Zettai ni Hatarakitakunai Dungeon Master ga Damin wo Musaboru made

chương 329: hầm ngục thỏ (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"—Đó là lý do mở cửa hàng bán phương pháp chữa lành bằng sự dễ thương của thỏ. Chúng ta sẽ mở quán cà phê thỏ."

"Dễ thương à! Tôi tự tin lắm, nkyuu! Tôi dành rất nhiều thời gian cho việc chải chuốt!"

Mikan tạo dáng khoe khoang… như một con mèo.

Bọn tôi mặc kệ cậu ta và tiếp tục.

"… Có cần bán đồ ăn không?"

"Việc đó hơi khó với lũ thỏ… không nhất thiết phải là quán cà phê. Chỉ cần bán thời gian vuốt ve lũ thỏ đáng yêu. Thế là đủ kiếm DP. Đôi bên cùng có lợi. Sẽ dễ hiểu hơn nếu gọi đây là [Vườn thú cưng]… em nghĩ sao?"

"Mmm, những người quyền cao chức trọng đều có thú cưng nên em nghĩ họ sẽ hiểu, nhưng mạo hiểm giả có chút… Ý em là, chẳng phải điều đầu tiên nghĩ tới khi nhìn thấy thỏ là thịt sao?"

Ờ, với tôi cũng vậy. Chứ đừng nói đến Misha, ngay cả Thịt và Ichika cũng nhìn lũ thỏ chảy nước miếng. Ngay từ lúc đầu đến đây.

"Nhưng anh nghĩ sẽ hiệu quả."

"Huh. Cơ sở từ đâu?"

"Chỉ cần nhìn họ."

Tôi chỉ tay về phía trước. Rokuko và Thịt đang chơi với lũ thỏ sừng.

Những bé gái được bao quanh bởi đám bông mềm mại. Dễ thương X đáng yêu. Là tổ hợp mạnh mẽ nhất.

Thịt chỉ coi chúng như đồ ăn. Rokuko mê mẩn goblin. Cả hai đều vui vẻ và chơi đùa với đám thỏ.

"…Ồ… Em sẽ hiệu quả s’au khi nhìn thấy Thịt-senpai như vậy."

"Đúng nhỉ? Nhưng trước tiên chúng ta phải khiến mọi người coi thỏ là động vật dễ thương chứ không phải thức ăn. Để làm điều đó, chúng ta cần Dâu Tây-chan."

"Nkyu!? Em?"

Đột nhiên được nhắc tới, cô nàng thỏ Dâu Tây giật mình đáp.

"Hiểu rồi, vậy Dâu Tây sẽ trở thành nhân viên bán hàng?"

"Điều cuối cùng. Sẽ ổn thôi nếu cô ấy có lý lịch như dân thường, nhưng trước tiên cô ấy cần đăng ký là mạo hiểm giả. Sau đó, đi cùng một nhóm mạo hiểm giả khảo sát hầm ngục thỏ mới được tạo ra và hướng dẫn họ theo cách yêu thích loài thỏ."

"… Ra vậy, dùng theo thuật ngữ võ thuật là dẫn dụ!"

Trong tiếng Nhật, gọi là cò mồi.[note57450]

"Nhưng làm thế nào nhận được ủy thác cho hầm n’gục mới—ồ. Đến phần việc của Misha."

"Chẹp, chính xác. Chúng ta sẽ chuẩn bị cho các mạo hiểm giả từ hạng C. Đây là lý do anh cần thuyết phục Misha hứa hợp tác."

Rất tiện lợi khi có người quyền cao chức trọng giúp đỡ vào những lúc này.

"L-liệu em đủ sức, c-cho việc quan trọng như vậy không…?"

"… Có lẽ tôi nên đi với cô? Thực ra, chỉ cần đi với một, hai người ngoài là đủ? Sau đó chúng ta dàn dựng tình huống [Chúng ta đi tập luyện]. Như vậy, chúng ta có thể chọn mạo hiểm giả phù hợp. Ichika, Rokuko, chuẩn bị trang bị phù hợp cho cô ấy."

"Cứ g’iao cho em."

Ichika rất hữu dụng. Cô ấy là người biết rõ thường thức nhất trong hầm ngục bọn tôi.

Thường thức của tôi và Rokuko thì không cần bàn và Thịt cũng không khá hơn là bao, chứ đừng nói đến mấy người Rei vì họ đều suy nghĩ về mọi thứ từ góc nhìn hầm ngục.

Em ngày càng đáng tin cậy hơn, Ichika.

… Nhưng người sa cơ nợ nần và biến thành nô lệ vì cờ bạc quá đà lại là người có hiểu thường thức nhất trong số bọn tôi…

Dừng lại nào. Tôi sẽ lạc lối nếu nghĩ quá sâu xa.

"Vậy nhé. Bắt đầu chuẩn bị cho hầm ngục dần đi Mikan."

"Ừ hiểu rồi! Nkyuu, chúng ta nên làm gì đầu tiên?"

"Đây—"

Cứ thế, bọn tôi bắt đầu tạo hầm ngục mới.

Chỉ là mấy việc vụn vặt thôi nên không tốn nhiều thời gian.

Tôi đã nhờ Misha ban bố ủy thác điều tra hầm ngục.

[Điều tra hầm ngục mới. Cần thêm 2 người. Hạng C trở lên. Phần thưởng: 50 đồng. Ghi chú: đi cùng với người phát hiện]

Với ma thú thỏ Dâu Tây là người phát hiện và tôi chiếm một vị trí, ủy thác thực ra chỉ yêu cầu một người. Dâu Tây là mạo hiểm giả hạng D.

Tôi nghĩ thưởng khá ít ỏi cho một ngày làm việc, nhưng theo Misha, chắc sẽ có người tốt bụng tham gia cùng… [nya~].

Và vì vậy, ủy thác thực tế chỉ yêu cầu một người… chẳng hiểu sao là mạo hiểm giả hạng B tên Tokoi.

Đây không phải lần đầu tiên bọn tôi gặp nhau. Tôi nhớ đã tình cờ gặp ở đế đô. Anh chàng thích trẻ con dù khuôn mặt rất nghiêm khắc.

Có vẻ lý do anh ta xin vào hầm ngục là để, [Xem liệu có an toàn không làm bọn trẻ bị thương].

"Rất vui được gặp. Tôi là Tokoi."

"L-lần đầu được gặp kyuu… Tên tôi là Dâu Tây."

"Rất vui được gặp. Tôi là Kehko ."

Để che giấu danh tính, tôi dùng [Siêu Biến Hình] biến thành người phụ nữ ngẫu nhiên.

Tôi không thể biến thành thứ không tồn tại, nhưng tôi thành công sau khi nghĩ đến một người từng thấy ở Nhật. Với mái tóc nhuộm màu nâu.

Lý do tôi chọn phụ nữ là để tiện hỗ trợ Dâu Tây. Về sức mạnh, có golem trang phục bù đắp điều đó.

… Không ai nhận ra nên đây là cách ngụy trang hoàn hảo.

Việc mượn cơ thể khi chưa xin phép không hay lắm, nhưng nếu cô ấy có khiếu nại cứ đến tìm tôi. Tôi chỉ cần biến thành người khác nếu gặp vấn đề với hình dạng cũ.

Hơn nữa, Misha cũng chuẩn bị sẵn cho nhân cách của tôi hạng C. Tôi chỉ cần vứt bỏ nhân cách này khi xong việc. Hyaha!

"Đây có phải lần đầu tiên cô điều tra hầm ngục mới?"

"Đại loại. Còn anh?"

"Tôi đã làm vài lần. Tuy nhiên, hầm ngục đôi khi khác hẳn với những gì thấy lần đầu. Đừng mất cảnh giác chỉ bởi nghĩ mình an toàn, cô không lường trước nguy hiểm nào rình rập ở góc cua tiếp theo đâu."

Chỉ với giọng cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng khuôn mặt đáng sợ của anh ta biến nó thành, [Đi đứng cho cẩn thận tân binh!]

Dâu Tây run lẩy bẩy. Cô ấy thừa biết không có nguy hiểm gì cả, diễn giỏi ác… khoan, là do cô ấy sợ khuôn mặt của Tokoi thôi à? Ề~

Nói chuyện vu vơ như vậy trong lúc trên xe ngựa, bọn tôi tiến đến [Nơi Nghỉ Ngơi của Thỏ] (tên tạm gọi).

Truyện Chữ Hay