Và thế là mấy người họ lập tức mua rượu, đồ nhắm từ quán bar gần đó và tổ chức liên hoan.
Không phải tự nhiên đây được gọi là làng người lùn. Một người lùn cầm chiếc cốc cỡ thùng phi nhỏ đựng rượu bên trong nâng cốc chúc mừng Gozoh.
Ngoài tôi ra, Rokuko, Ichika và Thịt cũng tham gia.
"Chủ Nhân~, gì thế này, a’nh không uống à? Thôi nào, uống đi nhé?"
"Oi Ichika, đừng rót nữa. Em say quá rồi."
"Ây da, đến làng người lùn mà anh nỡ từ chối hử?"
Chậc, em uống nước trái cây dùm anh. Ichika rất vô tư dù là nô lệ. Ờm, tôi không để bụng đâu.
"Mà nè, quê nhà của Gozoh, một mét vuông phải tìm thấy ba tên nghiện rượu."
"Gahahahaha, uống thả ga đê!"
"Cháu xin dừng cuộc chơi, say quá rồi. Này Rokuko?"
Khi tôi nhìn bên cạnh, em ấy vừa nhấc môi khỏi cốc rượu.
"Puhaaah... đắng chát... Biết ngay mà
uống nước trái cây ngon hơn..."
"Ai—ai đưa rượu cho Rokuko!?"
"Con!"
"Shikina! Đừng dụ dỗ trẻ vị thành niên uống rượu!"
Tôi lườm Shikina đang vẫy tay ở đầu bên kia bàn.
"Fueh? Rokuko-dono là high elf giống Haku-sama. Ngài ấy không già hơn vẻ ngoài sao?"
"Rõ ràng tai em ấy khác với elf, sao cô nhầm lẫn kiểu đó?"
"Con nghĩ do loại ma cụ nào đấy. Con cũng mọc hàng đây này, nên con nghĩ chỉ thay đổi đôi tai cũng chả khó lắm. Chắn hẳn là vậy!"
"Đến lúc cấm chat dâm dục chưa? Đồ elf vô vọng... hyou!?"
Khi tôi bắt đầu thuyết giảng Shikina, bỗng có thứ gì đó cọ vào dưới gầm bàn. Sợ hãi đẩy ghế ra xem, tôi nhìn thấy Thịt chui dưới mặt ngơ ngác đỏ bừng.
Cử động của tôi khiến em ấy lại bám vào chân.
"Thị—Mun? Sao vậy?"
"Mùi hương của Chủ Nhân…"
"Say à!? Lại nữa, ai đưa rượu cho Mun thế!?"
"Hả? Đó không phải nước trái cây à? Ahahaha~"
"Rokuko!? Ra là em!?"
Tôi suýt gọi nhầm Thịt trước mặt nhiều người. Lạy Chúa trên cao, không ai trong đám người này tỉnh táo!?
Chuồn đi đâu bây giờ…?
"Kehma-kun, ở đây!"
Tiếp tân Anita-san! Nàng loli hợp pháp! You win!
Tôi ôm Rokuko và Thịt—đang bám vào chân—và chạy trốn đến chỗ Anita-san.
"Mọi người ổn chứ, Kehma-kun, hai bé?"
"May quá… cho tôi xin chút nước được không?"
"Được, đây... ôi, nhầm, đó là rượu. Cốc nước đây."
Trả lại rượu lấy nước, tôi cho Rokuko và Thịt uống. Khi tôi đưa ly lại gần miệng, họ uống ngụm nhỏ… được rồi, bình tĩnh nào, tôi ơi. Tôi suýt giơ tay xoa đầu họ như thú cưng nếu tay không bị nắm lấy.
"Uuueah, Kehmaaa, Kehma… nn…"
"Chủ Nhân… thịt… zzz…"
Và thế là họ lịm hẳn. Hai bé gái thở đều.
Tôi nghĩ tốt hơn hết mang hai bé gái về nghỉ ngơi tại nhà trọ… nhưng sau đó chợt nhớ ra chưa quyết định nơi ở.
"Này, Wataru. Chúng ta thuê nhà trọ nào vậy? Rokuko và Kuro buồn ngủ."
"Có một cái ở cạnh nhà Gozoh-san, chỗ đó."
"Okay, vậy nhà của bác ở đâu?"
"Ồ? Hai cô gái gục rồi à? Nhà ở gần đây. Xin phép mọi người ta phải ra ngoài, đưa Kehma và hai người họ về."
Rời khỏi tiệc liên hoan với Gozoh dẫn đầu, tôi bế Rokuko và Thịt về nhà trọ.
… Tôi vừa nghĩ tới thôi, nhưng eo tôi sẽ gãy mất nếu không có Golem Hỗ Trợ. Dẫu chỉ là bé gái, hai người cũng đủ nặng khiến tôi ngợp thở.
"Gozoh, gia đình bác làm nghề gì? Gia đình Kantra đều làm thợ rèn phải không?"
"Bọn ta là mạo hiểm giả chuyên khai thác mỏ."
Chuyên khai thác mỏ, vậy quanh đây cũng có golem kim loại?
"Ở đây có một hầm ngục là điểm khai thác quặng. Hầm ngục là nơi thu được quặng ổn định, nhưng quái vật thường xuyên xuất hiện, bởi thế cần mạo hiểm giả làm việc."
"Heeh, hoá ra cũng có những nơi như thế?"
Tôi bí mật xem Danh Mục DP. Dường như có điểm khai thác kim loại giá rẻ. Chúng thuộc mục báu vật.
Chúng rẻ vì điểm khai thác tồn tại hay điểm khai thác khiến chúng rẻ? Ờm, tôi đoán là quan hệ hai chiều.
Không nằm trong danh mục của tôi, nhưng ắt hẳn kim loại quý như vàng, bạc và mithril không có sẵn trừ vài loại quái vật nhất định và mỏ tự nhiên.
"A, tới rồi."
[Quán Rừng Mật Ong]. Quán trọ bằng đá ba tầng nằm gần hội. Gần đó là ngôi nhà bằng đá hai tầng dường như là nhà của Gozoh.
"Roppu và ta sẽ ở nhà gia đình, chỉ cần thuê phòng cho Wataru, Shikina và ba người bọn cháu. Bốn phòng là đủ."
Gozoh bước vào chào chủ quán trọ. Bên trong không phải người lùn mà là thú nhân gấu.
Bởi vì là hàng xóm, họ biết nhau và bắt đầu buôn chuyện sau thời gian dài không gặp… Cơ mà, tôi muốn nhanh chóng đi ngủ…
Lúc sau, Gozoh quay lại gãi đầu.
"Tin buồn, Kehma. Không đủ phòng, chỉ có hai thôi."
"Hử... Vậy Wataru và Shikina ở lại nhà bác. Tổ đội của cháu thuê nhà trọ."
"… Dù sao họ sẽ uống rượu thâu đêm, chốt vậy đi aye."
Sẽ ổn thôi nếu để Shikina cho Wataru lo… tuy hai người họ đều say mềm. Shikina có thể vượt rào nếu muốn, nhân đó bắt Wataru cõng nồi.
Ít nhất tôi vẫn dàn xếp được chỗ trú chân cho cả bọn, để Rokuko và Thịt được ngủ an toàn.
… Chắc là tôi cũng sẽ ngủ nhỉ?
Tôi trải tấm đệm của mình ở phòng bên cạnh và ngủ thiếp đi.
☆
Khi tỉnh dậy, cảm giác thứ gì đó mềm mại áp vào tôi.
"..."
Tôi bỗng muốn ngủ tiếp vì sự ấm áp và thoải mái… nhưng chính xác thứ mềm mại, đàn hồi này là gì? Chắc chắn không phải đệm. Cảm giác chạm vào mặt tôi… chắc chắn được bọc trong vải, nhưng bên trong không phải vải.
Và có mùi rượu. Không, đẫm mùi rượu. Khoan, chờ đã, tôi đang bị đè à?Tôi ngẩng mặt lên hết mức.
"Afuuuuh... nhột quá... ishhh~..."
Là Ichika. Tại sao tôi làm gối ôm cho Ichika? Oi.
Tôi bình tĩnh lại và sắp xếp luồng suy nghĩ bối rối.
… Có lẽ là như thế này.
1.Gozoh nói với họ bọn tôi ở nhà trọ.
2.Ichika cũng về nhà trọ nghỉ ngơi.
3.Chủ quán dẫn cô ấy về phòng… Chính xác là—phòng của tôi.
4.Ichika say rượu chui vào chăn.
5.Cứ như vậy suốt đêm ← Hiện tại
Cái gì thế. Ichika và tôi trông giống vợ chồng lắm à?
… Kệ đi. Tình huống vẫn tốt hơn ngủ riêng với Rokuko.
Làm gì bây giờ? Không nên đánh thức cô ấy, nhưng tôi không thể di chuyển vì bị ôm quá chặt.
Chẹp, cứ làm ngơ và tiếp tục ngủ.
Nảy ra ý tưởng hay như vậy, tôi quyết định nằm trở lại vị trí ban nãy—đợi đã. Tức là tôi sẽ úp mặt vào ngực Ichika, không ổn lắm? Mặt khác, việc cứ đờ ra nhìn thẳng mặt Ichika cũng không được.
"Aaaw, không ăn nổi nữa, nhưng củ khoai này của em…"
"Uwaapp—!?"
Đột nhiên bị ôm chặt hơn, mặt tôi úp trong ngực Ichika… nồng nặc mùi rượu. Ít nhất tôi vẫn thở được.
Ichika tự mình làm nên hãy gọi đây là hành động được thần linh chúc phúc! Hơn nữa, Ichika là nô lệ nên tôi vùi mặt vào ngực cô ấy cũng không sao. Yeh, OK! Đã đến lúc ngủ tiếp.
Ngay khi tôi nhắm mắt, Ichika bắt đầu nói mớ.
"Nnn... huh? Hmm… đúng là trong mơ...? Một cái bánh mì cà ri khổng lồ… kuh, muốn cắn miếng..."
Này, sao em thức dậy ngay lúc này? Em định thức dậy với mặt anh úp ngực em sao…? N-Ngủ tiếp đi! Cách tốt nhất để vượt qua là ngủ tiếp!
"Huh… mình đang ôm… gì đó!?"
Ichika cứng người khi nhận ra. Khóc mất, tôi gần cô ấy đến mức nghe rõ nhịp tim.
"Đây không phải... Thịt-senpai... h-huh... Chủ Nhân?"
Thịt và tôi đều có mái tóc đen, nhưng chắc chắn rất khác nhau.
Có vẻ Ichika lập tức nhận ra.
Tiếp tục giả vờ ngủ. Hít, thở, hít, thở. Anh ngủ. Mặc kệ anh, cứ đi đi, mọi chuyện sẽ qua… không, xin em đi đi.
"Tại sao mình lại... ồ, có lẽ hôm qua uống ác quá, không nhớ nổi... Quán trọ? Huh, tại sao mình ở cùng với Chủ Nhân… huh?"
Tim Ichika dần đập nhanh hơn. Có lẽ đang bối rối.
"… … Ồ!? Hiểu rồi, mình là gối ôm! Anh ấy chuốc say mình vì lý do đó!?"
Tại sao em nghĩ thế!? —Ah, tôi kìm nén cảm giác muốn hỏi vặn lại và tiếp tục giả vờ ngủ. Đi xa đến mức này rồi tôi sẽ giả vờ ngủ cho chót!
"Ồ trời~. Mình sẵn sàng làm bất cứ khi nào, anh ấy không cần phức tạp hoá. Nhưng chẳng phải Chủ Nhân là kiểu người k’hông thích ngực sao?"
Ichika ngượng ngùng nói trong khi xoa đầu tôi. Sai rồi! Không phải đâu! Anh tôn sùng chân nhưng không ghét ngực!
"... Ấy chết, cử động sẽ đánh thức Chủ Nhân. Nguy hiểm. Nguy hiểm. May mắn Thịt-senpai đã nói t’rước về chuyện này~"
Ichika vừa nói vừa nhẹ nhàng ôm đầu tôi. Tôi không biết phải làm gì.
"… Nhưng mình không muốn phải dùng đến cắn yêu với anh ấy~"
Cô ấy nói gì vậy? Có phải tôi vừa nghe nhầm?
Sao cũng được. Giả vờ ngủ. Không nghe thấy gì cả.
Nhân tiện, một lúc sau Thịt đến dạy Ichika [Phương pháp rời giường không làm Chủ Nhân thức giấc], tôi vẫn đâm lao tới cùng với kế hoạch cũ. Chấm hết.