Zettai ni Hatarakitakunai Dungeon Master ga Damin wo Musaboru made

chương 316: thị trấn thợ rèn corky (3)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi nghỉ lại qua đêm trong nhà trọ, tôi dự định đến nhà bác Gozoh chào nhẹ mấy câu trước khi qua ngó nhà Kantra. Suy cho cùng gia đình bác Gozoh chỉ là mạo hiểm giả bình thường. Wataru vẫn nhậu dở từ tối qua và Shikina say quắc cần câu. Cứ xem như tôi chưa thấy vị tiểu thư quý tộc nào đang nằm vật vờ ngủ đi.

Giờ tôi đến thăm Kantra được chưa nhỉ? Hoặc dùng từ đúng hơn là quan sát? Tôi muốn tận mắt xem nhà của thợ rèn trông như thế nào.

Tiện nói, Ichika và Rokuko cũng đi cùng.

Thịt ở lại quán trọ. Em ấy không muốn đi bộ (do buồn nôn).

"Vẫn... vẫn vậy~... Chủ Nhân~"

"Sao hôm nay em bám người thế? Có chuyện gì?"

"Eeeh~? Ai biếtttt? Mà, nếu Chủ Nhân không muốn nhắc đến thì cũng ổn thôi~"

"Nè, Ichika? Gần quá đó! Kehma sẽ cảm thấy khó di chuyển nếu dính vào nhau như thế."

Rokuko chen giữa Ichika và tôi. Và vì Rokuko thế chỗ cũng bám người nên đi bộ cũng khó khăn không kém. Dù sao, tôi không hiểu gì cả. Không biết tại sao hôm nay Ichika chủ động và thân thiện đến vậy.

"Dĩ nhiên Rokuko-sama là vợ hợp pháp! Mhmm! Em là nô lệ gối ôm! Được sử dụng tùy ý bởi Chủ Nhân như món đồ... Giống thú cưng có thể vuốt ve cưng nựng, đúng không nào?"

"Hiểu rồi, Ichika là thú cưng! Vậy thì được, tại vì em còn để Feni đứng trên tay và vai của mình mà!"

Thú cưng của Rokuko bao gồm Feni, phượng hoàng Feni và rùa đá quý Dia. Em ấy đang gộp chung Ichika với chúng à ?

… Ờ thì cũng phù hợp. Em ấy đối xử với họ như nhau.

Nói sao đây…? Thịt giống chó cưng hơn, nhưng em ấy lại coi Ichika là thú cưng? Có phải vì Thịt là gối ôm của tôi?

“Vậy đây là nhà gia đình Kantra mà bác Gozoh nhắc tới…?”

Bọn tôi đến từ cửa sau… nhưng có rất nhiều tiếng người lùn di chuyển, cũng như tiếng kim loại vang bên trong. Có thể thấy rõ khói bốc lên từ lò nung, và cảm nhạn sức nóng khi ở gần.

Tuy đã muộn, nhưng tôi nhờ họ dẫn cả đám đi tham quan được không?

Tôi đã ngỏ lời tới thăm với Kantra từ trước, nhưng đây là nhà gia đình hoặc của chủ thuê hoặc nơi làm việc trình độ cao… nói chung là nơi làm việc nghiêm chinhr, không rõ cho phép người ngoài vào ngó nghía không.

Khó quá bỏ qua. Tôi không quan tâm nhiều đến thế.

Nhiều nhất là nhìn thấy thôi, nhưng tôi có thể dùng chức năng ghi hình của Menu-san. Sau này chế tạo lại bằng [Tạo Golem]. Và dùng làm hàng tham khảo cho Nerune.

Thực ra tôi có thể xử lý cả orichalcum bằng [Tạo Golem], nên điều hấp dẫn duy nhất ở đây là khả năng sản xuất hàng loạt mọi thứ mà không phụ thuộc vào [Tạo Golem].

… Đợi đã, chẳng phải chỉ cần Kantra là xong? Tôi ở đây có cần thiết không? Không không, tôi phải thu thập nhiều hàng mẫu để tìm hiểu tiêu chuẩn của thế giới này.

"Nè, Kehma. Chúng ta không vào à?"

"Anh không chắc họ cho vào không… Được rồi, vào đi, Ichika!"

"Ơ, em? Có lẽ nên chào hỏi họ trước. Để em làm... Heeeeya! Chúng tôi đến gặp gia đình của Kantra-han~!"

Khi Ichika vào và gọi to, một người lùn với mái tóc trắng chống gậy bước ra.

"Hm? Kantra là đứa nhà ta, nhưng cô là ai?"

"Ồ, cháu đến từ ngôi làng tên Golen. Kantra-han luô’n giúp đỡ cháu nên cháu muốn đến chào hỏi. Cháu cũng luôn nhờ anh ấy sửa vũ khí cho~"

"Cái gì? Cho ta xem cái đó đi."

Ichika đưa thanh đoản kiếm—tức con dao bếp golem mà cô ấy đeo bên hông cho người lùn.

Nhận lấy nó, người lùn dùng ngón tay búng nhẹ.

"Hoh. Một thanh ma kiểm hử? Ye, có vài vết tích của Kantra trên đây."

"Bác chỉ cần nhìn là biết sao? Điều đó thật tuyệt vời, k’hông hổ danh là thợ rèn người lùn~"

"Hrmph, dễ hiểu thôi. Nó là con trai ta, ta hiểu nó như lòng bàn tay."

"Hohoh. Vậy bác là Untara-han?"

"Ừ aye, Untara là tên ta. Gahahah!"

Nói xong, người lùn—cha của Kantra, Untara—bật cười sảng khoái.

"Kantra có vẻ đang làm việc tốt. Uống tách cà phê nhé, cô gái?"

"Cháu rất cảm kích. Nhưng cháu giới thiệu Chủ Nhân với bác trước được không? Anh ấy là trưởng làng Golen."

Đến lượt bọn tôi rồi. Ichika rất giỏi bắt chuyện với mọi người, cô ấy nói chuyện với ông ấy trôi chảy đến mức khiến tôi có cảm giác họ đã biết nhau một thời gian rồi.

"Rất vui được gặp bác. Kantra đã giúp cháu rất nhiều."

"Aye, hoá ra cậu chính là trưởng làng cô ấy nhắc đến? Trông hơi gầy. Ta nghe nói đó là làng mạo hiểm giả, nhưng gầy như này chịu nổi không?"

"Không sao, Chủ Nhân trông vậy nhưng anh ấy cực kỳ thông minh. Anh ấy còn xử lý một đống cướp mà bọn cháu gặp trên đường đến đây mà không cần động ngón tay, đặc biệt là bằng chính sức mình."

"Vậy à!? Cho ta xem thanh kiếm đeo trên thắt lưng được không, trông rất đẹp."

Ichika đáp lại câu hỏi hóc búa chỉ với một câu và ông bác tin ngay dốc hết sức vỗ vào lưng tôi. Nhắc mới nhớ, tôi không hề dùng ma kiếm Siesta (Ngủ Ngày) làm vũ khí… Nói đúng hơn là tôi không thể, có lẽ tôi nên chuyển sang cầm gậy…?

"Đây bác, cẩn thận khi dùng nhé?"

"Aye, tất nhiên... rồi...? Nguy hiểm quá!""

Untara vừa mới rút Siesta khỏi vỏ lập tức tra vào lại. Xét theo cách bác ấy lau trán bằng mu bàn tay, bác ấy đã đổ mồ hôi.

"Thứ quái quỷ gì vậy. Chỉ vừa mới rút ra đã khiến ta choáng váng... làm chủ được nó không phải dễ dàng. Làm cách nào cậu bảo dưỡng được lưỡi kiếm?"

"… À."

Giờ mới nhắc đến… Tôi chưa từng… tôi không dùng để cắt bất cứ thứ gì và đây là ma kiếm… nên không cần bảo dưỡng nhỉ…?

Tôi thử dùng thần giao cách cảm [Muốn được bảo dưỡng không?] như cách nói chuyện với Neru, nhẫn succubus.

… Nó trả lời là [Mm.]. Uhh… ừ, chắc ý là ừ.

Huh. Tên này (Siesta) thuộc nhóm quái có tên trong danh sách hầm ngục. Việc có thể giao tiếp cũng không quá lạ.

[… Umm, vậy mi sẽ được bảo dưỡng, trong lúc đó đừng khiến mọi người buồn ngủ nhé?]

[Mm.]

Tôi vẫn không biết [Mm] là có hay không… nhưng sao cũng được, tôi hiểu ý nghĩa đằng sau vì đây là thần giao cách cảm. Một lời đồng ý. Tôi đoán tên này chỉ là ít nói thôi. Làm tôi nhớ đến Thịt trước đây… à, ngoại trừ việc thiếu tai và đuôi.

[Tiện nói, mi có thể điều chỉnh phạm vi chỉ khiến kẻ địch buồn ngủ không?]

[… … Mm.]

Không à. Nghe giọng khá đáng tiếc gửi tới… nó thậm chí không thể loại trừ người sử dụng, chứ đừng nói đến phân biệt địch, ta. Tôi hiểu rõ là nhờ thần giao cách cảm.

Dù sao, tôi có thể bật và tắt hiệu ứng buồn ngủ để nhờ Untara bảo dưỡng thanh kiếm.

“… Hiệu ứng buồn ngủ sẽ được tắt một lúc, vậy nhờ bác bảo dưỡng hộ cháu.”

"Cái gì!? ... A-Aye, không còn cảm giác đó nữa. Cậu đúng là người hợp với thanh kiếm."

Untara lại rút kiếm ra, nở nụ cười trên môi.

Tôi không thể bảo vì tôi vừa trực tiếp giao tiếp với thanh kiếm. Cơ mà, nhắc tới dùng trái tim giao tiếp với kiếm, trước đây tôi cũng nghe đâu đó rồi? Đây cũng xem là giao tiếp với kiếm bằng trái tim (thần giao cách cảm) đấy chứ.

"Nè, Kehma. Em cũng muốn bảo dưỡng kiếm của mình!"

"Eh? Em đã bao giờ... thực sự sử dụng thanh rapier đó chưa?"

"Gahahah! Aye, cái của cô gái là vũ khí tự vệ thôi, không cần sử dụng mới là chuyện tốt!"

Em ấy đã phải dùng nỏ trong trận chiến mấy hôm trước. Nhưng tôi cũng nghĩ Rokuko không bao giờ phải dùng kiếm chiến đấu mới là chuyện tốt.

Sau đó, khi bọn tôi tặng một ít vỏ trứng Feni và vảy Igni làm quà, bác ấy vui vẻ dẫn đi tham quan quanh lò rèn. Suy cho cùng vật phẩm thuộc tính lửa là nguyên liệu tốt dùng làm gạch chống cháy.

Chúng chỉ là phần thừa và vảy bong ra, nhưng bác ấy vui vẻ chấp nhận.

"Ta sẽ tặng miễn phí bất cứ thứ gì! Vũ khí trong cửa hàng của ta hoặc thứ cậu muốn sử dụng, bất cứ thứ gì!"

Bác ấy nói với đôi mắt đỏ ngầu, nhưng tôi không cần đến mức đó… ồ, có lẽ tôi nhờ bác ấy chế tạo một con dao hoặc thánh ấn của Giường Giáo chăng?

Truyện Chữ Hay