Zettai ni Hatarakitakunai Dungeon Master ga Damin wo Musaboru made

chương 320: trở lại đế đô (2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khi được Misha dẫn đường, mọi người trong đội Bacchus bí mật nói chuyện với Rokuko (dù không hẳn là bí mật vì họ chỉ nói trong xe).

"Này cô bé. Từ giờ bác g’ọi kèm thêm -sama nhé?"

"Ơ? Tại sao vậy?"

"Rokuko-sama~… chẹp, Ichika và Mun luôn xưng hô với em như vậy, nên cảm giác cũng không có gì lạ hết."

"Lại thêm chị nữa, Roppu!"

"Tôi sẽ tiếp tục gọi là Rokuko-san như mọi khi!"

"Ồ, Wataru, riêng anh có thể trực tiếp thêm -sama."

Em ấy đối xử với Wataru như vậy có lẽ là do ảnh hưởng của tôi… đúng là cộng sự của anh. Ờm, không hẳn bọn tôi ghét anh ta hay gì đâu.

Và đó là cách bọn tôi giết thời gian trên đường đến hoàng thành. Không giống ly cung của Haku-san, bên ngoài là tường thành bằng đá đề cao tính thực dụng. Điều đáng chú ý nhất là chưa bao giờ có một lực lượng đủ mạnh gây áp lực tới đây.

Được Misha dẫn đi, bọn tôi dễ dàng vào trong.

… Giờ mới nhớ, bọn tôi vẫn đang dùng cỗ xe gắn gia huy gia tộc Tsuia trên đó, có ổn không?

Nó sẽ để lại ấn tượng quan hệ chặt chẽ với gia tộc Tsuia, nhưng quả thực bọn tôi thân với họ.

Sau khi đi qua cánh cổng thứ hai từ bên ngoài, Misha dừng lại. Xe ngựa bọn tôi cũng dừng lại theo.

"Được rồi, xuống xe ngựa tại đây nya~. Tôi cũng phải rời khỏi thú cưỡi của mình... ồ! Sally, vừa đúng lúc. Làm ơn đưa thú về chuồng~"

"Misha, đừng đột nhiên vứt dây cương cho tôi... Ồ, Kehma-san. Đã lâu không gặp."

À, đó là Sally-san, chỉ huy hiệp sĩ đoàn và là giáp sống, thành viên trong tổ đội của Haku-san. Nhưng đi lại trong bộ áo giáp như thế có ổn không? … Chắc ổn thôi.

… Sally-san không cần phải che đậy. Dù sao, cô ấy đã đến tận nhà trọ bọn tôi mà không giấu diếm tí nào.

"Lâu rồi không gặp. Shikina cũng ở đây đấy."

"Đ-đã một thời gian dài không gặp. Sally-sama!"

"Shikina đó à? Cô về chào cha mình chưa?"

"K-không, tôi vừa mới đến đây! Tôi sẽ gặp ông ấy sau!"

Shikina đứng nghiêm như đang chào cờ trong lúc nói. Wataru tham gia và gật đầu chào.

"Sally-san, cô có thích kỳ nghỉ của mình không?"

"Ô ya, Wataru cũng ở đây à?"

Wataru biết Misha, nhưng tôi đoán anh ta biết tất cả thành viên trong tổ đội Haku-san vì Wataru thường bị yêu cầu làm tất cả những ủy thác đó.

"Ừ, nghỉ ngơi dưỡng sức đủ rồi. Chúng ta đi luyện tập một chút nhé."

"… Sally-san, cô thực sự muốn giết tôi à đáng sợ quá."

"Chẳng phải hiệu quả hơn sao? Một anh hùng như cậu khổ luyện ở cường độ đó là vừa đủ mà?"

Sally-san ưỡn ngực (dù chỉ là tấm áo giáp) khi cô ấy nói. Wataru… đã trải qua khoá đặc huấn ở địa ngục… việc mà nhân vật chính phải làm.

"Này, Sally~. Dắt nó về chuồng dùm với nya~"

"Hah? Cô có can đảm sai vặt chỉ huy hiệp sĩ đoàn đấy."

"Eeeh? Chuyện đó liên quan gì đến tôi? Gehnyan—!?"

Ngay sau đó, Sally-san kéo đầu Misha—đang cọ trên người cô ấy—ra khỏi đầu.

"Haku-sama truyền lời. Ngài ấy bảo từ giờ trở đi cô đừng làm gì thừa thãi và làm việc được bàn giao. Giờ hãy quay về với nghĩa vụ chủ hội... Công việc đang chất đống chờ xử lý rồi đúng không?"

"Ugu—biết rồi. Kehma-san, lần sau hãy đấu lại nhé! Tôi sẽ không thua đâu nya!"

Misha vẫy tay chào và nhảy lên thú cưỡi.

… Cô ấy chỉ biết nói điều thừa thãi thôi à?

"Kehma-san, cậu cũng hạ gục Misha-san à? Kể cả tôi cũng chỉ có tỷ lệ thắng 50-50 với cô ấy thôi."

"Về cơ bản giống anh."

"Quả là Kehma-san!"

"… Hmm. Anh cũng có thể dùng -sama với tôi như Rokuko."

"Quả là Kehma-sama!"

"Ớn quá. Câu đó làm tôi nổi da gà."

"Thật kinh khủng! Hahaha."

Bên cạnh Wataru há miệng cười, Sally-san chủ động dẫn bọn tôi vào bên trong thành.

… Cuối cùng cũng đến lúc rồi. Chuyện gì sẽ xảy ra? Bây giờ đã quá muộn, nhưng… mặc đồ như mạo hiểm giả bình thường thế này có ổn không?

Đúng lúc tôi đang nghĩ, nơi được dẫn tới không phải phòng yết kiến mà là phòng dành cho khách bình thường.

"Hiện giờ, đây là phòng khách dành cho nam tước. Chúng tôi đã chuẩn bị phòng cho mỗi người, xin vui lòng sử dụng trong hôm nay. Buổi yết kiến và phong tước sẽ diễn ra vào ngày kia."

"Huh, ngày mai không tiến hành sao?"

"Kehma-san... Hoàng Đế Bệ Hạ không rảnh đến mức gấp gáp như vậy. Cậu đến sớm hơn nhiều so với dự kiến và việc điều chỉnh lịch trình là vấn đề nghiêm trọng đấy? Dù vậy, nếu đã đến rồi thì vẫn được ưu tiên hơn."

Nghĩ lại thì, lịch trình ở Corky rút ngắn sớm hơn dự kiến nhiều… uhh… xin lỗi.

"Đợi đã, Hoàng Đế?"

"Phải. Hoàng Đế Bệ Hạ, người được cho là hậu duệ của Haku-sama. Tất nhiên, Haku-sama cũng sẽ tham dự, nhưng dưới danh nghĩa Hoàng Đế là tốt nhất."

Ồ vậy ư? Cô ấy nói mới để ý, Haku-san mang lại cảm giác của một ẩn sĩ lười biếng trong ly cung của mình. Vì vậy, mặc dù là người quyền lực nhất nhưng chị ta đã phong bù nhìn lên ngôi. Giống việc tôi chỉ là bù nhìn trưởng làng.

… Tôi bắt đầu đơn phương cảm thấy gần gũi. Nhưng mà, làm trưởng làng và đứng đầu đế quốc là hai phạm trù khác nhau.

"Hơn nữa, cậu sẽ cần phải chọn trang phục và học thuộc lễ nghi cho buổi yết kiến, vì vậy hãy chuẩn bị sẵn sàng. Hôm nay cứ nghỉ ngơi thoải mái."

Việc diễn tập và chuẩn bị rất quan trọng. Mà đúng hơn, có phải sắp xếp ngày kia hoàn toàn vì chuyện đó?

"Cậu có muốn dùng bữa trong phòng ăn? Hay phục vụ tận phòng?"

"Vậy mang tới cho bọn tôi."

"Hiểu rồi. Tôi sẽ cử người hầu đến sau, cứ báo cho cô ấy cậu cần gì. Ngoài ra, đừng đi lại bất cẩn. Cậu sẽ bị bắt vì tội gián điệp nếu đi lang thang."

Nói xong, Sally-san cúi đầu rời đi trong bộ áo giáp kêu leng keng.

"… May là chúng ta sẽ có thời gian chuẩn bị. Roppu định mặc váy không?"

"Ồ, có lẽ em nên làm vậy? Gozoh cũng mặc đồ trang trọng chứ...?"

"Meh, không cần lo! Đâu đến mức bị xử tử cho dù hắt hơi cắt ngang bài phát biểu của Hoàng Đế."

"Bác không bị xử tử, nhưng khả năng bị bỏ tù đấy?"

Wataru vui vẻ cắt ngang cuộc trò chuyện.

Bọn tôi tạm thời quyết định ai về phòng người ấy muốn. Mỗi bên hành lang 4 phòng, tổng cộng là 8 phòng. Các phòng đều giống nhau, nội thất giường, bàn và bình hoa. Tương đối đơn giản.

Tôi rất vui vì giường là đệm futon.

"Nhưng ngay cả Rokuko cũng được ở cùng phòng với chúng ta. Haku-san không thể làm mọi việc tùy hứng chăng?"

"Có lẽ em ấy sẽ được gọi tới vào tối nay?"

"Chắc thế."

Dù sao đi nữa, bọn tôi nghỉ ngơi để chuẩn bị cho ngày mai, yết kiến vào ngày hôm kia.

… Tôi phải nhớ không quên lý do ở đây!

Tôi vẫn nhớ. Thật đấy.

Truyện Chữ Hay