Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Vậy thì đến chân trời góc biển thôi!"
Ở phương Bắc xa xôi, có một nơi vô cùng lạnh lẽo, mà nơi đó có một khách điếm hàng năm đều đèn đuốc sáng trưng, tuy rằng là một chỗ hẻo lánh, nhưng nghe nói bởi vì hai bà chủ lớn lên đều rất đẹp, dẫn tới không ít khách nhân, một vị ở trong đó còn sẽ mỗi ngày kể chuyện xưa cho thực khách nghe, chuyện xưa cũng vô cùng sinh động thú vị, việc làm ăn vẫn luôn rất tốt.
Nhưng mà mấy ngày trước đo, hai bà chủ liền hạ lệnh, nói trong mười ngày sẽ không chiêu đãi bất kỳ khách nhân nào, khách điếm lúc này mới trở nên vắng vẻ đi, mà đã nhiều ngày trôi qua, vẫn có mấy một số người linh tinh đi đến khách điếm...!
"Ngươi nói xem bọn họ có đến không?"
Trong lòng Phó Vân Mặc có chút không được tự tin, không biết bọn họ có đến hay không nữa...!
"Sẽ."
Dạ Khê Hàn chỉ nhàn nhạn đáp lại một câu, nếu bọn họ không đến...nàng sẽ để cho Tiểu Đường....Không không không, hiện tại Dạ Nguyệt thần giáo đã từ từ trở thành chính đạo, không thể hành sự như vậy được...!
"Trần Nhương, Trương Hiểu!"
Phó Vân Mặc vẫy gọi, một béo một lùn hai người lập tức đi tới trước mặt Phó Vân Mặc.
"Lão đại có gì căn dặn ạ?"
Trần Nhượng và Trương Hiểu năm đó là hai trong tam tặc vương, từ khi Ninh Viễn Hành trở về Thương Vân phái liền giải tán sơn trại, Ninh Viễn Hành cho hai người một số bạc, chỉ là bởi vì tính tình của hai người khá hung hăng, nên không ai dám mời bọn họ làm công, rốt cuộc gặp được Phó Vân Mặc, liền nhặt đến đây là điếm tiểu nhị.
"Trà lạnh rồi, đổi bình nóng tới đây đi."
"Vâng ạ!"
Hai người lập tức tuân mệnh rời đi.
"Ở cách xa như vậy còn nghe thấy thanh âm của tỷ, Tiểu Mặc tỷ."
Lúc này một nam nhân đi đến, trên người toàn là tuyết mịn, bên người còn mang theo một vị cô nương xinh đẹp, người nọ đã sớm trút bỏ tính trẻ con thời thiếu nữ, mang theo vài phần phong tình của phụ nhân, người này còn không phải Ninh Mẫn Nhi thì là ai?
"Trông thấy tiểu tử nhà ngươi liền muốn đánh cái ót của ngươi."
Phó Vân Mặc đứng lên, mặt mang ý cười, nhìn nam nhân ở trước mắt đã thành thục không ít, tay hắn nắm lấy tay Ninh Mẫn Nhi, eo lưng kề cận, trong ba năm đã trưởng thành trở thành một nam nhân đáng để tin cậy.
"Tiểu Mặc tỷ, đừng có đánh nữa, đánh nữa là bị ngu luôn đó, ha ha ha!"
Tiếng cười sang sảng của nam tử tràn ngập khách điếm, mà người đi tới ngoài cửa hiển nhiên không thích hoàn cảnh ầm ĩ như vậy.
"Ngươi đừng có làm ồn nữa, xa như vậy còn nghe thấy tiếng cười của ngươi, e là sắp làm đổ nát khách điếm luôn rồi."
Người đến là Tào Hàn, mà bên cạnh nàng ấy còn có một thiếu nữ đi theo, chỉ thấy thiếu nữ một tấc cũng không rời mà kề sát bên Tào Hàn, còn gọi nàng ấy là sư phụ, quan hệ của hai người cũng quá thân mật rồi.
"Ôi...Miệng lưỡi của Tào cô nương vẫn....lợi hại như vậy."
Ba năm không gặp, không thể ngờ được miệng lưỡi của Tào Hàn vẫn còn độc ác như vậy...!
"Tào tiền bối đâu?"
Phó Vân Mặc hỏi, nàng mời Tào Nhất Sư và Tào Hàn tới, không nghĩ tới lại không thấy bóng dáng của Tào Nhất Sư.
"Đừng khẩn trương, lúc hắn đi ngang qua nhìn thấy một gốc cây thảo dược hiếm thấy, liền ngồi xổm ở chỗ đó nghiên cứu rồi."
Miệng lưỡi Tào Hàn, ngay cả Tào Nhất Sư cũng chưa từng buông tha...!
Thầy trò Tào Hàn và phu thê Nam Côn Luân ngồi xuống, Trần Nhượng và Trương Hiểu lập tức tới châm trà cho mọi người, làn hơi ấm nóng làm xoa tan cái giá lạnh ở trên đường của bọn họ.
"Không giới thiệu một chút sao?"
Phó Vân Mặc lúc ấy không kịp tham dự hôn lễ của Nam Côn Luân, trở thành nỗi tiếc nuối của nàng, cũng may hiện tại hắn mang theo thê tử tới gặp mình rồi.
"Hứa Tình, đồ đệ của ta."
Lời giới thiệu ngắn gọn dễ hiểu, Tào Hàn nói chuyện trước nay đều ngắn ngọn như vậy...!
"Thê tử của đệ, Ninh Mẫn Nhi, Tiểu Mặc tỷ, tỷ không nhận ra sao?"
Nam Côn Luân có chút xấu hổ, giới thiệu như vậy, quả thực làm bản thân có chút xấu hổ, nhưng mà Ninh Mẫn Nhi lại mang dáng vẻ vô cùng tự nhiên thoải mái.
"Phó tỷ tỷ, đã lâu không gặp."
"Đúng vậy, đã lâu không gặp."
Phó Vân Mặc nhìn Ninh Mẫn Nhi, nhớ tới thời điểm trước khi mình xuyên vào đây là đang chuẩn bị sắm vai nhân vật này, liền cảm thấy có vài phần cảm khái...!
Nàng ấy thật sự cùng với ý trung nhân của bản thân ở bên nhau.
Dạ Khê Hàn cảm giác được ánh mắt gì đó, nàng đảo mắt nhìn qua, thấy Hứa Tình dàng nhìn mình, mà lúc nàng nhìn qua, lại thấy Hứa Tình lập tức dời ánh mắt đi.
"Sư phụ, vị tỷ tỷ kia hung dữ quá..."
Dạ Khê Hàn: "..."
Phó Vân Mặc: "...Phốc..."
"Nàng ấy vốn dĩ rất hung dữ, đừng nhìn nàng ấy là được rồi."
Ngữ khí của Tào Hàn khi đối với Hứa Tình, lại dịu dàng vài phần, Nam Côn Luân và Phó Vân Mặc vừa nghe thấy, sự ăn ý qua nhiều năm chưa từng thay đổi làm cho họ đối mặt nhìn nhau...!
Khẳng định là có chuyện!
"Cơn bão tuyết này cũng thật lớn."
Thanh âm ôn nhu thanh thản truyền đến, mọi người ngẩng đầu nhìn lại, thấy Tuyết Tâm thả cây dù trong tay xuống, mà Viên Uyên ở bên cạnh thay nàng ấy phủi phủi tuyết ở trên vai.
"Đừng bị cảm lạnh thì tốt hơn."
Viên Uyên cười khẽ, giữa cái giơ tay nhấc chân, đều chứ ý vị nữ tử thành thục, càng đừng nói nét dịu dàng nhu tình kia vốn dĩ chỉ dành cho Tuyết Tâm...!
Chỉ cần liếc nhìn qua, quả thực chính là đôi thần tiên quyến lữ.
Hai người không coi ai ra gì mà tiến vào, lúc này mới phát hiện ánh mắt của mọi người đều dừng ở trên người mình, Tuyết Tâm còn đỡ, trước mắt mông lung bởi vì mảnh vải quấn mắt thì cái gì cũng không nhìn thấy, ngược lại Viên Uyên đã đỏ mặt đến loạn xạ.
Sau khi hai người ngồi xuống, Phó Vân Mặc hô: "Trần Nhượng, có thể để phòng bếp nổi lửa được rồi!"
"Vâng ạ!"
Nam Côn Luân nhìn hành động tương tác lẫn nhau giữa Viên Uyên và Tuyết Tâm, sự nhiều chuyện ở trong lòng nổi lên, liếc mắt nhìn Phó Vân Mặc một cái, Phó Vân Mặc cảm nhận được, lại nâng nâng cằm, để tự hắn hỏi.
"Viên nha đầu, nói một câu đi, muội và Tuyết trang chủ thế nào rồi...Hử?"
Nhìn nét mắt tiểu hài tử kia của Nam Côn Luân, Ninh Mẫn Nhi ở một bên không nhịn được mà cười khổ, rồi lại cực kỳ yêu thích Nam Côn Luân vào lúc này, giống như thời thiếu niên vô ưu vô lo.
"Khụ khụ khụ..."
Viên Uyên ho nhẹ vài tiếng, các nàng vừa mới ngồi xuống, có thể đừng kích thích nhanh như vậy được không...!
"Chung tay ngăn địch, sinh tử tương giao, lắng nghe tiếng lòng của nhau, chỉ đơn giản như vậy."
Tuyết Tâm đơn giản mà nói, Viên Uyên gật đầu tỏ vẻ tán đồng, quả thực không có phức tạp như vậy...!
Mối thù giết cha gì đó, giữa lúc sinh tử, cũng đã quên không còn một mảnh.
Lúc này ở ngoài cửa lại có hai người đi tới, một người là Tào Nhất Sư, một người khác là Tiểu Lý chưởng quầy hàng năm vẫn mặc một thân trang cừu bào màu trắng.
"Đến rồi, Tiểu Lý chưởng quầy!"
Phó Vân Mặc mời hai người ngồi xuống, Tiểu Lý chưởng quầy phủi phủi tuyết ở trên người, nói: "Cái tên khách điếm của ngươi thật thú vị."
Bởi vì làm buôn bán, Tiểu Lý chưởng quầy đối với tên khách điếm này mà nổi lên hứng thú.
"Hả? Tại sao?"
Phó Vân Mặc hỏi ngược lại, lúc đề cái tên này, bản thân còn tưởng mình là thần bút nữa cơ đấy!
"Khách điếm Kim Dung, Kim Dung có nghĩ là gì?"
Tiểu Lý chưởng quầy rót chén trà nóng, ủ lên bản tay sắp bị đông lạnh thành băng của mình.
"Cái này mà ngươi cũng không biết, Kim Dung lão gia tử chính là tác giả đầu tiên của rất nhiều tuyệt thế võ công, cái gì mà [Cửu Âm Chân Kinh] a, [Cửu Dương Thần Công] a, [Quỳ Hoa Bảo Điển] a, đúng rồi, ông ấy còn có rất nhiều đệ tử, như là Dương Quá, Tiểu Long Nữ a, Quách Tĩnh a, Đông Phương Bất Bại gì đó, tất cả đều là tuyệt thế cao thủ..."
Nghe Phó Vân Mặc nói chuyện hăng say như thế, làm Tiểu Lý chưởng quầy hơi chau mày lại, hỏi: "Ngươi không gạt ta chứ? Tại sao mỗi một cái tên ta chưa từng nghe thấy qua?"
Thân là Lâu chủ của Thiên Cơ lâu, nếu như mấy cái này đều là sự thật, bản than lại chưa từng nghe thấy qua, thật sự là quá thất bại rồi...!
"Có rất nhiều người không biết chuyện này, chuyện xưa của Kim Dung lão gia tử a, ta nói mấy năm còn chưa nói hết được đâu!"
Phó Vân Mặc thích võ hiệp Kim Dung, giữ ở trong tay, quý như trân bảo.
"Vậy sao...Vậy xem ra ta phải phái thêm nhiều người tới chỗ này thám thính nhiều hơn một chút rồi..."
Tiểu Lý chưởng quầy tỏ vẻ đã chịu phải đả kích trầm trọng...!
"Thức ăn tới rồi đây!"
Trần Nhượng và Trương Hiểu bưng thức ăn ra tới, ngửi thấy mùi thức ăn, mọi người đều vực dậy tinh thần...!
"Trần Nhượng Trương Hiểu, các ngươi xong việc rồi cũng ăn một bữa đi!"
"Vâng ạ!"
Đây là Phó Vân Mặc mời, hôm nay là năm thứ năm nàng xuyên qua thế giới này, xem như trọng sinh một lần, nàng muốn kỷ niệm một chút, liền mời tới mấy người bằng hữu tốt đã trải qua hoạn nạn suốt dọc đường của mình.
Nhìn cảnh sắc ồn ào náo nhiệt ở trước mắt, Phó Vân Mặc cảm thấy...nhân sinh giống như đã viên mãn rồi.
"Dùng bữa thôi."
Nhìn thấy Phó Vân Mặc đang ngây ngẩn, Dạ Khê Hàn nhìn không được gắp thức ăn để nàng ấy hoàn hồn lại.
"Ừ...Đút ta..."
Dạ Khê Hàn: "..."
Tuy rằng không tình nguyện để mọi người nhìn thấy, nhưng mà không từ chối nổi yêu cầu của Phó Vân Mặc, Dạ Khê Hàn vẫn gắp thức ăn lên trước mắt mọi người, đút tới trước miệng của Phó Vân Mặc.
Mọi người: "..."
"Đút ta."
Nói chuyện chính là Tuyết Tâm.
Viên Uyên đỏ mạt: "..."
"Đút ta."
Nói chuyện chính là Ninh Mẫn Nhi.
Nam Côn Luân đỏ mặt: "..."
"Đút...Đút ta đi sư phụ!"
Nói chuyện chính là Hứa Tình, mà gương mặt không nóng không lạnh của Tào Hàn vô cùng tự nhiên mà đút tới...!
Tào Nhất Sư, Tiểu Lý chưởng quầy: "...."
Rốt cuộc có nghĩ tới cảm nhận của bọn họ hay không vậy!
Một bữa cơm cứ như vậy mà ồn ào náo nhiệt ăn xong, mà mọi người cũng không nỡ rời đi, ở chỗ Phó Vân Mặc mà ăn vạ chơi thêm mấy ngày rồi mới rời đi, chơi đến khi thỏa thích thì thôi, ngay cả Tuyết Tâm cũng chơi đến điên rồi, uống say rượu mà lắc xúc xắc, trong một đêm trở thành đổ thần!
Nhìn bóng dáng mọi người rời đi, Phó Vân Mặc cảm khái nói: "Nữ ma đầu...chờ sau này chúng ta cũng đi tìm bọn họ nha!
"Được...Điếm tiểu nhị của ta..."
Một nụ hôn nhẹ nhàng đặt ở trên môi của Phó Vân Mặc, tựa như đặt một lời hứa hẹn gọi là Mãi mãi...!
Năm tháng an nhiên...!
- --------------
Bên trong cơn bãi cát vàng nóng rực, có hai người đang chậm rãi bước đi, nhìn phong cảnh bãi hoang mạc to lớn ở trước mắt, Mạc Ly Hề không chịu nổi mà cảm khái sự cường đại của Chúa sáng tạo.
"Tiên tử à tiên tử...ngươi không thể đi đến một vài chỗ bình thường được sao?"
Yêu nữ hồng y ở phía sau Mạc tiên tử kêu trời, trời không thấu, gọi đất, đất không nghe...!
Từ sau khi Mạc Ly Hề rời khỏi Thiên Duyên phái, Thu Hồng Y đã đi theo nàng ấy rồi, vẫn luôn làm bằng hữu dọc suốt đường đi, chờ đợi một ngày nào đó Mạc Ly Hề có thể bỏ xuống người ở trong lòng, quay đầu lại, phát hiện vẫn còn người đang đợi nàng ấy, hết thảy mọi thứ kia đều xứng đáng.
"...Nắm chặt tay ta, đừng để lạc."
Mạc Ly Hề trực tiếp nắm tay Thu Hồng Y, siết chặt ở trong lòng bàn tay, hành động này làm cho con tim của Thu Hồng Y nhảy tăng tăng lên, tuy rằng đây không phải lần đầu tiên hai người nắm tay nhau trong suốt mấy năm nay, nhưng lần này đặc biệt chính là Mạc Ly Hề là người chủ động...!
"Được..."
Thu Hồng Y đỏ mặt, bên trong bão cát vàng hoang tàn thế này, như một gốc cây hoa đào mê người chợt nở hoa.
"Ngày sau nếu ta đi đến chỗ nào cực khổ, thì ngươi đừng đi theo ta..."
Mạc Ly Hề mới vừa nói xong, Thu Hồng Y lại nắm chặt tay nàng, lòng của Mạc Ly Hề có trực giác, quay đầu nhìn về phía Thu Hồng Y.
"Núi đao biển lửa đều đi cùng ngươi."
Lời này vừa nói ra, Mạc Ly Hề giống như bị gió cát làm cay mắt...!
Nắm bắt hạnh phúc ở ngay trước mắt...!
Câu nói của người kia lại xuất hiện ở bên tai của mình...!
"Vậy sao? Vẫn luôn, mãi mãi sao?"
Ánh mắt Mạc Ly Hề có chút mê ly, nhìn gương mặt kiều mị kia của Thu Hồng Y, trong lòng vừa động, lại muốn tiến lên ôm lấy, nhưng mà nàng cố gắng khắc chế...!
Thu Hồng Y rất tốt với nàng, vẫn luôn bên nàng, nàng lại thế nào có thể không biết chứ...!
"Vẫn luôn, mãi mãi."
Trước mắt Thu Hồng Y hiện lên một tầng sương mù, phảng phất cuối cùng cũng đợi được đến ngày Mạc Ly Hề quay đầu lại, con tim vừa rung động, nhịn không được, tiến lên, cúi người xuống đặt một nụ hôn trên cánh môi của Mạc Ly Hề...!
Lúc này đây Mạc Ly Hề không còn né tránh nữa, cũng không có giãy giụa nữa, càng không có dành một bạt tai cho Thu Hồng Y nữa...!
Bởi vì nụ hôn này, cũng làm lòng của nàng say đắm...!
"Đi thôi, yêu nữ."
Mạc Ly Hề nhẹ nhàng đẩy Thu Hồng Y ra, nhanh chóng nắm lấy tay Thu Hồng Y, giống như nhanh chóng bắt lấy hạnh phúc ở trước mắt, mà Thu Hồng Y cũng kinh ngạc khi nghe thấy Mạc Ly Hề xưng hô thế này, đây là lần đầu tiên Mạc Ly Hề xưng hô như vậy với nàng.
"Xin hỏi tiên tử, chúng ta sắp đi đâu a?"
"Thiên nhai, hải giác."
天涯,海角 – Thiên nhai, hải giác: chân trời, góc biển.
Thu Hồng Y sửng sốt...!
Mạc Ly Hề nói lời âu yếm...thật làm yêu nữ cũng không thể tự kiềm chế được a...!
Vậy thì đến chân trời góc biển thôi!
---------Hết chương --------
Lời của tác giả:
Chính thức khép lại rồi! Tung bông! Không có phiên ngoại đâu! Một chương này Pháp lão ta đã thật sự kéo dài lắm rồi, xin lỗi mọi người! Lúc đầu chương này, đặc biệt là ở đoạn giữa, cuộc sống của Pháp lão ta đây đã khôi phục lại rồi, về mặt cảm xúc, hay thân thể, cứ lặp đi lặp lại, dày vò suốt một đoạn thời gian mới tốt lên được, cho nên có thể ở đoạn giữa và cuối chương có thể phát huy không được tốt lắm, cũng có một chút hơi thoát ly nội dung, luôn cảm giác có lỗi với mọi người.
Thật sự rất xin lỗi!
Cảm tạ mỗi lời nhắn của các vị độc gỉa, cảm tạ LG mỗi một chương đều cho ta một cái đầu lôi (từ dùng khi tác giả bị độc giả ném lựu đạn vì bị ghét), để cho ta làm xâu thành trang sức đeo lên đùi, ha ha ha ha!
Không có các ngươi làm bạn, ta không có cách nào kiên trì tiếp được, cảm tạ tất cả mọi người! Mỗi lần kết thúc đều phải lải nhải rất nhiều, lần này thì không nhiều lời nữa, nhớ kỹ ta yêu các ngươi a! Nếu có hứng thú với tra án huyền bí, mọi người có thể theo dõi bộ [Bí mật của Yêu hậu], thử xem Pháp lão lại một lần nữa trải nghiệm thể loại truyện khác, moah moah!
CHÍNH VĂN HOÀN
Lời của Editor:
Đây là bộ thứ hai mà mình edit, mình khá là thích truyện cổ đại, truyện hiện đại về BH mình thường thích về phá án, trinh thám là nhiều, nếu như bạn nào biết xin giới thiệu cho mình, tất nhiên là bản QT.
Rất cảm ơn mọi người đã cmt và bình chọn cho truyện của mình, truyện mình edit đều là phi lợi nhuận, edit vì vui, vì thích, nên có thiếu sót gì mong mọi người cứ góp ý, mình đăng truyện vẫn luôn trong quá trình Beta, có thời gian mình sẽ sửa lại.
Mình có hứa với một bại edit truyện Giang Hồ kiếp, không biết bạn có đọc truyện này không, nhưng nhân tiện đây mình cũng trả lời về quá trình và một số bộ tiếp theo mình sẽ edit.
Mình edit truyện thông thường sẽ xem bản QT và bản tiếng Trung, bởi vì mình có học tiếng Trung nên có thể kiểm tra song song hai bản, để dùng từ thích hợp, dễ hiểu với người Việt mình.
Bộ Giang Hồ kiếp khi mình tìm bản tiếng Trung, thì phát hiện rất khó có bản chính thống, thông thường bị ẩn chữ rất nhiều, nên ngoài việc edit còn phải sửa bản chữ tiếng Trung để dịch và edit.
Đây là bản Giang Hồ kiếp mình tìm được, một số chữ làm mờ nên copy không được, nên bộ này edit rất khó, nhưng mình vẫn giữ lời là sẽ edit, nhưng có lẽ sẽ rất lâu để ra mắt những ai là fan của NP.
Và về thông tin bộ tiếp theo mình edit, nếu mọi người có hứng thú và quan tâm chính là hai bộ Độc y truy thê ký và Nghịch đồ tu tiên chỉ nam.
Một lần nữa cảm ơn mọi người rất nhiều, hi vọng sẽ gặp mọi người vào tác phẩm kế tiếp.
[Mạc Vấn].