Khi em yếu đuối và bơ vơ nhất, khi em cảm thấy bị người đời ruồng bỏ, chính người đàn ông đó đã xuất hiện đúng lúc nhất, ở bên em và chia sẻ cùng em, để em vơi đi một chút nỗi đau ngày xưa cũ. Quá trình này không hề kinh thiên động địa một chút nào, nhưng đây là cuộc sống bình dị mà em muốn có. Tên Hán Việt: A, Tình Thiên!
Thể loại: Hiện đại, HE, nhân duyên tình cờ gặp gỡ, yêu sâu sắc.
Số chương: 23 chương ngắn.
Editor: Gann.
Nhân vật chính: Lâm Thanh, Phùng Quân.
Có lẽ, chúng ta đều từng chịu tổn thương trong những mối quan hệ của bản thân.
Nhưng, vẫn sẽ dũng cảm tiếp tục yêu.
Tóm tắt ngắn: Chỉ cần có anh, thì đó sẽ là ngày đẹp trời!
“Tôi đã nghĩ, nếu tôi còn trẻ, có lẽ tôi có thể chịu đựng được những phong ba bão táp này. Nhưng tôi đã không còn trẻ nữa, những người khác cũng cảnh báo tôi rằng tôi không còn trẻ, cho nên, phụ nữ 30 tuổi, một khi gặp phải bất kỳ chướng ngại vật nào, thì cuộc đời này cũng coi như xong rồi. Một bà cô già không đàn ông, không tiền bạc, không tinh thần chiến đấu, không có gì trong tay, thế là hết.” Lâm Thanh kết luận.
“Sẽ ổn cả thôi, Lâm Thanh.” Có lẽ Phùng Quân đã mệt mỏi, anh nhẹ nhàng dựa đầu vào ghế sô pha: “Ngẫm lại xem, trước đây có thể cô đã từng khóc vì điểm của một bài kiểm tra, khóc vì những chuyện vặt vãnh, khóc vì những sai lầm, nhưng bây giờ nghĩ lại, cô có còn muốn khóc nữa không? Cô sẽ không, vì mọi chuyện đều đã qua rồi. Sau một thời gian, khi nghĩ về những trải nghiệm này, cô sẽ không còn muốn khóc nữa.”
“Em có biết tại sao tôi lại nói với em điều này không?” Phùng Quân đút hai tay vào túi quần: “Cho dù là lúc tôi mới vừa đến đây, mọi thứ mới vừa bắt đầu, đối mặt với núi rừng hoang vu và sự cô đơn tịch mịch càng khiến người như sắp phát điên, nhưng tôi chưa từng nói với bất cứ ai về điều này. Tôi cảm thấy việc nói với người khác về điều này thật không đáng mặt đàn ông. Nhưng mà, tôi lại nói với em, tất nhiên, nó không chỉ vì sự công bằng của cái gọi là câu chuyện trao đổi, mà là…” Phùng Quân dừng lại, Lâm Thanh muốn tránh ánh mắt của anh, nhưng cô không thể: “Em hiểu ý tôi chứ?”
Phùng Quân bước đến bên cô: “Tôi và em không phải là những người quá ngốc nghếch. Chúng ta đều biết giữa tôi và em đã xảy ra chuyện gì. Tôi đã từng nghĩ sẽ tránh né chuyện này, nhưng sau đêm qua, tôi nghĩ có lẽ cách đúng đắn nhất để làm điều gì đó là nên đối mặt với nó.”
Khi em yếu đuối và bơ vơ nhất, khi em cảm thấy bị người đời ruồng bỏ, chính người đàn ông đó đã xuất hiện đúng lúc nhất, ở bên em và chia sẻ cùng em, để em vơi đi một chút nỗi đau ngày xưa cũ. Quá trình này không hề kinh thiên động địa một chút nào, nhưng đây là cuộc sống bình dị mà em muốn có.
chương 23