Vẽ Em Bằng Màu Nỗi Nhớ

chương 42

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi trò chuyện với Linh xong, tôi cảm thấy thương em nhiều lắm, nhưng cuộc sống này đôi lúc có những thứ không như ta mong muốn. Vậy xem như đã giải quyết xong một việc, chỉ còn một việc nữa là mọi thứ sẽ trở lại như cũ, trở lại cái xuất phát điểm của nó. Khi quay lại nhà anh Đen thì Trinh đã dọn sẵn đồ ăn chờ tôi về.

- Anh ơi! Em ngôi cạnh ôm tôi, khuôn mặt em có vẻ hơi buồn.

- Sao vậy em? Tôi vuốt nhẹ mái tóc em.

- Anh còn nhớ anh Mạnh không?

- Ừ! Người mà em bảo là chồng sắp cưới đó hả?

- Chuyện thế nào vậy em?

- Anh ta rất tốt với em, anh ta giúp đỡ em nhiều lắm kể từ ngày em chuyển từ Hải Phòng ra Hà Nội sống. Ba của em quen ba anh ta từ rất lâu rồi, hai người đã hứa hẹn là sẽ làm sui gia với nhau. Nhưng em không đồng ý, em thưa với ba là em chỉ có mình anh thôi. Em muốn chờ anh về, dẫn anh đi gặp ba em để thưa chuyện. Ba em cũng rất quý anh, nên ba chấp nhận quyền lựa chọn là do em. Ba em vừa vào Sài Gòn hôm nay, ngày mai ba muốn nghe câu trả lời của anh, xem anh có chấp nhận em hay không? Em tựa đầu vào vai tôi và từ từ kể.

- Mạnh tốt với em lắm sao?

- Ừ! Nhưng em không có tình cảm với anh ta! Em chỉ có mình anh thôi!

- Ừ!

- Ngày mai anh đi nói chuyện với ba em được không? Em không cần anh hứa là sẽ lấy em, vì em biết anh chưa yêu em thật sự đâu! Chỉ cần nói là sẽ quen em, lo lắng và quan tâm em thôi! Được không anh?

- Vậy à?

- Anh sao vậy? Anh muốn em lấy anh Mạnh phải không? Em nhăn mặt đấm vào người tôi.

- Ừ! Ngày mai anh sẽ gặp ba em. Ăn cơm thôi em!

- Yeah! Em cười tươi và hôn liên tục vào má tôi.

Tối hôm đó, tôi chở em về nhà một người dì ở thành phố. Ba em cũng đang ở đó, chắc bác cũng không muốn con gái mình qua đêm ở ngoài. Ngày mai sẽ có một buổi tiệc nhỏ ở nhà dì em, em muốn tạo điều kiện cho tôi nói chuyện với ba em, sẽ có cả Mạnh nữa. Đêm hôm đó, đang ngồi viết những dòng nhật ký thì trời lại mưa. Một cơn mưa giữa màn đêm Sài Gòn, không biết sau cơn mưa này, sau đêm nay, trời có lại sáng hay không? Một số điện thoại từ Mỹ gọi về cho tôi.

- Alo!

- Khanh hả con? Là mẹ Hai đây! Ba tôi đã tiến thêm bước nữa, tôi rất ủng hộ việc này. Ông đã ở vậy mà nuôi tôi suốt thời gian dài, giờ cũng ngày càng có tuổi, nên có một người ở bên chăm sóc, bầu bạn.

- Dạ! Ba mẹ vẫn khỏe chứ?

- Ba mẹ vẫn bình thường, chỉ lo cho con thôi! Sao đi lâu quá rồi mà vẫn chưa về Mỹ nữa con? Mọi việc yên ổn chứ?

- Dạ! Mọi việc vẫn tốt! Con vẫn khỏe, ba mẹ đừng lo!

-…

- Mẹ lại nữa rồi đấy, không có gì đâu mà.

-…

-…

- Thôi mà mẹ, đừng khóc mà! Con sẽ về sớm thôi!

Nói chuyện xong, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ thì trời vẫn mưa. Cứ mỗi lúc mưa, dường như con người ta thường có nhiều cảm xúc và tâm trạng. Cuộc đời cũng thật may mắn đó chứ, tuy mất đi người mẹ ruột của mình từ khá sớm, nhưng ông trời đã ban cho tôi những người mẹ tuyệt vời khác. Mẹ Hai là một trong những người mẹ đó, mẹ lo cho tôi từng li từng tí những ngày tôi ăn học tại Mỹ.

Nói chuyện với mẹ xong, tôi như trở về với thực tại của bản thân mình. Như vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ tình yêu đẹp. Có lẽ cũng đến lúc quay trở lại với hiện thực rồi. Qua hết ngày mai, mọi việc sẽ trở về guồng quay cũ của nhiều năm qua. Đưa tay ra cửa sổ để hứng lấy những hạt mưa đang rơi, muốn cảm nhận nó những lần sau cuối. Sau này, khó mà còn cơ hội được chạm lấy những giọt mưa trên mảnh đất thân yêu như thế.

Sáng hôm sau, đúng như cái hẹn hôm qua, tôi ăn mặc lịch sự để chuẩn bị đi gặp người lớn. Anh Đen và nhóc Ly bước vào nhà cũng với những bộ trang phục chỉnh tề, họ sẽ cùng đi với tôi.

- Xong chưa Khanh?

- Dạ! Em ra ngay đây!

- Anh Đen hôm nạy lịch sự gớm nhỉ! Nhóc Ly nhận xét.

- Chứ sao mạy? Đi hỏi vợ cho thằng em tao mà!

Anh Đen chở tôi và Ly đến buổi tiệc được tổ chức tại nhà dì của Trinh. Nhìn ổng có vẻ rất phấn khởi, có lẽ ổng mong cho tôi được an cư lạc nghiệp từ rất lâu rồi. Trên đường tôi có mua một số quà để tăng cho bác Minh, cũng lâu rồi không gặp bác.

Chúng tôi có mặt tại nhà dì của Trinh cũng tầm giữa trưa. Bọn tôi vừa đến là em đã hí hửng chạy ra đón. Em ôm lấy tay tôi và dẫn vào nhà.

- Khanh đến hả con? Cái thằng bây giờ bảnh trai quá nhỉ? Bác Minh gặp tôi và nói.

- Dạ! Bác khỏe không ạ? Lâu rồi mới được gặp bác!

Sau những màn thủ tục chào hỏi thông thường, chúng tôi bắt đầu nhập tiệc. Em ngồi cạnh tôi, gắp thức ăn cho tôi, không hề đếm xỉa gì tới Mạnh cũng đang ngồi cạnh bên. Nhìn mặt anh ta không được vui vì sự quan tâm quá mức của em dành cho tôi.

- Anh! Sao vậy? Nhìn anh hôm nay lạ lắm! Em khều khều và hỏi tôi.

- Không có gì đâu em, ăn đi! Tôi gắp thức ăn cho em.

Khi ăn xong, thì chúng tôi ngồi vào bàn ở phòng khách để bàn về vấn đề chính của buổi tiệc hôm nay. Tôi, Mạnh, anh Đen, bác Minh cùng ngồi vào bàn. Nhóc Ly đứng sau lưng tôi, Trinh đứng phía sau bác Minh.

- Thôi thì chúng ta quen nhau quá rồi, bác cũng không muốn dài dòng làm gì, bác đi vào vấn đề chính luôn. Con Trinh nhà bác thương con từ xưa đến giờ, nó cứ nói với bác là chờ đợi con về. Vậy bây giờ bác muốn nghe ý con như thế nào với con gái bác. Bác Minh từ tốn nói.

- Dạ!…Con… Tôi hơi nghẹn lời. Mọi ánh mắt trong nhà đều đỗ dồn về phía tôi. Nhìn vào mặt em, đó là sự chờ đợi và hy vọng lớn lao.

Tôi từ từ đứng dậy, hít thật sâu để lấy bình tĩnh và nói.

- Con cũng muốn nói ra những điều thật lòng của con. Tôi nhìn em, ánh mắt em vẫn đang hy vọng và chờ đợi.

- Thật ra…con… không có tình cảm gì với Trinh hết bác à! Trước giờ con vẫn chỉ xem Trinh là một đứa em gái thôi! Người con yêu là một người khác, con sẽ cùng cô ấy quay lại Mỹ trong tuần sau. Có lẽ mọi người cũng biết tôi đang nói về Linh.

Gương mặt em khẽ rung lên, những giọt nước mắt lưng tròng đã lăn dài. Đôi mắt em như chết lặng trước những lời nói của tôi. Tôi đã giết chết đi mọi hy vọng của em. Em không còn đứng vững nữa, như gục đỗ ra đất. Em nhìn tôi lắc đầu, nấc lên từng tiếng rồi vụt chạy ra khỏi cửa. Mạnh thấy vậy bèn đứng lên chạy theo em.

- Anh quá đáng lắm! Em thất vọng về anh lắm! Nhóc Ly mắng tôi và cũng chạy theo Trinh.

- Con xin lỗi bác ạ! Thằng em con… Anh Đen đứng lên nói với bác Minh. Lúc này tôi chỉ biết cúi gầm mặt xuống.

- Thôi không có gì đâu! Bác hiểu mà! Bác Minh vỗ vai tôi.

- Con xin lỗi bác! Tôi nói rồi bước đi ra khỏi nhà.

- Ê! Đi đâu đó? Để anh chở về! Anh Đen chạy theo gọi tôi.

- Thôi được rồi anh à! Em chỉ muốn ở một mình!

Tôi quay đi không nói lời nào, bước đi trên những con đường Sài Gòn như vô hồn. Tôi không còn nhận thức là mình đang đi đâu nữa, chỉ biết bước và bước. Tôi không dám dừng lại, vì sợ sẽ ngã quỵ thật sự. Bóp tay thật chặt, nghiến răng lại để kìm chế cảm xúc, để đẩy ngược những giọt nước mắt vào trong.

Kể từ hôm đó, tôi nhanh chóng lo nhưng việc cuối cùng để có thể trở về Mỹ trong thời gian sớm nhất. Cũng đã thông báo với mọi người ngày đi của mình. Dường như ai cũng giận tôi thì phải? Gặp tôi họ đều im lặng không nói gì.

Khi mà ngày đi chỉ con cách vài hôm nữa, tôi quay trở lại nhà anh Đen để dọn dẹp, thu xếp một số đồ đạc còn sót lại. Đang loay hoay công việc thì nghe tiếng kéo cửa, tôi nhìn ra ngoài thì đó là một hình dáng quen thuộc, chính là Trinh. Vậy là cũng gần tuần lễ tôi không gặp em, chỉ trong tuần mà em đã tiều tụy đi nhiều quá. Có lẽ tôi đã để lại cho em một vết thương rất sâu trong lòng? Tôi quay mặt đi và làm việc tiếp như không có sự xuất hiện của em.

- Anh! Một đôi tay nhỏ nhắn quen thuộc ôm lấy tôi từ phía sau.

- Em đến đây làm gì nữa? Tôi kéo tay em ra khỏi người tôi.

- Anh! Em xin anh! Cho em một ân huệ cuối cùng được không? Em lại ôm tôi thật chặt, nước mắt em dần thấm vào lưng áo tôi.

- Nói đi! Tôi lạnh lùng nói.

- Một tuần qua, em đã suy nghĩ rất nhiều rồi. Và em đã quyết định từ bỏ, em sẽ quên anh, em sẽ không yêu anh thêm một ngày nào nữa. Sáu năm đã đủ mệt mỏi lắm rồi! Nhưng em chỉ xin anh một ngày hôm nay, một ngày được làm bạn gái thật sự của anh. Tối này em phải về Hà Nội rồi, có lẽ hôm nay là lần cuối em được gặp anh. Được không anh?

- Có cần thiết không?

- Em xin anh! Em ôm tôi chặt hơn, lúc này lưng áo tôi đã hoàn toàn ướt đẫm nước mắt em.

Tôi từ từ quay người lại, nhìn thẳng vào mắt em.

- Được rồi! Anh sẽ chấp nhận lời yêu cầu của em. Nhưng em phải hứa, sau hôm này, em phải hoàn toàn quên anh!

- Em hứa!

- Được! Bây giờ em hãy đếm đến ba, và sau tiếng đếm đó, anh sẽ không phải là Khanh nữa. Anh sẽ trở thành một diễn viên, và anh sẽ đóng vai người yêu của em hết ngày hôm nay. Em hãy nhớ rõ đó! Những gì anh làm cho em hôm nay, chỉ là sự giả tạo mà thôi.

- Dạ! Em gật gật đầu nhìn tôi.

Rồi em đếm từ một đến ba, và vỡ diễn bắt đầu, tôi sẽ trở thành người yêu em hôm nay. Tôi nhìn thẳng vào em, mắt tôi bắt đầu cay xè, rồi những giọt nước mắt của tôi rơi. Tôi ôm em thật chặt vào lòng, đặt lên môi em một nụ hôn bất tận mà không hề muốn dứt ra khỏi.

- Anh nhớ em lắm có biết không con ngốc à? Tôi nói với em. Em tròn xoe mắt nhìn tôi ngạc nhiên, rồi em cũng dần hiểu ra đây chỉ là một vở diễn.

- Em cũng nhớ anh lắm Nhớ muốn điên lên được! Em nép đầu vào ngực tôi và nói.

- Mình về quê nhe anh!

Vậy là tôi chở em về quê, lại lang thang trên những con đường quê, những cánh đồng bạt ngàn. Em muốn được ăn hủ tiếu ở cái quán nhỏ ngày xưa, cái quán mà mỗi sáng tôi chở em đi học thường ghé vào.

- Cho con một tô nhỏ và một tô lớn nhe dì! Tôi gọi bà chủ.

- Ê! Hai tô lớn chứ, em đâu còn nhỏ nữa đâu? Em chu mỏ, nhăn mặt.

- Hì! Anh đùa thôi mà!

Hủ tiếu được mang ra, em vẫn như ngày nào, việc đầu tiên là gắp ngay cục thịt to nhất của tôi. Em cười tươi thích thú.

- Ê! Ăn lịch sự chút coi! Làm gì hút nước rột rột như con nít vậy? Người ta đang nhìn kìa, người đẹp mà ăn uống gì kì thế?

- Kệ em! Em thích vậy đó!

Tôi ngồi đó và nhìn em ăn, em cúi đầu chăm chú ăn mà không ngước mặt lên lấy một lần, có những giọt nước đang rơi vào tô hủ tiếu từ khuôn mặt em. Tôi nghe tiếng sụt sùi, thúc thít của em. Tay em thì liên tục dụi vào mắt để lau khô thứ nước đó, nhưng nó vẫn cứ chảy đều.

- Em sao vậy? Đang vui mà! Tôi khẽ kéo em sát vào người tôi. Đặt đầu em lên ngực, lau đi những giọt nước mắt ấy.

- Không có gì đâu anh! Em xin lỗi!

Sau khi ăn xong, tôi nắm tay em đi dạo trên những ruộng lúa, những bờ kênh. Cùng nằm xuống chụm đầu vào nhau ở một bãi cỏ gần con kênh nhỏ.

- Anh còn nhớ con kênh này chứ?

- Tất nhiên rồi! Là nơi mà anh được gắp con bé ú lần đầu tiên.

- Hì!… Hôm đó em đã cứu anh đó nhe!

- Em có biết vì sao anh nhảy xuống kênh không?

- Tại sao anh?

- Thật sự là anh cứ nghĩ em bị chết đuối đó, vậy là anh nhảy xuống định cứu em, ai ngờ bị vọp bẽ.

- Hí hí! Em mà bị chết đuối hả? Em bơi giỏi hơn cả anh luôn đó!

- Anh…! Em lấy tay xoa nhè nhẹ gò má của tôi.

- Sao em?

- Anh có biết vì sao em ghét mưa đến vậy không?

- Tại sao? Tôi ngồi dậy và hỏi em. Em cũng ngồi dậy và sít lại gần tôi.

- Vì mỗi lúc trời mưa, anh thường cay mắt lắm. Em đặt ngón tay lên mí mắt của tôi và nói.

- Cứ mỗi lần cùng anh dưới mưa, anh đều cay mắt vì những lý do khác nhau. Vì vậy nên em rất ghét mưa, em hy vọng khi anh đi đến chân trời xa xôi ấy, có chị Linh bên cạnh, anh sẽ không bao giờ phải cay mắt vì những cơn mưa bất chợt nơi đây nữa.

Mặt em đượm buồn và nhìn xa xăm về phía chân trời, tôi kéo em lại và ôm em vào lòng. Tay tôi lại bóp chặt, răng nghiến lại để kìm chế cảm xúc của mình một lần nữa. Không hiểu đây là lân thứ mấy tôi phải làm việc này rồi, nó thật sự khó chịu lắm.

Rồi mặt trời cũng dần dần lặng xuống sau những lũy tre, thời gian tôi ở cạnh em càng ngắn dần. Tôi đưa em quay lại Sài Gòn, về sân bay Tân Sơn Nhất, nơi ba em đang chờ sẵn. Em ngồi sau xe, lại cứ vẽ vẽ viết viết lên lưng của tôi như mọi khi. Đường quốc lộ từ quê lên thành phố hôm nay bỗng thấy ngắn lạ thường. Cứ mong nó dài thật dài và không bao giờ có điểm dừng. Nhưng càng hy vọng thì cái điểm dừng ấy càng đến gần và nhanh hơn.

- Anh ở đây đợi em một chút!

Tôi dừng lại tại một nơi gần sân bay, em bước xuống và chạy vào trong. Vài phút sau, em chạy ra với một hộp quà trên tay.

- Em tặng anh món quà này! Là do chính tay em làm đó!

- Ừ! Cảm ơn em! Tôi nhận lấy món quà từ tay em.

- Thôi trễ rồi, em phải đi đây! Em giơ tay lên chào tôi, em vẫn nhìn tôi rồi bước lùi dần. Tay em liên tục dụi những giọt nước mắt không ngừng rơi.

Trời chuyển mưa, mây đen kéo đến. Những hạt mưa li ti bắt đầu rơi xuống khắp nơi.

- Anh! Em từ xa chạy ngược về phía tôi.

- Anh có mang áo mưa theo không?

- Anh có!

- Nhớ mặc áo mưa vào đó! Đi đường cẩn thận! Không có em bên cạnh, đừng có cay mắt dưới mưa nữa đó biết chưa? Em nói rồi quay mặt bước đi.

- Trinh! Tôi kéo tay em lại, siết em thật chặt và hôn em một lần sau cuối. Em nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên.

- Vẫn chưa hết ngày phải không? Anh chỉ muốn diễn vợ kịch này cho xong thôi, ngày mai sẽ quên hết tất cả! Tôi xoa hai gò má trắng hồng của em.

- Quên anh đi nhe Trinh! Rồi em sẽ tìm được hạnh phúc thật sự! Môi em mím chặt lại và nhìn về một hướng khác.

- Em biết rồi! Cảm ơn anh vì ngày hôm nay, vì tất cả những gì anh đã làm cho em! Tạm biệt anh!

Em lấy tay che miệng, khóc nấc nghẹn rồi chạy thật nhanh vào trong sân bay. Không một lần nào quay lại nhìn tôi nữa. Em như con mèo bé nhỏ lạc lõng giữa đêm mưa, đang kiếm tìm một mái hiên, một ngôi nhà để được che chỡ. Nhưng cái mái hiên em tin tưởng nhất lại không chấp nhận em.

Lại một lần nữa, tôi nhìn người ta bước đi từ phía sau. Lại một lần nữa tôi chúc phúc cho người ta sẽ tìm được hạnh phúc thật sự. Hy vọng lần này, sẽ không ai phải chở đợi ai nữa. Hy vọng em giữ lời hứa của em, phải hoàn toàn quên tôi đi. Mưa bắt đầu rơi nặng hạt hơn, tôi cất cẩn thận món quà của em, rồi chạy về lại quê trên đường quốc lộ . Áo mưa? Nó có còn quan trọng không khi con người ta đã trở nên chai sạn? Không cay mắt? “Xin lỗi em! Anh vẫn phải cay mắt khi mưa một lần nữa rồi.”

Quốc lộ … bạn đã từng…?

Bạn đã từng đi trên còn đường này?

Bạn đã từng có những kỷ niệm vui buồn nơi đây?

Bạn đã từng dầm mưa cùng ai đó?

Bạn đã từng chở một người nào đó mà bạn xem họ là cả một thế giới của bạn?

Bạn đã từng được một người nào đó viết những lời yêu thương trên lưng?

…và rất nhiều câu hỏi bạn đã từng khác nữa, mỗi câu hỏi là mỗi một kỷ niệm vui buồn mà bạn đã từng có cũng một người đặc biệt nào đó…

Quốc lộ …tôi đã từng…bạn à!…

Còn vài ngày cuối cùng lưu lại Việt Nam, tôi lại đi viếng mộ mẹ, chào tạm biệt những người quen, chuẩn bị những thủ tục cuối cùng.

- Ly! Ngày mai anh Khanh đi rồi, con có đi tiễn không? Dì hỏi nhóc Ly.

- Không! Ảnh có chị Linh hạnh phúc rồi, con đi tiễn làm gì?

- Thôi dì à! Không có gì đâu! Tôi nói với dì trong bữa cơm.

Sáng hôm sau, chỉ có một mình dì ra sân bay tiễn tôi. Cũng tốt thôi, như vậy thì ra đi càng dễ dàng hơn. Không có nhiều nước mắt, lưu luyến như ngày nào nữa, ra đi một cách lặng lẽ.

- Thôi dì về đi! Không cần chờ nữa đâu! Lát nữa con tự vào được mà! Dì xoa đầu tôi, ôm tôi dặn dò nhiều điều.

Và người phụ nữ ấy cũng dần bước đi khỏi sân bây, hy vọng dì giữ gìn sức khỏe. Con không còn cơ hội báo hiếu cho dì nữa rồi. Gửi hành lý ở một nơi, tôi quay vào lại sân bay để gặp Linh.

- Anh Khanh! Em gọi tôi và chạy lại ôm tôi.

- Em tưởng anh sẽ không đến!

- Sao anh không đến được? Phải tiễn em đi chứ!

- Anh thật sự yêu Trinh đến vậy sao?

- Ừ! Hơn cả bản thân anh nữa em à!

- Ừ! Em rơm rơm nước mắt.

- Anh xin lỗi!

- Nếu sau này không hạnh phúc, đến tìm em có được không?

- Sáu năm là đã đủ lắm rồi Linh à! Em xứng đáng có được hạnh phúc, đừng chờ đợi thêm nữa!

- Dạ! Em lấy tay dụi nước mắt.

Cuộc nói chuyện quan trọng lần trước là về Trinh. Linh đã nhận ra tình cảm của Trinh dành cho tôi. Trong cuộc nói chuyện, tôi cũng khẳng định tình cảm của mình dành cho Trinh. Và không còn lý do nào nữa khiến Linh phải từ chối chuyến tu nghiệp sang Anh mà em có được. Một người em họ dưới quê sẽ lên sống cùng và chăm sóc ẹ Hiền để em an tâm ra đi.

Linh đang tiến vào phòng cách ly, mẹ Hiền khóc nhiều lắm, tôi dìu mẹ và nhìn Linh bước đi. Nhìn những bước chân của em đã vững vàng hơn ngày xưa rất nhiều, thật sự em đã trưởng thành rồi. Hy vọng em sẽ gặt hái được nhiều thành công trong cuộc sống sắp tới, đặc biệt là tìm được hảnh phúc cho bản thân của mình.

Chào em! Người con gái mà tôi đã từng yêu.

————————-

Tôi tìm một khách sạn gần đó để ở tạm vài ngày và chờ đến ngày đi. Lại một buổi sáng không nắng ấm của Sài Gòn, tôi lặng lẽ một mình bước ra sân bay làm những thủ tục cuối cùng để quay lại Mỹ. Trước khi bước vào phòng cách ly, tôi quay lại chào từ biệt Sài Gòn lần cuối cùng. “Không biết bao giờ tạo lại được gặp mày một lần nữa Sài Gòn nhỉ? Có thể là chẳng bao giờ nữa.” Và rồi cái đất nước hình chữ S lại một lần nữa mờ dần và khuất hẳn sau những đám mây. Tôi cầu chúc cho tất cả những người thân mà tôi yếu quý nhất có một cuộc sống hạnh phúc.

… năm sau…

- Khanh ơi! Có điện thoại từ Việt Nam nè con. Mẹ Hai gọi tôi từ phòng khách.

- Dạ! Con ra ngày! Tôi từ từ mở cửa phòng bước ra.

- Để mẹ đỡ con! Mẹ chạy lại nắm lấy tay tôi, dẫn tối đi từ từ đến chiếc điện thoại bàn.

- Alo! Khanh nghe đây.

- Anh! Tiếng nói quen thuộc ngày nào, đó chinh là con bé ú của tôi đây mà. Đã năm qua, đây là lần đầu tiên tôi lại được nghe tiếng của em. Bao nhiêu xúc cảm lại tràn về.

- Tr…Trinh đó hả em? Tôi không kìm được cảm xúc và hơi ấp úng.

- Dạ! Anh nè! Cuối năm nay anh có về nước để…để dự đám cưới của em được không anh?

- Đám…đám cưới.

- Dạ! Anh sao vậy?

- Ừ..à…không có gì đâu em, nghe em sắp thành hôn. Anh vui lắm!

- Là Mạnh hả em?

- Dạ! Là anh Mạnh.

- Ờ…ừ…để anh cố sắp xếp rồi trả lời em sau nhe!

Tôi gác máy điện thoại, và nở trên môi một nụ cười mãn nguyện. Tôi đã đợi ngày này rất lâu rồi, ngày mà em tìm được hạnh phúc thật sự.

- Mẹ Hai sao vậy? Tôi nghe có tiếng thúc thít của mẹ.

- Không có gì đâu con! Hix..hix.

- Mẹ đang khóc đó hả? Đừng dối con, con nghe được mà!

- Hix..hix…

- Thôi mà mẹ, chuyện đã cũ rồi! Tôi tiến đến rồi ôm mẹ.

- Con định giấu chuyện này đến bao giờ?

- Sẽ không lâu nữa đâu mẹ à, khi mà người con yêu đã được hạnh phúc.

- Hix…khổ thân con trai tôi quá! Cuộc đời nó sống đối với mọi người như bát nước đầy! Tại sao ông trời lại đối xử với con trai tôi như thế? Không biết mẹ đã khóc bao nhiều lần vì tôi rồi?

Cuộc đời không phải lúc nào cũng màu hồng. Khi tác giả đặt bút viết nên câu chuyện này, chỉ hy vọng mang đến cho người đọc một tình yêu đẹp, ở đó chỉ tồn tại những tiếng cười hạnh phúc. Nhưng trong cuộc sống, bên cạnh sự hạnh phúc, không thể thiếu những đau thương, mất mát. Phải chấp nhận một sự thật rằng, cuộc sống này có rất nhiều dư vị khác nhau. Dù muốn hay không, tác giả vẫn phải viết tiếp những dòng nhật ký còn sót lại cuối cùng, những dòng nhật ký từ những trang đâu tiên mà tác giả đã cố tình giấu đi.

Ngày…tháng…năm

Đây là ngày tôi bắt đầu viết những dòng chữ đầu tiên vào quyển tập này. Quyển tập khá dầy, còn rất nhiều trang giấy trắng. Nếu chỉ dùng để viết bệnh án thì phí thật. Dù sao cuộc đời tôi cũng có nhiều thứ để viết, thôi thì ráng viết được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Để đến một ngày không còn viết được nữa lại hối tiếc…

Ngày…tháng…năm

Đã là lần thứ phải phẫu thuật khối u ở tuyến yên. Cứ mỗi lần phẫu thuật, ánh sáng lại quay trở lại với tôi, lại cho tôi thêm nhiều hy vọng. Nhưng sau đó thì khối u lại tiếp tục to dần và to dần, màn đêm lại cứ quấn lấy tôi không buông, và từ từ dập tắt đi mọi hy vọng đó…

Ngày…tháng…năm

“Ba mẹ ơi! Hôm nay con gặp một giấc mơ đáng sợ lắm! Một ngày đẹp trời, bỗng nhiên con mở mắt và chỉ một màu đen bao trùm. Con sợ lắm ba mẹ à! Xin lỗi ba mẹ vì con đã mua vé máy bay về Việt Nam mà không báo cho ba mẹ biết! Con hiểu được tình trạng hiện giờ của con, con phải về quê viếng mộ mẹ, phải về gặp lại những người thân yêu của con khi còn có cơ hội!”

Ngày…tháng…năm

Hôm nay vui thật! Tự nhiên lại gặp một cô tiểu thư xinh đẹp, kiều kì ở quán hủ tiếu nhỏ. Cô ấy làm quen với tôi bằng một cách khá hài hước. Mà sao nhìn cô ấy giống bé ú của tôi ngày nào quá…

Ngày…tháng…năm

“Hôm nay thấy em bị bầm tím ở tay, không hiểu sao lòng anh đau lắm Miu à! Phải nói rằng biển đêm hôm nay rất đẹp, cảm giác rất bình yên khi được ngồi cùng em ngắm biển. Nhưng khi anh nhìn về phía màn đêm nơi chân trời, anh lại sợ mình không có khả năng mang lại hạnh phúc cho em. Có lẽ anh và em nên có một khoảng cách sẽ tốt hơn?”

Ngày…tháng…năm

“Hôm nay cuối cùng con cũng được viếng mộ mẹ. mẹ thấy người con gái ấy thế nào? Có thể làm dâu của mẹ được không? Cô ấy cứ thế, cứ xuất hiện bất ngờ. Ở cạnh cô ấy, con cảm thấy vui lắm mẹ à!”

Ngày…tháng…năm

“Ngồi trên cầu Thủ Thiêm, nhìn gương mặt thiên thần của em ngủ mà lòng thấy hạnh phúc biết bao. Không lẽ anh đã có tình cảm với em rồi sao Miu?”

Ngày…tháng…năm

“Không biết em đi đâu biệt tăm, từ buổi sáng trời mưa cho đến giờ. Ngày nào anh cũng ngồi ở nhà chờ đợi em xuất hiện. Sao em không trả lời điện thoại? Có biết anh lo cho em lắm không?”

Ngày…tháng…năm

“Hôm nay em vừa khóc vừa băng vết thương cho anh, tự nhiên nhìn những giọt nước mắt ấy, anh không còn cảm thấy đau tí nào nữa.”

Ngày…tháng…năm

“Cuối cùng anh đã gặp lại con bé ú của anh. Hôm nay anh đã hôn em, anh không ngờ lại có ngày anh hôn em Trinh à! Nhưng không hiểu sao nụ hôn ấy nó ngọt ngào lạ thường. Như anh được gặp một nửa kia thật sự của cuộc đời mình. Anh đã thật sự yêu Miu rồi, và khi biết được Miu lại chính là bé ú ngày nào vẫn luôn chở đợi anh, cảm xúc của anh càng vỡ òa.”

Ngày…tháng…năm

Nhận được cuộc điện thoại từ Mỹ của mẹ Hai, tôi như bừng tỉnh từ một giấc mơ đẹp. Tôi đã quá sa đà vào giấc mơ này rồi. Có lẽ nên kết thúc tại đây, để mọi chuyện không thể lún sâu hơn nữa.

Ngày…tháng…năm

“Trinh à! Em có biết những gì anh làm cho em ngày hôm nay, hoàn toàn là những điều thật lòng nhất. Đó không phải là một vở diễn, anh không phải là một diễn viên đâu. Anh thật sự yêu em lắm! Hơn cả bản thân của anh nữa! Vì vậy anh phải xa em thôi Trinh à!”

Đêm hôm đó, tôi cẩn thận mở hộp quà của em ra. Một cái hộp to bên trong chứa đầy những que kem, sợi dây chuyền cỏ lá và một bức thư.

Em viết:

“Anh Khanh nè! Đây là món quà em đã ấp ủ muốn tặng anh từ lâu. Em đã giữ lại những que kem mỗi khi mình ăn cùng nhau. Cũng không biết em bắt đầu giữ chúng từ khi nào, chỉ biết là lúc đó, em vẫn là con bé béo ú hay lẽo đẽo theo anh. Cứ hai que kem sẽ tượng trưng ột lần mình ở cạnh nhau anh nhé!

Em trả lại anh sợi dây chuyền cỏ lá này. Em xin lỗi! Em sợ phải nhìn thấy nó, sợ lại nhớ và không quên được anh. Có lẽ anh nên tặng lại nó cho chị Linh, người chủ đích thực của sợi dây chuyền.

Chỉ một câu hỏi cuối cùng… Anh chưa bao giờ yêu em phải không?”

Đọc xong bức thư, con tim tôi như tan nát. Tôi như vỡ òa sau bao nhiêu ngày phải kìm nén cảm xúc của mình. Tôi ngồi bệt ra đất và dựa vào tường để tìm một điểm tựa. Không cần phải chờ đến những cơn mưa mới cho phép bản thân cay mắt. Trong màn đêm u tôi của căn phòng, tôi đã khóc như chưa bao giờ được khóc. Không phải vì sự yếu đuối của bản thân, chỉ vì tôi đã cố gắng mạnh mẽ quá nhiều trước khi em đi.

“Con bé này ngốc thật!

Phải rồi, anh chưa bao giờ yêu em đâu! Chỉ là… từng giây từng phút, hình ảnh em luôn trong tâm trí anh.

Phải rồi, anh chưa bao giờ yêu em đâu! Chỉ là… anh luôn nghĩ về em dù vui hay buồn.

Phải rồi, anh chưa bao giờ yêu em đâu! Chỉ là… mỗi khi ở cạnh em, anh như được sống thật với con người mình. Anh cảm nhận được hạnh phúc và bình yên thật sự.

Phải rồi, anh chưa bao giờ yêu em đâu! Chỉ là… anh có thể đánh đổi tất cả để em được hạnh phúc.

Phải rồi, anh chưa bao giờ yêu em đâu! Chỉ là… anh sẽ không bao giờ đánh bạc với số phận, dù có % anh bị mù lòa, % anh sẽ chữa lành căn bệnh này. Anh vẫn không muốn đánh bạc tình yêu của em dù chỉ một lần.”

Ngày…tháng…năm

Đã lâu rồi tôi chưa viết nhật ký, chính xác là tôi không còn đủ anh sáng để viết nữa. Đây chỉ là những dòng sau cuối, những dòng nguyệt ngoạc, viết vội cuối cùng để kết thúc quyển nhật ký cuộc đời tôi. Cũng không nhớ rõ từ bao giờ, anh sáng đã hoàn toàn tắt hẳn trước mắt tôi. Mọi thứ bây giờ đối với tôi chỉ là một màu đen đáng sợ.

Hôm nay, tôi nhận được tin em sắp cưới. Tôi thật sự vui sướng và hạnh phúc lắm! Vì người con gái tôi yêu, cuối cùng cũng tìm được bến bờ cuộc đời. Nó như một ánh sáng rực rỡ, soi rọi màn đêm âm u bao trùm lấy tôi suốt một thời gian dài.

“Trinh à! Hôm nay anh lại được nghe giọng nói của em. Nỗi nhớ em lại dâng trào trong anh. Anh nhớ em nhiều lắm! Nhớ nhất là cái hình ảnh con bé béo ú của anh ngày xưa. Những ngày tháng chúng ta cùng ăn kem, cùng cắt bánh sinh nhật. Và anh biết một điều, rời xa em là một lựa chọn hoàn toàn đúng đắn của anh. Nếu ngày xưa anh không dứt khoác, có lẽ bây giờ em sẽ khổ vì anh nhiều lắm!

Em có biết không?

Hình ảnh của em trong anh, luôn là một người con gái tuyệt vời nhất.

Tuy khái niệm màu sắc đã không còn tồn tại trong anh từ lâu.

Nhưng anh vẫn luốn nhớ đến em bằng một màu sắc đặc biệt.

Anh sẽ Vẽ Em Bằng Màu Nỗi Nhớ.”

———- Hết ———-

Truyện Chữ Hay