Thể loại : Xuyên không- Np
Editor : Linh Tuyết
Xuyên qua thì cũng thôi đi, người ta xuyên thành vương phi hay ngồi trên long sàng vì cái gì mà nàng xuyên qua lại ở nơi chim chẳng thèm ỉa gà không thèm đẻ này cơ chứ.
Người khác ăn sơn hào hải vị vì cái gì nàng ăn rau xanh cơm trắng.
Người khác sống ở biệt thự vì sao nàng ở trong nhà mười mét vuông.
Bất quá, ông trời đối với nàng còn rất phúc hậu đi...
Tiền mặt một đám lớn tiến vào, mỹ nam một đống lớn đến...
Hắn, hồng y như lửa, mi tâm một đóa Hồng Liên bớt xinh đẹp tỏa ra.
Hắn, tố y xuất trần, giữa hai lông mày nhất phái thanh đạm như ngạo cúc không tranh với đời.
Hắn, áo trắng như tuyết, phong nghi như tiên, trên lưng cõng lấy nhất cái nặc vật lớn, làm như đàn cổ.
Hắn, ánh mắt lười biếng tự miêu, nhẹ lay động trong tay quạt giấy, phiến không rời tay.
Hắn, vua của một nước, nhưng tính cách phong lưu, phóng khoáng ngông ngênh.
Hắn, thân thể lẫm lẫm, lạnh lùng vô tình, nhưng thất tâm cho nàng.
Hắn, kiên cường tuấn lãng, màu tím yêu đồng, sâu không lường được.
Nữ chủ nhỏ giọng thầm thì, không trách ở hiện đại đều không nhìn thấy mỹ nam, nguyên lai đều chạy hết đến cổ đại rồi
Liền, nàng, Tô Minh Mạt có bắt đầu một đoạn dị thế hành trình...
Bái một cái soái ca sư phụ, học chút khinh công,
(xem quan: Học khinh công làm gì? ! Nữ chủ đầy vẻ khinh bỉ: Nông cạn, biết cái gì gọi là lòng bàn chân mạt du sao? ! )
Ra khỏi sơn cốc, gặp gỡ đại hai soái nồi đánh nhau, cứu nhất soái nồi, nàng trốn...
Kém điểm đem soái nồi ăn no căng diều, không mặt mũi gặp người a, nàng trốn...
Bị băng sơn nam bắt đi, nàng trốn...
Thế hệ vào thanh lâu, ghi nợ đặt mông tình trái, nàng trốn...
Bị chộp tới làm áp trại phu nhân, nàng trốn...
Cái gì? ! Vào cung làm hoàng phi, nàng trốn...
Muốn giam cầm nàng? ! Nữ chủ giận dữ, lão nương không biết tiếp tục trốn a...
chương 4: an ngạn trở về