Tinh hoa trời đất, sinh ra tinh linh, cây cỏ trùng thú được vân may tu luyện thành tinh có thể biến hóa. Nhân có nhân đạo, yêu có yêu đạo, tự thủ không quấy nhiễu nhau. Mặc Đam thành người, tám trăm năm đạo hạnh của Mặc xà yêu, xà mỹ mạo tươi đẹp yêu ta mà đủ lãnh huyết thâm độc, không còn bản tính con người nên mất nhân tình thế thái, lòng quỷ quyệt cay độc, nhưng dù vậy cũng không thoát khỏi một chữ tình. Tình người, kiếp cũng thế, mệnh cũng thế, Trầm Cố cũng thế. Chết đi sống lại cũng không thể tổ hại, hồn tiêu xương diệt cũng không thể quên, chỉ nguyện, ngu đần cuồng dại muốn người yên lặng quay đầu lại nhìn. Thế loại: Cổ trang, nặng miệng, ngược thân, H, thuần sinh
Editor: Sakura Trang
Công: Nhiếp chính vương tiền nhiệm, Trầm Cố, ung dung đoan chính, mặt nóng tâm lạnh thủ đoạn độc á
Thụ: Xà yêu tám trăm năm Mặc Đam, yêu nghiệt xinh đẹp lãnh huyết cố chấp vì tình yêu ma quỷ là uy hiếp duy nhất, cam nguyện tự hủy bản thân.
Công:
Loạn thế đồ thán, Trầm thị vâng mệnh trời kế thừa ngôi vị hoàng đế, cho thiên hạ trong sạch, dân chúng an cư. Thiên hạ thái bình hơn nghìn năm, trước Xương Ninh đế hoăng sớm, thiếu chủ còn nhỏ, đế lâm chung cho gọi đệ đến trước giường, phó thác xã tắc. Đệ kiên quyết từ chối, thề trước chúng thần tuyệt đối không ngồi lên đế vị, chỉ phụ tá thiếu chủ, tận trung với xã tắc, thay tên thành Cố, tỏ vẻ không phụ lời nhờ vả quyết tâm giúp đỡ triều chính, trở thành nhiếp chính vương Trầm Cố đầy vinh quang của vương triều.
Trầm Cố, là đệ đệ nhỏ tuổi của tiên đế, nay thành hoàng thúc, kinh tài tuyệt diễm, vốn có hiền danh, trước khi phụ chính thì mới mười bốn tuổi. Mươi năm qua, bích danh của Nhiếp chính vương Trầm Cố lan xa khắp nơi, vừa chỉnh đốn kỷ cương lại tác phong rõ ràng, dân sinh hưng thịnh, không phụ sự nhờ vả của tiên đế. Năm Xương Vinh thứ mười, tính đến giờ cũng được mười năm, Trầm Cố ba lần thỉnh đế tự mình chấp chính, tiêu sái trả lại ấn bỏ binh quyền, vân du tứ hải không biết tung tích.
*
Thụ:
Tinh hoa trời đất, sinh ra tinh linh, cây cỏ trùng thú được vân may tu luyện thành tinh có thể biến hóa. Nhân có nhân đạo, yêu có yêu đạo, tự thủ không quấy nhiễu nhau. Mặc Đam thành người, tám trăm năm đạo hạnh của Mặc xà yêu, xà mỹ mạo tươi đẹp yêu ta mà đủ lãnh huyết thâm độc, không còn bản tính con người nên mất nhân tình thế thái, lòng quỷ quyệt cay độc, nhưng dù vậy cũng không thoát khỏi một chữ tình. Tình người, kiếp cũng thế, mệnh cũng thế, Trầm Cố cũng thế. Chết đi sống lại cũng không thể tổ hại, hồn tiêu xương diệt cũng không thể quên, chỉ nguyện, ngu đần cuồng dại muốn người yên lặng quay đầu lại nhìn.
chương 33: phiên ngoại 11