Nghe rằng có đấu khẩu tôi vội tới sân sau. Tại đó tôi thấy Thịt đang bối rối, Mai’O’Doll liên tục cúi đầu, và một Shikina quỳ xuống xin tha thứ.
“Xin lỗi vì sự thất lễ vô bờ của tôi!”
“K-k-kể cả chị xin lỗi cũng không mang thuốc phép quay trở về! Vả lại, em mới là người có lỗi, l-làm sao đây… làm sao đây!? Em rất xin lỗi, Mun-sama!”
“U-uh-ummm.”
“Không được! Lỗi là của tôi, của tôi!”
“Không, do emmm! Aaaaah, Mun-sama, xin lỗi rất nhiều…”
“Umm…”
Đấu… khẩu…?
Tuy không hiểu tiền căn hậu quả, nhưng tôi nghĩ đấu khẩu ở đây là tranh giành lỗi của ai?
Mắt tôi và Thịt giao nhau.
“C-Chủ Nhân!”
Bam!
Thế là, Mai’O’Doll và Shikina cũng nhìn tôi.
Sau đó nước mắt, nước mũi chảy dài đến… và bám lấy tôi.
“C-con phải làm gì đây, cha vợ!?”
“Làm ơn giúp con, sư phụ!!”
“Mai’O’Doll, tiểu thư đừng gọi tôi là cha vợ một cách tùy tiện như vậy được không? Và uhh, giải thích cho tôi chuyện gì xảy ra…”
“C-cho phép con giải thích theo góc nhìn của con…”
“Không, để con…”
“Ahh, chẹp. Nếu vậy, chúng ta sẽ nghe Thịt—… Mun giải thích, hai người còn lại có thể bổ sung.”
Tôi gọi Thịt là Mun do Mai’O’Doll vẫn còn ở đây, em ấy gật đầu.
☆
“Em rất vui vì đêm qua ngủ cùng nhau, Mun-sama.”
“Bởi vì tiểu thư nói muốn bồi đắp tình cảm…”
Kehma cả đêm không về, nên Thịt và Mai’O’Doll trò chuyện cùng nhau, vào suối nước nóng cùng nhau, và ngủ cùng giường.
Theo Mai’O’Doll, đó là chuyện bình thường bởi họ đã đính hôn.
“Thế là gạo nấu thành cơm.”
“Gạo nấu thành cơm?”[note48287]
Thịt nghiêng đầu bối rối, nhưng Mai’O’Doll chỉ mỉm cười mà không trả lời.
Bỏ qua chuyện nấu cơm, trên thực tế, cách họ gọi nhau đã thân thiết hơn.
“Vậy, ấn tượng của chị sau khi ngủ cùng em thế nào?”
“Nn, Mai, rất thơm.”
“… Ơ—, umm, m-mùi? Ngượng quá… M-mun-sama, chị cũng rất thơm.”
Mai’O’Doll cựa quậy, mặt đỏ bừng.
Thấy những lọn tóc xanh đung đưa qua lại của cô ấy, Thịt nhớ tới ma thuật [Làm Tóc] mà hầu gái dùng cho cô.
Đó là ma thuật cô chưa từng thấy trước đây, nên chắc hẳn Nerune sẽ rất vui nếu được kể lại.
Sau đó cô chợt lấy đồng hồ như nhớ ra điều gì đó. Đây là golem đồng hồ nhận từ Kehma.
“Đến giờ luyện tập rồi.”
“Mun-sama, đó là cái gì?”
“Về cái gì? … Ồ, thứ này? Đây là đồng hồ tôi nhận từ Chủ Nhân.”
“Cái đồng hồ thông minh như vậy… là từ hầm ngục sao? Như mong đợi từ Kehma-sama.”
Dường như đã quyết định sẽ đi cùng, Mai’O’Doll vào nhà ăn nhận sandwich cùng Thịt trước khi cả hai tới sân sau của nhà trọ.
Từ sân sau, họ thấy một nhà thờ chắc chắn không tồn tại vào hôm qua.
“U-umm, Mun-sama, tòa nhà đó là gì? Hôm qua đâu có nhỉ?”
“…? Tôi không biết. Có lẽ do Chủ Nhân làm gì đó.”
Thấy Thịt nói như thể một sự thật hiển nhiên, Mai’O’Doll bình tĩnh lại, nghĩ theo cách tương tự.
“Dù sao đó là Chủ Nhân.”
“Ừm, ngài ấy là Kehma-sama.”
Bất kể như nào, xây nhà trong một ngày—không, xây trong đêm là điều vô cùng kỳ lạ, nhưng tất cả được lý giải bằng một từ kỳ diệu là tên của cậu ta.
“Oh, Chó Mun-dono! Đến giờ cô luyện tập rồi à! Ô? Bé gái này là bạn của cô à? Nhưng trông không giống trẻ con trong làng lắm?”
“Nn. Cô ấy là Mai’O’Doll, đến từ Sia… Mai, đây là Shikina, hậu bối của tôi.”
“Oh, rất vui được gặp. Tên em là Mai’O’Doll Sia. Đồng thời là hôn thê của Mun-sama.”
“! Thứ lỗi cho sự thô lỗ của tôi. Lần đầu gặp mặt tiểu thư, tôi là Shikina Kukkoro.”
Khi Mai tự giới thiệu bản thân, Shikina đứng thẳng người và đáp lại.
“Kukkoro? Tiện hỏi, có phải chị là con của [Thú Vương] Dyne Kukkoro-sama—”
“Tiểu thư biết về cha tôi à? Tôi là con gái ổng… Quan trọng hơn, về chuyện tiểu thư là hôn thê của Chó Mun-dono là như thế nào?”
“Ý như mặt chữ.”
Nhân tiện, cha của Shikina, Dyne Kukkoro, nổi danh dưới tên [Vua Thú] bởi ông ta đã triệu hồi rất nhiều quái thú đi theo mình với số lượng ngang ngửa với một quân đoàn.
“Nếu là con gái của Dyne-sama, chị cũng là triệu hồi sư à?”
“… Tôi không giỏi trong mảng đó. Hiện tại, tôi đang được sư phụ Kehma chỉ dạy.”
“Ôi trời! Quen biết với cả gia tộc Kukkoro luôn, không hổ là Kehma-sama.”
“Mà, tôi cũng ngạc nhiên bởi tiểu công chúa của gia tộc Sia đính hôn với Chó Mun-sama.”
Mai’O’Doll và Shikina nói chuyện trên trời dưới biển, nên Thịt bắt đầu luyện tập vung kiếm trong lúc đó. Tiếng luyện kiếm tạo thành âm thanh vù vù trong không khí.
“… Mà này, Mai’O’Doll-dono, tiểu thư đâu phải đàn ông đúng không? Ý là, tôi đã tự thân xác nhận Chó Mun-dono là nữ trăm phần trăm…”
“Em là nữ. Nhưng nói thực ra, em có một thứ đặc biệt giải quyết được vấn đề đó.”
Nói xong, Mai’O’Doll lấy ra một lọ thuốc lạ, như huyết dịch từ [Kho Đồ]—cô ấy lấy ra [Futanaru].
“Đây là thuốc gì?”
“Dùng loại thuốc này sẽ khiến giới tính một người thành hỗn tạp.”
“… Đây là thuốc phép của Thần Hỗn Mang sao!? Tà giáo! Với tư cách hiệp sĩ hoàng gia tôi không thể bỏ qua thứ này…”
“Eh? Loại thuốc này, umm, bất hợp pháp?”
“… … … … Không hoàn toàn, nhưng, um, tôi nghĩ ở vùng xám…? Đa phần thuốc của Thần Hỗn Mang đều gây nghiện, nên rất nhiều mặt hàng bất hợp pháp phụ thuộc vào chủng loại và nồng độ… và xét theo độ trong suốt của thứ này nó không hẳn là vĩnh viễn, nên có lẽ ổn, nhưng… ah! Đúng rồi, hiện giờ đoàn trưởng Sally-sama đang ở đây! Để tôi hỏi ngài ấy! Xin hãy cho tôi mượn lọ thuốc đó.”
Shikina nắm lấy lọ thuốc. Dĩ nhiên, Mai’O’Doll phản kháng.
“Eh, không… Em không thể cưới Mun-sama nếu thiếu thứ này, làm ơn giả vờ như chị chưa thấy nó được không?”
“Không thể! Nhưng một khi xác nhận không có vấn đề, tôi chắc chắn sẽ trả lại.”
“K-không! Có khả năng em không lấy lại được!”
Hai người kéo giật lọ thuốc qua lại… không ai chịu nhường ai.
“Gugugu, tiểu thư cứng đầu…”
“N-nếu chị không thấy, thì chẳng sao cả. Không ai gặp rắc rối, tất cả mọi người đều hạnh phúc mà đúng không? Đây gọi là sự cứu rỗi trong bóng râm của các vị thần.”
“Để ngẩng cao đầu bước đi dưới ánh mặt trời, tôi phải mang tới cho Sally-sama đưa ra quyết định…!”
Cạch.
Một vết nứt chạy trên lọ thủy tinh.
“Eh?”
“Kyah!?”
Nghe thấy âm thanh đó, Mai’O’Doll buông tay theo phản xạ, khiến Shikina đang dùng sức giật lấy mất đà. Cái lọ bỗng trượt khỏi tay cô, bay vút theo hình vòng cung lên trời.
☆
“… Và rồi nó rơi vỡ ngấm hết xuống đất?”
Nếu thế, cái hành tinh này giờ là futanari rồi?
Không, bọn tôi vẫn trong lãnh thổ hầm ngục. Nói cách khác, hầm ngục… Rokuko…?
Không không, nếu là trường hợp đó, tôi sẽ nhận ra trong lúc gối đùi. Cứ để tôi trầm tư một chút.
“Không, umm…”
“Chỉ là, uhhh.”
Thịt và Shikini ngảng mặt đi trong khó xử.
“Mèo ăn mất lưỡi tiểu thư rồi à? … Mai-sama, có chuyện gì?”
“… Ừm, [Futanaru], nó… đổ trên đầu Shikina-sama.”
Hmm, ra vậy. Nói cách khác—
“Sư phụuuu! Con không biết cách dùng chimmmm!!!!”
Hình như cô nàng elf đáng thất vọng ngày càng thất vọng hơn.