Và nhà thờ đã được xây xong. Xuyên đêm.
Tất cả là nhờ sự giúp đỡ của pháp sư bí ẩn trong ngành xây dựng, Narikin.
Phòng cầu nguyện có sức chứa 60 người vào bất kỳ thời điểm nào trong ngày. Sớm muộn các hàng ghế sẽ lấp đầy người cầu nguyện, nước dãi chảy ra từ khóe môi đang ngủ say.
Những cửa sổ bằng kính màu tán sắc ánh sáng ấm áp tô điểm cho chiếc giường trắng. Đây cũng là một kiệt tác.
Vẽ mặt người rất khó, nhưng tôi vẫn miễn cưỡng làm được. Chẹp, không rõ ràng lắm, có lẽ trông chẳng giống một chiếc giường, nhưng tôi tin mọi người sẽ hiểu đây là cái giường. Bất kể nhìn như nào vẫn là cái giường đấy nhé? Tôi thề.
Nhân tiện, tôi xây ở giữa nhà trọ và đường hầm. Lại còn rất gần khu dân cư sinh sống.
Với vị trí đắc địa này, chắc chắn sẽ thu hút cả dân làng lẫn thương nhân nói chung tới cầu nguyện.
“Ổn rồi.”
“Nè Kehma xây xong nhà thờ rồi sao? Anh thức xuyên đêm để làm vậy?”
“Ooooh, Rokuko, đã bảo rồi, phải gọi anh là Narikin khi đeo mặt nạ này… thôi bỏ đi. Nhìn xem, đây là nơi Giường Giáo tụ họp. Tuyệt chưa? Hahaha.”
“Okay, okay, em sẽ cho anh mượn gối đùi, anh muốn nghỉ ngơi không?”
“Eh? Gì—oi tại sao em cởi chúng xuống? Ah, gối đùi? Anh cần thêm cái đó vào thánh kinh. Được rồi Rokuko, nhờ em.”
Do vậy, tôi tháo mặt nạ xuống và đặt cái đầu thức-trắng-đêm lên gối đùi của Rokuko.
… …
Tôi thấy hơi hối hận khi thức giấc trong khu vực phòng riêng được xây trong nhà thờ.
Mà đúng hơn, tại sao Rokuko xoa đầu tôi và chỉ ‘đây đây’ rồi lại cho tôi gối đùi? Haku-san sẽ cắt tiết tôi mất.
“Kehma, anh khoẻ hơn chưa? Em cứ nghĩ anh phát điên khi nói sẽ xây nhà thờ, nhưng có lẽ sau khi làm xong, anh bị thiếu ngủ?”
“… Không, anh không nghĩ… vậy? Chắc thế?”
“Trong trường hợp đó, em đã giúp anh ngủ bù trước khi xảy ra chuyện. Fufufu, thấy em hỗ trợ hết lòng chưa!”
Không không, tôi thiếu ngủ đâu phải chuyện gì to tát… nhỉ?
Dù sao đi nữa tôi vẫn đứng dậy. Hơi tiếc nuối phải rời khỏi gối đùi của Rokuko, nhưng…
“Uhh, cảm ơn Rokuko. Anh khoẻ rồi.”
“Không có chi. Vậy, anh sẽ làm gì? Sally cũng đến chào em vào hôm qua.”
“Phải rồi… Sally-san khẳng định nói đây là chuyến đi cá nhân của cô ấy, nên chúng ta cứ buông tay đi, bao gồm cả Shikina. Còn về Mai’O’Doll… chẹp, cũng buông tay luôn. Còn chúng ta chạy đi tuyên truyền Giường Giáo, nghe được không?”
“… Ồ, xem ra không có việc gì gấp.”
Chẹp, quá nhiều rắc rối tụ tập, nhưng hãy cứ để nguyên đi. Tôi buồn ngủ.
“Chúng ta cần nghĩ ra ý tưởng để tuyên truyền. Lấy ví dụ, người theo Giường Giáo được miễn phí qua đường hầm.”
“Cách đó sẽ làm lộ quan hệ giữa hầm ngục đường hầm và Giường Giáo. Anh cần ngủ thêm không?”
Rokuko vỗ vỗ tay vào đùi… Chậc, phản biện hay.
Mà Rokuko, gần đây em thông minh hơn rồi. Phải chăng em ấy sẽ trở thành một bậc hiền nhân thông thái nếu tiếp tục cải thiện như này?
Và em ấy đã đạt đến ngưỡng hiểu chính xác điều tôi muốn… thật khôn khéo.
“Chúng ta sẽ phục vụ pudding cho các tín đồ ở lại nhà trọ thì sao?”
“Nghe hiệu quả, nhưng em nghĩ có phần vội vàng. Nhân tiện, có nghi lễ gia nhập gì không?”
“Ooh… không, cái đó chỉ thêm rắc rối. Chỉ cần nói với họ ‘Từ giờ con là Giường Tử’ và xong việc. Bán đồng xu thánh khoan lỗ cho những ai gia nhập.”
“Thật qua loa.”
“Phiền lắm… Anh thà đi ngủ còn hơn.”
Tiện nói, đồng xu khoan lỗ giá một đồng cho loại bằng đồng. Năm đồng cho loại bằng sắt. Một bạc cho loại bằng bạc, và một vàng cho loại bằng vàng. Chúng sẽ là bùa hộ mệnh bảo vệ giấc ngủ của con chiên.
Ngoài ra, dây và chuỗi xích được bán riêng. Ngoài cách dùng làm vòng cổ, nó có thể dùng làm móc khoá, móc treo, vân vân.
“Cái đồng xu này trống trơn luôn á?”
“Anh không thể nghĩ ra thiết kế nào đặc sắc… Đúng rồi, cứ để nguyên cho tín đồ vẽ những gì họ mơ thấy.”
“Ổn không đấy?”
“Quy tắc được con người tạo ra mà. Thôi kệ đi. Nếu bây giờ em có yêu cầu gì, anh sẽ chấp nhận.”
“Không đến mức gọi là yêu cầu, nhưng có điều.”
“Oh, gì?”
“Nhà thờ này ai sẽ quản lý? Kehma, chẳng phải anh sẽ đi ngủ và bỏ bê đấy chứ?”
… …
Ây da!! Tôi quên béng mất. Xây xong mà không có người trông coi thì hỏng! Hòa thượng-san, tu nữ, thầy tu, bất cứ ai cũng được!
“Haah, nhìn biểu cảm, anh chưa hề nghĩ tới chứ gì? Thôi, anh chỉ cần triệu hồi quái làm việc đó là được mà.”
“Đ-đúng rồi. Anh chỉ cần triệu hồi quái vật đóng vai con người.”
“Nhưng Kehma, cách đó lãng phí nhỉ?”
“… … Ờ, lãng phí.”
“Kehma, đã bao lâu từ khi anh bảo em không được dùng DP tự do bởi vì anh là chủ hầm ngục? Và ai là người gần đây tiêu xài phung phí DP?”
Ugu, đúng thật là số DP tôi cho Rokuko chỉ ở mức tiền tiêu vặt. Nhưng trái lại Rokuko nhận được tiền boa từ Haku-san, và không hẳn tôi dùng nhiều DP đến mức đó, nhưng…
“Đó là lý do anh nên thử giải quyết bằng lượng DP tối thiểu. Anh có thể sử dụng tối đa 1000 DP. Nếu anh làm được, à đúng… Em sẽ cho nhà thờ mượn Chăn Thần làm thánh vật tôn thờ.”
“Em chắc chứ?”
“Mượn uy thế của chăn thần là ý tưởng không tồi. Dùng vào ban ngày thì được.”
“Được, anh lên thuyền giặc rồi.”
“Vậy thì, từ bây giờ lượng DP anh được dùng bị giới hạn. Anh thua nếu dùng hơn 1000 DP và nếu vượt quá—hmm, anh sẽ phải làm một điều mà em nói, được chứ?”
“Được, miễn là không vô lý.”
“Fufufu, em rất mong chờ đấy.”
Rokuko mỉm cười.
“Đừng ước có thêm vô hạn điều ước nhé.”
“… Còn có thủ đoạn đó? Wow, Kehma thật thiên tài.”
Tôi nghĩ đó chỉ là ước muốn tự nhiên thôi.
Tôi mở menu và thao tác màn hình hiển thị DP… Tôi chia ra lượng dùng quản lý hầm ngục vvvvà… bắt đầu thôi, 1000 DP. Menu-san có vài chức năng rất tiện lợi, thật đấy.
“Anh đã sẵn sàng.”
“Cho em xem… chẹp, hoàn hảo. Cố lên, Kehma. Thực ra anh không cần tiếp nhận thử thách đâu.”
“Gì cơ, không có chuyện anh từ chối nhé.”
Fufufu, tôi phải chấp nhận để mượn Chăn Thần. Vì tương lai của Giường Giáo!
Ngay khi nhiệt huyết tôi bùng cháy, tiếng gõ cửa vang lên.
“Chủ Nhân dậy c’hưa!? Xảy ra chuyện rồi!”
“Huh, Ichika? Sao thế?”
Cô ấy gấp gáp chạy tới. Đi vào trong phòng, Ichika thở lấy sức.
“Shikina đập vỡ lọ thuốc phép do tiểu thư của Sia mang tới, họ đang đấu khẩu! Làm gì đi Chủ Nhân!”
… Woaaah.