Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
[Bạn bè tụ tập]
Cuối năm, Tống Gia Mạt nhận được tin nhắn chuyển tiếp của Trần Tứ.
Nói là sinh nhật Lý Uy nên nhân tiện tổ chức cho bạn bè tụ tập luôn, thế là những ai có quan hệ tốt đều được gọi đến.
Hôm đó cô làm MC cho một chương trình nên đến hơi muộn, quần áo cũng chưa kịp thay đã vội vàng chạy đến biệt thự Oanh Bát.
Vừa kéo cửa ra, mọi người đều sôi nổi nhìn về phía này.
Ở trong cô vẫn còn mặc lễ phục, bên ngoài khoác đại một chiếc áo phao màu đen, là áo đôi với Trần Tứ.
Áo phao dành cho nữ của cô vẫn ngắn hơi một ít, chỉ tới đầu gối của cô, phần từ đầu gối trở xuống lạnh buốt, cô không khỏi dậm dậm chân.
Trần Tứ nhanh chóng đi tới cởi áo khoác nam của mình ra mặc vào cho cô.
Áo dành cho nam dài đến mắt cá chân cô, anh nửa quỳ trên mặt đất xắn lên giúp cô.
“Còn lạnh nữa không?”
Cô còn chưa kịp mở miệng thì âm thanh ồn ào như sắp chọc thủng nóc nhà không ngừng vang lên.
“Đậu má! Trần Tứ, anh giỏi thật, anh giỏi thật đấy.”
“À lố? Tôi đi nhầm hả? Tôi tới party sinh nhật của Lý Uy chứ có phải hiện trường phát cơm chó đâu?”
“Cuồng em gái biến thành cuồng vợ, các anh em, ghê gớm thật!”
“Anh Tứ, sao lúc ấy đội bóng rổ không phát hiện ra anh là người như vậy nhỉ?”
“…Có phải tôi quấy rầy đến hai người rồi không?”
Mọi người lại ầm ĩ một lúc, cô bị Doãn Băng Lộ kéo đi làm bánh, Doãn Băng Lộ vừa đánh kem vừa chia sẻ cho cô mấy bộ truyện có chi tiết đằng sau cánh cửa của mình, đồng thời không ngừng nháy mắt với cô.
Tống Gia Mạt: “…”
Bỏ bánh kem vào lò nướng, cô nửa dựa người lên cánh cửa nhìn Trần Tứ trong phòng khách đằng xa.
Thật kỳ lạ, cô cũng không phải là người giỏi phân biệt mọi người, nhưng mỗi lần muốn tìm anh, cho dù anh ở đâu thì chỉ cần liếc mắt một cái là cô có thể nhìn thấy anh trong dòng người.
Anh đang mặc chiếc áo phao nhỏ của cô, không kéo khóa, để lộ chiếc áo len cao cổ màu trắng bên trong.
Anh nửa dựa vào ghế sô pha, sống mũi cao thẳng, trên tay cầm một bộ bài tây, ngón tay thon dài, dáng vẻ thản nhiên.
Nhìn một lúc, cô bỗng thấy anh cầm điện thoại lên.
Sau đó, điện thoại của cô rung lên.
Trần Tứ: [Anh đẹp lắm à?]
Mặt cô bỗng đỏ bừng: […Anh bị điên à?]
Tụ tập đương nhiên không thể không uống rượu, tình yêu và công việc của cô đều tốt đẹp, đương nhiên là ứng cử viên số một cho việc bị mời rượu, còn chưa uống được mấy chén đã ngà ngà say, vậy nên cô ngồi nghỉ ngơi ở một góc sô pha.
Lý Uy nửa tỉnh nửa say, đang giới thiệu tất cả mọi người trong đội bóng rổ cho Tống Gia Mạt.
“Người này là Ấm Nhỏ, bởi vì lần đầu tiên bọn anh gặp cậu ta, cậu ta đội một cái mũ len, trông không khác gì ấm đun nước.”
Cô ngơ ngác chớp chớp mắt, vô tội nói: “Vậy anh tên là Lý Uy là bởi vì anh trông giống Mr. Muscle hả?”
Mr. Muscle:
Lý Uy: “…”
Sau đó Lý Uy như thể phát điên, gặp ai cũng hỏi:
“Tôi giống Mr. Muscle hả? Tôi trông giống Mr. Muscle hả?!?!”
Cuối cùng chính cậu ta cũng chấp nhận sự ví von này, gửi lời mời kết bạn cho Tống Gia Mạt, ghi chú là mấy chữ:
[Mr. Muscle.]
Tụ tập đến tận rạng sáng mới tan cuộc, cô say không nhẹ, được Trần Tứ cõng về nhà.
Trên đường đi, Trần Tứ hứng thú hỏi cô:
“Vậy anh thì sao, vì sao anh lại tên là Trần Tứ?”
“Bởi vì anh là… mộng đẹp trời cao ban tặng cho em.”
Chữ “Tứ” (赐) trong tên anh Tứ có nghĩa là ban tặng, ban thưởng.
Cô lẩm bẩm nói cho hết lời: “Không muốn tỉnh lại.”
Trần Tứ rũ mắt cười, hơi xốc cô lên, thấp giọng trả lời:
“Ừm, vậy thì không cần tỉnh.”
Cả đời này cũng không cần tỉnh lại.
[Nick clone & drone.]
Một buổi trưa nào đó, hai người lại nói đến chuyện nick clone.
Trần Tứ hỏi cô: “Rốt cuộc chuỗi ký tự này của em có nghĩa là gì?”
Thì là…“ Cô hắng hắng giọng: “Khi đó em phát hiện một chút manh mối rằng mình thích anh, cho nên em cảm thấy… Không phải là mình có tật xấu gì đấy chứ?”
wgbsymbb, không phải là mình có tật xấu gì đấy chứ.
Không phải là mình có tật xấu gì đấy chứ nguyên văn là我该不是有毛病吧 (wǒ gāi bùshì yǒu máobìng ba). Tên Weibo của Công chúa là các ký tự đầu tiên của câu này.
Trần Tứ bật cười: “Em còn tự mắng bản thân à?”
“Thì sao chứ, khi đó em cảm thấy thích anh trai mình là quá đáng lắm rồi.”
Trong lúc nói chuyện, Trần Tứ lướt trang cá nhân acc clone của cô, không lâu sau đã lướt đến cuối trang.
Trần Tứ: “Eo anh rất thon?”
“…”
“So với tưởng tượng của em thì thon hơn một chút…”
Trần Tứ: “Em còn mộng…”
Tống Gia Mạt nhào tới che miệng anh lại.
Cô vội vàng nói lảng sang chuyện khác: “Anh biết không, lúc đó em tham gia cuộc thi Top câu lạc bộ, giành được giải thưởng là một chiếc drone, nhưng vẫn chưa có cơ hội đưa cho anh.”
Trần Tứ cũng cho cô bậc thang đi xuống: “Trông thế nào?”
Cô tìm thấy nó trong ngăn tủ, may mà được giữ gìn khá tốt.
Lúc chạng vạng, Trần Tứ cầm drone của cô tới công viên dùng thử.
Mặc dù đã qua nhiều năm nhưng nó vẫn nhanh nhạy như cũ, giống hệt một món quà mới.
Tống Gia Mạt nói: “Khi đó em còn cảm thấy, nếu anh có thể sử dụng drone…”
Nói tới đây, cô dừng lại.
Trần Tứ quay đầu: “Thì sao?”
Cô cười nhẹ: “Quân mất rồi, hình như là cảm thấy, chỉ cần anh có thể đứng ở bên cạnh em như thế này là tốt rồi.”
May mà vòng đi vòng lại, dòng chảy của thời gian vẫn không thể chia cách cái nắm tay của họ.
Ước mơ của thời thiếu nữ vẫn không kết thúc như cũ.
Người yêu nhau rồi sẽ về bên nhau, và mọi con đường gồ ghề trắc trở cuối cùng cũng sẽ trở thành những con đường bằng phẳng.
Đây là món quà tuổi mười bảy tuy đến muộn nhưng vẫn sáng lấp lánh như cũ của cô…
Tình yêu tươi đẹp, giấc mơ trở thành hiện thực.
[Ngoại truyện liên quan đến “Yêu người đắm say”: Mang thai.]
Mấy ngày gần đây, Tống Gia Mạt trở nên rất thích ngủ, hơn nữa bắt đầu dễ mệt mỏi.
Cuối cùng, lúc giờ hơn ngày hôm đó, cô đang nằm trong ngực Trần Tứ, trong lúc mơ màng sắp ngủ thì nghe thấy anh thấp giọng gọi:
“Cục cưng à.”
“…Hửm?”
“Ngày mai đến bệnh viện kiểm tra đi, anh cảm thấy hình như em mang thai rồi.”
Cô muốn phản bác theo bản năng, nhưng cảm thấy anh là bác sĩ, chắc là phán đoán cũng chuẩn, hơn nữa ánh đèn lại phối hợp mà tối lại, cô còn chưa kịp lên tiếng thì đã ngủ mất.
Ngày hôm sau lúc nhận được kết quả, cô vô cùng hài lòng.
“Không mang thai đây này,” Cô nói, “Có phải mang thai rồi thì sẽ không thể ăn sơn tra được nữa đúng không? Hôm nay em thèm ăn quá, em muốn mau chóng…”
Khi cô định cất đồ đi thì Trần Tứ ngăn lại, anh vuốt phẳng tờ kết quả đã được gấp lại ra, sau khi kiểm tra cẩn thận, anh ngăn bàn tay đang ngo ngoe rục rịch của cô lại.
Anh thấp giọng nói: “Đây không phải là phiếu kết quả của em.”
“Thế hả?”
Cô rũ mắt nhìn, quả nhiên, trên phần họ tên viết ba chữ xa lạ: Lâm Lạc Tang.
“Cái tên này trông quen thật đấy,” cô nói, “Là ca sĩ đúng không? Hình như em từng nghe bài 《 Dao chi 》 của cô ấy rồi.”
Chỉ là mấy năm nay hình như người này khá im hơi lặng tiếng, đã lâu không còn nghe thấy tin tức của Lâm Lạc Tang nữa.
…Nhưng điều cô không biết là sau này, sau khi girlgroup tan rã, Lâm Lạc Tang hoạt động solo, không lâu sau lại quay về vị trí ca sĩ hàng top lần nữa.
Nhưng mà đây là chuyện của sau này.
Lâm Lạc Tang là nữ chính trong bộ truyện “Yêu người đắm say” của tác giả Lộc Linh. Truyện đã hoàn, nếu mọi người cảm thấy hứng thú thì có thể qua nhà chị Mứt Chanh để đọc truyện nha. Link truyện đây ạ.
Vòng đi vòng lại một vòng lớn, cuối cùng cũng nhận được kết quả chính xác, kết quả đúng là cô đã mang thai.
Cô dựa vào đầu giường, tủi thân lẩm bẩm: “Nhưng mà em thèm ăn sơn tra quá…”
Trần Tứ không lên tiếng, mở túi giấy ra rồi ăn hai quả.
Cô đang định hỏi không phải anh không thích ăn cái này à thì đôi môi của anh bỗng đè xuống, đầu lưỡi đẩy thịt quả ngọt mềm vào miệng cô.
Một lúc lâu sau hai người mới tách ra, giọng của anh có hơi trầm khàn.
“Nếm được chưa?”
Tống Gia Mạt: “…”
Không nếm được mùi vị của sơn tra, mà hình như chỉ nếm được mùi không biết xấu hổ của người này.
[TOÀN VĂN HOÀN]