Zettai ni Hatarakitakunai Dungeon Master ga Damin wo Musaboru made

chương 312: thị trấn ven sông donsama (phía nam)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi vượt qua con sông cắt ngang Donsama,

tôi đi thẳng về nhà trọ vì quá mệt. Tôi ngủ ngon lành, ngủ ngay khi đầu chạm gối và cứ như vậy cho đến trước khi cả bọn rời đi vào sáng hôm sau.

Trời ạ, cho tôi ngủ thả ga sau khi kiệt sức được không.

"Tôi không thấy khác biệt giữa phía bắc và phía nam, hai bên có thực sự khác nhau không?"

"Ít nhất hội mạo hiểm không dính vào xung đột phe phái, đó là điều quan trọng duy nhất đối với chúng ta."

Phần còn lại không liên quan tới du khách như bọn tôi.

Cùng lắm là bọn tôi nở nụ cười công nghiệp khi nghe người khác nói mấy câu kiểu [Ồ, hôm qua cậu ở phía bắc à? Ôi thần linh! Ở đây ấm áp và thoải mái hơn nhiều, cậu có đồng ý không?].

"Được rồi, vậy hôm nay chúng ta sẽ rời Donsama—còn ai quên gì không?"

"Em đã ăn cá bán ở xe hàng và tr’ong bữa tối. Mà không sao cả, quên ăn thì để khi nào về ăn tiếp!"

"Đúng là Ichika-san nhỉ. Kehma-san thì sao?"

"Ở đây cũng không có gì đặc biệt cả. Còn mỗi việc nhận ủy thác từ hội mạo hiểm giả đúng không?"

"Giải quyết bất hòa giữa hai cha con nhà trọ thì thế nào?"

"Bỏ qua."

Bọn tôi đến hội mạo hiểm giả Nam Donsama. Wataru giao hành lý nhận từ hội mạo hiểm giả Bắc Donsama trước đó, vì vậy bọn tôi chỉ nhận một ủy thác vận chuyển đến đế đô như bình thường.

Ngay khi chuẩn bị rời đi, ai đó gọi tên Wataru.

"Wataru-sama. Có người đặc biệt yêu cầu ngài thực hiện ủy thác hộ tống đến Corky. Ngài muốn chấp nhận không? Người được hộ tống là thương nhân."

"Hmm? Cậu nghĩ sao, Kehma-san?"

Đợi đã, sao hỏi tôi? —là điều đầu tiên tôi nghĩ, nhưng chợt nhớ ra mình đã thuê Wataru hộ tống.

Trong trường hợp đó, khách hàng là tôi có quyền quyết định. Tiện nói, Corky là tên của thị trấn lớn tiếp theo trên đường tới đế đô, cách khoảng ba ngày đi xe ngựa.

"Xe ngựa quá chật chội để chở thêm người khác."

"Họ đi xe riêng."

Wataru nói trong khi nhìn vào ủy thác nhận được từ nhân viên tiếp tân.

Nhân tiện, lý do nhân viên tiếp tân biết Corky là điểm đến tiếp theo là vì Wataru có nói [Bọn tôi dự định đến Corky tiếp theo trên đường tới đế đô, anh có ủy thác giao hàng nào không?]. Không có điểm nào đáng ngờ cả, nhưng…

"Tại sao họ đề cử trực tiếp Wataru? Chẳng phải yêu cầu trực tiếp anh hùng rất tốn kém sao?"

"Điều đó thỉnh thoảng xảy ra. Họ có việc cần đến anh hùng, hoặc mục tiêu của họ là được anh hùng hộ tống."

Thì ra một vài người chỉ muốn tiếp xúc gần với anh hùng? Tôi hiểu rồi. Cho dù hơi mục nát một chút, Wataru vẫn là anh hùng… Có điều, một xu vàng cho chuyến hộ tống ba ngày khá chua.

"Trong đây ghi sẽ chuyển thành ủy thác hộ tống thông thường yêu cầu mạo giả phù hợp nếu không được chấp nhận, vì vậy Kehma-san, quyết định như nào."

"Vậy anh cứ chấp nhận đi. Nếu anh lên xe của thương nhân, tức là chúng ta đỡ đi một người."

"Ể... thế cũng được."

Nói xong, Wataru quay lại quầy tiếp tân nhận ủy thác. Người thương nhân vui mừng khôn xiết ngỏ ý bắt tay Wataru, Wataru đồng ý.

… Tôi đoán cũng có những loại ủy thác kiểu này.

Wataru chào hỏi thương nhân xong và quay lại khi ông ta trông có vẻ vội vã đi ra ngoài.

"Ông ấy yêu cầu chúng ta đợi thêm một thời gian để kịp lấy thêm hàng mang đi."

"Việc thương nhân muốn mang nhiều hàng hơn âu cũng hợp lý vì biết anh hùng sẽ hộ tống, chưa kể còn bù đắp khoản lỗ từ phí ủy thác chỉ định."

"Ngay từ đầu an ninh của Corky cũng không đến nỗi tệ lắm… Nhưng nghe nói có nhân chứng báo cáo về một băng cướp rình rập khu vực này, nên dễ thấy họ là con mồi ngon vì thương nhân chở tới bốn cỗ xe ngựa."

Ồ, hoá ra anh ta muốn săn cướp. Nói cách khác lần hộ tống này phải chiến đấu với đối thủ con người…?

"Kehma-san, từng giết ai trước đây chưa? Nếu chưa, đừng tự ép bản thân."

Dưới tư cách Chủ Hầm Ngục, nhưng gián tiếp…

Nếu bọn tôi bị cướp tấn công… ra tay trực tiếp là điều khó tránh khỏi. Ờm, không cần quá lo lắng.

"Nhân tiện, hạng C nhận hộ tống là chuyện bình thường… nghĩa là họ đủ sức chiến đấu với trộm, cướp nói chung. Tôi biết Kehma-san hạng D, nhưng cậu nghĩ mình sẽ xoay sở được không?"

"Miễn là không có mấy tên đại ca xuất hiện. Ngay cả khi bị bao vây bọn tôi sẽ câu giờ, nên hãy tới cứu nếu nguy hiểm đấy nhé?"

"Hiểu rồi, cứ giao cho tôi."

Tôi không chỉ dựa vào golem trang phục, còn có ma thuật nữa. Tôi nghĩ mình có thể xoay xở.

Gozoh và Roppu đều hạng C, còn Ichika trước đây là hạng C, nên họ sẽ ổn thôi… và Thịt còn mạnh hơn Ichika nên em ấy sẽ ổn thôi. Vấn đề đáng lo hơn là em ấy có lựa sức không giết chúng hay không.

Nhân tiện, người đánh xe cũng có sức mạnh của mạo hiểm giả hạng C. Không hổ là tài xế của giới quý tộc.

Tôi đoán vấn đề duy nhất là Rokuko? Em ấy có golem trang phục, nhưng tôi không thể tưởng tượng được cảnh em ấy chiến đấu. Em ấy đang đeo một thanh rapier nhưng nó chỉ nhằm trang trí thôi phải không?

… Chẳng lẽ Rokuko, chủng tộc phi nhân loại, lại giống người thường nhất trong số bọn tôi?

… Phải giao Ichika bảo vệ em ấy.

"Chúng ta đến điểm hẹn ở cổng phía nam nhé?"

"Ờ."

Và đó là lý do bọn tôi quyết định đợi ở cổng phía nam của Donsama dẫn tới đế đô.

Ichika cùng Thịt đi đến quầy hàng gần đó mua đồ ăn… Cô ấy đúng là chưa quên ăn bao giờ nhỉ?

"Để mà nói, việc nhận được ủy thác chỉ định… Wataru rất nổi tiếng nhỉ?"

"Anh hùng mà."

"Thật kỳ lạ khi chúng ta nhìn đến chai mặt trong nhà trọ."

Nghe Rokuko và tôi trò chuyện với nhau, Wataru nhảy vào cuộc trò chuyện.

"Vừa rồi đang nói về tôi hả?"

"Đúng đúng. Về cách người trong làng và ngoài làng đối xử với anh."

"Golen rất đặc biệt. Bởi vì trưởng làng là Kehma-san."

Wataru nói như thể là lỗi của tôi. Rokuko vội gật đầu đồng ý. Tại sao chứ.

Tôi là trưởng làng chẳng liên quan gì cả… tôi chỉ là bù nhìn thôi. Phó trưởng làng Wozuma, Tiếp Tân-san từ hội mạo hiểm giả, Gozoh với vai trò đại diện mạo hiểm giả cũng có nhiều quyền lực hơn tôi.

"Nhân lúc chúng ta đang nói về ngôi làng, chuyện giữa anh và Nerune thế nào rồi?"

"Ồ, suôn sẻ! Nerune-san nói cô ấy sẽ hẹn hò cùng tôi đến Tsuia vào lần tới khi có lịch trống. Vì vậy, Rokuko-san, xin hãy cho Nerune một kỳ nghỉ. Thực ra, cô ấy cần tiền nữa, xin hãy tăng lương cho cô ấy."

"Ồ… tôi sẽ cho Nerune kỳ nghỉ vào lần tới khi anh ghé qua, Wataru! Cho mượn cô ấy đấy nhé."

"Cảm ơn rất nhiều!"

Huh? Nerune luôn có ngày nghỉ mỗi khi Wataru đến. Cô ấy có thể làm gì tùy thích với anh ta.

Đặc biệt là hẹn hò với anh ta ở Tsuia thoải mái… ờ, sao cũng được.

Một lúc sau, người thương nhân mà bọn tôi hộ tống đã đến.

Bốn toa xe có mái che. Chất đầy rất nhiều hàng hóa. Theo những gì nghe được, [Kho Đồ] của ông ấy cũng đầy rồi… Nhưng chẳng phải chất đồ quá nặng dễ bị kẹt trên đường xấu sao?

Dừng lại. Tôi có cảm giác mình sẽ dựng flag nếu tiếp tục dòng suy nghĩ.

"Anh Hùng-sama, sự an toàn của tôi trông cậy ở ngài."

"Ừ, cứ giao cho tôi. Cho dù rồng xuất hiện cũng không thành vấn đề, xin đừng lo lắng.”

"Thật yên tâm."

Người thương nhân sau đó cũng cúi đầu về phía bọn tôi. Hai bên sẽ hợp tác cùng nhau trong ba ngày tới.

Bọn tôi cùng thương nhân ra khỏi cổng, đi đến thị trấn tiếp theo.

Wataru đoán trước sẽ bị tấn công… dẫu vậy, anh ta khó lòng hạ toàn bộ bọn cướp cùng lúc.

Truyện Chữ Hay