Zettai ni Hatarakitakunai Dungeon Master ga Damin wo Musaboru made

chương 317: thị trấn thợ rèn corky (4)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngoài việc bảo dưỡng vũ khí, tôi nhờ bác ấy làm thánh ấn mithril và dao mithril cho Thịt.. Còn Ichika nhận được dao bếp mithril treo trong cửa hàng. Tất cả đều miễn phí.

Về phần cây trượng cầm để ngụy trang, tôi phải đến cửa hàng chuyên bán ma cụ. Ngay từ đầu nó cũng không quá cần thiết. Tôi đưa cho bác ấy thỏi mithril làm nguyên liệu. Chúng có màu bạc lấp lánh và dày dặn đến mức lấp đầy lòng bàn tay.

Trong cửa hàng cũng bán nỏ, nhưng nỏ golem mà Rokuko đang sử dụng hiệu quả hơn. Dù sao nó là nỏ ma thuật tự động căng dây. Phần cung cũng được làm từ vật liệu phức hợp sau nhiều lần thử và sai.

"Ui ya, nhờ Chủ Nhân mà dao bếp của em giờ xịn quá, Deheheh~"

Có vẻ mithril là vật liệu khá cao cấp. Vảy hoả long cũng không hẳn quá thua thiệt, bác ấy vẫn lợi hơn trong giao dịch. Dù không rõ giá trị chính xác là bao nhiêu.

Về sau tôi sẽ biến dao mithril và dao bếp mithril thành golem ma kiếm. Tiện thể mày mò cấu trúc bên trong của chúng một chút… nhưng chẳng biết có chỗ để mày mò không. Nếu là trường hợp đó, phiên bản ban đầu sẽ chịu va đập kém, nhưng tận dụng được ưu thế về vật liệu.

Khi tôi tiện thể nhờ bác ấy làm thánh ấn của Giường Giáo, bác ấy trả lời—[Là một phần của Giường Giáo, ta cũng muốn tự tay chế tạo. Cứ để cho ta giúp cậu việc truyền giáo.]. Hay đấy. Ngủ Ngon.

"… Nhắc mới nhớ, chẳng phải đây là lần đầu cậu đi truyền bá Giường Giáo sao?"

"Cũng không nhất thiết. Bây giờ cháu không muốn làm việc đó."

"Vậy à."

Không làm điều mà mọi tôn giáo trên thế giới này coi trọng là một thất bại lớn. Tôi còn không làm gì đủ nhiều để Giường Giáo lan rộng đến tận đây.

… Có lẽ tôi nên bán futon đặt hàng qua thư?

Sau khi nhìn quanh lò rèn xong, bọn tôi định đi một vòng tham quan.

Có rất nhiều lò rèn khác ngoài gia đình Kantra.

"Bác có nghĩ họ sẽ hết khách hàng với mức cạnh tranh ở đây không?"

"Cũng có nhiều đơn hàng đến từ nơi khác, cùng với trang bị cho binh lính, mạo hiểm giả và các vật phẩm tiêu hao, ta không nghĩ họ cung cấp thừa thãi."

Thì ra là vậy.

Bọn tôi nhìn thấy những cửa hàng khác không phải tiệm rèn trên đường. Hầu hết đều là quán bar, lẻ tẻ một vài xưởng giả kim và cửa hàng trang sức.

"Nè, Kehma. Đó chẳng phải là xưởng giả kim sao? Đến kiểm tra xem!"

"Hmm? Liệu bán ma cụ gì thú vị không...? Khoan đã, nó trông giống loại cửa hàng mà phù thủy hay lui tới."

Được Rokuko dẫn đi, tôi bước vào cửa hàng với cảm giác mơ hồ.

Các bức tường được phủ bằng vải đen giống cửa hàng bói toán… hoặc bốc mùi ma thuật loại-bóng tối?

Sản phẩm được đặt tùy tiện lên bàn—như thể chúng bị bỏ quên.

… Bên ngoài mở cửa, tức là họ đang kinh doanh. Ít nhất họ nên cất đồ đạc vào trong rương, hộp mới đúng chứ…? Hoặc là dán tên, giá sản phẩm nếu họ muốn bán chúng.

"Chào mừng. Xin mời xem thử."

Người chủ tiệm mặc áo choàng đen nói… Rokuko, chẳng phải chỗ này giống cửa hàng ma thuật hắc ám hơn là tiệm giả kim sao…?

"Nè cái gì đây?"

"Ồ, đó là tình dược… khá hiệu quả và chỉ tốn một đồng vàng thôi!"

"Hmm. Em không cần lắm. Đúng không Kehma?"

Ừ chuẩn.

"Và cái này?"

"Đó… là ma cụ, tác dụng là… umm…? Tôi nghĩ do tên nào đấy làm ra…? Ồ đúng rồi, cái đó giá 50 bạc."

Người này muốn khách hàng trả tiền cho thứ có tác dụng gì cũng không biết? Khoảng 500,000 yên đấy!

Mặt hàng giả kim khá đắt… huh? Kia là cái gối à?

"Chủ tiệm, đây là gối phải không?"

"À vâng. Một cái gối. 2 bạc."

"… Có tác dụng gì đặc biệt không?"

"Cậu có biết Giường Giáo không? Một tôn giáo tìm kiếm sự yên bình trong tâm hồn, chiếc gối được chính giáo chủ ban phước tại đền thờ chính, tốt cho giấc ngủ."

… … … Uh-huh.

"Lặp lại câu trước đó được không?"

"Chiếc gối được giáo chủ Giường Giáo ban phước, tốt cho giấc ngủ."

Giáo chủ… là… tôi? Không phải ai khác.

Tôi không nhớ mình từng ban phước cho một cái gối… có lẽ thương nhân đã mang một đống gối bán cho tiệm này?

"Nhưng nó thực sự hiệu quả. Tôi đã thử và chữa khỏi chứng mất ngủ."

"Heeh, vậy à?"

"Đúng thế! Đến giới quý tộc cũng yêu thích nó. Mua ngay bây giờ giá chỉ 2 bạc thôi."

Trông như gối bông bình thường, nhưng tôi đoán cũng hợp lý nếu được quý tộc nào đó sử dụng?

"Khuyến mãi, tôi sẽ thêm một ít nước thánh Giường Giáo."

"Cái gì? Nước thánh... Giường Giáo?"

"Nếu vẩy hai, ba giọt lên gối trước khi ngủ, là cậu sẽ ngủ ngon đến sáng mai. Để uống, chỉ cần hòa từng giọt vào cốc nước."

Nói xong, chủ tiệm lấy ra thứ chất lỏng trong suốt màu tím. Hở, vậy ra đây là nước thánh Giường Giáo…

"Này. Rokuko. Chúng ta bán nước thánh theo kiểu một loại thuốc ngủ à?"

"Có, nhưng không phải màu này. Trà thảo dược giúp thư giãn."

"Ichika, tín đồ của Giường Giáo nên làm gì vào lúc này?"

"Tín đồ của Giường Giáo...? Chủ Nhân làm gì cũng được. Dù sa’o đó là giáo phái của anh mà."

Kết quả của việc bí mật bàn bạc cùng hai người họ là tôi làm gì cũng được.

—Nhưng khoan, chúng ta bán nước thánh kể từ khi nào? … Ơ, tạm bỏ qua đi.

Tiếp tục nói chuyện với chủ tiệm. Tôi cần nghe nhiều hơn.

Tôi đặt ma cụ phát hiện nói dối lên quầy và nạp viên ma thạch mới.

"Xin lỗi, chủ tiệm? Tôi muốn hỏi vài câu. Cái gối Giường Giáo và nước thánh đến từ đâu?"

"Tôi không rõ chi tiết, hàng nhập về từ thương nhân."

Ma cụ phát sáng màu đỏ. Nói dối.

"Hm? Đây là cái gì vậy, đèn ma cụ? Cậu muốn bán nó à?"

"Ông không biết hử? Đây là ma cụ phát hiện nói dối. Ông không biết về chúng là bình thường, dù sao việc sở hữu cần phải có sự cho phép của Hoàng Đế. Dĩ nhiên tôi được phép."

Đến lúc nạp ma thạch. Tỷ lệ hiệu suất chi phí ở mức một ma thạch mỗi lời nói dối bị phát hiện khiến người ta phải khóc thét.

"…Ừm, quý khách, chuyện gì vậy? Cậu đang phàn nàn về sản phẩm của chúng tôi à?"

"Có. Bởi vì tôi là giáo chủ Giường Giáo."

"Eeeh!? Nhưng cậu còn trẻ quá!? Ahahaha, đùa vui ghê… …ơ, nói thật à?"

Khi thấy ma cụ không phát sáng, chủ tiệm nuốt nước bọt. Trước đó khi ông ta nói ma cụ lóe sáng chứng tỏ những gì tôi nói là thật.

"Cho dù Giường Giáo khoan dung đến đâu, tôi không nghĩ việc mạo danh cho những loại thuốc kỳ lạ là đúng…"

"K-Không, chính người mang đến đã nói vậy. Tôi không biết.”

Ồ, không sáng. Nghĩa là người mang đến không phải là thương nhân. Tôi hiểu rồi.

"Chủ tiệm, tôi sẵn sàng công nhận loại nước thánh và chiếc gối này. Tất nhiên, nếu chúng thực sự hiệu quả và không mang tác dụng phụ xấu nào."

"T-thật sao!?"

"Tôi còn ban phước cho cái gối nếu ông muốn."

"Ồ-ồ…!"

"Tuy nhiên, ông phải nói cho tôi biết ai mang những thứ này đến. Đó là người thế nào? Khi nào?"

"Đ-được rồi! Umm, tôi lấy hàng từ một nhà giả kim lang thang, khoảng ba ngày trước. Tôi nghĩ vẫn còn ở Corky, người đó nói sẽ mang tới thêm."

Chủ tiệm sẵn sàng cung cấp thông tin Trong lúc đó, ma cụ không hề sáng lên dù chỉ một lần.

"Ngoại hình nhà giả kim như nào?"

"Đúng rồi! Cô ta là người phụ nữ có mái tóc đen giống cậu, à không, ngài Giáo Chủ! Cùng với đôi mắt đỏ!"

Phụ nữ. Tóc đen. Mắt đỏ.

Tôi chỉ biết một người phù hợp với mô tả đó.

Truyện Chữ Hay