Bảo Tôi Đợi Thì Anh Phải Về Được

chương 12: tôi thích đại ca

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sáng, tôi vào lớp sớm hơn dự định, tai đỏ mặt bừng thẫn thờ đi đến chỗ ngồi.

Tôi biết là còn sớm chán mới vào tiết, nhưng vừa rồi tôi cảm thấy mình chạy còn không kịp.

Bảo Minh và bạn gái đi cùng nhau, haizz dũng cảm đâu mà làm kì đà chứ.

Sao? Ừ, tôi cũng biết xấu hổ mà.

Trời ơi cái miệng, cái miệng chửi mắng người ta, cái miệng hư!

Tôi gục mặt xuống bàn, nghĩ đến cuộc đối thoại hôm đó của tôi và chị ta, không kiềm chế được đập đầu mình xuống bàn vài cái để tỉnh ngộ.

Nhưng mà đau thật, tôi ngồi dậy, chán chường nhìn ra cửa sổ, tự trách chỗ mình ở là lầu hai, không thể đào hố, nhảy cũng chẳng chết được.

"Sao thế? Trán đỏ hết lên rồi kìa."

Tôi không đáp lời, chỉ thở dài một tiếng sầu não.

"Đại ca, ai làm cậu buồn sao?"

"Đang thẩn thờ nhìn lại tình sử đen tối thôi."

"Chỉ cần có tên tôi ở trong đó là tất cả các trang tình sử còn lại đều tối đen cả."

"Vì chú em đen lây hết sao?"

"Không thiệt tình, vì tôi quá sáng chói."

"Ờ."

Tôi điên rồi mới đi than thở với một tên điên như vậy.

Lát sau, chuông vào giờ reo, con bé Vân cũng uể oải xuất hiện. Nó vừa đặt mông xuống ngồi, điện thoại tôi đã reo liên hồi một loạt tin nhắn. Vừa liếc thấy hai chữ "họp lớp" tôi đã chuyền sang cho con bé Vân. Nó tóm tắt xong thì đưa tôi trả lời.

Qua lời con bé Vân tóm tắt thì có vẻ bọn trong lớp hồi cấp một cũ ơi là cũ đang bàn nhau đi họp lớp thăm cô, sôi nổi đến mức hình như còn định ghé vào trường mẫu giáo cũ, thăm chú bảo vệ ngày xưa, hồi lại những kỉ niệm dưới gốc cây bàng năm nào.

Còn tôi? Chỉ một giây sau khi nghe được đến cái tiêu đề, tôi đã liền từ chối không đi.

Đương nhiên, lập tức có người trong số đó nhắn hỏi tôi lí do, có thể là thực sự quan tâm tôi, hoặc chỉ vì lịch sự. Tôi nghiêng về trường hợp hai.

Tôi không suy nghĩ nhiều, gõ phím trả lời, chẳng hiểu sao trong lúc trả lời tôi đột nhiên bị con Vân tán vào đầu một phát rõ đau, mắng cho một trận.

Có gì đâu, tôi chỉ hỏi thăm ai, dạy lớp nào? Có thế thôi mà...

Vân nó giật lấy điện thoại tôi, cắn một bên môi rồi từ từ bấm phím trả lời.

Vân nhắn: tôi bệnh, té xe nằm một chỗ, lòi cả ruột ra bên ngoài, bác sĩ đang ra sức hốt vào.

Đỉnh thật, nể!

Xong nó cầm điện thoại tôi, lướt facebook mà than lên than xuống.

Khỏi nghe, nhìn bộ dạng cũng biết nó hoặc bị tịch thu điện thoại, hoặc điện thoại lại bị nó cho chầu Diêm Vương rồi.

Tỉ tỉ lần cũng không có ngoại lệ.

Liếng thoắng tưởng như sẽ không có điểm dừng, ấy vậy mà nửa giây sau, nó liền chìm vào thế giới trước màn hình điện thoại, chú ý nghe cũng chỉ nghe được mấy tiếng thở nhỏ xíu, vang lên đều đều.

Sau đó đột nhiên nó ngẫu hứng hỏi tôi có nên uống bia khi đi họp lớp không, tôi trả lời:

"Uống với mấy đứa trẻ cấp một vui lắm sao?"

Nó cười, tôi tiếp lời:

"Còn có mấy đứa nhỏ cấp mẫu giáo, tính ngồi nhậu dưới gốc cầu trượt à?"

Nó cười lớn, tôi cũng vui vẻ theo, xong nó hỏi tôi tiến triển sao với Bảo Minh rồi, tôi liền nói ít câu chuyện dài sáng nay lại vài chữ.

"Bảo Minh, đưa đi học, bạn gái, hội thoại, nhục nhã, muốn tìm chỗ chết."

"Ồ."

Ngón tay nó đọng lại giữa không trung, hình như đang chăm chú sắp xếp lại từ ngữ trong đầu.

"Không có kết quả thì đừng nên đầu tư."

Nghe đến đây, tôi giật mình nhìn nó. Chắc rằng trong nó có gì đó không ổn, nhưng biết rằng nếu hỏi trước thì có khui miệng nó ra nó cũng chẳng nói, đành im lặng, vờ như không có gì.

Đầu ngón tay của nó động đậy, cơ mặt đột nhiên nghiêm túc đến cứng đờ, thản nhiên buông một câu:

"Chia tay rồi."

Cây bút tôi đang viết dừng lại một chút, rồi tiếp tục viết.

"Ừm."

Nó tiếp tục dán mắt vào điện thoại, đổi tư thế nằm dựa vào người tôi.

"Lăng nhăng vô cùng." Giọng nó nhỏ, đứt khúc mấy tiếng thút thít, có lẽ cố tỏ vẻ thờ ơ mà nghe âm sao điệu trầm buồn lắm.

Dáng người mảnh khảnh, yếu ớt như vậy, tưởng gì hoá ra trái tim cũng vô cùng mềm yếu.

"Không đem khăn giấy."

Vừa dứt câu, nó mếu máo, không nhờ tôi bịt miệng chắc đã khóc toáng lên. Tôi chùi nước mắt cho nó, cái mặt nó nhăn lại hệt như mấy đứa nhóc hay đánh nhau rồi la thất thanh mấy tiếng "mẹ ơi" tôi vẫn thường gặp đầu ngõ, một trong số đó có thằng nhóc hôm nào vì chạy chiếc xe quá cỡ mà cán lên áo dài tôi không thương tiếc nên tôi rất thật tâm ghi nhớ.

Vì trong khoảnh khắc khuôn mặt nó quá dễ đồng dạng với thằng nhóc đó, tôi lỡ tán nó một cái, thầm nghĩ trong lòng với ý nghĩ động viên, xốc lại tinh thần cho nó chứ không là một sự trút giận đơn thuần. Ai dè nó nấc lên một cái, rồi dụi đầu vào đùi tôi, yên lặng nấc đều.

Tiếp thị viên lúc đó vừa vào tới, ngồi xuống cạnh tôi rồi đưa cho tôi chai nước suối, sẵn ghé sát đầu hỏi thăm Vân sao vậy.

Tôi đầu tiên là đẩy tên tiếp thị trở về bàn của hắn, rồi xoa đầu nó, hình như lỡ làm nó khóc dữ hơn, xong xoay qua nhìn tên tiếp thị, đáp:

"Đau bụng kinh."

Con Vân nó thụt vào bụng tôi một cái làm tôi giật mình, đụng đầu với tên tiếp thị.

Tôi ôm đầu, trở về bàn, vẫy tay:

"Không cần xin lỗi."

Hắn ta làm tương tự, nhếch môi cười:

"Không định."

Song, cũng như bình thường, hắn ôm tập qua chỗ tôi, lê cái ghế của hắn lại, lần nào cũng như lần nào, hỏi cách mấy cũng chỉ cùng lắm nhận được một cái liếc nhìn của tôi, còn lại hé răng tôi cũng lười.

Thế nên vị đại nhân hào hiệp đó cứ suốt ngày ôm tập lặng lẽ chiếm chỗ bàn tôi mà học.

Thôi kệ, nếu mở ra một cuộc đôi co chắc hẳn tôi cũng không được lợi gì, sở thích của người ta, tôi không can thiệp.

"Đại ca!"

Tôi không biết vì sao hắn lại đổi cách xưng hô với tôi, nhưng tôi đoán mò là chắc không thể tiếp cận tôi bằng hình tượng nam thần Phật Tổ từ bi đại hỷ, à không dịu dàng, ôn nhu như nước giống với bọn con gái trong lớp sùng bái nên đành phải đổi. Nhỉ?

Tôi nói này, nhưng liệu có phải hắn lớn lên bằng việc xem phim Hồng Kông đến úng cả não không?

"Hôm qua đại ca về có thấy cái ví nào tôi bỏ quên không?"

"Đoán xem, bingo! Không và câm miệng đi!"

"Bạn thực sự không thấy sao?"

Vị công tử này bị điếc hay vốn dĩ não quá chật hẹp để nhét thêm thông tin vào?

Nghe cách nói chuyện, tôi chẳng muốn suy nghĩ nhiều đến nội dung mà chỉ muốn gằng giọng, sắp xếp từ ngữ mỉa mai lại.

"Hây da huynh đài à, chuyện đó, muội nghĩ là có, cũng có thể là không đó huynh à!"

Tôi bắt chước mấy giọng trên đài phim Hồng Kông, song tự thấy mắc cười quá nên nở một nụ cười nhỏ.

Hắn ta cũng cười, nhưng cũng bật trở lại câu chuyện:

"Cái ví ấy, màu nâu, hôm trước mình bỏ quên có nhờ bạn tìm lại."

"À..." Quên, cậu có bệnh nhỉ, nói cậu không nghe cũng chẳng hiểu, thôi tôi lắc đầu vậy.

Thấy chân mày người đó nhíu lại, tôi tiếp lời:

"Để hôm nay về tìm lại xem sao." Trời, ông ở đâu mà đột nhiên ban cho tôi một nhân cách lịch sự vậy? "Trong đấy có bao nhiêu?" Tôi liếm môi một cái, trộm nghĩ người thường thường hỏi "có gì giá trị không?" rồi tự kiểm điểm lại mình.

"Không nhiều, nhưng có thứ rất quan trọng."

Tôi không nghĩ nhiều, mặc định nó là thẻ ngân hàng hoặc chìa khoá tủ tiết kiệm, liền đáp:

"Chia đôi, tôi dắt chú em về nhà tìm."

Hắn ta cười mím mím môi, trong khoảnh khắc đó tôi cố tìm kiếm nét đẹp trai của hắn dưới ánh sáng vô cùng đẹp, âm thanh chung quanh ồn ào, nhưng chẳng ai lớn tiếng xâm phạm quyền riêng tư của ai cả, gió cũng mấy đợt lùa vào không khí mát mẻ của sáng sớm mùa hè,... tất cả đều đẹp, duy chỉ có cuộc tìm kiếm của tôi không có kết quả. Tôi thôi nhảm chuyện, chuyên tâm vào đống bài vở lấp đầy những trang chữ trước mặt, không kiềm được ngáp một cái.

Có người gõ vào đùi tôi hai cái, tôi không nhìn xuống cũng biết làm gì, liền đánh vào ngực tên tiếp thị một cái. Giống như giật mình nhớ tới quá khứ chú vịt võ đường độc ác, tôi nuốt một ngụm nước bọt, nhìn chung quanh rồi mới lên tiếng:

"Khăn giấy."

"Cần sao? Vậy để mình đi mua."

Nói đến đây, đã có một vài tiểu mỹ nữ trong lớp đem khăn giấy ra để sẵn, tôi cười, hệt như hiểu được ý tôi, hắn ta nhìn chung quanh, rồi cười theo.

"Thích hương gì?"

Tôi nghĩ tới khắc tinh của con Vân, kẻ luôn kè kè bịch khăn giấy mùi oải hương, liền cân nhắc lời nói.

"Không phải chứ, có cần phải do dự thế không?"

Tôi không để ý hắn ta, cắn môi suy nghĩ, liền ghé sát tai hỏi con Vân:

"Con bé ngồi trước mình tên gì?"

Con Vân hiểu ý, nói vọng lên:

"Cực kì dị ứng oải hương tím!"

Khỏi phải nói, con bé đó cứng đờ, như cả làm rớt bịch khăn giấy trong tay xuống nhưng không phải, nó chỉ buông lỏng cánh tay, còn nắm tay siết chặt lấy bịch khăn giấy, miệng lẩm bẩm vài từ nghe có vẻ như là những câu chửi thề cửa miệng của tôi. Tôi liền cười, khen con bé tôi không nhớ tên ấy lớn rồi.

Cũng chả quan tâm tới nguồn gốc làm gì, con Vân đón bịch khăn giấy từ tay tôi, bắt đầu phát tán những âm thanh xì mũi. Có ánh mắt dán chặt vào nó, nó nhìn thấy, đoán chắc là chủ nhân bịch khăn giấy, nó liền phóng đại âm thanh xì mũi của bản thân lên, đưa đôi mắt một mí liếc xéo qua con bé đó.

Thật tình, người gì đâu mà xấu tính thế không biết!

Nó chỉ dùng hai miếng, nhưng vì bản tính vốn chẳng yên bình nên sẵn sàng vắt kiệt bịch khăn giấy chỉ để lau sạch màn hình điện thoại - của tôi.

Tính nết xấu xa nhỉ? Thế nhưng lại cũng rất có lương tâm, sáng hôm sau đã vào rất sớm để mua trả lại bịch khăn giấy. Nhưng cũng chẳng tốt lành, hào phóng gì, nó sẵn sàng rút lại ba tờ trong bịch khăn giấy vừa mua để bằng vừa đúng số khăn giấy hôm qua nó dùng rồi mới trả lại.

Chuông vào giờ reo, cái gì của giờ ra chơi cũng phải gác lại.

Vừa hết tiết cuối, tiếp thị viên đã nhào tới bàn, hết sức hăng hái giúp tôi dọn dẹp.

"Vậy mình xuống lấy xe trước nhé!"

"À không?"

Tôi hướng ánh mắt mình về dãy lớp đối diện, không mất quá lâu để có thể tìm thấy được nụ cười của chàng trai ấy. Nụ cười của anh dường như có thể thắp sáng cả thành phố này trong đêm, chỉ cần nhìn thấy nó thôi, khoé miệng tôi cũng tự thức vẽ lên một đường cong.

Tôi thích nhìn anh vui vẻ như vậy, giả như có là vì người con gái bên cạnh mà anh cười, cũng có mấy gì quan trọng chứ.

"Tôi đi cùng chú em."

Tôi không biết lúc đó mình có giận dỗi gì không nữa, chỉ là...

Tiếp thị viên chặt đứt mạch suy nghĩ của tôi, hắn ta nắm lấy tay tôi đột ngột rồi lại cũng đột ngột buông tay, nhỏ nhẹ hỏi:

"Mình nắm tay bạn được chứ? Nắm mà không bị bẻ gãy tay ấy."

Tôi cười nhẹ, nhìn bốn bề đằng đằng sát khí toả ra từ bọn con gái, tự nhiên mắc cười nên cười cái nữa.

"Sao mà tôi bẻ gãy nổi tay chú em được?"

"Vậy là nắm tay được đúng không?"

"Gãy cổ, muốn không?"

Thấy khuôn mặt hắn ta cứng đờ, thực cũng rất đáng yêu nên tôi cũng cười một cái.

"Ô!"

Tôi vừa làm cái gì? Cười ư? Vì cái gì?

"Sao? Có phải vừa nãy tôi đẹp trai đến mức tim rớt ra ngoài không?"

"Vậy tìm lại giúp tôi nhé? Tìm luôn mặt mũi và não của chú em ý."

"Cho đại ca hết rồi đó."

"Xì, hội thoại vô vị, tôi đi trước đây."

"Đợi tôi với."

Đi ra an toàn tới cửa, đến tôi cũng phải cảm tạ mà nuốt lấy một ngụm nước bọt vì chưa bị nhiều ánh mắt dao găm của bọn con gái trong lớp đâm chết.

Vừa thở phào được một hơi, sự an toàn của tôi đã đột ngột nhưng cũng hoàn toàn trút đi hơi thở cuối cùng, không thể cứu chữa.

Tại sao ư?

Một giây, à không khoảng nửa giây trước, có người nắm lấy tay tôi từ phía sau đột ngột nên tôi không suy nghĩ gì liền phản xạ phòng vệ. Kéo tay mình thật mạnh ra trước để đối phương mất thăng bằng rồi thật nhanh rút tay ra để kẹp cổ hắn.

Vâng, chắc tôi cũng không cần giới thiệu ai làm đâu nhỉ?

"À ra là chú em muốn nhỉ?" Cái cổ này nên đánh vào đâu thì chết ngay nhỉ?

Thấy hắn ta bị làm nhục thế này, mặt cũng đã tía tai, nhỏ mồ hôi giọt rồi tôi cũng khá hả dạ.

"Đi... về cùng..."

"Đi với tư thế như vầy sao?"

Tôi hỏi, bắt đầu bước đến nhà để xe.

"Không... không nên."

"Tại sao? Người không có não lẫn mặt mũi lẽ nào lại sợ mất mặt?"

"Không có mặt mũi nhưng vẫn còn hình tượng chứ."

"Coi ai nói kìa!"

"Thực sự không bỏ ra sao?

"Cắt bỏ đi, có cái đầu xấu quá." Ôi trời có cái đầu chẳng mà suy nghĩ được gì hết.

"Dạ em tuân lệnh đại ca!"

Miệng vừa nói vậy mà mới rời mắt một cái đã định chôm cặp tôi rồi. Mà bị ăn đánh đến vậy vẫn còn nghĩ tôi có thể bị giật cặp dễ vậy sao?

"Để em xách cho."

Đến khi tôi vừa buông ra hắn ta đã ôm cặp tôi chạy mất. Gì đây, trẻ mẫu giáo vừa thi chuyển cấp lên đấy à?

"Cô không có chân sao cô nàng hiểu đời?"

"Tôi có chân, nhưng tôi cũng có cái đầu thưa quý ngài."

"Cô nên rượt tôi trước khi tôi ôm cặp của cô chạy mất chứ. Sau này gặp cướp thật cô định thế nào?"

"Quý ngài có muốn xem thử không, sẽ có một người con gái và một thi thể không đầu."

Hắn ta nghe xong hơi giật mình, nhưng tiếp thị viên vẫn là tiếp thị viên, đương nhiên tiếp theo hắn sẽ cười một cái:

"Đại ca thực sự là một người con gái rất đặc biệt. Tôi thích đại ca."

"Không có đầu, lẫn miệng, não cũng mất sạch. Quả là một thi thể đáng thương." Tôi lắc đầu, bước ra cổng nhà xe.

Ngay sau đó, hắn đuổi theo tôi với chiếc xe moto phân khối nhỏ của mình. Tiếp tục nói nhiều và quảng bá kem đánh răng.

Quân tử đương nhiên phải nhớ giữ lấy lời, tôi sẽ phải dắt theo hắn ta về nhà lấy đồ.

"Này, đại ca thích mẫu người như thế nào?"

"Không chết khi bị tôi đánh rồi quăng ra trước đầu xe tải."

Cảm ơn, ít nhất câu trả lời của tôi có thể làm hắn im lặng trong ít phút.

"Giữ tay lái, im lặng, đường đông xe tải lắm, nhớ cẩn thận. Nhé!"

"...Dạ."

Ngồi sau xe, cảm nhận được cái đông đúc của giờ cao điểm qua từng giác quan, tiếng còi xe, hơi khói bụi, đường đông người, thật khiến người ta muốn về nhà mà tìm chốn yên tĩnh. Giác quan trở nên nhạy cảm làm tôi cũng đột nhiên suy nghĩ.

Hình như vừa rồi đã có người gọi "bé Vy", nhưng xoay đầu lại chẳng có ai cả. Thực sự không phải gọi tôi sao?

Chắc tôi điên mất rồi. Còn ngồi sau xe một tên điên để nghĩ về một tình đơn phương điên khùng nữa.

Tao nên làm gì với mày đây Nhật An? Hả con nhỏ điên kia...

Truyện Chữ Hay