trong túi ngực ra một cây nến.
Tôi không nhìn thấy hắn có đốt lửa hay bất cứ thứ gì, nhưng ngọn nến đã cháy lên chỉ với một cú búng tay.
Hắn di chuyển ngọn nến về phía trước một chút, sau đó cúi xuống và nói với giọng dịu dàng: “Chú không phải là người xấu đâu.”
Haha, đúng là đồ ngu, chỉ có mấy tên ác nhân mới đi nói rằng mình không phải là ác nhân.
Lúc này, Carol đang khóc bỗng rung lên, có lẽ cô vừa nhớ lại nhiệm vụ của mình và biết được thân phận thực sự của người trước mặt, tiếng khóc ấy dần dần ngừng lại.
Sau đó Carol dùng ống tay áo rộng che nửa dưới khuôn mặt, chỉ để lộ ra một đôi mắt đỏ hoe, thở dài nói: "Đa tạ quý ngài vì đã quan tâm tới kẻ thấp hèn này, Safflower tôi đây vô cùng cảm tạ lòng tốt của ngài."
C-cái quái gì thế? Sao Carol tự nhiên nói chuyện như đang diễn kịch vậy? Mấy thứ văn hóa cổ trang này không nên tồn tại ở thế giới Fantasy đâu, tôi đã chuyển sinh tới đâu vậy nè?
Với lại, Safflower là cái gì đấy? Nghệ danh à? Chọn gì không chọn, sao lại chọn cái tên dở hơi đó?
Tôi sốc tới mức cảm thấy rằng mình như vừa mới bị sét đánh vậy, bị đánh tê rần cả người.
Hắn ta cũng bị sốc hệt như tôi và đứng đó sững sờ một lúc lâu.
Sau đó, anh ta nhìn Carol từ trên xuống dưới dưới ánh nến và bắt đầu run rẩy không kiểm soát.
“Đ-đứa trẻ đáng thương, sao con lại trông như thế này? Không chỉ mắt con sưng đỏ mà não não cũng bị hỏng luôn..."
Khi bị súc phạm về khối lượng của bộ não một lần nữa, Carol suýt nữa nổi điên. May mắn thay, cô vẫn biết tình hình hiện tại và buộc mình phải giữ bình tĩnh.
“Hehe.” Carol từ từ hạ tay áo xuống và nói, “Ngài thật hài hước, thưa ngài. Tôi đây không bị gì đâu, tôi sinh ra đã là như vậy rồi.”
Khi tôi nhìn thấy cảnh cô ta hạ tay áo xuống, tôi đã biết thừa chuyện gì sẽ xảy ra... Tất nhiên là hắn sững người vài giây, rồi ngã vật ra đường, tay vung vẩy ngọn nến mà hét, “Q-q-q- quái vật! Mày chui ra từ chỗ nào!?"
"Ngươi..." Carol sắp nổi cơn thịnh nộ lần nữa, nhưng cô ấy đã kìm lại được sau khi hít một hơi thật sâu. Cô che miệng cười ngặt nghẽo và nói. “Ha ha, đại nhân thật đúng là thích đùa giỡn a, tiểu cô nương làm sao mà giống quái vật được a? Trêu ghẹo tiểu cô nương như vậy, chẳng lẽ ngài đã bị sắc đẹp của tôi đây mê hoặc sao?”
“Ugh…” Một cơn đau bụng liền trào dâng trong bụng tôi lẫn chú trung niên độc ác.