Trans và edit: Nghẹo
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
-----------------------------------------------------------------------------------------------
“Mất nguyên một ngày trời chỉ để dọn khu vườn này” – Miyako nói.
Trời chiều tối mịt, phía tây xa xa kia chỉ còn một khoảng trời đang rực màu đỏ âm ỉ cháy. Trong gió đêm, những thanh âm của củi lửa lách tách hay của từng cọng lá xào xạc nghe vui tai biết bao.
Tiếng thờ dài thườn thượt của Fuuka vọng lên trên những ngôi sao lấp lánh đang nằm rải rác trên nền đêm đen. Không cả ngước mắt lên bầu trời, Fuuka than thở
“Ugh... Mệt quá đi mất. Việc này không làm tôi cảm thấy hạnh phúc một chút nào cả."
“Haha, cảm ơn chị, chị đã giúp em nhiều lắm đó, Fuuka-chan.”
Hai cô gái đốt lửa trại từ những thứ họ nhặt được, những chiếc lá rụng và những cành cây khô rải rác khắp khu vườn.
Thực ra, tất cả những gì Fuuka đã làm trong ngày hôm nay chỉ là nhặt nhạnh những cành cây nhỏ nhất thật cẩn thận để chiếc váy cô đang mặc không bị vấy bẩn. Nhưng trong chiều ngược lại, Miyako với bộ quần áo lao động trên người cùng cây chổi mà cô đã chuẩn bị trước trong cabin đã một tay làm hầu hết mọi công việc.
“Váy của chị không bị bẩn chứ?”
“Ừ, không sao đâu.”
“Em cũng đã chuẩn bị một bộ khác cho chị mà.”
“Không một thành viên nào thuộc gia tộc Hamilton lại đi mặc cái thứ quần áo tồi tàn như vậy cả!”
“Haha, nếu chị có ý định muốn thử chúng, hãy cho em biết nhé.”
“Đấy là trong trường hợp em có váy lụa thôi.”
Theo phong tục ở vùng Atika, người dân ở đây sẽ dành cả đêm để đốt một đống lửa hoành tráng như thế này vào ngày đầu tiên sau khi chuyển đến. Nó như một thông báo với các loài động vật sống trong rừng nơi đây biết rằng con người đã đến nơi đây.
Sự yên lặng bao trùm lên hai cô gái đang cùng nhau lắng nghe những âm thanh răng rắc, những tiếng nổ khô khốc trong lúc đôi mắt đang ngắm nhìn những ánh lửa nhảy múa.
“Ah, chuẩn bị này!”
Miyako khều ra một củ khoai tây từ trong đống lửa. Thế giới Drop Fantasia có khoai tây. Tuy có khá nhiều loài động thực vật khác thường, nhưng nơi này có khoai tây.
Mình lấy củ khoai củ khoai đã luộc qua trong bếp rồi nướng chúng trên ngọn lửa—
“Của chị đây. Cẩn thận, nó nóng đấy!”
Mình đã tự mua tất cả và giữ gìn nó chỉ để cho khoảnh để cho khoảnh khắc này—
“Từ từ đã, Miyako. Khoai tây không phải là bánh mỳ, em có biết không? Sao em lại lãng phí chỗ bơ quý giá của chúng ta cho mấy củ khoai tây này hả?!”
Và thế là xong, món khoai tây bơ vừa được chúng ta hoàn thành.
“Hehe, đây chính là khoai tây bơ!”
“Khoai tây bơ…”
“Nào nào, cắn một miếng đi…”
Nhìn một Fuuka-chan bối rối trông đáng yêu quá đi mất.
Miyako đã quá háo hức được nướng những thứ này trên lửa trại tới nỗi cô ấy đã chạy đi mua khoai tây và bơ trước khi cả hai cùng rời khỏi thủ đô.
Fuuka do dự cắn một miếng khoai tây bơ đàng bày ra ngay trước mặt. Đột nhiên, đôi mắt cô mở to ra và củ khoai tây đã bị cắn thêm một miếng to tướng nữa.
“…Không tệ.”
“Đồng ý hai tay hai chân luôn”
Hình ảnh Fuuka thích thú ngấu nghiến ăn món khoai tây thơm phức đó đang được Miyako quan sát trong khi đang giữ cho ngon lửa được sáng thêm, một hình ảnh yên bình trong tâm hồn cô gái trẻ.
Cô gái ấy là một người luôn thích hoạt động ngoài trời cho dù cày ngày cày đêm các tựa otome game. Cô cũng thích trồng rau, thích làm vườn hay thậm chí là thích đi cắm trại. Nói chung, Miyako là một cô gái yêu thích sự nhàn rỗi trong các hoạt động.
Chưa hết, sau khi trưởng thành, tất cả những gì cô có chỉ là công việc, công việc, công việc và nhiều nhiều công việc hơn nữa. Trước khi tự nhận thức được, cho dù có muốn hay không, tất cả mọi việc cô gái ấy làm chỉ là đi đi lại lại giữa văn phòng và ngôi nhà của mình.
Ah, nghĩ lại mới thấy, nơi đây chỉ có mỗi mình và nữ phản diện mình yêu đang ngồi chung quanh đống lửa trại dưới bầu trời đêm.
“Ôi hạnh phúc quá. Mình chỉ có thể hét to lên. Mình hạnh phúc lắm.”
“Em không lừa tôi tham gia vào chuyện này đấy.” - Fuuka trừng mắt lạnh lùng nhìn Miyako.
Giá như chị ấy nói ra câu “Tôi hạnh phúc lắm” thì mình đã thắng rồi. Miyako phồng to má lên, y như những lần cô đã làm hồi còn nhỏ. Lúc ấy, bạn bè Miyako sẽ gọi cô bằng biệt danh “Cá nóc”.
“Em không cố ý mà.”
“Ha, cái mặt đó buồn cười thật á.”
“Không thể nào, chị vừa cười kìa.”
“…Không, tôi không có cười.”
“Có, có mà.”
Sau khi chạy tới chạy lui, mí mắt Fuuka bắt đầu sụp dần xuống. Đối với cô gái quý tộc này, sau nhiều năm bì chứng mất ngủ kinh niên hành hạ, được thưởng thức một bữa ăn thịnh soạn sau khi sau việc luyện tập cơ thể, tiếp đó là ngồi xung quanh đống lửa và lắng nghe những âm thanh êm dịu phát ra, tất cả những thứ đó hòa quyện lại, biến thành cơn buồn ngủ dần dần lấp đầu trong tâm trí cô.
“Ah, chị buồn ngủ rồi hả.”
“Không… tôi vẫn phải làm việc thêm nữa… những buổi học đêm… những bài tập thể dục…”
“Đừng có cố ép bản thân, Fuuka-chan. Kế hoạch là ‘không làm gì cả’, nhớ chứ”
“Em nghĩ giờ cũng đã tới lúc em nằm xuống giường rồi. Tắm tám các thứ thì để mai tính nhé.” Miyako cất tiếng đồng thời kéo tay Fuuka.
Có thể do cơn buồn ngủ đã lên đến đỉnh điểm, cô ngoan ngoãn nghe theo, cởi váy và lao thẳng vào giường. Cũng không mất quá nhiều thời gian để Miyako nghe thấy tiếng ngáy yên bình của Fuuka.
“Ugh… Phải nói là hôm nay mệt quá trời đất.”
Miyako mỉm cười nhìn Fuuka đang ngủ say, sau đó cô ấy mệt mỏi vươn vai.
“Ai za, có vẻ cơ mình ngày mai sẽ đau nhức đây.”
Nguyên một ngày làm việc ngoài vườn thực sự vất vả quá mà.
Miyako xõa mái tóc nâu vàng đang được buộc gọn trong lúc làm việc của mình rồi bò lên giường. Hai mí mắt cô giờ đã nặng trĩu trong lúc nhìn Fuuka ngủ yên bình trên chiếc giường đối diện trong phòng.
Mình mong Fuuka sẽ thốt lên được câu “Tôi hạnh phúc lắm” trong mười ba ngày tới, ước mơ nhỏ nhoi ấy của Miyako chìm dần vào giấc ngủ say nồng.
“Fuuka-chan, mình cùng nhau hạnh phúc nhé.”