"Tôi không nghĩ tới sẽ có hầm ngục chưa được khám phá gần thế này ở đế đô, chỉ tốn nửa ngày đường—nhưng đây rồi. Khá đơn giản. Tôi hiểu lý do nó không bị tìm ra."
Tokoi nói ra suy nghĩ trong lúc nhìn lối vào hầm ngục.
Những gì bọn tôi nhìn thấy là một tấm biển duy nhất và cầu thang bị che kín bởi cái nắp dệt bằng cỏ bao phủ.
Tấm biển ghi [Có những chú thỏ đáng yêu ở đây. Hãy đối xử tốt với chúng nhé.]
"… Này, cô nghĩ sao? Một dạng câu đố à?"
"Chúng ta thử hỏi người phát hiện ra xem, Dâu Tây-san?"
"Fukyui!? À, umm... tôi nghĩ yêu cầu chúng ta phải... đối xử tốt với những chú thỏ đáng yêu...!"
Cô ấy nhất định đang lo lắng. Việc tôi đi theo là lựa chọn chính xác.
"Hình như có cầu thang dưới cái nắp đậy này. Chúng ta vào nhé?"
"Ừ... Nhưng phải cẩn thận bẫy."
"Tất nhiên. Tokoi-san, anh đi phía sau nhé."
Bọn tôi cẩn thận đi xuống cầu thang với tôi dẫn đầu, theo sau là Dâu Tây, rồi đến Tokoi.
Chạm vào cầu thang và bức tường khi đi xuống, Tokoi liên tục kiểm tra dò tìm bẫy.
"Hmm, đây có vẻ là hầm ngục khá mới."
"Anh biết à?"
"Cầu thang này được làm từ đất, nhưng không bị mòn đi. Các hầm ngục cũ và hầm ngục có nhiều người ra vào thường có cầu thang bằng đất đá được bo tròn ở bậc và thường bị mòn. Ngoài ra, không khí dưới đây ẩm ướt, nhưng không có rêu, chứ chưa nói đến bụi bặm. Và nhiều điều khác nữa khiến tôi nghĩ đây là hầm ngục mới."
Tôi hiểu rồi, đó là thông tin. Khác với tôi, Tokoi không phải tự nhiên mà lên hạng B.
"Căn phòng này dường như không có bẫy. Bên trong nhìn giống đồng cỏ. Có khi nơi này là Vùng An toàn."
"Hầm ngục trực tiếp dẫn chúng ta đến phòng đặc tính môi trường Vùng An Toàn hử? Giống như bảo chúng ta nghỉ ngơi ở đây vậy."
Ồ, phòng đặc tính môi trường có nghĩa là một căn phòng giống như bước vào thế giới khác, giống cái trong hầm ngục mà bọn tôi có. Chúng có thể là rừng rậm, sa mạc hoặc mọi loại địa hình khác.
Chính xác hơn chúng được liệt vào loại [Đồng Cỏ] trong danh mục của Mikan. Có lẽ vì xung quanh bên ngoài chẳng có gì ngoài đồng cỏ. Thêm nữa được cài đặt Vùng An Toàn, nó cực kỳ rẻ.
"Ooh!! X-Xin hãy cho chị gặp các em, những bé thỏ đáng yêu~!"
Ngay sau đó, Dâu Tây bước vào phòng với động tác máy móc vụng về và gọi lớn. Sau đó, lũ thỏ trắng bình thường tiến về phía cô ấy và—bị Tokoi tóm cổ.
"Gueh!? A-anh làm gì vậy...!?"
"Đồ ngốc, nguy hiểm! Ngay cả Vùng An Toàn cũng có thể là bẫy!"
"Hyii—! X-Xin lỗi, xin lỗi...!"
"Ồ, um, tôi không cố ý làm cô khóc, xin lỗi."
Trong khi Dâu Tây ôm Tokoi nức nở khóc, tôi giả vờ cảnh giác bước vào phòng. Sau đó, ngồi xuống thứ mà tôi chuẩn bị từ trước làm ghế—một hòn đá lớn phù hợp.
"Tokoi-san, không sao đâu. Dâu Tây là thế. Nghỉ ngơi chút đã."
"Đ-được. Đi thôi."
Tokoi có vẻ là người đàn ông yếu đuối trước nước mắt phụ nữ. Đúng như lời giới thiệu của Misha.
"Uugu, gusu—"
Đám thỏ lông trắng nhảy đến chỗ Dâu Tây đang khóc.
[Sao thế?]
[Chị không sao chứ?]
[Chị sẽ vượt qua thôi!]
Chúng cọ sát vào cô ấy và hửi mũi như muốn nói.
"… Uuu... cảm ơn mọi người...!"
"Chúng là những con thỏ thân thiện."
"Do chưa có con người tới đây chăng? … Chúng có bộ lông rất đẹp. Nếu thịt ngon, tôi cá là họ sẽ bắt về—"
"Nyuu! Không được săn chúng!"
Dâu Tây che chắn cho lũ thỏ phía sau. Kèm thêm vẻ mặt dũng cảm.
Tôi sẽ bảo vệ những bé này—kiểu đó. Tokoi cũng hiểu.
"… Thôi vậy. Ngay cả tấm biển ở lối vào cũng yêu cầu chúng ta thân thiết với chúng."
"Đúng! Chúng ta chơi với lũ thỏ!"
"Ừ, nhưng nhường cho cô và Kehko. Điều đó là bất khả thi đối với tôi..."
Nói xong, Tokoi chán nản ngồi xuống tảng đá lớn.
Nhưng rồi, một con thỏ nhảy lại gần anh ta, từng bước nhỏ. Đó là con thỏ trốn trong bóng của Dâu Tây.
Sau một lúc nhìn chằm chằm vào Tokoi suy nghĩ, nó cọ cơ thể vào anh ta với chút do dự.
"… Ể?"
"Đúng là con thỏ thân thiện."
"Ừ-ừ... thực sự thân thiện."
Tokoi, hiện giờ không hề nghĩ đến da hay thịt thỏ, rụt rè đưa tay ra… và vuốt ve.
Nhắm mắt lại, con thỏ thận trọng ngửi mùi trên tay còn lại của Tokoi.
Bị bất ngờ, Tokoi ngừng vuốt ve. Con thỏ nghiêng đầu như muốn hỏi [Xong chưa?] trước khi dụi đầu vào tay anh ta.
Thấy nó cố không tấn công mình, Tokoi nhíu mày ngại ngùng.
Thấy thế Dâu Tây lên tiếng trong lúc ôm lấy con thỏ khác.
"X-Xin lỗi, Tokoi-san. Anh biết không? Vuốt ve lưng thỏ sướng lắm, giúp anh thư giãn hơn."
"Thật không? Dâu Tây hiểu biết nhỉ."
Theo lời khuyên của Dâu Tây, Tokoi vuốt ve lưng thỏ.
Con thỏ nhảy lên lòng anh ta để được nựng.
Khi Tokoi tiếp tục, vẻ nghiêm nghị trên
mặt giảm bớt và thay vào đó là nụ cười tự nhiên.
… Cắn câu rồi.
Tôi cảm giác khóe miệng mình nhếch lên dần đều.
Tiện thể nói, đám thỏ này đều bị Mikan và những người khác điều khiển. Họ đang dùng [Điều Khiển Quái] từ hầm ngục ban đầu cùng với [Điểm Hồi Sinh Quái: Thỏ Trắng (500 DP)].
Chúng đã tập luyện dưới sự giám sát của Ichika sao cho không chuyển động quá mức cần thiết.
Mạo hiểm giả là những người sống bằng nghề săn bắt động vật và thường không có trải nghiệm được chúng yêu thích. Chỉ quái vật mạnh mẽ mới trở thành cộng sự của luyện thú sư, nhưng thỏ lại là sinh vật yếu đuối và dễ thương đến mức đáng thương.
Đương nhiên, họ hoàn toàn không có cơ hội tiếp xúc với chúng như thế này.
Nói cách khác, kháng thể trước sự dễ thương của họ bằng không.
Vì vậy, tất cả họ sẽ mê mẩn chúng. Đặc biệt là người đàn ông to lớn khỏe mạnh như Tokoi, bình thường rất đáng sợ.
Việc huấn luyện chúng di chuyển dễ thương như vậy mất nhiều thời gian hơn so với việc tạo hầm ngục.
Nhưng chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt của Tokoi—tất cả đều đáng giá.
Tôi tin chiến thuật sẽ hiệu quả.