Mỗi lần tôi xử lí một con game rác xong, tôi lại thấy lòng mình thoải mái đến vô cùng. Những thứ vặt vãnh trên đời này, tôi đều có thể tạm bỏ qua.
Chuyện vặt vãnh mà tôi có thể cười cho qua lúc này có thể kể đến lời thầy giáo của tôi căn dặn các học sinh “Hè đến rồi, nhưng đừng có chơi bời quá đà đấy,” và rồi nhồi cho cả đống bài tập hè. Thái độ của tôi chung chung là như vậy. Ít nhất là ông ta vẫn có sự nhất quán trong lời nói của mình, chứ không từ chủ đề này nhảy qua chủ đề khác (giống một vài nhà giáo khác trong tình huống như vậy). Như nhân vật bên trong một tựa game chết tiệt nào đó, không ngần ngại thảm sát cả ngàn sinh mệnh với cái cớ vì hoà bình thế giới.
“...Thầy biết là các em muốn vui chơi sung sướng, nhưng đừng quên chuẩn bị cho học kì tiếp theo. Hiểu chứ? Có thế thôi. Giải tán!”
Chỉ cần thần chú ấy, những cái xác chết khô lại tràn đầy năng lượng. Chúng hồi sinh và bắt đầu nhốn nháo, lấp đầy những tiếng ồn khắp không gian.
Hè đến rồi, hay tụi mình đi chơi đâu đó đi.
Hè năm nay quan trọng nhất đời đó!
Mình sẽ đi du lịch với bạn trai rồi.
Năm nay nhất định mình phải có bạn gái!
Bạn có thể nghe được lũ tầm phào bàn luận về kế hoạch tầm phào của tụi nó, cùng đủ thứ tầm phào khác trên đời.
(Giờ thì... năm nay mình nên có dự tính như nào đây?)
Năm ngoái tôi đã dành thời gian ở một mình cả kì nghỉ, chẳng làm gì ngoài đi cày game rác. Dành cả ba năm trung học để cày game rác nghe chừng không đến nỗi, nhưng thi thoảng, bất kể đó là gì... đổi gió với một vài game khác cũng là ý tưởng hay, chỉ là thỉnh thoảng cần có sự thay đổi nhịp sống thôi.
(...Chà chà, có lẽ mình nên ghé qua chỗ mọi khi ngắm nghía chút trước khi quyết định xem sao.)
Tôi quyết định sẽ qua cửa tiệm game yêu thích trên đường về nhà. Khá lâu rồi tôi không có dịp qua, vì vướng bận con hàng “Shit Chronicles Online.” Nghĩ vậy tôi cầm cặp của mình và ra khỏi lớp.
(…………)
Tôi còn chẳng chú ý tới, việc có người đăm đăm nhìn theo mình.
Chính xác thì, game rác là gì? Bằng kinh niệm chinh chiến game rác bấy lâu nay, tôi tin rằng chúng có vài “đặc điểm” riêng biệt.
Một vài trong số chúng không hề dựa vào trình độ người chơi, như lỗi game, cốt truyện, hệ thống, vân vân và mây mây.
Tức có nghĩa là, những con game khó đến độ phi lí... cũng phần nào được coi là game rác.
…… Chà, tôi đoán rằng “Shit Chronicles Online” cũng góp phần nào những thứ phi lý và cơ chế ngu ngốc. Một trong số chúng lớn đến mức không thể tin được. Vậy đó
Và đối lập hoàn toàn với những game rác rưởi... chính là con game thánh tôi cầm trên tay đây. Một kiệt tác vĩ đại không tì vết.
“ShanFro à...”
“Ù ôi, có thật không? Thợ săn game rác lại không chơi game rác nữa? Ngày mai trời sắp sập có phải không?”
Tôi quay lại với gói hàng trên tay và thấy người chủ quán nhìn tôi đầy tò mò. Tôi đến đây thường xuyên, nên cũng đủ quen biết nhau để có những cuộc tán gẫu như thế này.
“Chà em đoán vậy... Sau khi phá đảo “Shit Chronicels Online” kia là em đã thấy mình chơi đủ game rác lắm rồi... Với sắp nghỉ hè nữa, nên đổi gió có khi lại thành hay.”
“Gì cơ em đã phá đảo được “Shit Chronicles Online” cơ à? Chị tưởng nếu chơi một mình, thì riêng Boss cuối thôi đã hai tiếng rồi chứ?”
“Thôi thôi thôi, em đánh boss mất gần ba mươi phút với thứ vũ khí như cọng bún ướt đây này.”
“Kể ra thì nó cũng là thành tựu đáng nể đấy. Thôi, Hizutome-kun... Chúc mừng phá đảo trò chơi nhé.”
Nói về game, cửa tiệm “ROCK N ROLL” có vô vàn kho báu bị chôn vùi.
Dòng game Full Dive VR đang ngày càng phổ biến, khiến dòng game thông thường ngày càng lỗi thời. Nhưng Nhưng công nghệ VR vẫn còn tương đối mới mẻ, và những tựa game ở đây, chính là ngôi sao sáng hiếm hoi trên bầu trời game VR ngoài kia. Game rác chiếm 50% tổng số game, bình thường chiếm 40%, và game thánh chỉ chiếm 10%. Ngay cả trong 10% ít ỏi đó số cũng có những game thần thánh như những viên ngọc ẩn mà chỉ những người người như tôi mới biết được.
“Cơ mà, ShanFro là tuyệt phẩm đấy. Này là bản cuối cùng còn lại rồi, lô mới phải mai mới đến đây. Nó bán chạy lắm đấy”
“Iwamaki-san, chị có dự định gì cho hè năm nay không? Theo em thì, năm nay là một năm thu nhập tốt đấy.”
“À, về chuyện đó... Chị e rằng cửa hàng sẽ đóng cửa khoảng một tuần vào cuối tháng này..”
“Ồ...”
Đành chịu thôi.
Nếu như tôi, Hitozume Rakuro, là một kẻ phát cuồng với game rác, thì chủ tiệm Iwamaki Mana đây... là chuyên gia về mảng game hẹn hò.
Khách quen ai cũng rõ, rằng cửa hàng thi thoảng sẽ đóng cửa tầm một khoảng thời gian (dù rằng đây là điều sảy ra thường xuyên).
“Thôi kệ đi. Cho em mua con game này.”
“Chắc chắn rồi, cảm ơn em nhé. Nhớ ăn uống ngủ nghỉ đầy đủ trước khi dành thời gian để trải nghiệm con game mới nghe chưa!”
“Và đừng quyên giải lao mười năm phút mỗi tiếng nhé!”
Trước khi ra khỏi cửa, chúng tôi lúc nào cũng trao đổi với nhau như vậy, bởi tận sâu bên trong, chúng tôi là những game thủ chuyên nghiệp.
Trên đường về nhà tôi lướt qua một nữ sinh mặc đồng phục học sinh trường mình, nhưng tôi quá mải mê với cái hộp đựng game mà không chú ý đến cô ấy.
“Xin chào, hân hạnh được... Ồ, là em hả?”
“Chị có tin tốt đây. Gã game thủ đáng ghét ấy biết kiếm game xịn mà chơi rồi!”
“Phải, phải, chính là con game ShanFro mà chị giới thiệu cho em lúc trước ấy.”
“Phư phư phư. Hitozume suy cho cùng cũng chỉ là tên người chơi, nên cũng chẳng có gì lạ khi khó có thể tìm được cậu ta kể cả khi cố điều tra đi chăng nữa.”
“... Quả nhiên không gì đáng sợ bằng thiếu nữ đang yêu.”
Rốt cục thì, chúng ta đang sống trong một thế giới nơi các hoạt động như “Hãy ra ngoài và chơi bóng đá đi!” và "Hãy ở nhà và chơi game thôi!" gần như trở lên bình đẳng.
Và với việc chơi game đã được nâng tầm lên thể thao điện tử trong những năm gần đây, những
game thủ nghiệp dư vẫn có thể sống một cuộc sống tử tế, không trở lên thất nghiệp đến hiện giờ.