Zettai ni Hatarakitakunai Dungeon Master ga Damin wo Musaboru made

chương 314: thị trấn thợ rèn corky (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bọn tôi quyết định bán rẻ bọn cướp ở thị trấn nghỉ chân tiếp theo trên đường đi.

Tiền đến như đưa than trong ngày tuyết đông. À thực ra cũng không lạnh lắm vì bọn tôi có mang theo ít tiền.

… Tuy bán với giá quá rẻ, nhưng đỡ phải mang theo chúng lâu hơn. Tôi cũng không muốn bị kéo chậm lại theo tốc độ đi bộ của chúng.

"Bác Gozoh. Corky là nơi như nào?"

"Nó thường được gọi là thị trấn thợ rèn. Nơi sinh sống của gia đình ta và Kantra, chúng ta sẽ ở lại lâu hơn chút."

"Hohoh… rất nhiều người lùn sống ở đó à?"

"Còn có một tên gọi khác là [Quê Hương Người Lùn]. Nhưng thực ra nguồn gốc phát tích của bọn ta nằm sâu trong núi."

Thật sao? Nhà của Gozoh và Kantra hửm. Thế thì tôi sẽ thong thả ở lại ngủ một tuần ổn không?

"Ngoài ra, rất nhiều quán rượu. K’hông có gì ngoài đậu và khoai lang… Ta muốn ăn khoai tây chiên và karaage chiên cơ."

"Có đầu bếp nào biết chiên ngập dầu không?"

"Lần mò cả thị trấn cũng không tìm ra người nào đâu... ề, nếu có, khắp thị trấn sẽ bàn tán xôn xao. Ta không chắc lắm nhưng có lẽ chiên ngập dầu là ở đẳng cấp của đầu bếp hoàng gia..."

Dường như mấy người nhóm Gozoh định dùng toàn bộ tiền kiếm được từ bọn cướp vào quán bar.

Và về món chiên ngập dầu, cần có giấy phép học từ Thực Thần Ishidaka.

Đầu bếp sẽ không được cấp giấy phép nếu không thể thoải mái sử dụng lửa ngoài trời để chiên ngập dầu thực phẩm. Bởi vì dùng các loại bếp tạo lửa có sẵn là quá dễ dàng, nên có lẽ ông ta không muốn phổ biến phương pháp này.

Đầu bếp cần một môi trường phù hợp luyện tập với nhiều dầu, khá đắt tiền, do đó chắc chắn làm giảm số lượng người đạt chuẩn lấy được giấy phép. Đầu bếp cũng không thể tự học, vì vậy điều đó càng khiến số lượng giảm sút hơn. Kết quả đây trở thành kỹ thuật bí mật của Thực Thần.

Về phần làng Golen, Kinue và Wozuma đã được cấp giấy phép. Một giám khảo đến từ Pavuera và kiểm tra họ trước khi cấp giấy.

"Chị có mang quà lưu niệm về nhà không?"

"Mang theo một chai sake, thế là đủ rồi."

"Ồ! Ta uống mất rồi, Roppu."

"Thật à? Tôi còn định cho họ nếm thử cơ đấy."

Thấy Roppu nhún vai thở dài, Rokuko liền nói ké.

"… Roppu, chị tinh tế đến không ngờ dù trông có vẻ cục mịch nhỉ. Vậy ra đây là nguyên liệu để trở thành người vợ tốt?"

"Này!? Đ-đùa không vui chút nào, Rokuko!"

"Em không có ý nói đùa đâu, em chỉ muốn noi gương chị thôi."

Roppu và Rokuko khá hợp nhau. Đợi đã… thực ra Rokuko giỏi nói chuyện với mọi người nhỉ? Ai mà ngờ được.

Em ấy cố gắng kết bạn với Shikina vào lúc nào đó… rốt cuộc là khi nào ? Có lẽ là khi tôi đang ngủ?

Và đó là những gì trên đường đến cổng của Corky.

Gần như mong đợi của tôi về một thành phố lớn của đế quốc. Nó được bao quanh bởi bức tường đá lớn. Tuy nhiên, không rõ là do phong cách kiến trúc của đế quốc Raverio hay công nghệ của thời đại này.

Hoặc để đạt được sự đồng nhất như vậy là do được xây bằng ma thuật?

Về phần qua cổng, bọn tôi có phiếu ủy thác hộ tống nên đi qua mà không gặp vấn đề gì. Người thương nhân cần phải kiểm tra hành lý và kết quả là bọn tôi hoàn thành ủy thác ngay tại cổng.

Sau khi ký hoàn thành ủy thác và nhận phần thưởng, Wataru quay lại.

"Đã lâu không gặp, chào mừng trở lại."

"Đã lâu cái mông, Kehma-san! Để tôi kè kè bên cạnh với người thương nhân đó suốt đường đi, trời ạ! Thật độc ác!"

"Ấy ấy, tôi đã hợp tác bằng cách đồng ý ủy thác mà anh nhận như ý nguyện còn gì. Kiểu như cho đồng đội của mình làm việc của riêng."

"Hmph, sao cũng được. Tôi đành phải phóng đại vai trò của cậu trong trận chiến thành [Mạo hiểm giả Kehma là người mạnh nhất, kể cả anh hùng cũng không thể giành chiến thắng trước cậu ta!]."

Anh làm chuyện thừa thãi gì cho tôi vậy?

"Đùa thôi. Tôi biết Kehma-san không thích những thứ phù phiếm đó. Tôi không muốn làm hỏng tình bạn hai ta."

"Được rồi, vậy thì… bây giờ chúng ta đi đến hội chứ?"

Và thế là xe ngựa chuyển hướng đến hội mạo hiểm giả.

Tiếng búa đập vào kim loại vang vọng khi đi qua thị trấn, quả thực mang lại cảm giác giống ngôi làng của người lùn.

Nhân tiện, phụ nữ người lùn trông giống loli từ góc nhìn của nhân loại. Loli hợp pháp. Cá nhân tôi rất vui vì họ không mọc râu… nhưng ờm, dường như người lùn có thể nhận ra sự khác biệt giữa họ và bé gái nhân loại.

Trên phố, rất nhiều nhóm người lùn và mạo hiểm giả đứng ở các quầy hàng thực phẩm và uống rượu dù trời mới giữa trưa. Hầu hết đều là người lùn, nhưng có một số ít là nhân loại, elf và thú nhân. Dù sao, khung cảnh rất náo nhiệt.

Nhìn quanh, tôi thấy vài người to lớn hơn người khác. Người khổng lồ? Heeeh, cứ tưởng chỉ là nhân loại bình thường thôi. Và đám người đằng kia còn mọc lông… tức là họ có cánh? Ngoại hình khác với thú nhân chim, lần đầu tiên tôi nhìn thấy. Không có ai trong làng giống vậy… ồ, ở phía nam đa dạng hơn à? Heeeh. Tôi đang suy nghĩ xem có bao nhiêu chủng tộc?

"Nè Ichika. Ở đây có món gì ngon không?"

Rokuko quay sang Ichika.

"Mmm, cơ bản toàn rượu. Có thịt, khoai lang và đậu, nhưng tất cả chỉ để uống kèm với rượu thôi... Rokuko-sama uống được rượu không?"

"Không thích lắm. Rượu đắng."

Rokuko dần tò mò hơn về đồ ăn, có phải Ichika dụ dỗ em ấy không?

Nói đúng ra, tuy trông dần trưởng thành hơn nhưng ngoại hình em ấy chỉ tầm 15 tuổi thôi. Uống rượu ở độ tuổi đó tệ nạn lắm. Nhắc mới nhớ, chẳng phải em ấy đã uống rượu trong bữa tiệc kết thúc trận Đấu Hầm Ngục sao? Tôi không nhớ nổi.

"Uống cocktail trái cây thì sao? Loại đó hợp cho Rokuko-dono.”

"Shikina. Uống cái đó, thà trực tiếp uống nước ép trái cây còn ngon hơn?"

"… Ừm, không cần ép bản thân nếu không thích."

Khi Rokuko và Shikina kết thúc trò chuyện, cả nhóm đã đến hội mạo hiểm giả.

"Bác sẽ lấy hành lý, giao xe n’gựa lại cho Wataru.”

"Huh? Bác xuống xe à, Gozoh...? Bác định chào hỏi người quen phải không?"

"Aye, đại loại thế."

Bọn tôi bước vào hội với hành lý của ủy thác giao hàng.

Những tưởng sẽ có mạo hiểm giả nhậu nhẹt bên trong, nhưng bất ngờ là còn không có quầy bar trong hội này.

"Bên không có quầy bar dù là "hội mạo hiểm giả" của làng người lùn sao?"

"Đâu thiếu chỗ để uống rượu? Không cần làm ở đây. Càng đông càng ồn ào hơn."

Cũng đúng? Việc phải thêm quầy chỉ khiến họ bận rộn hơn.

Bọn tôi mang hành lý đến quầy. Có một bé gái đầy đặn ở đó… chắc là người lùn. Chẹp. Cô ấy đang trang điểm và toả ra phong thái của tiếp tân có tuổi.

"Yo, Anita! Có cái ủy thác giao hàng này, cô xác nhận giúp tôi nhé?"

"Đã lâu không gặp, Gozoh! Cũng khoảng một năm nhỉ?"

"Bởi nhiều chuyện, nhưng giờ ta đã thăng lên hạng B."

"B!? Nè—Gilmouth! Tới đây, Gozoh hạng B rồi!"

"Cái gì!? Gozoh? Thật sao!? Tuyệt vời! Vụ này đáng để ăn mừng kỷ niệm!"

Người lùn tiếp tân gọi người lùn khác từ bên trong hội ra. Nhưng... Gilmouth. Đó chẳng phải là tên của chủ hội sao? Chủ hội từ sáng sớm đã dự định chạy đi nhậu bét nhè? Hay quy tắc không áp dụng với cấp trên?

"Kehma, vợ của Anita Gilmouth đấy, đừng có léng phéng, nghe rõ chưa?"

"Cháu giống loại người đó à. Bác nghĩ cháu là ai?"

"Sát thủ diệt loli... oooh. Nghe nói phụ nữ người lùn trông giống những bé gái trẻ đối với con người, nhưng Kehma có thể nhận ra sự khác biệt à? K’hông hổ danh sát thủ diệt loli, nhận ra tất cả sự khác biệt."

"Không, ề. Umm, chuyện này cũng được một thời gian rồi, nhưng bác ngừng nhắc tới cháu như một kẻ biến thái được không? Mà tiện nói, cô ấy bao nhiêu tuổi rồi?"

"Hm? Để xem, ta nghĩ cô ấy—"

Nhân viên tiếp tân Anita vỗ nhẹ vào vai tôi khi Gozoh đang nói dang dở.

"Nè! Cậu có phải thành viên trong tổ đội của Gozoh không? Trông yếu đuối quá~"

"Hả? Không, tôi—"

"Anita. Chàng trai này là Kehma. Trưởng làng của Golen, không phải thành viên trong tổ đội. Cậu ấy giống người chỉ huy của bọn ta hơn. Nhìn yếu đuối thế thôi, nhưng thực ra Kehma là lý do khiến ta thăng lên hạng B."

"Wow! Hoá ra là Kehma-kun! Vậy cậu là ân nhân của Gozoh! Gozoh của tôi mắc nợ cậu rồi. Cậu cũng muốn uống rượu chứ?"

"Tôi không thích uống rượu lắm. Cho tôi món ăn kèm là đủ."

"Không uống rượu!? Có phải căn bệnh hiểm nghèo nào đó khiến cậu phải kiêng kị không? Còn trẻ như vậy mà không mọc râu, đáng thương quá..."

"Ồ, vâng, không sao đâu…"

Thì ra cô ấy lớn tuổi rồi. Vẻ ngoài loli, nhưng bên trong chắc chắn là bà bà. Tôi quyết định không đính chính lại suy nghĩ của loli bà bà.

Chẳng biết cô ấy bao nhiêu tuổi… hỏi tuổi phụ nữ ở đây liệu là điều cấm kỵ không? Tạm bỏ qua đi.

Truyện Chữ Hay