Ngày hôm sau, bọn tôi tới bờ sông để đến Nam Donsama.
Theo lời Wataru, con sông có chiều ngang khoảng 100 mét theo đường chim bay. Có cầu thang dẫn xuống bến phà cách mặt nước khoảng 2 mét, cùng với một chiếc phà đậu ở đó.
Tất nhiên, cũng có con dốc dành cho phương tiện cơ giới.
Nhưng bọn tôi không tới khu vực này để lên phà.
"—và do đó hôm nay chúng ta sẽ đạp nước băng qua."
"Oi, chờ đã."
"Có chuyện gì, Kehma-san?"
"Vượt sông cũng được thôi. Nhưng tại sao nhất định cần [Chạy Qua Sông]?"
“Bởi đặc sản thị trấn này, là chạy qua sông!”
Theo chân Wataru, bọn tôi được dẫn tới nơi thử thách bản thân.
Có vẻ anh ta khá nổi tiếng ở đây, những người đến thử thách bản thân đều gọi Wataru với vẻ hồ hởi khi nhìn thấy.
"Wataru-san! Dạy em vài mẹo với!"
"Nhìn đây! Xem em chạy này, thầy Wataru!"
"Những người đi cùng là học trò của anh ấy à?"
—đại loại thế.
Tiện nói, số người vượt sông thành công ở mức hai chữ số, bao gồm cả Wataru.
"Cậu thử xem thế nào, Kehma-san?"
Không nhé. Tôi không hứng thú chạy qua sông gì đâu. Anh thấy tôi giống mấy tên cuồng thể thao à?
"Ồ đúng rồi, Ortega-san xây nhà trọ mà chúng ta ở ngày hôm qua, cũng làm được đấy. Ở thị trấn này, những người vượt qua sông được gọi là anh hùng."
"Heeeh, cảm ơn vì thông tin."
"Thế nên, Kehma-san, tôi nghĩ ít nhất nên thử dù chỉ một lần."
"Thế nên cái mông ấy. Tôi không thử!"
"Em muốn xem anh làm được không, Kehma."
Rokuko nói phụ Wataru từ bên cạnh. Không! Tuyệt đối không!
"Rơi xuống sông là niệm luôn. Chết đuối mất."
"Ồ, đừng lo. Nơi này nổi tiếng lắm, luôn có đội cứu hộ túc trực xung quanh."
Nổi tiếng? Đám người này có bao nhiêu thời gian rảnh để tổ chức đội cứu hộ? Quái vật sẽ không xuất hiện sao? An toàn chứ? Ồ, chỉ an toàn trong một khoảng thời gian nhất định. Heeee~.
"… Thay quần áo sau khi bị ướt mệt lắm."
"Cậu có [Sấy Khô] và [Thanh tẩy]. Thế là đủ."
Wow, ma thuật đời thường quá tiện lợi!
Có vẻ Wataru muốn tôi thử, bất kể lý do.
"Nào, thử một lần thôi. Cậu sẽ nghiện đấy?"
"Tôi không làm được điều ngoài khả năng."
"Có ý chí là sẽ có cách!"
"Tôi không có loại phẩm chất ấy."
"Anh thử cho em xem được không?"
Rokuko ngắt lời với vẻ mặt tự phụ. Nhưng đó không phải sở trường của tôi. Trên thực tế, tôi sẽ phải nhận thêm khuyết điểm bởi thất bại là chắc chắn.
"… Chủ Nhân."
Thịt trông có vẻ rất muốn thử. Đuôi em ấy vẫy qua vẫy lại. Đầy mong chờ.
"Thịt. Không cần bận tâm anh, cứ lên đi."
"Okay!"
"Ồ, vậy là Mun-chan sẽ tham gia! Để anh chỉ cho em cách thực hiện."
Nói xong, Wataru cúi người chuẩn bị lấy đà.
"Lấy đà rất quan trọng! Kehma-san, nhớ nhìn kỹ nhé."
"Nhưng tôi không thử mà?"
"Đi đây! Hoh!"
Nghe chưa hết câu, Wataru chạy bắn đi. Không—giống như anh ta bị bắn từ một khẩu đại bác.
Mỗi lần chân chạm nước, chúng lại tạo ra tâm sóng lớn.
… Ngay trước khi chân trái chìm xuống, chân phải của anh ta đạp nước, rồi lại đến chân trái làm vậy.
Sau một lúc, Wataru tới phía bên kia và quay lại.
"… Đó là cách làm. Cậu muốn thử ngay không?"
"Quả là phi nhân loại. Không ngoài mong đợi từ anh hùng."
“Hah, đừng tâng bốc tôi~”
Anh coi đó là lời khen à?
"Umm, Mun, em không cần phải cố quá sức."
"Không, em sẽ làm được."
"Kehma-san, đấy mới gọi nhiệt huyết chứ? Cậu nên nhìn em ấy mà học hỏi!"
Đừng nhìn tôi như vậy—tôi không đú đởn đâu. Anh biết mà?
Nói xong, Thịt cúi người chuẩn bị lao đi.
Em ấy hít sâu… và sau đó chạy. Em ấy bắt đầu đạp trên mặt nước.
Có lẽ em ấy thành công? … Ngay khi tôi vừa nghĩ, Thịt đã chìm xuống giữa sông.
Đội cứu hộ vớt Thịt lên, đưa về nơi bọn tôi đang đứng.
"Ài, tiếc quá. Em suýt vượt qua rồi, em sẽ bị đưa sang bờ bên kia nếu chạy quá nửa."
"Ừm…"
Tôi sử dụng [Thanh Tẩy] và [Sấy Khô] cho Thịt, cái đuôi em ấy cụp xuống đầy thất vọng.
Gozoh bước lên.
"Đến lượt ta! Roppu, nhìn xem nghĩ ra được mẹo nào không."
"Ồ, chúc may mắn, Gozoh. Tôi sẽ lấy cho ông đồ uống ngon nếu vượt qua."
"Đối với ta bất khả thi lắm! Cô kiếm đồ uống an ủi thất bại nhé?"
Gozoh đã sẵn sàng đối mặt. Một lần nữa, với cái cúi người lấy đà.
… Bác ấy lao đi, nhưng bị chìm ngay bước đầu tiên. Đội cứu hộ gần đó vớt và nhanh chóng đưa trở lại.
"Kuh, vô vọng rồi…"
"Ít nhất ông cũng đi được hai mét. Không sao đâu."
Có vẻ như dự kiến từ trước, Gozoh không quá quan trọng chuyện đó. Bác ấy sử dụng [Sấy Khô] lên người.
"Được rồi, tiếp theo là Kehma!"
"Không, không. Sao anh luôn muốn tôi vượt sông?"
"Bởi vì tôi đặt rất nhiều hy vọng cậu sẽ thành công."
"Em cũng nghĩ vậy. Kehma có thể làm được."
"Em tán thành."
"Hơi quá sức… Nằm ngoài khả năng của tôi."
Haah, mà thôi. Nếu họ cứ cò cưa như vậy, sao tôi không thử bừa cho xong?
"Được rồi. Tôi sẽ chỉ đi sang bờ bên kia."
"Ồ! Kehma-san cuối cùng cũng nghiêm túc..."
Tới giờ, mọi người đều lấy đà chạy, vì vậy tôi… không làm.
Tôi chỉ chuẩn bị chạy như bình thường.
"Hoh. Chạy theo cách cổ điển hả?"
Wataru nói vậy, nhưng tôi không biết ý anh ta là gì.
Tôi không buồn đáp lời và bước xuống nước. Rồi chìm.
Sau đó tiếp tục bơi sang bờ bên kia.
"Cái gì…!?"
Bơi trong khi mặc quần áo khá khó khăn, nhưng kể cả bị dòng nước cuốn, tôi vẫn có thể tiếp tục bơi nhờ Golem Hỗ Trợ.
Và cuối cùng sang bờ bên kia.
"…Phew, mệt quá. Mọi người, vượt sông nhanh lên nào—!"
"Chẳng phải anh chỉ bơi thôi sao!?"
Rokuko phàn nàn từ bờ bên kia, nhưng tôi phớt lờ. Suy cho cùng, tôi chưa bao giờ nói sẽ chạy qua.
☆
Cuối cùng, nhóm Rokuko đều đi phà sang. Chết tiệt, thế là tôi biến thành chú bé đần sao?
"Đó là thất bại không ngờ, Kehma-san."
Wataru nói với nụ cười rạng rỡ đến nỗi cơ thể gần như tỏa ra ánh sáng. Tôi khó hiểu hỏi.
"Eh? Tôi chưa bao giờ nói sẽ chạy qua mà?"
"Ý tôi không phải vậy! Ngay từ đầu chúng ta đã quên mất bản chất của việc vượt sông. Về cơ bản, vượt sông là để sang bờ bên kia. Thực sự chưa bao giờ có quy định vượt sông như nào! Nói cách khác, Kehma-san, thời điểm quyết định dùng cách cổ điển, cậu đã thắng!"
Đúng là lời giải thích đột ngột và kỳ lạ.
Wataru là vậy, mục tiêu của anh ta luôn là muốn thua tôi. Nhìn xem anh ta thích bị Nerune chơi đùa thế nào, chắc chắn tên này khổ dâm.
"Không, quả nhiên Kehma không làm được. Ít nhất anh chạy một bước trên mặt nước xem nào."
"Đúng vậy nhỉ? Việc anh thắng là điều không thể nào. Mấu chốt là anh không biết chạy trên nước."
May quá, Rokuko vẫn có nhận thức bình thường.
Còn Wataru trông có vẻ thầm hài lòng và không nói gì thêm.