Vào đêm diễn ra cuộc chiến cuối cùng đẫm máu, khi mà vị nữ vương hy sinh bản thân mình để bảo vệ người mình yêu.
-"Buông Azuhad ra! Làm ơn, hãy giao con bé cho tôi!"-Bernita hét lên trong đau đớn vầ tuyệt vọng.
-"Tại sao? Trong khi chính ngươi là người muốn giết Kattha chứ?!"-Tanaka cố nén lại và nói.
-"Tôi sẽ cứu Azuhad, tôi không muốn, thực sự không muốn con bé chết... Giao nó lại cho tôi..."-Bernita cúi đầu nói.-"Nó không phải một cỗ máy, mà là một con người... Hãy giao nó cho tôi trước khi quá muộn."
Tại sao? Không thể nào một cỗ máy lại biết yêu, biết hờn dỗi cả. Cô ấy là một con người, một con người bình thường như bao người khác.
Nhưng làm thế nào chứ?
Để đánh lạc hướng của những kẻ truy sát Azuhad sau khi mình chết đi, Bá vương Claihamut đã tạo ra một con búp bê giả mạo Azuhad. Bá vương ngâm con búp bê ấy vào trong chiếc bình, đối xử và hành động như thể đó là Azuhad thật sự.
Còn Azuhad bằng da bằng thịt đã được Canaria mang đi. Bá Vương Claihamut đã giao con bé lại cho Canaria trước khi cô ấy gặp gỡ ông Ryohaku và kết duyên.
"Bỏ con bé cho ai đó nuôi, hãy để nó có một thân phận khác..."
Canaria giao lại công chúa cho một nhà khá giả. Nhưng rồi họ ra đi do tai nạn và bỏ lại công chúa một mình trong dinh thự.
Đêm hôm xảy ra tai nạn cũng là đêm mà Yuuna lang thang do cơn điên loạn. Cô nghe thấy tiếng khóc, chạy vào và đem Azuhad về.
Vài năm sau, Azuhad-dưới cái tên là Katrina được gửi vào nhà Ryohaku. Khi đó, Canaria đã bị nhốt dưới tầng hầm dinh thự. Mặc dù Katrina nhiều lần thăm cô, nhưng cô không nhận ra con bé ngày nào.
Và rồi tháng ngày trôi qua, cho tới khi mà Bernita hiến thân mình để trả lại sự sống cho Katrina bé nhỏ ấy. Ca phẫu thuật đã thay thế bộ phận cơ thể bị hỏng do nhát kiếm của Akairi, đưa Katrina vào trạng thái hôn mê sâu.
Katrina tỉnh dậy trong sự bất ngờ của mọi người. Nhưng cô chẳng nói được gì, cũng không thể nào đi được. Đôi mắt cô như chẳng còn chút ký ức nào hết. Có lẽ đây là báo ứng của Katrina, vì cô đã giết người vô tội, giết chết Chika, dù đó là do bị thao túng...
Người mẹ không cam tâm khi nhìn thấy con gái mình như vậy. Ngày qua ngày, cô bù đắp cho Katrina hết sức có thể. Cô cố giúp con mình đi đứng, nói chuyện với con mình, nhắc lại nhiều về quá khứ... Nhiều khi Katrina cứng đầu còn khiến Yuuna nản chí.
Bác sĩ nói, có thể ba năm, bốn năm sau, với cách luyện tập như vậy, Katrina mới có thể hồi phục.
Kerji biết tin là vậy. Nhưng trong suốt mấy năm ròng rã, cậu chỉ được nhìn Katrina qua cửa kính mà thôi. Cậu kiên trì đợi, nhưng quan lại trong triều lại thôi thúc. Yuuna biết chuyện này, cô cố gắng giúp Katrina và Kerji hết sức có thể. Và phép màu đã xuất hiện.
-"Katrina à, nếu con cứ mãi như vậy, con sẽ mất người con yêu thương nhất đấy."-Yuuna ngồi xuống cạnh con gái mình. Katrina vẫn vậy, vẫn cứ đưa đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảng không.
-"Mấy vị quý tộc lắm điều không để yên cho Kerji đâu. Rồi họ sẽ sớm ép Kerji phải kết hôn thôi..."
-"..."
-"Kerji vẫn tại vị bá vương cho tới khi con tỉnh lại. Cậu ấy làm như vậy là vì muốn làm tròn nghĩa vụ thay cho con. Nhưng cứ như thế, không chừng Kerji sẽ cưới một vị tiểu thư nào đó..."
-"..."
-"Kerji sẽ quên con, hạnh phúc với một vị tiểu thư xinh đẹp khác nếu con cứ mãi như vậy..."
-"K...Không bao giờ... Kerji đã hứa với con rồi."-Những giọt lệ long lanh ứa ra từ đôi mắt sâu thẳm. Chúng gột sạch đi những vết nhơ trong ký ức của Katrina. Vậy thôi, ông trời chừng phạt Katrina như vậy là quá đủ.
Katrina đã đi trên con đường gianh giới giữa sự sống và cõi chết. Sống hay chết, là do phán quyết của trời...
----------------------------------------------
-"Cảm ơn mẹ, cảm ơn mọi người đã mong mỏi... Và cảm ơn vì đã chờ đợi em, Kerji. Em cũng xin lỗi vì để anh chờ quá lâu như vậy..."-Katrina mỉm cười cúi đầu nói.
-"Không, anh sẽ chờ đợi em suốt đời."-Kerji hạnh phúc nói. Mọi người đều bất ngờ, vì họ chưa từng được thấy bá vương hạnh phúc như vậy.
Người đánh đàn piano vẽ lên những nốt nhạc kỳ diệu. Kerji lại gần Katrina, đưa tay ra và mời cô nhảy cùng mình.
-"Em nhảy được không?"
-"Được chứ."
-"Sau điệu nhảy này, em sẽ vĩnh viễn thuộc về anh đấy. Anh sẽ không cho em rời xa anh nữa."
-"Đó cũng là ước nguyện của em."
Không còn gì để phản bác nữa rồi. Cô ấy, chỉ có cô ấy mới có thể là người sẽ mãi mãi ở bên Kerji...
Hoa hồng đỏ khiêu vũ cùng tử thần...
-----------------------——
Sau khi Katrina tỉnh lại một tháng, Kerji quyết định thoái vị, tạo nên một quốc gia dân chủ. Mọi người hoàn toàn đồng tình, nhưng cũng tiếc nuối vì vị bá vương như Kerji đã tạo nên chuỗi thời gian hưng tịnh của cả quốc gia suốt năm qua.
-"Hãy tin vào chính bản thân mình. Chúng ta sẽ làm chủ chính nơi mà chúng ta đang sống. Ai ai cũng có quyền hành."
Sau lời tuyên bố của Kerji là một loạt tiếng hò reo. Katrina đứng bên cạnh cậu, mỉm cười. Có lẽ đó là chính sách tốt nhất.
Katrina tới thăm Akairi ở phòng giam ngay sau đó. Suốt quãng thời gian sau khi nhát kiếm của cậu đâm trúng người mình yêu, cậu ấy trở nên điên loạn. Nể tình anh em, Kerji không giết mà đem cậu ta nhốt vào phòng giam.
Gặp lại Katrina, Akairi mới thực sự tỉnh lại. Cậu rất mừng, nhưng nhận ra mình thự sự không phải là một người đủ tư cách để yêu thương Katrina. Akairi quyết từ bỏ Katrina, đi tìm một người khác hợp với mình.
Tiếng chuông thánh thót vang vọng từ nhà thờ. Cha sứ đang cầm quyển kinh thánh, ông ấy đứng chờ đôi trai trẻ chuẩn bị nên duyên vợ chồng. Khách đã tới đủ, chẳng thiếu một người nào.
-"Misae, có thấy ghen không?"-Haru hỏi nhỏ.
-"Không, hạnh phúc là khi thấy người mình yêu hạnh phúc, anh Haru à!"
Katrina được Yasu chải tóc trong phòng chuẩn bị. Một mái tóc tết dài, một tấm voan hoàng gia màu trắng đính vàng óng ánh, cộng thêm bộ váy cưới lung linh như nữ thần, chúng làm Katrina xinh đẹp bội phần. Không cần trang điểm quá đậm, nét đẹp tự nhiên của Katrina vẫn khiến người khác xao xuyến.
Yunumi xách váy giúp Katrina. Cô vừa đi vừa dặn Katrina cẩn thận. Katrina hơi căng thẳng. Đã đến cửa lễ đường, Yunumi trao bàn tay Katrina lại cho ông Hatice. Ông sẽ dẫn con gái mình vào và trao cô cho Kerji.
Cảnh cửa lớn của lễ đường mở ra. Katrina bước vào. Tất cả mọi người đổ dồn ánh mắt về phía cô dâu xinh đẹp lộng lẫy. Katrina thoáng đỏ mặt, ở đây nhiều người quá.
Chú rể có vẻ căng thẳng. Tay cậu cầm chặt bó hoa, đứng cạnh cha mình mà bối rối vô cùng. Ông Hatice đã đưa Katrina tới chỗ Kerji, ông nâng bàn tay nhỏ bé của Katrina trao cho cậu.
Kerji nhìn Katrina mà ngẩn cả người. Cho tới khi ông Ryohaku thúc giục, Kerji mới nhớ ra mình phải làm gì. Cậu đưa bó hoa cưới cho Katrina, khoác tay cô đi tới chỗ cha sứ đang đứng. Cậu không nói lên lời khi thấy cô dâu xinh đẹp đang đứng chờ cậu. Ngày hôm nay là ngày hai người chính thức được đến với nhau và ở cạnh nhau suốt đời.
"Em dành tặng đôi tay, trái tim em và tình yêu của em dành cho anh. Em sẽ tin tưởng và tôn trọng anh đến suốt cuộc đời này. Bất kể những trở ngại chúng ta sẽ đối mặt với nhau, kể cả những cuộc tranh cãi đi nữa, em vẫn sẽ luôn là người bạn đời trung thành nhất bên anh. Tình yêu của em sẽ chẳng bao giờ kết thúc."
"Kể từ hôm nay, em, người vợ của anh, sẽ không bao giờ cảm thấy cô đơn hay buồn bã. Anh hứa sẽ luôn là nơi trú ẩn an toàn và tin cậy nhất cho em. Anh sẽ luôn lắng nghe, chia sẻ, tiếp nhận và đáp ứng mọi điều trong cuộc sống vợ chồng của mình sau này. Đây là một cam kết vĩnh viễn nơi anh, cho dù có khó khăn hay gian nan cũng không làm anh thay đổi."
Hai bàn tay đeo cặp nhẫn cưới đan vào nhau. Cặp đôi đẹp nhất ngày hôm nay trao cho nhau nụ hôn ngọt ngào trong ngày trọng đại của mình.Một thời gian sau...
Chiếc xe ô tô sang trọng đỗ xịch trước cửa trường mầm non. Một người phụ nữ cao quý bước xuống. Cô bận một bộ đầm bó, áo khoác rộng, đeo túi xách và kính đen. Mái tóc nâu của cô búi gọn lên trông thật thanh lịch.
Cô bước tới gần chỗ vui chơi của lũ trẻ trong trường...
-"Kattha tới rồi!!"-Một đứa trẻ tóc nâu cột tóc hai bên chạy tới ôm chân cô ấy.
Katrina ngồi xuống, véo má con bé nghịch ngợm vừa ôm chân cô. Đứa bé xinh xắn với đôi mắt nâu nhìn cô và cười toe toét.
-"Mana à. Vậy còn Maru đâu?"-Katrina nghiêng đầu hỏi.
-"Maru à, Kattha tới đón chúng ta rồi này!"-Đứa trẻ nói lớn. Đó là Mana, còn Maru là cô bé có ngoại hình giống Mana như lột đang chạy tới. Chính xác thì Mana và Maru là một cặp song sinh.
-"Maru đây rồi. Chúng ta về thôi."-Katrina mỉm cười nói.
-"Không, Kattha lại chơi xích đu với Maru đi!"-Maru phụng phịu nói.
-"Không, Kattha không chơi đc..."-Katrina xua tay nói. Thế nhưng cô bé vẫn kéo tay Katrina. Katrina bối rối không biết nên làm gì...
-"Mẹ đã bảo hai đứa phải gọi là cô Kattha hẳn hoi mà. Sao không nghe mẹ gì hết vậy?!"-Chị già Tanaka bước tới và mắng hai đứa trẻ. Đính chính đây là con của bà chị già ấy.
Bà chị sexy ngày nào nay đã ăn mặc kín đáo và thanh lịch hơn, ra dáng một người mẹ mẫu mực. Hai đứa trẻ Mana và Maru nép vào người Katrina, chúng có vẻ dè chừng mẹ mình.
-"Sao cũng được mà chị..."-Katrina nói đỡ cho hai đứa nhóc.
-"Không được, em chỉ toàn dạy hư lũ trẻ thôi. Với lại chị đã nói không cần đi đón chúng giúp chị nữa mà."-Tanaka kéo tay hai đứa nhóc.-"Mẹ sẽ bảo cha Haru đánh đòn hai đứa."
-"Ở nhà mãi chán lắm... Em tiện đường tới chỗ chị nên mới đón Mana và Maru thôi."-Katrina cười trừ.
-"Kerji mà biết em tự do ra ngoài là cậu
ấy sẽ lo lắm. Đừng lo cho Mana và Maru nữa, lo cho đứa trẻ sắp chào đời của em đi."
-"Vâng..."-Katrina mỉm cười.
Tập đoàn Ryohaku lúc nào cũng bận rộn như vậy. Tanaka cùng Katrina đưa hai đứa nhóc tới trụ sở tập đoàn. Haru đã đứng chờ sẵn ở cửa lớn.
-"Sao lại có cả phu nhân tổng giám đốc vậy?"-Haru mở cửa xe và đón.
-"Con bé đi đón Mana và Maru ấy mà."-Tanaka bế hai đứa trẻ ra khỏi xe.-"Anh chuẩn bị dạy lại hai đứa đi là vừa."
Hai đứa trẻ tội nghiệp bị bà chằn doạ tới doạ lui. Chúng biết ai sẽ bênh chúng, nên cứ nép sau chân Katrina.
-"Anh Haru không đánh hai đứa đâu. Tanaka doạ ý mà."-Katrina xoa đầu hai đứa trẻ.-"Gọi cô là Kattha như vậy thì cô sẽ vui hơn đó. Mana và Maru có phúc lắm, có được cha mẹ tốt như Tanaka và Haru..."
Kerji đang có cuộc họp trên tầng . Công việc vẫn bận rộn không khác gì lúc cậu tại vị Bá vương. Tuy nhiên nó đã được phần nào áp lực vì giờ đã có Katrina bên cạnh.
-"Kattha?! Em làm gì ở đây vậy?"-Cuộc họp vừa kết thúc. Kerji ngạc nhiên khi thấy Katrina bước vào.
-"Em thấy chán nên muốn ra ngoài thôi..."-Katrina phụng phịu.
-"Đã dặn Yasu là không cho em ra ngoài mà... thật là..."-Kerji xoa đầu Katrina.-"Ra ngoài cũng được, nhưng phải cẩn thận."
-"Vâng... mà anh biết gì chưa? Shinka sắp làm đám cưới với Akairi đấy."-Katrina mừng rỡ mở túi xách.-"Vừa có thiệp mời gửi đến cho em."
-"Tốt quá rồi nhỉ?"-Tanaka ngó vào tấm thiệp mời và đọc.-"Inoue cũng lên xe hoa với Gin rồi, còn Yunumi vừa cưới Tsuke cách đây tháng, vậy chỉ còn Rikuto là một mình..."
Tanaka có vẻ hơi buồn khi nhắc đến Rikuto. Cậu ấy giờ này đang ở một nơi rất xa, với công việc là làm quản lý cho tập đoàn nhà Hatice. Rikuto mong muốn sẽ đi đến một nơi khác để quên đi những ký ức đau thương về cô bé Chika.
-"Mà... sẽ ổn cả thôi, Kattha nhỉ?"-Tanaka vỗ vai Katrina và nói.
-"Vâng, tất cả rồi sẽ ổn thôi."
----------------------------------------------
Khuôn viên dinh thự Horltias vẫn tươi đẹp như ngày nào. Nắng lên cao cùng với màu hoa hướng dương rực rỡ. Dinh thự ngày càng ngập tràn niềm vui cùng tiếng nói cười của lũ trẻ.
-"Karma, đừng nghịch đồ của cha con như thế."
Katrina vội vàng sắp xếp lại đống tài liệu trong thư phòng của Kerji. Đứa bé trai chừng - tuổi đang trèo lên bàn, nhóc làm rơi hết cả bút và sách xuống sàn nhà. Đứa bé giống y như Kerji, như thể đây là phiên bản mini của cậu.
-"Sao thế Kattha? Thằng bé lại nghịch à?"-Tanaka mở cửa bước vào.
-"Vâng..."-Katrina mệt mỏi nói.
-"À há, vậy để bà bác này dạy lại con nhé, Karma?"-Tanaka cúi nhìn Karma rồi mỉm cười một cách đáng sợ, xung quanh toàn là sát khí. Đến lúc này thằng nhóc tên Karma mới biết sợ.
-"Chị Kattha ơi, cô Yuuna tới thăm chị này."-Inoue gọi.
Katrina mừng rỡ chạy xuống lầu đón mẹ mình. Yuuna vẫn trẻ đẹp như ngày nào, cô tới và mang theo rất nhiều quà cáp. Tanaka theo sau Katrina.
-"Karma đâu rồi?"-Yuuna mỉm cười hỏi.
-"Cô lúc nào cũng vậy, vừa mới đến là cứ phải hỏi Karma đầu tiên."-Tanaka trách móc.-"Nhìn Kattha kìa, con bé muốn cô hỏi thăm nó lắm rồi đấy."
-"À, con khoẻ chứ. Có đủ sức chăm cháu của mẹ không?"-Yuuna hỏi thăm Katrina.
-"Đủ...ạ."-Katrina mệt mỏi nói.
Có tiếng la mắng ở trên lầu. Katrina thở dài.
-"Đấy, mẹ lên mà xem."
Thư phòng của Kerji như một bãi chiến trường. Sách trên kệ bị lôi ra và vứt đầy xuống sàn. Bút bị bẻ gãy, còn mực thì đổ tung toé. Kerji vừa mới bước vào, cậu thất thần nhìn thư phòng của mình.
-"Karma...!"-Katrina vội vàng chạy tới bế Karma và ôm chặt.-"Đừng mắng nó nữa Kerji..."
-"Em phải dạy nó chứ, sao lúc nào cũng bao che thói hư của thằng bé vậy."-Kerji tức giận nói.
-"Nó nghịch ngợm là do giống ai đó hồi xưa thôi..."-Ông Ryohaku vỗ tay.-"Phải không Kerji?"
-"Cha..."-Kerji đỏ mặt quay đi. Thế nhưng cậu vẫn cố tỏ ra nghiêm túc cho đỡ...
Tiếng chuông bấm ngoài cổng lại reo lên. Lần này là một chiếc xe ô tô lớn. Cánh cửa mở ra, và người bước xuống là Yunumi cùng Tsuke.
-"A, hai người họ về rồi."-Mọi người mừng rỡ chạy xuống đón.
Yunumi mừng muốn khóc khi về tới nhà của mình. Cô nhớ người bạn Rikuto của mình, nhớ về tháng ngày bị lang thang và được Kerji đưa về đây, trở thành đồng đội...
-"Mừng hai người về nhà, Yunumi, Tsuke!"
Cánh hoa hướng dương lấp lánh trong nắng, khép lại những câu chuyện đâu thương, buồn bã, xa cách. Từ giờ trở đi, không còn gì có thể ngăn cách chúng ta nữa. Niềm vui và hạnh phúc sẽ che chở cho chúng ta...
"Ngâm thân xác héo mòn của em trong nước mắt...
Nhuộm đôi bàn tay của em trong màu đỏ thẫm tội lỗi...
Mặc dù vậy, anh vẫn mãi mãi yêu em..."
------------------
Lời tác giả
Tới đây là end rồi ạ. Vỹ cảm ơn mọi người đã theo dõi và ủng hộ Vỹ suốt thời gian qua.
Sau tác phẩm này, Vỹ sẽ cho ra nhiều tác phảm hơn nữa hoặc có thể còn ra thêm cả phần hai của series này, nếu nhưu được ủng hộ nhiều nhiều hơn nữa!
Cảm ơn mọi người! Nếu thích hãy theo dõi thêm các tác phẩm mới của Vỹ nhé.