Thang Tư Niên nhấc theo túi lớn túi nhỏ quay lại Thang gia thì còn bị cha mẹ mình nói rằng một trận.
Thang Thuấn Hoa còn trêu chọc Thang Tư Niên đây là đang mở khai quật Khương gia, không phải vậy làm sao được một đống đồ mang trở về như vậy. Thang Tư Niên thẹn thùng, không thể làm gì khác hơn là trả lời nói là bà nội nhiệt tình nên không thể chối từ, bà nhét một đống đồ cho cô cô không thể không mang về.
Thang mẹ đúng là cảm thấy rất được, thay Thang Tư Niên mang theo đồ vật lên lầu mà còn trêu nói: "Lão nhân gia cho con nhiều đồ như vậy mà sao ocn không gan lên một cúng cùng đưa chị Vọng Thư của con về ăn tết a."
Thang Tư Niên đỡ trán: "Mẹ! Mẹ cũng quá đánh giá cao con rồi, con làm sao có khả năng đem người về mà."
Thang Thuấn Hoa ôm một hòm lễ trà cùng ở phía sau, nghe vậy trêu chọc: "Chính là, mẹ thân ái của con ơi, Bánh Trôi của mẹ không làm đến cửa làm rể ở lại với người ta coi như tốt rồi!"
Thang mẹ cảm thấy rất có đạo lý: "Này đúng nha nhìn nó như muốn lại cửa làm rể."
Mẹ con ba người cười cười nói nói, cùng tiến lên tầng. Đến khi đi tới cửa là ba Thang đang mang tạp dề mở cửa. Bếp trưởng mang theo cái thìa, thấy thế cười nói: "Các cô gái, mau cơm nước xong đi."
Mọi người đem đồ trên tay để xong hết liền đến bàn ăn cơm tất niên.
Chờ Thang Tư Niên cùng cha mình dọn dẹp xong bàn ăn, Thang Thuấn Hoa thì lại đem mạt chược phủ đầy bụi đã lâu đẩy ra ngoài, nói với ba mẹ: "Đánh mạt chược không? Để cho chúng con tiền mừng tuổi?"
Thang mẹ thì lại cười: "Là cho tiền mừng tuổi, còn hay là các cônhiếu kính trưởng bối thì khó có thể nói chắc."
Bốn người một bàn mạt chược, tết xuân sẽ bắt đầu thì mạt chược cũng theo mở màn.
Đến cùng là đêm trừ tịch, ba mẹ Thang gia ba không năm thì thì có điện thoại gọi vào, trưởng bối trên bàn đang một tay cầm bài, một tay cầm điện thoại. Thang Thuấn Hoa cũng không có nhàn rỗi, hợp tác một chút phát bao lì xì cho mọi người.
Nói thật, hỏi han ân cần không bằng lì xì số tiền lớn.
Bởi vậy, Thang Tư Niên cũng có vẻ thanh nhàn. Dù sao ngoại trừ Khương Vọng Thư, cơ bản không sẽ có người nào phát tân niên chúc phúc cho cô.
Bởi vậy sau khi lão sư cùng đàn anh đàn chị gửi xong lời chúc phúc thì điện thoại Thang Tư Niên cơ bản là yên lặng. Ngoại trừ Khương Vọng Thư thi thoảng gửi tin nhắn vào thì trong đa số thời gian cũng có thể chuyên tâm đánh bài, một đêm qua đi còn thắng không ít tiền.
Lúc này Khương Vọng Thư thông thường là tại cùng bà nội xem dạ hội. Nhưng năm nay cùng thường ngày không giống chính là nàng một bên xem, còn một bên nhắn tin cho Thang Tư Niên nhổ nước bọt.
Thang Tư Niên vội vàng chơi mạt chược, có lúc trả lời trễ. Khương Vọng Thư liền thúc giục cô: "Em đang làm gì? Tại sao không trả lời tin nhắn của chị, không trả lời tin nhắn đêm nay liền không để ý tới em!"
Ngoài miệng nói không để ý tới, kỳ thực chính là đang làm nũng mà thôi. Thang Tư Niên am hiểu sâu điểm ấy, thừa dịp lúc sờ bài nhanh chóng nhắn trả lời nàng một tin: "Đang kiếm tiền mua son môi cho chị."
Khương Vọng Thư có hứng thú: "Làm sao kiếm a? Oa, có phải là em lại bị gọi lên làm chuyện gì?"
Thang Tư Niên trả lời: "Không có, đang chơi mạt chược."
Chơi mạt chược a, nói tới chơi mạt chược Khương Vọng Thư liền không cảm thấy tẻ nhạt. Khương gia cũng sẽ chơi mạt chược, đặc biệt là vào mùng một khi mọi người đến chúc tết thì, đều sẽ bồi bà nội chơi mạt chược. Mà trình độ chơi bài của Khương Vọng Thư quá kém, xưa nay chỉ có phần thua.
Nàng có chút ngạc nhiên, liền hỏi Thang Tư Niên đêm nay thắng bao nhiêu. Thang Tư Niên nói con số đại khái cho nàng, Khương Vọng Thư lại hâm mộ cảm khái: "Chị chưa từng thắng qua."
Thang Tư Niên liền hống nói: "Không sao, sau này em đều thay chị thắng về."
Cô nói sau này làm Khương Vọng Thư thập phần vui vẻ. Khương Vọng Thư vui vẻ ứng lại đồng thời biểu thị sau này chơi bài cũng sẽ để cho Thang Tư Niên đi ứng phó.
Thang Tư Niên nói được, Khương Vọng Thư lại nghĩ tới chuyện đêm nay, liền nhắn qua Thang Tư Niên, thăm dò hỏi cô: "Tối nay em chuẩn bị mang chị đi nơi nào a?"
Năng lực bảo mật của Thang Tư Niên từ trước đến giờ rất tốt, thấy thế trả lời: "Tối đến tìm chị thì chị liền biết rồi."
"Thần thần bí bí, nếu không là kinh hỉ chị sẽ rất thất vọng."
Thang Tư Niên suy nghĩ một chút: "Phỏng chừng không phải kinh hỉ gì, nhưng emchính là muốn cùng một chỗ với chị."
Chỉ nói là muốn cùng một chỗ với mình, liền đã hoàn toàn làm Khương Vọng Thư. Khương Vọng Thư quyết định bất luận đêm nay Thang Tư Niên muốn đi nơi nào, nàng đều sẽ bồi tiếp.
Thang Tư Niên ở nhà bồi ba mẹ chơi mạt chược đánh tới gần như mười một giờ, vừa thấy thời gian đã chênh lệch không nhiều, cô liền nói mình muốn ra ngoài.
Thang mẹ hỏi cô: "Một hồi liền mùng một rồi con sẽ đi chỗ nào a?"
Thang Thuấn Hoa cũng phụ họa: "Chính là sẽ không phài em thắng tiền liền chạy trốn đi."
Thang Tư Niên cười cười, giải thích: "Buổi tối em có hẹn, thật sự phải ra ngoài một chuyến."
Cũng may Thang ba Thang mẹ đều là người rất cởi mở, nghe Thang Tư Niên nói như vậy, liền thống khoái mà đem người cho đi.
Thang Tư Niên thu dọn đồ đạc, mặc áo len đơn cùng áo khoác liền đi ra cửa. Cô đem lái xe đến của Khương gia thì Khương Vọng Thư đã mặc chỉnh tề dưới đèn đường trước cửa.
Khí trời buổi tối không tính quá lạnh, nhưng Khương Vọng Thư tiến vào trong xe thì vẫn dẫn theo một luồng khí lạnh.
Thang Tư Niên chỉnh cao cửa sổ xe sau đó nâng cao nhiệt độ điều hòa, lúc này mới đưa tay đem Khương Vọng Thư ôm vào trong ngực.
Chị xinh đẹp tựa sát tiến vào trong lòng cô, nhẹ nhàng a khí: "Giao thừa vui vẻ a Tư Niên."
Thang Tư Niên nghiêng người, cho nàng một cái hôn dài nhiệt liệt. Lúc rời môi Thang Tư Niên còn nâng mặt nàng nhẹ nhàng nói: "Giao thừa vui vẻ a, vợ sắp cưới."
Thang Tư Niên nói, từ trong tay lấy ra một hộp quà đưa cho Khương Vọng Thư: "Qùa tết, mời nhận lấy."
Khương Vọng Thư tiếp nhận quà một bên mở hộp một bên thầm nói: "Em lại lén lút mua quà gì cho chị a."
Thang Tư Niên mỉm cười, nhìn nàng mở hộp quà ra. Sau khi mở hộp là một sợi dây chuyền lẳng lặng mà nằm ở trong hộp.
Khương Vọng Thư đem hộp đưa tới, giao cho Thang Tư Niên: "Tặng quà cũng phải khắc phục hậu quả, mau đeo dây chuyền lên cho chị a."
Thang Tư Niên hữu cầu tất ứng: "Được, chị nói cái gì chính là cái đó." Cô nhận dây chuyền, cúi người thay Khương Vọng Thư mang vào.
Khương Vọng Thư cúi đầu, đẩy tóc dài sau gáy của mình ra, lộ ra cổ trắng như tuyết. Dây chuyền lạnh như băng chạm tới ấm áp da thịt thì nàng run rẩy hô một tiếng lạnh.
Này nghe tới như là đang làm nũng.
Thang Tư Niên nhịn không được liền cúi người ở sau gáy nàng hạ xuống một nụ hôn. Môi lưỡi nóng bỏng, mang theo đau đớn nhẹ nhàng để ám muội tình cảm thiêu đến hau người hỗn loạn.
Khương Vọng Thư ngẩng đầu, dựa vào đáy mắt óng ánh của người kia, đưa tay ôm lấy cổ của cô, nghênh đón dâng ra môi của mình.
Thang Tư Niên đưa nàng ôm vào trong lòng một hồi lâu, buông nàng ra rồi cười nói: "Lại ôm lâu một chút, thì đêm nay chúng ta sẽ không thể ra cửa."
Nhưng Khương Vọng Thư bị nụ hôn này câu đến lòng ngứa ngáy khó nhịn, sớm đã có ý muốn khác, khó tránh khỏi nói nhỏ nói: "Ai, muộn như vậy, liền không nên ra khỏi cửa đi. Chúng ta lên lầu nha lên lầu cùng đêm xuân a thân ái."
Nếu như thường ngày, Thang Tư Niên tuyệt đối gật đầu đáp ứng đối phương. Nhưng ngày hôm nay không giống nhau, ngày hôm nay cô có kế hoạch khác, không thể làm gì khác hơn là đưa tay ôm ôm Khương Vọng Thư, dụ dỗ nàng nói rằng: "Ngày mai đi, ngày mai lại bồi thường cho chị thế nào?"
Khương Vọng Thư thở dài: "Ai, ngươi đều nói như vậy, chẳng lẽ ta còn có thể từ chối ngươi à? Vậy thì lần sau đi."
"Chỉ là nói cho rõ a..." Khương Vọng Thư đưa ngón trỏ ra, nhẹ nhàng rơi vào trên môi Thang Tư Niên chầm chậm vuốt nhẹ, khẽ cười nói: "Đến lúc, em có thể chiếm được thì ngoan ngoãn nằm để chị."
Thang Tư Niên chớp mắt, nhẹ nhàng nói tốt.
Khương Vọng Thư liền cao hứng đẩy bờ vai của cô nói rằng: "Vậy còn chờ gì, chúng ta ra ngoài đi."
Thang Tư Niên nổ máy xe, chuyển tay lái liền hướng bên ngoài lái ra.
Đêm đã mười một giờ rưỡi khuya, người muốn chúc mừng năm mới đến gần không phải về nhà chính là đi đến nơi đông người, trên quảng trường tụ hợp. Trên đường cái thường ngày náo nhiệt tình cờ chạy qua một chiếc xe sáng, yên tĩnh như có thể nghe được âm thanh gió đêm thổi
Khương Vọng Thư ngồi ở ghế cạnh tài xế, chếch mâu đánh giá Thang Tư Niên: "Rốt cuộc em muốn mang chị đi nơi nào? Con đường này là đi quảng trường, em muốn dẫn chị quảng trường đón năm mới a?"
Thang Tư Niên lắc đầu: "Không phải, chị chờ đi, chờ đến đếm ngược năm mới là tốt rồi."
Khương Vọng Thư bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đáp một tiếng tốt.
Xe lái qua quảng trường, hướng về bờ sông ngoại thành một chỗ cao điểm chạy tới. Chờ Thang Tư Niên đem xe dừng lại thì vừa vặn là mười một giờ năm mươi lăm phút.
Thang Tư Niên giơ tay xem đồng hồ đeo tay của chính mình, cùng Khương Vọng Thư nói chờ một chút. Khương Vọng Thư từ trên xe bước xuống, co rút thân thể tiến vào trong lòng cô, lạnh đến mức run lẩy bẩy: "Khí trời lạnh như vậy, em để chị đi ra ngoài còn ở nơi hoang vu không người này đang nhìn cái gì đó a?"
Thang Tư Niên ôm chặt nàng, đem nụ hôn rơi vào trên gò má của nàng: "Xem pháo hoa a."
Khương Vọng Thư kinh ngạc: "Nơi này có thể nhìn pháo hoa gì!"
Thang Tư Niên nói rằng: "Chị đi, chờ nhìn là tốt rồi."
Khương Vọng Thư cắt một tiếng, nhưng vẫn là ngoan ngoãn oa tại trong lòng cô, chờ giờ sắp đến.
Thang Tư Niên lấy điện thoại di động ra, nhìn thời gian ở trong lòng đọc thầm.
"Mười..."
"Chín..."
Tựa hồ có âm thanh từ rất xa chỗ rất xa truyền tới, theo gió đêm hóa thành làn sóng đánh về phía bờ sông hai người. Khương Vọng Thư nghiêng tai: "Tư Niên, em có nghe thấy thanh âm gì hay không?"
Thang Tư Niên hồi đáp: "Nghe được, là thanh âm người đếm ngược từ quảng trường không xa truyền tới."
Khương Vọng Thư kinh ngạc: "Nơi này còn có quảng trường?"
Thang Tư Niên cùng nàng giải thích: "Nơi này chị lại không thường đến, đương nhiên không biết a."
Khi nói chuyện, làn sóng thanh đột nhiên bạo phát!
Vô số âm thanh tụ hợp lại một nơi, thanh âm hợp thành có thể tràn cả đảo.
"Năm mới vui vẻ!"
Theo tiếng người bạo phát, một bó pháo hoa bay lên bầu trời, ở nơi chân trời rất xa xèo một tiếng phát ra óng ánh của chính mình.
Nhanh chóng đón lấy là vô số đóa pháo hoa bay lên bầu trời, ở trong đêm đen nhánh nổ vang, tô điểm mảnh bóng đêm lạnh giá lại ám lạnh này.
Khương Vọng Thư ở trong trong ngực Thang Tư Niên, chân trời sáng lạn đầy pháo hoa thán phục: "Còn thật sự có pháo hoa ai!"
Thang Tư Niên cười cười: "Đương nhiên là có a, em làm sao sẽ gạt chị chứ."
Ở phía xa dưới hoa lửa làm nổi bật Thang Tư Niên cúi người hôn moio Khương Vọng Thư, cùng nàng nhẹ giọng nói: "Năm mới vui vẻ! Chị!"
Các cô dưới pháo hoa ôm hôn, lúc tách ra hai mắt Thang Tư Niên đã sáng lấp lánh mà nhìn Khương Vọng Thư nói: "Đây là năm mới thứ nhất của chúng ta, mấy mươi cái năm mới sau này chị đều nguyện ý cùng em cùng sao?"
"Khương Vọng Thư tiểu thư, chị nguyện ý gả cho em không?"
Thang Tư Niên nói xong, lấy ra nhẫn mình mua rồi mở hộp ra ở trước mặt Khương Vọng Thư một chân quỳ xuống.
Pháo hoa xa xa còn đang bắn liền vui sướng như tâm tình lúc này của Khương Vọng Thư vậy. Nàng che mặt của mình, chữ đều phải nghẹn lại.
Gió đêm sông lạnh lẽo thổi gò má của nàng đến mức đỏ chót, mà ngay cả nước mắt cũng cùng nhau thổi rơi xuống. Khương Vọng Thư bịt lại miệng, ở tại chỗ nất vài cái, cuối cùng nhìn người trẻ tuôti trước mắt đầy người đều là của nàng, mãnh gật đầu.
Nàng nguyện ý a, nàng đương nhiên nguyện ý a!
Thang Tư Niên mỉm cười, đưa tay kéo nàng, đem nhẫn đeo vào trên ngón tay của nàng. Trên tay Khương Vọng Thưhơi dùng sức đem Thang Tư Niên từ trên mặt đất kéo lên, một cái nhào vào trong ngực của cô.
Các cô ôm nhau, lúc này chính năm mới đoàn viên.
【 Chính văn hoàn 】
.................
Tác giả có lời muốn nói:
Hoàn chính văn rùi.
Sau đó phiên ngoại đại khái là
. Thu thập mối tình đầu cặn bã
. Hôn lễ
. Nuôi con
. Cuộc sống hàng ngày của Bác sĩ Thang
...................
//-Bộ thứ edit xong
Cảm ơn mọi người vẫn tiếp tục theo dõi những bộ ngọt ngào sâu răng mình edit, hy vọng mỗi trải nghiệm đối với mọi người đều thật tốt.
Riêng với truyện này, mình cũng hy vọng có thể có gia trưởng như Tư Niên và Vọng Thư đều thật sự nghĩ cho "Hạnh phúc" của con cháu chứ không phải lấy lý do để con mình "Hạnh phúc" mà ép buộc.
Một câu chuyện đơn giản về Tư Niên và Vọng Thư nhưng nó sẽ là cuộc sống rất nhiều người mơ ước. Không nói đến gia cảnh thì Thư và Niên rất yêu nhau, hết lòng vì đối phương. Còn gia trưởng thì hiểu cho con cháu, quá mức viên mãn rồi!
Love is love!
Hẹn mọi người ở phiên ngoại