Trans và edit: Nghẹo
Xin lỗi mọi người vì đã sủi 2 tuần qua, một phần là do lười nhưng cũng một phần do nhà có nhiều việc, lúc ngồi vào máy tính thì không muốn mở ra dịch ấy. Nhưng mà lần này tôi đã trở lại, cảm ơn mọi người đã theo dõi.
Một vẫn đề nữa trong chap này là bản dịch có thể sẽ không tốt (nhất là khoảng nửa cuối), tôi đã ngồi sửa cũng kha khá thời gian, chủ yếu là do tay non thôi.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
Ông editor đang sủi và chưa chờ ngày quay lại.
-----------------------------------------------------------------------------------------------
Miyako thức giấc trong một buổi sáng của những đau nhức cơ không hồi kết.
“A… aaaa… ây zà… ahh”
Tiếng rên rỉ của Miyako được phát ra từ trong giường. Cho dù cuộc đời đã trải qua mười chín nồi bánh chưng nhưng cô vẫn không thường xuyên tập thể dục. Vì thế nên, nguyên một ngày trời làm việc quần quật đã khiến tình trạng mệt mỏi cơ thể cô trở nên tàn tạ như này đây.
Đây chính là hậu quả khi mình làm việc quá sức đây mà. Cái cơ thể mười chín tuổi này rắc rối quá mà. Ôi chân tôi, nó run bần bật luôn nè. Đau vãi chưởng.
“Ugh, bữa sáng. Bữa sáng!”
Miyako lê lết tấm thân này vào căn bếp để làm bữa sáng trước khi Fuuka tỉnh giấc.
Nhưng khi cô đến nơi---
“Em tới muộn, Miyako.”
“Hả, Fuuka-chan!”
Trong bếp, có một Fuuka đang khuấy nồi, phía trước chiếc váy là cái tạp dề đang đeo ở đó. Cô thậm chí còn buộc cả một chiếc khăn rằn để giữ tóc lên trên cho khỏi tuột. Nhìn Fuuka lúc này trông không khác gì một cô học viên nữ công gia chánh. Ít nhất thì trông cô lúc này cũng dễ thương lắm đó.
“Úi chà Fuuka-chan, đáng yêu hết nước chấm luôn. Nhưng em tưởng chị muốn ngủ thêm nữa cơ mà.”
“Ngủ hai ngày liên tục sẽ là cả một sự ô nhục đối với gia tộc Hamilton.”
“Hừm, thẳng thắn quá trời đất. Ehehe, nhưng mà ấy, em nóng lòng được nếm thử món súp của chị lắm đó.”
Tạm thời quên đi mấy bó cơ đang đau nhức của mình, Miyako ngồi ngay vào bàn. Chẳng mấy chốc, một bát súp bốc khói nghi ngút được đặt trước mặt cô.
“Đây là thứ tôi đã tự tay làm, thế nên hãy biết ơn tôi đi vì em đã có cơ hội ăn nó.”
“Ăn đây, chúc ngon miệng!”
Cô múc một chút súp bằng thìa rồi đưa lên miệng.
“…”
“…”
Nó nhạt. Nhạt kinh khủng. Nhạt không gì tả xiết. Thứ duy nhất có trong món súp này chỉ là khoai tây.
Hiểu rồi hiểu rồi, hẳn là chị ấy đã không bỏ một tý tẹo rau củ hay gia vị nào vào chứ gì.
“T-Tôi hôm nay phong độ chỉ đang không đạt đỉnh thôi.”
“Không không, ngon lắm mà, Fuuka-chan.”
“Thậm chí tới một cuốn sách nấu ăn còn không có ở đây!”
“Em nghĩ một lúc nào đó mình nên tới thư viện của làng.”
Fuuka là một cô tiểu thư đài các của gia tộc Hamilton. Có thể chính cô gái ấy còn chưa tùng động đến chuyện bếp núc lần nào trong đời. Thế nên Miyako cảm thấy rất hạnh phúc khi ‘Fuuka-chan’ yêu dấu lại có thể dành thời gian sáng để thử thách sức nấu ăn của chính mình.
Mình yêu cái cảnh Fuuka-chan phồng mồm lên mà cố nhét hết chố súp vô vị này vào họng quá đi mà.
Và còn nữa…
“Em cũng yêu cái cách chị cắm những bông hoa này đấy.”
“Hmm, đó chỉ là một phần của một người phụ nữ mà thôi.”
“Hiểu rồi chị. Em mừng lắm.”
Bên trên cái bàn kia là một chiếc bình nhỏ. Trong đó là những bông hoa hồng mà Miyako đã dâng tặng Fuuka khi hai người họ ngồi trong xe ngựa hồi trước.
Cảm thấy có một niềm hạnh phúc vô bờ hiện lên dần trong cơ thể. Miyako ngấu nghiến món súp vô vị với nụ cười rạng rỡ trên môi.
***
“À quên mất, Fuuka-chan, từ giờ đến chiều thì chị đừng có tắm nhé.” Miyako cất tiếng trong khi miệng đang thổi tách trà nóng mà Fuuka vừa pha cho cô ấy. Món ngày ngon tuyệt! Miyako nghĩ.
“… Tôi muốn được đi tắm, càng sớm càng tốt.” Fuuka phản đối, không hài lòng một chút nào.
Mỉm cười trước phản ứng của cô, Miyako hạ giọng thì thầm.
“Chuyện là, cái này là một bí mật mà chỉ có em, người xuất thân từ đây biết thôi đó---”
Fuuka nuốt nước bọt cái ực. “Bí mật… Bí mật gì cơ?”
“Vào tầm giữa trưa nay, sẽ có... một vị thương lữ đó!!! Yahoooo!!!”
“Tôi thực sự là một con ngốc khi nghĩ em đang thực sự nghiêm túc đó hả.”
“Hửm! Đây là một sự kiện lớn, một sự kiện trọng đại! Bọn mình không thể làm đồ ăn với chỉ vọn vẹn mấy thứ có sẵn ở đây! Ta phải dự trữ nguyên liệu!”
Miyako không từ bỏ. Trong trí nhớ của cô từ hồi còn chơi Drop Fantasia, Atika là khu vực duy nhất không có các shop vật phẩm. Thay vào đó, vào một thời điểm nhất định trong ngày, các thương lữ có thể sẽ đi ngang qua và mang đến cho người chơi một số món đồ giá trị ngẫu nhiên.
Fuuka nhíu mày nghi ngờ.
“Mấy thứ thành phần các kiểu thì giống nhau hết cả thôi. Dù gì thì tôi cá là đằng nào ở đây cũng chả có miếng bánh hay kẹo nào đâu.”
“Chúng không hề giống nhau. Ẩm thực ở Atika thực sự rất ngon.”
Miyako không chùn bước. Trên thực tế, vùng Atika nổi tiếng về việc sản xuất gạo và rau.
“…Tốt thôi. Nếu thứ đó làm em quan tâm đến vậy, thì em tự đi mà làm nhé”, Fuuka đáp lại với một tiếng thở dài.
Theo kinh nghiệm từ món súp sáng này, có lẽ mình nên giao lại việc nấu nướng cho Miyako. Chỗ này khác hoàn toàn với biệt thự của mình ở thủ đô, cái nơi có thể ăn bất cứ thứ gì mình mình. Chẳng lẽ lời hứa làm mình hạnh phúc từ con bé chỉ là mấy lời sáo rỗng thôi sao?
“Tất nhiên rồi. Bây giờ thì, Fuuka-chan, em phải chạy đi làm mấy việc đây!”
“Hở? Nhưng mình vừa dọn dẹp khu vườn hôm qua rồi mà.”
“Ờm, nói thế nào nhỉ. Thực ra mảnh đất này là đất ruộng của gia đình em, nhưng giờ nó bỏ hoang mất tiêu. Nên là em mượn nó vì em nghĩ nơi này đúng là hoàn hảo để chúng ta trốn đó. Nhưng vì bọn mình đã chuyển tới đây rồi nên em
thấy chúng ta cần sửa sang lại để trở thành một nơi đáng sống chứ nhỉ.”
Và rồi---
“Hôm nay… Chúng ta sẽ nhổ cỏ ngoài vườn.” – Miyako tràn đầy nhiệt huyết tuyên bố.
***
Vào thẳng vấn đề, Miyako đang gặp một vài khó khăn với đám cỏ dại trong vườn khi đang bị đau cơ.
“Ouch, cảm giác như chân mình sắp rụng ra ngoài rồi ấy chứ!”
Mỗi một lần Miyako cuối xuống là một lần đôi chân và cái lưng phát ra những tiếng kêu ai oán. Đã một tiếng đồng hồ từ khi cô bắt đầu công việc nhưng Miyako thậm chí chỉ mới làm xong chưa đầy một phần mười khu vườn nhỏ.
“Ahhh, chân tôi đau quáaaaaaa…”
Miyako rên rỉ quệt đi mấy giọt mồ hôi. Những lọn tóc rối bù trên mái đầu màu nâu vàng ấy đang dính bết lại vào cổ cô gái vì mồ hôi.
Dưới bóng râm của mái hiên nhà, Fuuka đang ngồi trên ghế, chăm chú ngắm nhìn Miyako. Cô hẳn đã phát chán vì không còn nhìn thấy cô gái tóc nâu vàng đó nữa rồi.
Hôm nay đã là ngày thứ hai rồi. Mình có thể nói đây “mới chỉ là” ngày thứ hai. Nhưng với thời hạn là hai tuần, tức là chỉ vỏn vẹn mười bốn ngày – mình cũng có thể nói hôm nay ”đã là” ngày thứ hai rồi.
“Hừm. Mình mong là mình đã không làm loạn bất cứ thứ gì lên.”
Ngay khi cô vừa càu nhàu xong thì đúng lúc, đó một giọng nói trang nghiêm vang lên.
“Thực sự, tôi không thể đứng nhìn em như này được.”
“…Fuuka-chan!”
Lúc Miyako quay lại, có một thứ đã hút lấy ánh mắt cô gái ấy – một Fuuka đang túm mái tóc màu đen dài của mình thành đuôi người khoác lên mình bộ đồng phục đã được Miyako chuẩn bị từ trước, cùng quần yếm màu lạc đà và chiếc áo sơ mi kẻ ca rô.
Dễ thương quá!!!
“Hú hú, Fuuka-chan trong bộ trang phục mới! Tuyệt zờiiiii!!!!”
“Đợi đã, em đừng ôm tôi chặt như vậy. Bùn kìa!”
“Không sao không sao, đây có phải một chiếc váy đâu chứ!”
“Từ từ, chẳng phải em đang bị đau cơ hay sao?!?! Và tôi đang ở đây đê giúp em đó!”
“Ehehe, cơn đau bay đi mất ngay khi em nhìn thấy chị rồi đó! Cảm ơn vì đã giúp em nhé. Em vui lắm.”
“Ờ-ờm… tôi…”
Fuuka cạn lời. Mấy lời cô ấy lầm bầm sau đó được tóm gọn lại như sau:
“Chỉ là nhìn em dọn cỏ dại một cách vụng về, trông em làm việc rất vui vẻ, thế thôi! Giờ thì nhanh chóng làm cho xong việc này nào!”
“Vâng ạ!”
Khi ông mặt trời lên đến đỉnh đầu là lúc hai cô gái gần như đã hoàn thành việc dọn sạch cỏ dại trên khu vườn.
Được rồi, bây giờ chính là buổi trưa.. Mấy vị thương lữ có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.