Zettai ni Hatarakitakunai Dungeon Master ga Damin wo Musaboru made

chương 313: trên đường đi (3)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dẫn đầu cùng với mục tiêu hộ tống và bốn toa xe, cả nhóm rời khỏi thị trấn ven sông Donsama và khởi hành đến Corky. Bọn tôi nhìn thấy một xe ngựa bị gãy trục nằm giữa đồng cỏ, cạnh vài tảng đá lớn.

Nó vẫn cách khoảng 1 km phía trước… nhưng được đặt theo cách không thể đi sát bên cạnh, hay đi đường vòng. Ngoài ra, còn có một gã đàn ông đứng cạnh khoanh tay trông có vẻ bối rối.

Thấy vậy, Gozoh ngay lập tức kiểm tra trang bị sẵn sàng chưa.

"Kehma, chính là bọn cướp đấy. Chuẩn bị chiến đấu."

"Rốt cuộc xuất hiện rồi à?"

"Tất nhiên."

Gozoh xoay khớp cổ chuẩn bị.

Ờm… cỗ xe quá đáng ngờ.

"Trước hết, có 80% là đáng ngờ nếu lật xe giữa đường như thế. Phép tắc đúng đắn là tháo dỡ cỗ xe hoặc ít nhất là chuyển hành lý ra khỏi đó. Tên nào đứng gần đó chỉ có thể thuộc hai loại, tên ngốc hoặc bọn trộm cướp."

"Và cũng không có ngựa. Cỗ xe chỉ bị hư hỏng đôi chút… chúng t’a chỉ cần giải quyết chúng là kiếm rồi~"

Nghe Ichika bổ sung, Thịt cũng đứng dậy trong xe.

"Xe ngựa là chúng ta đi mượn, để không

ảnh hưởng tới gia huy gắn trên xe. Dừng ở đây và đi bộ phần còn lại... ai nhận ở lại trông xe?"

Gozoh chỉ về gia huy gắn trên cỗ xe trong lúc nói.

"À, vậy giao cho bọn cháu. Đội Bacchus dư sức đối phó với bọn cướp. Mang luôn Shikina đi, cô ấy phiền lắm."

“Con—con là kẻ phiền toái sao!?”

Ờ, cho giấc ngủ đẹp của tôi.

"Đây là cơ hội tốt chiến đấu với bọn cướp, hy vọng mọi chuyện không diễn ra giống như với con orc đó."

"Y-yên tâm, con sẽ chiến thắng!"

"Hmm. Vậy tổ đội Kehma sẽ trông coi các toa xe. Chúng ta không cần lo lắng nữa. Oi Wataru, nghe rõ chưa?"

"Ừ. To và rõ ràng."

Ngồi cạnh thương nhân ở toa xe xa nhất phía sau trên ghế đánh xe, Wataru trả lời.

"Tốt, đi thôi."

"Rokuko-chan và mọi người, cẩn thận nhé."

"Tôi sẽ dựng [Rào Chắn Không Khí], giúp ngăn cản mũi tên… nhưng hãy cẩn thận."

Dừng chiếc xe dẫn đầu cách khoảng bốn năm trăm mét từ vị trí bọn cướp, Gozoh, Roppu và Wataru xuống xe. Sau đó, cố gắng ra vẻ tự nhiên hết sức, họ gọi to hỏi chuyện gì xảy ra và có cần giúp đỡ không.

Nếu không ngoài dự liệu, chúng đang chuẩn bị tập kích.

Tôi sẽ thong thả ngồi hóng trong lúc trông coi các toa xe.

Ngay khi tôi nằm xuống, Ichika rút con dao bếp—vũ khí của cô ấy ra.

"Em đã sẵn sàng, Chủ Nhân!"

"Hả? Em làm gì vậy, Ichika? Chúng ta chỉ trông xe, không cần làm gì mà?"

"Anh nói gì vậy? Công việc của chúng ta là bảo vệ ngựa, người đánh xe và xe ngựa khỏi bọn cướp ngày đêm nhớ mong. Một cơ hội tốt để thể hiện. Phải không, Thịt-senpai?"

"Ừ. Chủ Nhân, em sẽ cho anh thấy sở trường của mình."

"Có bốn toa xe, chúng ta cần bảo vệ rất nhiều đấy. Em chưa bao giờ nghĩ anh sẵn lòng tình nguyện nhận làm công việc khó khăn hơn, Chủ Nhân?"

Eh—?

Thấy Thịt cũng rút golem gươm chuẩn bị chiến đấu, tôi định hỏi em ấy có chắc không—nhưng ngay khi chuẩn bị làm vậy, cuộc chiến bên phía Gozoh đã bắt đầu.

Cùng lúc đó, những mũi tên bay về phía toa xe, nhưng [Rào Chắn Không Khí] của Wataru đã khiến trượt mục tiêu.

"…Ồ, trông xe là lựa chọn khó nhằn hơn à?"

"Một trong những mũi tên vừa rồi nhắm thẳng vào người đánh xe~. Chúng có cung thủ thiện xạ. Đến lượt chúng ta rồi?"

"Để em hỗ trợ cho!"

Rokuko, em ngồi xuống dùm anh. Và nếu dùng nỏ, chẳng phải thanh rapier ở thắt lưng là không cần thiết sao?

Thấy bắn tên không có tác dụng, bọn cướp lao ra khỏi nơi ẩn nấp. Vài tên—không, hơn 10 tên. Tệ rồi đây. Làm sao ba người bọn tôi đánh lại!?

"Ồ, chúng ta bị áp đảo quân số trầm trọng."

Tuy nhiên, ma thuật tự hào của tôi có thể bù đắp… chuẩn bị sẵn nguyên liệu và ma thạch cho [Tạo Golem] rất rắc rối, nên tôi dùng [Triệu hồi Gargoyle] cho lẹ.

"… … [Triệu hồi Gargoyle]—[Triệu hồi Gargoyle]—[Triệu hồi Gargoyle]… tốn nước bọt quá, triệu hồi mười lần, [Triệu hồi Gargoyle x10].”

Việc đọc tên ma thuật hoài rất phiền, nên tôi bỏ qua và khiến ma pháp trận xuất hiện xung quanh các toa xe. Gargoyle trồi lên từ ma pháp trận.

"Gargoyle, bảo vệ xe ngựa!"

Thương nhân và người đánh xe rất ngạc nhiên khi bỗng nhìn thấy nhiều quái vật như vậy, nhưng họ nhận ra chúng là viện quân sau khi nghe tôi ra lệnh bảo vệ xe ngựa.

Tuy nhiên, điều đó cũng khiến bọn cướp chú ý đến tôi.

"Chúng là quái triệu hồi, chúng sẽ biến mất nếu vị triệu hồi sư chết! Ở trong toa xe đầu tiên!"

Dường như chúng biết cách đối phó với ma thuật triệu hồi. Chẳng biết là do chúng có kiến thức hay vì đó là thường thức… nhưng tôi không thể chỉ ngồi yên được.

"Giao cho em."

"Em cũng đi đây~"

Thịt và Ichika đứng chặn đường lũ đạo tặc đang tiến về phía tôi.

"Là phụ nữ! Cơ thể cô ta ngon quá, hàng tuyệt phẩm dùng làm nô lệ chơi đùa, bắt lấy!"

"Đừng đừng! Trinh tiết của tôi dành cho Chủ Nhân!"

Ichika. Cái gì?

"Ei!"

Hai người họ dễ dàng hạ gục tên đạo tặc. Này, Thịt còn có thể dễ dàng chặt đầu đối thủ là con người… quả là bé gái đáng sợ.

"Họ rất mạnh!"

"Thuộc hạ, lên! Áp đảo chúng bằng số lượng!"

Sau đó, những tên thuộc hạ… đeo vòng cổ nô lệ lao về phía Thịt và Ichika đang bảo vệ tôi.

"Này, đừng quên ta chưa ra tay! Teei!"

Rokuko bóp nẫy… và bắn trúng đầu gangoyle.

Chẹp, hoả lực thân thiện a.k.a quân ta bắn quân mình. Ngồi xuống đi.

"Cô ta là quý tộc! Bán được giá cao, đừng làm tổn thương quá nhiều, bắt sống cô ta!"

"Chỉ cần bắt sống là đủ bù đắp tổn thất dù đám nô lệ chết hết!"

Ây da, ngày càng nhiều đạo tặc nhắm vào toa xe này. Tuy nhiên, tôi sẽ không để chúng làm vậy.

"Đuổi theo chúng, [Triệu Hồi Gargoyle]—"

Dù sao, số gargoyle ở đây đủ tạo thành một đơn vị chiến đấu nhỏ. Tôi chỉ cần dùng chúng câu giờ bọn cướp…

"Tch! Lũ nô lệ chó má, lao vào—"

"Okay, đủ rồi."

Wataru đã hạ gục tên thủ lĩnh. Chiếu hết trong sự ngỡ ngàng của bọn cướp.

Nhân tiện, Shikina đang nằm trên đất co giật, rõ ràng cô ấy cũng không giỏi đấu với cướp.

Khi cuộc chiến kết thúc, bọn tôi quyết định bắt giữ từng tên. Việc này giao lại cho Đội Bacchus và Shikina.

Chúng có thể bị bán làm nô lệ tội phạm để kiếm chút tiền. Nếu bán ở nơi tốt, giá tầm 5 bạc mỗi tên vì không ai trong số chúng bị chém rụng bộ phận nào cả. Kể cả bán ở thị trấn nghỉ chân, vẫn kiếm được 3 bạc mỗi tên… nô lệ tội phạm rất rẻ. Nhưng nguyên tắc của tôi là thấy tiền rơi thì nhặt lấy, miễn sao có thời gian.

"Chủ Nhân vất vả rồi."

"Em cũng vậy, Thịt. Không có nhiều tên chết nhỉ."

"Ừ, nhờ có anh. Em sẽ phải cắt cổ tất cả bọn chúng nếu không có gargoyle."

Tức là em ấy có thể xử lý được. Nghiêm túc mà nói, cách suy nghĩ của bé gái này thật nguy hiểm. Nhưng em ấy đáng tin cậy.

"Đó là chiến lược hay. Nhưng anh thể hiện ra ngoài có ổn không? Gargoyle ấy."

"Đừng lo lắng. Giờ anh lỡ cho họ thấy rồi, anh chỉ có thể nói đây là giới hạn của mình kể từ bây giờ."

"Đoán vậy. Sử dụng triệu hồi làm mồi nhử với anh là cực kỳ tiện lợi… nhưng số lượng anh sử dụng rất bất thường… không, cực kỳ bất thường."

Bọn cướp gọi tôi là vị triệu hồi sư trước đó, phải chăng tôi lỡ spam quá nhiều không?

"Haah, em muốn giết ít nhất một tên trong số chúng."

"Rokuko, em khá thất thường. Ý anh là, em như vậy từ lâu rồi, nhưng..."

"Không, là chuyện đó. Em muốn xem có nhận được DP hay không nếu giết ai đó bên ngoài hầm ngục. Sát sinh không phải mục đích của em, anh hiểu chứ?"

… Hiểu rồi. Tôi không nghĩ tới. Chẳng có hại gì khi tìm hiểu xem có thể tăng DP dù ở bên ngoài hầm ngục hay không. Hiện tại với kẻ bị Thịt giết… chẳng có gì. Chẹp.

Nhưng sẽ thật kỳ lạ khi em ấy giết một trong số chúng sau khi đã bị khống chế, thế nên để lần sau.

Đúng lúc đó Wataru bước tới.

"Làm tốt lắm. Có tên nào trốn thoát không?"

"Có gargoyle đang giữ chân tất cả bọn chúng. Thả bớt cho chúng trốn thoát chứ?"

"Không, không sao đâu. Ép chúng phải khai là được."

Wataru trả lời như vậy khi tôi hỏi kiểu [Truy tìm hang ổ bọn cướp chứ?].

"Nhưng nè, Kehma-san, cậu giởi ghê. Cậu có thể điều khiển gargoyle nhiều tới mức ấy sao...? Giống như đội quân một người vậy."

"Có mẹo nhỏ là tôi đưa ra mệnh lệnh đơn giản và để chúng có đôi chút quyền tự chủ."

"Dù thế vẫn rất nhiều. Triệu hồi sư bình thường sẽ gặp rắc rối với 3 con, những người ở cấp độ pháp sư hoàng gia sẽ gặp khó khăn khi lên hai chữ số."

… Ờmmm, tôi triệu hồi khoảng 20 con.

Ummm, phải hủy triệu hồi mấy tên không làm việc. Quay lại, quay lại—tốt lắm.

Tiện nói, sau đó bọn tôi cùng Wataru đến hang ổ bọn cướp.

Tôi nghĩ hang ổ ở trong hầm ngục, nhưng thực tế không phải. Chỉ là một ngôi làng bị bỏ hoang.

Có vẻ hầm ngục hiếm khi bị chinh phục và trở thành căn cứ cho đám trộm cướp.

Tàn dư của chúng bị Wataru xử lý dễ dàng. Tôi không mong đợi gì hơn.

Truyện Chữ Hay