Sau khi yết kiến, Rokuko và tôi được gọi đến ly cung của Haku-san.
Nói chính xác hơn tất cả đều được mời, nhưng mọi người quá sợ hãi… nên người sẽ trở thành nam tước như tôi, và cộng sự Rokuko, được cử đi làm đại diện.
Sally-san cũng đồng thời thông báo với mọi người họ chỉ được mời mang tính hình thức và yêu cầu vui lòng từ chối… nhưng chả cần thiết lắm vì họ né còn không kịp. Ngoại trừ Thịt ra. Em ấy trông có vẻ miễn cưỡng.
… Tôi cũng muốn từ chối nhưng chị ta trực tiếp gọi. Tôi nào dám phớt lờ.
Và do đó, bọn tôi đến [Bạch Ly Cung] của Haku-san lần đầu tiên sau thời gian dài.
Được chào đón bởi succubus mặc đồ quản gia, Chloe, và hướng dẫn vào trong.
Bọn tôi lập tức được đưa đến tiệc trà ở sân trong… và ô kìa, còn có chỗ ngồi cho tôi. Ổn thỏa.
"Cuối cùng mới có dịp mời em đến ly cung."
"Haku-neesama, cũng lâu rồi nhỉ."
"Ừ, mừng là được gặp lại em, Rokuko-chan. Cả cậu nữa, Kehma-san."
"Vậy… tôi muốn hỏi câu này ngay lập tức."
Khóe miệng Haku-san nhếch lên khi giả vờ không biết.
"… Hoàng Đế Bệ Hạ biết được bao nhiêu?"
"Đó là chuyện cậu muốn biết? Để xem... Ta đã nói với thằng bé mọi thứ liên quan đến việc là Lõi Hầm Ngục. Cũng như đế quốc này nằm dưới sự kiểm soát của ta."
Huh? Tôi đoán mò thái quá chăng? Cứ nghĩ chị ta sẽ giấu nhiều hơn.
"Tuy nhiên, như phỏng đoán của cậu, Kehma-san, ta vẫn chưa nói với thằng bé về Chủ Hầm Ngục."
"… Tôi hiểu rồi."
"Lẽ tự nhiên mà? Thằng bé không phải là chủ nhân, nên ta không có lý do gì để dạy cả."
"Ồ? Haku-neesama, tức là chị muốn giấu thông tin về Kehma phải không?"
Rokuko vỗ nhẹ tay trước mặt. Haku-san mở to mắt kinh ngạc.
Tôi cũng thế.
"Có đúng không? Chị giới thiệu em là em gái, nhưng không hề nhắc đến Kehma. Đây chỉ là cách nhằm thu hút sự chú ý và đánh lạc hướng nhỉ?"
"… … … Kehma-san nói với em à?"
"Không phải! O-Oi, Rokuko, em ăn nhầm cái gì à?"
"Kehma thật thô lỗ."
Rokuko ngoảnh mặt đi chỗ khác, buồn rầu.
Nhưng nghe em ấy nói có vẻ đúng.
Tôi tưởng chị ta gọi tới đây là để rào trước tôi không tiết lộ những gì chị ta không muốn, nhưng hoá ra chỉ để che giấu tôi… đúng là không ngờ.
"… Em lớn thật rồi Rokuko-chan."
"Em đã suy nghĩ rất nhiều đấy."
"Rokuko-chan, chị chưa từng nghĩ có một ngày em nhìn thấu kế hoạch… chị đã nghĩ Kehma-san cũng biết, nhưng em nói đúng. Chị muốn che giấu sự tồn tại của Kehma-san nhiều nhất có thể."
Haku-san đồng ý.
Xin lỗi tôi không nhận ra.
"Sự tồn tại của Chủ Hầm Ngục là bí mật quan trọng nhất với hầm ngục chúng ta. Bí mật không bao giờ được lộ ra với kẻ không phải chủ hầm ngục biết… Tuy nhiên, Kehma-san, cậu không biết mình thu hút sự chú ý đến mức nào sao? Tôi đã bảo cậu đừng quá nổi bật mà."
Với mái tóc đen và mắt đen, rõ ràng tôi mang dòng máu anh hùng.
Khai hoang ở nơi đồng không hiu quạnh, thành lập giáo phái mà Bạch Thần Giáo chính thức công nhận, và thêm cả chiến tích đẩy lùi con rồng như một vị anh hùng… họ cũng bàn nhau có nên đối xử với tôi như anh hùng hay không, biến tôi thành anh hùng. Hạng S, trực tiếp thăng lên Bá Tước, hay đến mức tổ chức diễu hành vinh danh tôi.
Tuy nhiên, Haku-san đã cố gắng giữ ở mức tối thiểu nhờ vào ảnh hưởng của mình. Cảm ơn…!
"Do đó chị tiết lộ em là em gái của chị làm lý do để xoa dịu sự bất bình của ông ta về việc dùng ảnh hưởng của chị dẹp tan ý định tổ chức diễu hành. Chị dùng em áp đảo sự hiện diện của Kehma à?"
"Đừng nói theo ý xấu như vậy, Rokuko-chan. Chị không muốn lộ tẩy em trước bàn dân thiên hạ, thực sự không muốn."
“Thật sao, Ane-sama?”
"Thật. Lại đây, ăn bánh tart vị dâu nhé? Ngon lắm. Ah~"
Haku-san đưa bánh tart cho Rokuko-chan trong lúc mời mọc. Rokuko cắn một miếng nhỏ và ăn với vẻ hờn dỗi.
… Khoan đã. Rokuko hoàn toàn chi phối Haku-san…? Cái gì vậy…?
Thế tức là Rokuko vượt qua tôi rồi?
Ồ, nhưng tôi chợt nhận ra.
"… Chắc không phải bởi vì che giấu thì dễ xử lý gọn gàng hơn đâu ha?"
"A rà, ufufu."
Chị ta không phủ nhận. Oh SHIT.
"… Ane-sama. Chị sẽ không xử Kehma đấy chứ?"
"Tất nhiên là không. Kehma-san chỉ cần biết thân biết phận."
"Anh ấy là cộng sự của em. Không được đâu nhé?"
"Cậu ta an toàn cho đến khi trở thành kẻ thù của chị."
Nói thật, tôi nghĩ định nghĩa chính xác về [Kẻ Thù của Haku-san] là thứ gây nhiều tranh cãi.
"Nhân tiện, Rokuko-chan. Em gọi cậu ta là cộng sự chứ không phải chủ nhân. Để che giấu cậu ta là chủ nhân à?"
"Ể? Không?"
"Chị hiểu rồi."
Ồ, vậy là chuyển qua tranh luận về từ ngữ? Tôi cảm thấy cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng… sát khí.
Haku-san chỉ chậm rãi nhấp ngụm trà, không nói một lời cho đến khi uống xong.
"Vậy, Kehma-san. Cậu nghĩ gì về tất cả chuyện này?"
"…Tôi không có ý thù địch với chị, Haku-san."
"Ra vậy. Cậu tin tôi chỉ cần như thế à?"
"Tôi không biết ý chị là gì vì phạm trù quá rộng, nhưng... tôi không muốn làm việc khiến Rokuko buồn."
Tôi nhấp một ngụm trà.
"… Nếu là việc Rokuko-chan muốn, tôi sẽ nhượng bộ. Cho phép cậu nắm tay em ấy… không, ôm em ấy… … … Những việc xa hơn thì làm với—tiểu thư (loli) gia tộc Tsuia và nữ hiệp sĩ vụng về (ngốc nghếch) nhé?"
"… Đúng như tôi nghĩ, hai người đó dưới trướng của chị."
"Không biết ý cậu là gì? Tôi vừa nhận được ít báo cáo về họ... Đúng rồi, cậu đến ghé thăm một trong những cửa hàng đó nhé, tôi bao? Ở đế đô này có rất nhiều."
Haku-san mỉm cười nói
"… Chuyên môn của tôi là ngủ. Ngoài ra, chắc chắn Rokuko không thích chuyện đó."
"Kehma...! Mmm, trước hết ôm em đi. Chúng ta còn được cho Haku-neesama cho phép! Nhân tiện, hai người đang nói về cửa hàng nào vậy? Em đi tới cùng Kehma được không?"
Pfffft!
Haku-san và tôi đều phun trà ra.
Nếu cố ý nói vậy thì đây là chuyện lớn. Nhưng nhìn vẻ mặt, em ấy thực sự không hiểu.
"Kehma-san…"
"Xin chờ đã, không phải lỗi của tôi!"
"… Hiểu rồi. Chị nghĩ cần phải dạy bảo Rokuko-chan nhiều thứ. Chị sẽ kể dần cho em nghe khi chúng ta tắm sau này, Rokuko-chan."
"? Vâng."
Tại sao lại dạy em ấy trong bồn tắm…? Không. Chúng ta đừng cho suy nghĩ bay xa.
Tôi không có ý thù địch với Haku-san nên chị ta quyết định chỉ tin tưởng ở mức đó… phew…
"Tuy không chính thức... nhưng cuối cùng chị cũng đã công khai coi em như em gái."
Cấm đồn ra ngoài nhưng công khai? Bằng cách nào hở.
Và dù nói là không chính thức, nhưng quý tộc đâu mắt mù tai điếc? Mạng lưới thông tin thật điên rồ.
"Hoàng đế (Lionel) không nghĩ Rokuko là em gái thật của chị."
"Vậy sao, Ane-sama?"
"Thằng bé coi em là người đủ đặc biệt lọt vào mắt xanh của chị, hơn là em gái thật. Thực ra, các lõi khác cũng tính là em ruột của chị, nên thằng bé không hoàn toàn sai..."
Kể ra thì, Ontentoo (Số 112), Aidi (Số 666), bộ ba Tam Nhẫn và cả Haku-san đều là anh em ruột vì có chung [Cha]. Không thể nào họ đối xử với nhau như con người đối xử trong gia đình, họ quá đông.
"Tất nhiên, người duy nhất chị coi là em gái chỉ có Rokuko-chan."
Haku-san âu yếm xoa đầu Rokuko khi nói.
Tâm trạng của Rokuko được cải thiện.
"Giờ đây, em có thể tự gọi mình là em gái của chị rồi, Haku-neesama."
"Ừ không công bố chính thức, nhưng hoàng đế đã thừa nhận. Cứ dùng tên của chị nếu em gặp rắc rối nhé?"
"Vâng, Ane-sama."
Hai người họ như tỏa sáng khi mỉm cười với nhau. Tôi uống một ít trà mới pha do người quản gia… Chloe-san rót đầy vào cốc. Bánh tart dâu thực sự rất ngon. Ồ, tôi xin ít làm quà mang về được không? Ở nhà có một cô gái luôn đói khát chờ đợi.
… Trời ơi, hòa bình thật tuyệt vời…
"Ồ phải rồi. Kehma-san, tôi có một việc nhỏ muốn nhờ cậu giải quyết. Cậu có thể từ chối nếu muốn."
Hoà bình chân chính chỉ là thoáng qua. Thực tế là không thể có được.
… Haaa. Về cơ bản là mệnh lệnh. Tôi được phép từ chối à? Yeeah~!
TRẢ.LẠI.HÒA.BÌNH.CHO.TÔI