“Ư…”
“Cậu tỉnh dậy rồi… ghư… Cảm ơn trời.”
“A… Feigreid-san…?"
Tầm nhìn của Yasuo bị mờ đi và thứ duy nhất cậu nghe thấy được là giọng nói của Feigreid. Cậu gắng hết sức bình sinh để gượng dậy.
Cuối cùng Yasuo đã có thể quan sát được xung quanh trong bầu không khí bụi bặm này và cậu thấy được Feigreid đang nằm trên mặt đất gần đống đổ nát, nhưng cậu không có trong tình trạng để chạy đến bên Feigreid lúc này.
Khi Yasuo cố gắng đứng dậy, một đơn đau dữ dội chạy dọc qua chân trái cậu và cả cơ thể đổ sập xuống mặt đất cùng với một tiếng hét đau đớn.
“C-Chuyện gì đã xảy ra vậy…?”
“Tòa tháp… đổ sập xuống… Anh may mắn… cứu được cậu… Nhưng lại mắc phải sai lầm.”
“Feigreid-san…”
Còn chẳng biết được tại sao chân trái mình lại đau đớn vậy, Yasuo đưa mắt nhìn sang phía nơi Feigreid đang nằm và cậu sốc khi nhìn thấy anh ta.
Một mảnh gỗ nhuộm đỏ trong máu chồi ra phía trên bụng của Feigreid.
Yasuo không rõ liệu anh ta bị đâm bởi một mảnh vỡ nào đó khi tòa tháp đổ xuống hay có lí do nào khác cho chuyện này, nhưng rõ ràng thấy được rằng Feigreid, người toàn bộ cơ thể đang đẫm máu, chẳng còn chút sức lực nào để cử động.
“X-Xin hãy đợi em! Em sẽ chữa trị cho anh ngay…”
Vậy nhưng, Yasuo là người có thể dùng được phép trị liệu.
Miễn rằng Feigreid chưa mất quá nhiều máu, thì việc có thể cứu mạng anh ta không phải chuyện bất khả thi gì.
Đó là những gì mà Yasuo nghĩ.
“Ư… chết tiệt!!”
Khi Yasuo nhìn kĩ hơn, cậu thấy được bàn chân phải của mình bị bẻ ngoặt đi theo một hướng dị dạng.
Và khi cậu để ý đến điều đó, một cơn đau đớn đến mức gần như suýt nữa đánh ngất Yasuo ập đến.
Nếu thế này, sẽ bất khả thi cho cậu ấy để cứu được Feigreid.
Nếu cậu không chữa trị cho mình trước, cậu sẽ còn chẳng thể di chuyển nổi qua đống đổ nát này để đến được chỗ Feigreid.
Vậy nhưng, Yasuo nhận ra được một chuyện khác.
Xung quanh chỗ này tối om một cách kì lạ.
Mặt trời vào giữa trưa bị che khuất đi bởi một thứ gì đó.
Yasuo ép bản thân tránh nhìn khỏi cái mắt cá chân đang gào thét lên vì đau đớn của mình và cậu hướng nhìn lên bầu trời. Thứ mà cậu ấy thấy khiến cậu nín thở trong vô thức.
“Cái……”
Một con quái vật khổng lồ.
Đó là điều mô tả đầu tiên cậu nghĩ đến trong đầu.
Mặc dù nó đồ sộ to lớn đến thế, nó vẫn đang tiếp tục di chuyển một cách ổn định.
Riêng vậy thôi là đủ để cho nỗi sợ hãi này xâm chiếm lấy toàn bộ cơ thể cậu.
Bất khả thi.
Không thể nào có chuyện một sinh vật như này lại tồn tại được.
Hơn nữa, ngọn lửa đen. Và con mắt đỏ đấy.
Thứ này là một Shii sao?
“Có vẻ như… nó là thứ đã phá hủy tòa tháp… Haha… Đây là trò đùa thôi phải không… Sao mà chúng ta có thể… Chống lại một con quái vật như này……”
Giọng của Feigreid đã mất hết sức sống.
Anh ta có lẽ cũng đã bị nỗi tuyệt vọng xâm chiếm.
Sinh vật khổng lồ đang chằm chằm nhìn xuống họ chỉ cần bước tiến thêm một bước, và họ sẽ bị nghiền nát thành cám.
Dù vậy, hai người họ còn chẳng thể chạy thoát khỏi chỗ này.
Sau đó, Yasuo và Feigreid càng bị kéo sâu vào trong bóng tối hơn khi một vật thể bất ngờ xuất hiện trong tầm nhìn của họ.
“Một… ngọn giáo?”
Yasuo, người đang ngồi gần bàn chân của sinh vật đó không ngay lập tức nhận ra được, nhưng thứ này đang mang trên mình một vũ khí.
Quan sát thấy chiều dài lố bịch của thứ vũ khí đó, Yasuo ngay lập tức nhận ra theo bản năng.
Đây chính là sinh vật thực sự đứng sau việc hình thành của Sông Kiếm thánh Hideo.
……Chuyện này thật điên rồ.
Khi dòng suy nghĩ này bỗng dưng bật lên trong đầu cậu, Yasuo cảm tưởng như mình sắp phát điên lên và cậu ta bắt đầu cười.
Và rồi, gã khổng lồ đó nâng một chân nó lên như thể sắp dậm xuống Yasuo và Feigreid.
Mặc dù trước thực tế rằng cái chết đang cận kề mình, có lẽ cảm giác về nỗi sợ hãi của cậu đã chết lặng trước khung cảnh quá là phi lí trước mặt mình, Yasuo không còn cảm thấy run sợ như khi cậu từng bị tấn công bởi lũ Shii và William Bareig tại Tokorozawa.
Cậu không thể dùng câu chú triệu hồi kiếm thánh để đưa cha cậu đến đây, và không còn ai khác sẽ đến cứu họ.
“…… Chuyện này đúng là điên rồ.”
Cụm từ mà cậu lẩm bẩm đó sẽ là những từ cuối cùng của cậu.
“Ta là… người cai quản đất mẹ bao la.”
Hoặc ít nhất, đó đáng ra là những gì sẽ đến.
“Chồi lên, những mầm cây! Tan đi, hỡi băng tuyết! Thức dậy, hỡi linh hồn đang ngủ yên trong cái lạnh buốt giá của mùa đông! Thánh cung của nước, Pomona! Đáp lại lời nguyện cầu của ta và xuất hiện đi!”
Không có chấn động nào, và thứ duy nhất Yasuo thấy được là vô vàn những tia sáng chiếu xuyên qua bầu trời.
Yasuo theo phản xạ nhắm nghiền mắt cậu lại trước ánh sáng chói đến mức có lẽ đủ để thiêu đốt đôi mắt cậu.
“Uwaah!!”
Khi cậu mở mắt ra nhìn, Yasuo cảm thấy nước từ đâu đến phun vào mặt như một cơn mưa bụi, và cậu ấy kêu lên.
Cùng lúc đó, cậu nghe thấy âm thanh của một thứ gì đó to lớn ngã gục xuống đất và Yasuo chứng kiến sinh vật khổng lồ mới vừa nãy còn đang tiến đến gần chỗ cậu giờ đã nặng nề đổ gục xuống đống đổ nát.
“Cái…”
Cả Feigreid, người đã sẵn sàng cho điều tệ nhất, hoàn toàn bất ngờ, và hai người bọn họ ngước nhìn lên bầu trời.
Mặt trời lại tỏa sáng rực rỡ giờ đây khi gã khổng lồ đó đã gục ngã, và một cái bóng đổ xuống chỗ Yasuo với mặt trời đằng sau.
So với tên khổng lồ, con người kia quá nhỏ bé, vậy nhưng họ xuất hiện tại chỗ đó kèm theo một thanh âm tràn đầy sức sống.
Mái tóc vàng lấp lánh nơi thành phố tràn đầy chết chóc và đổ nát này.
Cây cung cô ấy cầm trên tay tỏa ra ánh hào quang diệu kì, và không một ai khi nhìn thấy cây cung đó có thể phủ nhận được sức sống tràn đầy cũng như lượng ma lực nó đang tỏa ra.
Và hơn hết thảy những thứ khác, giọng nói trang nghiêm mà cậu đã quen thuộc sau những tháng ngày vừa qua.
“Xin lỗi vì đã khiến cậu phải đợi!!”
Và khi cậu ngước nhìn lên món đồ trang trí với tạo hình một bông hoa cài trên tóc cô ấy, rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời, Yasuo gọi tên cô gái đó với một biểu cảm ngỡ ngàng trên khuôn mặt cậu.
“Diana…?”
“Tớ đây!!”
Đó là Diana.
Dianaze Krone đã có mặt, khoác trên mình bộ quân phục Chiến binh Magitech của Resteria mà Yasuo thường thấy.
Vậy nhưng, thứ mà cô ấy đang cầm trên tay mình không phải là bộ vũ khí Techno tiêu chuẩn của Đoàn Hiệp sĩ Resteria, Castor và Pollux.
Đó là một vũ khí mà Yasuo trước đó chưa từng thấy bao giờ, và trông nó như một nhành hoa được tận dụng và biến thành cung và mũi tên.
“Tớ đoán ngày mà chúng ta lo sợ cuối cùng đã đến. Quỷ Tướng Balor… Ngày mà một trong những con quỷ thuộc quân đội của Chúa Quỷ Kaul được tái sinh thành một Shii!”
“Diana… Rốt cuộc thì… tại sao cậu…”
“Chúng ta có thể nói chuyện sau. Yasuo, tớ sẽ câu kéo chút thời gian cho cậu. Hãy chữa trị cho chân mình và cứu vị Chiến binh Magitech của Gaz kia.”
“K-Không thể đâu, không có cách nào… cậu có thể một mình đối mặt với một thứ to lớn như vậy.”
Dù cho sức mạnh của Diana có phi thường đến đâu, điều đó chỉ đúng khi so với sức mạnh của Yasuo.
Kể cả với Feigreid, không một Chiến binh Magitech nào của Gaz có thể tấn công được tên khổng lồ đó, và Yasuo không thể tin được việc Diana có thể đơn độc mặt đối mặt với sinh vật như vậy.
Vậy nhưng, ánh mắt của Diana không hề có chút dao động.
“Tớ không còn lựa chọn nào hơn ngoài làm việc này. Tớ… Tớ cũng là con gái của một Anh hùng, sau tất cả mà!!”
“Diana!! Uwaah!”
Diana kéo cung mà không đặt một mũi tên nào vào, và bật nhảy lên không trung cùng với một tiếng nổ vang rền.
Trước mặt cô ấy là mũi giáo khổng lồ lơ lửng trên cao.
“Haaaaaaaaaaaaa!!”
Ngay giây tiếp theo, Diana hét lớn đến mức đủ để át đi tiếng của Yasuo đang nằm trên mặt đất, và một mũi gió mang theo nguồn ma lực với sức mạnh áp đảo được cô ấy bắn ra từ cây cung trống không ép ngọn giáo kia cùng chủ nhân của nó bị đẩy lui lại.
“Ta vẫn chưa xong đâu!!”
Vai của Shii Balor hoàn toàn sơ hở sau khi đòn đánh của hắn ta bị đẩy lùi, và Diana bắn thêm một vài mũi tên ánh sáng khác liên tiếp tới kẻ thù.
Shii Balor cố gắng đe dọa Diana bằng tiếng hét kinh hoàng của hắn, nhưng có lẽ hắn chẳng thể đứng vững nổi trước sức mạnh của những mũi tên đó, khi hắn ta không còn cố nâng mũi giáo của mình lên nữa.
Vậy nhưng, bản tính đặc trưng của Shii vốn là sức mạnh để lấy đi trái tim những sinh vật sống.
Khi Diana đang loay hoay điều chỉnh lực quán tính trên không trung, một tia sáng đỏ thẫm phóng ra từ con mắt đỏ của Shii Balor đến cô ấy với đường kính dễ dàng dài hơn chiều cao của cô.
“Diana!!”
Yasuo, người đã từng rơi vào hiểm cảnh trước đòn tấn công tương tự từ một kẻ thù đáng sợ như vậy, hét lên trong sợ hãi, nhưng có vẻ như tính toán thời gian để có thể né được khi tia sáng đó bắn ra là điều không thể.
Vậy nhưng, như một phép màu, một nguồn năng lượng còn lớn mạnh áp đảo hơn phát ra và đối đầu với đòn tấn công đó.
“Ta chịu đủ với việc ngươi quậy phá rồiiii!”
Một vật thể to lớn hùng vĩ xuất hiện giữa Diana và Shii Balor khi bay đến với tốc độ như một viên đạn.
Shouko, bám vào lưng của rồng giáp vảy, xuất hiện như thể để bảo vệ Diana khỏi ánh sáng đỏ đấy.
“Shouko!? Coi chừng!”
Vào lúc khi Diana nhận thấy được Shouko, tia sáng đỏ đã ở ngay phía trước mặt cô ấy.
Con ớn lạnh chạy dọc sống lưng của Diana khi ý nghĩ rằng cả hai người họ sẽ bị nuốt chửng bởi nguồn ánh sáng đó.
『……………!』
Shii Balor khép con mắt khổng lồ của nó lại cùng với một tiếng gầm, và luồng sáng đỏ phân tán vào bầu trời ngay khoảnh khắc trước khi nó nuốt chửng Shouko và con rồng giáp vảy.
“Diana-san, lũ Shii không thể tấn công tớ nên đừng lo, quan trọng hơn là nếu cậu còn giấu con bài nào khác thì giờ chính là lúc đấy!!”
Shouko hét to lên vậy chỉ trong một nhịp thở từ sau lưng của con rồng giáp vảy khi nó bay vụt qua Diana và tiếp tục tiến theo đà khi xuất hiện.
Diana cảm thấy như có một ai đó khác ngoài Shouko đang cưỡi trên lưng của con rồng giáp vảy đó, nhưng cô ấy chẳng dư dả thời gian gì để xác nhận.
Cô ấy không thể cho phép cơ hội này vụt mất khi Shii Balor đang đứng yên với mắt nhắm lại và cây giáo của hắn hiện không còn là mối đe dọa.
Diana tận dụng hoàn hảo sơ hở ngắn ngủi này mà Shouko đã tạo nên bằng cách mạo hiểm mạng sống của cô ấy.
Khi Shii Balor chậm chạp di chuyển cố lấy lại thăng bằng, Diana rót đến từng giọt ma lực cuối cùng của mình vào cây cung.
“Tan biến đi!!”
Cô ấy bắn mũi tên xuyên thẳng đến chính giữa ngực của Shii Balor khi nó đang mất thăng bằng.
“Ghư!!”
Yasuo rên lên khi cậu lĩnh chịu dư chấn đến từ âm thanh vang rền và sóng âm phát ra, nhưng khi cậu một lần nữa mở mắt ra, thứ mà cậu ấy thấy được là khung cảnh mà thậm chí còn không thể tưởng tượng nổi so với chính Shii balor.
“Eeeeeehh?”
Cái cơ thể to lớn đủ mạnh để chẻ đôi một tòa tháp bị thổi bay lên không trung.
Áp lực từ mũi tên ánh sáng của Diana lớn đến mức đủ để đánh bay Shii Balor khỏi mặt đất và thổi bay hắn đến khoảng đồng bằng trải dài bên ngoài bức tường thành.
“Yasuo!! Nhanh lên và hồi phục đi!!”
“A... Được rồi!”
Sau khi hét đến Yasuo đang ngây ra ngắm nhìn lên bầu trời, Diana bay đi đuổi theo con Shii mà cô ấy mới chỉ vừa đánh bay nó.
Mới chỉ có chưa đến hai ngày kể từ lần cuối Yasuo thấy cô ấy. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với Diana trong khoảng thời gian đó để giờ đây cô ấy đủ sức để có thể dễ dàng thổi bay một con Shii khổng lồ vốn từng là biểu tượng của sự tuyệt vọng vượt xa khỏi những bức tường thành này bằng một thứ sức mạnh mà Yasuo trước giờ chưa từng được thấy?
“Đau!!”
Cùng với thắc mắc đó, cơ thể của Yasuo đột ngột mất hết sức mạnh khi cậu nhận ra mình vẫn còn sống sờ sờ, và cái chân gãy của cậu bắt đầu phàn nàn với một cơn đau dữ dội.
“Chết tiệt… Cơn đau này hoàn toàn khác so với khi bụng mình bị đục xuyên qua. Gaaah!”
Yasuo may sao bằng cách nào đó đã đưa được mắt cá chân mình trở về vị trí ban đầu, và chưa đến một phút sau khi cậu sử dụng ma pháp trị liệu, mắt cá chân cậu đã trở về bình thường.
“Ư……”
Do cậu đã sử dụng bài cầu hồn và ma pháp trị liệu liên tục không ngơi nghỉ, cậu bắt đầu cảm thấy chóng mặt do ma lực cạn kiệt.
Vậy nhưng, Feigreid ở kề ngay đó, trước bờ vực của cái chết.
Để có thể sẻ chia được những gì đã xảy ra tại đây với người dân của thế giới này, sự hiện diện của Feigreid, một Chiến binh Magitech của Gaz, là không thể ngó lơ.
Quan trọng hơn, vì Giám đốc Kelly và lũ trẻ tại Viện Đom đóm đang chờ đợi và lo lắng cho anh ta, Feigreid chắc chắn không thể chết tại đây.
“A-Anh còn sống không?”
“…Tàm tạm. Yasuo… chuyện gì vừa xảy ra vậy…?”
“Ừm, cái đó… A.”
Feigreid, khá ngạc nhiên rằng anh ta trông không có quá tệ, hỏi câu đó, và ngay khi Yasuo định trả lời, họ nghe thấy một âm trầm vang lên từ xa.
Khi hai người họ nhìn theo hướng đó, họ có thể thấy được cánh tay trái của con Shii khổng lồ bị thổi bay đi và đáp xuống phía rìa Sông Kiếm thánh Hideo.
“Haha… Em cũng thấy bất ngờ như anh thôi. Thực sự em chẳng hiểu nổi chuyện gì vừa diễn ra… nhưng em chắc rằng……”
Câu chú đó, với câu từ tương tự so với những câu chú dùng để triệu hồi thánh kiếm của Gió, Liutberga, và Thánh trượng của Lửa, Marlowe.
“Có lẽ… Cô ấy mới là vị anh hùng thực sự mà Ante Lande hiện cần. Vậy nhưng, sự thật thì…”
Dianaze, con gái của Kiếm sư Alexei Krone và Phù thủy Tối thượng, Erijina Radagast.
Nếu bạn chỉ nhìn vào dòng dõi và năng lực của cô ấy, Diana là người có xuất thân danh giá và hoàn toàn ở một đẳng cấp khác biệt khi so với Kenzaki Yasuo.
Cậu không biết được lí do đằng sau sự kiện này là gì, nhưng có vẻ như cô ấy đã được ban tặng một sức mạnh ở cùng một cấp độ so với Kiếm thánh.
“Người như em có lẽ chẳng có quyền gì để nói như này, nhưng em có hơi lo cho cô ấy.”
Không thể giảm tốc kịp thời, con rồng giáp vảy lao ngang qua Diana với tốc độ cao và hạ cánh xuống với cùng lực và đổ nhào xuống mặt đất rải rác gạch vụn.
“Kyaaaaa!”
“Uwaaaah!”
Shouko, được bao bọc bởi ngọn lửa của Shii, xoay xở bắt lấy được Catalina đang bị hất tung lên không, và may mắn làm sao hạ cánh xuống mặt đất mà không bị thương tích gì khi họ nghe được âm thanh con rồng giáp vảy đâm sầm vào và phá hủy một thứ gì đó từ phía sau.
“Cháu tưởng mình tiêu đời rồi!”
“Đó là câu của ta mới phải!”
Hai người bọn họ lún sâu xuống mặt đất trong khi hét lớn đến người còn lại.
“Catalina-san! Yasu-kun và Feigreid-san vẫn còn sống! Chúng ta nên nhanh chóng quay lại!”
“Khoan đã! Cháu cứ định mặc kệ con rồng giáp vảy trong tình trạng như kia sao!?”
Khi Shouko nhìn sang hướng đó, cô ấy thấy rằng con rồng giáp vảy đã lao đầu vào đống đổ nát và đang vật lộn một cách đáng thương để tự thoát ra được.
Trông nó không có vẻ như bị thương tích nghiêm trọng gì, nhưng có lẽ chú rồng này sẽ không thể ngay lập tức tiếp tục bay được.
“Hơn nữa, con Shii đó không còn ở trong thành phố nữa rồi! Thậm chí nếu như chúng ta nhanh chóng đến chỗ họ, ta đâu có cách nào để có thể hồi phục cho hai người đó. Nhờ có Chiến binh Magitech kia, họ sẽ không còn bị đe dọa và mất mạng ngay lập tức được đâu! Shouko! Cháu cũng chẳng đang hoàn toàn ở trạng thái tốt nhất, nên bình tĩnh lại đi!”
Nghe theo lời khiển trách của Catalina, Shouko hít một hơi thật sâu cố gắng làm nguội cái đầu mình lại.
Ngay thời khắc đó, họ cảm nhận được rung động gây ra do một vật to lớn nào đó đáp xuống mặt đất từ đằng xa, và Shouko quay sang nhìn tới hướng đó, chứng kiến cảnh Shii Balor bị thổi bay đến tận phía rìa cánh rừng.
“Diana-san tuyệt thật đấy… Nhưng làm sao mà cô ấy lại biết được bọn mình đang ở đây?”
Từ những gì mà Shouko nghe được về khả năng chiến đấu của Diana từ Yasuo và Khalija, cô ấy chắc chắn rằng là một người có tài năng thiên phú hơn người thường, nhưng kể cả vậy cũng khá là vô lí khi cô ấy lại sở hữu một nguồn sức mạnh phi thường đến vậy.
Còn nữa, mặc dù việc rằng Shouko không hay biết chút gì về những chi tiết liên quan đến tình hình quân sự hiện tại ở Ante Lande, cả cô ấy cũng có thể nói được rằng thổi bay Shii Balor tới một vị trí nằm ở bên ngoài bức tường thành không phải là điều mà có thể làm được chỉ bằng một nguồn sức mạnh thông thường.
Và quan trọng nhất, cô ấy không hiểu được Diana tìm đến nơi này bằng cách nào, như thể cô ấy được thông báo về vị trí của Yasuo.
Câu hỏi của Shouko nhanh chóng được giải đáp bởi người đang đứng ngay bên cạnh cô ấy.
“Cũng như việc hai đứa các cháu đã tỏ ra cảnh giác với ta, bác cũng đã cảm thấy lo sợ trước bất cứ thứ gì đã đưa hai người tới đây. Đặc biệt là sau khi ta biết được rằng Yasuo là con trai của Hideo. Vậy nên, ta đã liên lạc với họ từ đêm qua.”
“Liên lạc với họ… A!”
Shouko nhớ lại rằng Catalina đã từng nói về việc đã liên lạc cho ai đó khi họ đang đứng trước Viện Đom đóm.
“Cháu nên thấy được cô ấy ấy đã lo lắng đến thế nào khi ta liên lạc với cô ấy và nói,『Ta tìm được một cậu trai với khuôn mặt hoàn toàn giống với Hideo, mấy người có liên quan đến chuyện này không vậy?』. Dù bác trông thế này thôi, nhưng ta vẫn là một họa sĩ nổi tiếng, và có một mối quan hệ lâu dài với những người đã từng cứu lấy thế giới này cùng với Hideo.”
Catalina chỉ tay đến tia sáng đang đâm xuyên qua Shii Balor và tiếp tục nói.
“Ánh sáng đó đến từ Thánh Cung của Nước, Pomona. Đó là cây cung mà Phù thủy Tối thượng Erijina Radagast từng dùng khi cô ta chiến đấu chống lại Quỷ Vương Kaul. Vậy nhưng, có vẻ như người hiện giờ sử dụng nó không phải là Erize, mặc dù ta mới chỉ nhìn lướt qua được hình bóng của người đó từ đằng xa…”
“Diana-san là con gái của người tên Erijina đó ạ.”
“……Ta hiểu rồi, vậy mọi chuyện là như thế sao. Vậy sau cùng chính Resteria là người đã đem các cháu tới đây.”
“……A.”
“Cháu không cần phải lo nghĩ đến chuyện che giấu gì với bác khi mọi thứ đã đi xa thế này. Ta có thể đoán rằng tất cả mấy đứa đã bí mật du hành đến Ante Lande, nhưng vì một rắc rối nào đó, chỉ có hai người các cháu là xuất hiện tại Cộng hòa Gaz. Từ những gì mà ta thấy được, con gái của Erize là người đã đề nghị cháu tới Ante Lande. Ta nói có đúng không?”
“…… C-Chuyện đó…”
“Dù sao thì, chúng ta có thể bỏ thời gian ra trò chuyện nếu cô gái đó tìm được cách đánh bại Shii Balor. Còn lúc này, chúng ta nên thoát ra khỏi đây và tìm một chỗ để ẩn náu. Shouko, cháu có thể thám thính xung quanh không, để đề phòng thôi? Có thể sẽ có Chiến binh Magitech nào đó nhầm lẫn cháu như một mối đe dọa, hoặc một con Shii vẫn chưa được giải thoát ở quanh khu vực này.”
Vào thời điểm đó, hai người họ nghe thấy tiếng gầm của một sinh vật phát ra từ phía đằng sau.
Con rồng giáp vảy đã xoay xở bò ra được khỏi đống đổ nát, và nó đang lườm xuống hai người họ chẳng mấy vui vẻ gì.
Catalina bắt đầu dỗ dành nó bằng cách chơi một bản nhạc từ ống sáo mà bác ấy lấy ra từ trong áo choàng, và rồi nói với Shouko.
“Đúng như bác nghĩ, nó sẽ không thể ngay lập tức bay tiếp được. Chúng ta cũng đang ở khá gần Viện Đom đóm, nên hãy bắt đầu với việc hướng dẫn Giám đốc Kelly và những người khác đến những nơi mà các Chiến binh Magitech có thể bảo vệ cho họ. Sau đó, chúng ta có thể bắt đầu việc tìm kiếm Yasuo và Thiếu úy Feigreid. Hãy cùng tin tưởng vào năng lực trị liệu của Yasuo. Vậy có được không?”
“……Vâng, cháu hiểu.”
Thành thực mà nói, Shouko muốn đi cứu giúp Yasuo càng sớm càng tốt.
Vậy nhưng, bỏ mặc mọi người ở Viện Đom đóm cũng không phải là một lựa chọn nên làm.
“Mình cũng nên làm quen thêm với năng lực này, dù thế nào đi nữa.”
Sự gia tăng sức mạnh thể chất của cô ấy gây ra bởi ngọn lửa của Shii vẫn đang có hiệu lực, và Shouko có thể chỉ ra được rằng cô ấy càng sử dụng sức mạnh này nhiều hơn, khoảng thời gian cô ấy có thể duy trì được nó càng kéo dài.
Khi ý nghĩ rằng thêm nhiều Shii dạng người nữa có thể xuất hiện trong thành phố chạy qua tâm trí Shouko, cô ấy cảm thấy rằng mình nên thử nghiệm xem giới hạn của sức mạnh này đến đâu.
“Ahh… Có vẻ như mình giờ cũng hoàn toàn bị ảnh hưởng bởi thứ này nữa rồi.”
Liệu cô ấy trước giờ đều có suy nghĩ hiếu chiến như vậy sao?
Mặc cho việc họ đang ở giữa một tình huống nghiêm trọng khi sinh mệnh của người dân trong thành phố bị đe dọa , Shouko cảm thấy sảng khoái lạ thường và chẳng thể ngăn mình mỉm cười.
“Không biết liệu Tatewaki-san và Catalina-san có ổn không. Sau cùng, họ vừa bay vút đi với tốc độ cao đến vậy.”
“Anh cũng không chắc nữa… Anh chưa từng biết rằng rồng giáp vảy có thể bay nhanh đến vậy, nên anh cũng chẳng thể nói chắc được…”
Yasuo đang cố gắng hết sức để hồi phục cho Feigreid sau khi kéo mảnh gỗ xuyên thủng bụng của anh ấy ra và ép tay xuống tạo áp lực để ngăn máu chảy ra nhiều hơn.
Khi Yasuo hồi phục cho anh ấy, cậu có thể cảm nhận được luồng sinh khí tràn trề của Feigreid mà có lẽ được tích lũy từ quá trình luyện tập khắt khe của một Chiến binh Magitech vốn đã đưa chàng trai này thoát khỏi tình trạng nguy kịch.
“Như vậy đủ chưa ạ… Em cảm giác như mình sắp nôn hết ra rồi…”
“A!”
Ngay khi Yasuo nhận định rằng Feigreid không còn trong tình trạng nguy kịch nữa, toàn bộ cơ thể cậu ấy bị cơn mệt mỏi ập đến.
Vừa khi Yasuo sắp sửa đổ gục xuống sàn, Feigreid nhanh chóng đưa tay anh ấy ra để đỡ cho Yasuo.
“…… Cảm ơn cậu nhiều. Sinh mạng này của anh đã được cứu bởi con trai của Anh hùng Hideo… Đây là điều mà anh có thể tự hào đến hết phần đời còn lại của mình.”
“Haha, nếu anh muốn nhìn nhận theo cách đó, vậy anh chính là người đã cứu em khỏi tòa tháp đó khi nó bị phá hủy, đúng không? Nếu là vậy, thay vào đó anh nên thấy tự hào vì chuyện đấy mới phải…”
“Không, đến cuối cùng, anh đã không giúp được em trốn thoát khỏi con Shii đó. Anh chắc rằng cũng có rất nhiều người đã thiệt mạng… Dù là một Chiến binh Magitech, anh cảm giác như mình chỉ đang trưng ra mặt vô dụng của bản thân.”
Yasuo không phải là người sẽ hấp tấp nói rằng đó không phải là sự thật, và Feigreid có lẽ cũng chẳng mong đợi sẽ được nghe câu nói như vậy.
“Và ngoài ra, người đã cứu em, Yasuo, là…”
Feigreid đứng lên trong khi trợ giúp Yasuo, và hướng nhìn đến luồng ánh sáng đang rực rỡ tỏa ra đằng xa phía sau bức tường thành.
“…người Chiến binh Magitech xinh đẹp đó.”
“Ưm, Feigreid-san…”
“Mà, gọi Feig là được.”
“……Feig-san. Anh có thể đưa em tới chỗ mà cô ấy… chỗ mà Diana đang có mặt không? Em chắc rằng trận đấu sẽ kết thúc sớm thôi.”
*
Pomona, Thánh Cung của Nước mà Diana nhận được từ tay mẹ cô ấy, chuyển hóa ma lực của Diana thành những đòn tấn công có uy lực lớn hơn rất nhiều so với những gì mà một Vũ khí Techno thông thường hy vọng có thể đạt được, và Diana đã sử dụng sức mạnh đó để không ngừng xé nát từng phần cơ thể của con Shii mà vốn chỉ có kích cỡ là thế mạnh.
Vậy nhưng, cơ thể của Diana bắt đầu cảm nhận được sự quá tải gây ra bởi lượng ma lực đã bị tiêu tốn.
“Mình vẫn… còn quá yếu!”
Diana bắn ra những mũi tên ánh sáng từ Pomona trong khi suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra trong những ngày vừa rồi.
“Trái tim, cơ thể, và cả ma thuật của mình vẫn còn quá yếu ớt!!”
Theo một cách, thì cô ấy chỉ đang xả nỗi tức giận của bản thân.
“Dù cho với tư cách là một Chiến binh Magitech… hay là một con người bình thường… Nếu cứ như này, mình sẽ không thể đủ sức để bảo vệ những người thân thương!”
Một phần cơ thể của Shii Balor hay ngọn hắc hỏa bị thổi bay đi mỗi khi Diana bắn ra một mũi tên từ Pomona, và cuối cùng, ngọn giáo khổng lồ đó rớt xuống mặt đất và biến mất.
“Nếu mình… Nếu mình không thể mạnh mẽ hơn, Ante Lande sẽ không…”
Ánh mắt của Diana tràn đầy hận thù khi cô ấy nhìn thẳng tới con mắt đỏ thẫm khổng lồ của Shii Balor.
“… thể bảo vệ được quê nhà của Yasuo!!”
Ngôi sao băng được tạo nên chỉ ngay phía trên mặt đất xuyên thủng hộp sọ của Shii Balor, và cái cơ thể đồ sộ đó cuối cùng đã hoàn toàn gục ngã sõng soài xuống vùng thảo nguyên này.
“Haa… Haa… Haa…”
Diana, đáp xuống kề chỗ Shii Balor với hơi thở gấp gáp, liếc nhìn đầy căm ghét tới cái xác của hắn.
“Kể cả sau cái chết thì ngươi vẫn lại xuất hiện và làm hại người dân… Rốt cuộc thì tất cả các ngươi đến từ đâu chứ…”
『Guuu… Guaaaaah』
Những gì rỉ ra từ cái miệng quá cỡ của con Shii vốn từng là một Quỷ Tướng đó chỉ là những tiếng rên đi kèm với mùi hôi thối.
“Ghư…”
Diana theo phản xạ nhăn mũi lại trước mùi thối rữa đó, nhưng khi cô ấy nhìn đến con mắt đỏ thẫm đang dần dà tối đi, Diana mang một biểu cảm nhăn nhó như thể cô ấy thấy buồn.
“Ai lại làm một chuyện như này, và vì lí do gì chứ……”
Kể cả một con quỷ từ thời cổ đại mà cô ấy chỉ được nghe qua những truyền thuyết cũng chẳng muốn tìm kiếm cái chết thêm một lần nữa sau khi đã trải qua điều đấy một lần.
Sao chúng lại đối xử với sinh mạng một cách tàn nhẫn đến vậy?
Ai là kẻ chịu trách nhiệm cho việc này?
“Sẽ phải mất kha khá thời gian để có thể trả lời được câu hỏi đó.”
“…!?”
Nó xảy ra chỉ trong một khoảnh khắc.
Shii Balor, bầu trời, mặt đất, con sông, khu rừng, thành phố, và tất cả những thứ khác có màu sắc giờ đây chỉ còn lại trơ trọi hai màu trắng đen.
Khi Diana trông thấy người đàn ông như thể đang ngoi lên từ dưới mặt đất giữa vị trí nơi cô ấy đang đứng và khuôn mặt của Shii Balor, biểu cảm của Diana méo mó đi vì giận dữ và cô ấy quay trở lại tư thế cảnh giác với Pomona.
“Này! Tha cho ta đi. Cặp song kiếm của cô với ta chẳng có nghĩa lí gì, nhưng mà bị Pomona bắn trúng thì đau đấy.”
Hắn ta khoác trên mình một chiếc áo phủ muội, quần dài cùng với dây đai quần, và một chiếc mũ nồi đen.
Còn nữa, hắn ta cầm trên tay một chiếc lồng đèn.
“William Bareig………!”
Diana cất tiếng gọi tên của kẻ như thể là hiện thân của cái chết, với con mắt trái của hắn ta tỏa ra ánh đỏ quái gở đằng sau ngọn lửa của Shii.
“Ý đồ của người là gì chứ!? Đầu tiên người tấn công Yasuo và Nodoka, và rồi ngươi dưa một con Shii vào trong người Shouko… Vụ náo động tại Galedeite này cũng là do ngươi làm sao!?”
“Hừm. Cô có thể không tin ta, nhưng ta vẫn sẽ nói cho rõ rằng ta không phải là kẻ chủ mưu trong vụ việc này cũng như với trường hợp của Shouko Tatewaki. Kẻ thủ phạm mà ngươi đang tìm là Beatrice Heller. Chính là kẻ đã đứng sau thao túng Khalija Welleger.”
“……Beatrice Heller…”
Diana rùng mình trước cảm giác về dã tâm của cái người mà cô ấy còn chưa từng gặp mặt.
“Chúng có lẽ cũng nằm trong số những con đã tấn công Galedeite lần này, những Shii vốn từng là những Chiến binh Magitech của Resteria, được trang bị món Vũ khí Techno tên Sinistra đó… này!?”
Diana bắn một mũi tên ánh sáng từ Pomona với không một lời cảnh cáo trước.
William vội vàng né tránh nó, và vuốt ngực thở phào với những cử động phô trương.
“Đừng có làm mấy chuyện đáng sợ vậy chứ. Không phải ta vừa nói rằng sẽ đau lắm nếu bị bắn trúng bởi thứ đó sao?”
“Nếu kết liễu ngươi ngay tại đây sẽ giúp duy trì hòa bình thế giới này, ta sẽ làm vậy mà không hề do dự!”
“Dù cho sở hữu một khuôn mặt xinh đẹp vậy, cô ăn nói chẳng khác gì mấy tên lính khác. Mà, đó là những gì cô nên thể hiện nhỉ. Hậu duệ của Krone và Radagast. Vậy là cô có thể sử dụng Pomona đến được mức độ như vậy mặc dù chỉ mới được tiếp nhận nó gần đây. Cô không nghĩ rằng các người không thực sự cần bất cứ sự giúp đỡ nào từ nhà Kenzaki sao?”
“……Bọn ta đáng ra nên làm như vậy ngay từ đầu. Nhưng giờ đã muộn rồi. Và ngoài ra… dù cho bọn ta có cầu cứu đến nhà Kenzaki hay không, ta chắc rằng ngươi dù thế nào cũng sẽ gây nguy hại tới họ thôi.”
“Hừm, mà ta cũng không phủ nhận được cái đó… Oi!”
William hô lên một cách cường điệu trước mũi tên ánh sáng suýt chút nữa để lại một vệt sẹo trên mặt hắn khi nó bay qua, và rồi nhìn đến Diana.
“……Lần kế ta sẽ không trượt đâu. Nói cho ta những gì người biết về Shii và ý đồ của ngươi là gì.”
“Nó cũng chỉ khiến ta đau đớn chút nếu ngươi bắn trúng ta với cái đó, nên nếu ngươi thích vậy thì cứ thoải mái đi… nhưng được thôi. Vì ngươi trông có vẻ muốn biết đến thế, ta sẽ kể cho ngươi duy nhất một điều. Điều này có liên quan đến Shouko Tatewaki.”
“……?”
“Ta cũng là một chiếc『Then』.”
“Ể?”
“Vậy nhưng, bắt giữ ta nằm ngoài khả năng của Beatrice Heller. Đó là vì sao bà ta đang tìm kiếm một chiếc『Then』khác ngoài ta. Ta cũng chẳng mấy bận tâm đến chuyện này, nhưng nếu suy xét theo quan điểm cái đúng và cái sai của ngươi, cho phép bà ta kiểm soát được một chiếc『Then』có lẽ chẳng phải điều tốt đẹp gì cho tất cả các người.”
“Chính xác thì chiếc『Then』là gì chứ!? Nếu ngươi đang nói rằng mình là một trong số chúng, vậy ngươi thực sự là một con người sao!?”
“Nói vậy theo cách đó có hơi xấu tính chút, nhưng không, cô sai rồi. Vậy nhưng, người phụ nữ kia đã có đôi chút nhầm lẫn. Một chiếc『Then』không nhất thiết phải là một con người bằng xương bằng thịt. Điều duy nhất quan trọng rằng chúng sở hữu『thấu thị』.”
Nói vậy, William làm ra dấu đến con mắt trái của hắn ta bằng bên tay đang giữ chiếc lồng đèn.
“Từ những gì ta thấy được, Shouko Tatewaki quả thực chỉ là một công dân Nhật bản thông thường. Vậy nhưng, thật không may cho cô gái đó, cô ta có vẻ như có độ tương thích vô cùng cao với con Shii đấy. Việc cô ta trở thành một ứng cử viên cho chiếc『Then』hoàn toàn chỉ là sự trùng hợp. Con Shii đang chiếm hữu lấy cô ta cũng chẳng phải cá thể đặc biệt gì. Thế nhưng, dù cho sự trùng hợp ngẫu nhiên tạo nên điều đó có hiếm thấy đến thế nào, một khi người phụ nữ đó biết đến sự tồn tại của chiếc『Then』, bà ta sẽ không ngồi yên và để cho nó thoát khỏi tầm tay. Ngươi nên thật cảnh giác vào. Nếu bà ta giải phóng một con Shii hùng mạnh như tên Balor này tại Nhật Bản, khi đó tình hình sẽ thực sự trở nên khủng khiếp đến mức chẳng dám nhìn.”
“…………”
Nạn nhân là nạn nhân, dù nơi họ xuất thân có là Ante Lande hay Nhật Bản.
Vậy nhưng, nếu một con Shii to lớn đến vậy xuất hiện tại Nhật Bản, hay đúng hơn, là trên Trái Đất, chuyện gì sẽ xảy đến?
Chỉ đánh bại nó thôi là không đủ.
Sau một cuộc công kích như vậy, lẽ thường của thế giới sẽ chắc chắn tự nó đổi thay.
Thành phố yên bình và đất nước nơi Yasuo và Shouko sinh sống sẽ biến chuyển.
“……Ta chắc chắn sẽ không để chuyện như vậy xảy ra!”
“Nói với ta điều đó thì có nghĩa gì chứ. Mà, ta cũng chẳng bận tâm đến chuyện ai chết và chết ở đâu, nhưng ta không thích ý nghĩ cứ để cho Beatrice làm những gì bà ta muốn. Ngoài ra, sau cùng ta cũng sẽ muốn nhờ nhà Kenzaki giúp đỡ mình chút, nên cuộc nói chuyện này kết thúc tại đây thôi. Ta cảm giác như mình thực sự sẽ bị giết mất nếu còn nấn ná lại lâu hơn.”
“Khoan đã! Ngươi vẫn chưa nói ra ý đồ của người là gì…!”
"Điều đó có lợi gì với một người như ngươi khi lắng nghe mục đích của một kẻ như ta? Giờ khi ngươi đã sở hữu Pomona, ta chắc chắn rằng giờ mình đã thích thú hơn với việc biến ngươi thành một trong những đồng minh của mình so với lần cuối cùng chúng ta gặp mặt, nhưng không thể có chuyện ngươi sẽ đồng ý với lời đề nghị đấy, phải không?”
Từ chất giọng của William, không rõ rằng liệu hắn ta đang cố khiêu khích hay xoa dịu cô ấy, nhưng Diana cau mày trước sự khó chịu mà cô ấy cảm thấy khi lắng nghe những từ mà hắn ta vừa nhắc đến.
“Đồng minh? Ngươi vừa nói đồng minh sao?”
“Nếu được, ta cũng muốn sẽ khiến Yasuo Kenzaki và Nodoka Kenzaki trở thành đồng minh của ta. Yasuo tuyệt đấy, cô biết không? Đúng thật, cậu ta gần như vô dụng khi động đến chiến đấu, nhưng cậu ta đã sử dụng hệ thống truyền phát để một tay thanh tẩy hết toàn bộ những Shii xuất hiện ở bên trong Galedeite. Giá như rằng cậu trai đó ít nhất có thể chiến đấu tới mức độ được như một Chiến binh Magitech thông thường, chàng trai đó sẽ không có điểm trừ nào.”
William nói vậy cùng với một nụ cười nhăn nhó khi hắn nhún vai, chỉnh lại chiếc mũ nồi trên đầu mình và ngước nhìn lên bầu trời tối đen như mực kia.
“Ồ, có vẻ như ta nán lại chỗ này có hơi lâu quá rồi. Giờ thật là lúc mà ta phải quay trở về thôi. Hãy gửi lời hỏi thăm của ta đến Yasuo và Erijina Radagast nhé.”
Diana đáp lại bằng một mũi tên ánh sáng.
“Thiệt tình, dù với khuôn mặt xinh đẹp như vậy, cô hẳn là một cô gái trẻ đáng sợ mà.”
William lĩnh thẳng mũi tên đó trực diện mà còn chẳng thèm bận tâm đến việc né đi.
Cũng như những mũi tên ánh sáng đã xé cơ thể của Shii Balor thành từng mảnh, nó cũng xé tan cơ thể của William thành những hạt tro đen.
Hay đúng hơn, chỉ trông là như vậy thôi.
Diana vào trạng thái cảnh giác.
Đám tro đen đó cuộn lại như một cơn gió xoáy, xoắn quặn lại bên trong khoảng không đơn sắc đó như một con rắn khổng lồ, và tiến thẳng đến chỗ Diana.
“…!! Đỡ lấy!!”
Diana liên tục bắn những mũi tên ánh sáng vào nó, nhưng chẳng có gì xảy ra cả và cảm giác như cô ấy đang bắn vào một màn sương vậy.
“A…!!”
Và rồi, những hạt tro đen đầu tiên chạm đến cơ thể của Diana.
“Ư… Ahhhhhh!”
Nó lạnh, và cũng nóng.
Cảm giác như từng hạt tro đen đó truyền tải toàn bộ những cảm giác khó chịu có thể tới cơ thể cô ấy khi chúng sượt ngang qua người Diana.
Không thể chịu được áp lực đó, Diana chẳng thể đứng tiếp được và cô ấy cúi thấp xuống mặt đất với cử chỉ chẳng mấy đẹp mắt.
『Kẻ sở hữu Pomona… nếu ngươi mong mỏi biết được vị trí của Anh hùng Hideo, hãy đến và tìm kiếm tại chân trời của sự sống.』
Diana lắng nghe theo những âm thanh được tạo nên bởi những hạt tro chẳng mấy dễ chịu gì khi chúng bay ngang qua người cô ấy.
『Thánh Cung Pomona, Thánh Trượng Marlowe, và Thánh Kiếm Liutberga… Những Thánh Khí thuộc về Anh hùng Cứu thế đều được kết nối đến……』
“C-Chúng… Chúng được kết nối đến đâu cơ?”
『***』
Diana không hiểu được âm thanh đó có ý nghĩa gì.
Hay đúng hơn, não bộ cô ấy chối bỏ để hiểu được nó.
“Guaaaaah!!”
Những hạt tro đang bao quanh lấy cơ thể cô ấy biến mất đi chỉ trong giây khắc mà như thể đã kéo dài vĩnh cửu, và trong cùng lúc đó, khoảng không trắng đen này cũng tan biến đi.
Những thứ duy nhất còn sót lại là vùng thảo nguyên bị tàn phá trong cuộc giao đấu giữa cô ấy và Shii Balor.
“Diana!! Cậu có ổn không!?”
“……Yasuo.”
Khi một ai đó bất ngờ gọi tên cô ấy từ phía sau, Diana đột ngột quay đầu lại trong khi vẫn đang ngồi trên nền đất.
Yasuo đang đứng đó, cùng với một Chiến binh Magitech đến từ Cộng hòa Gaz, và cậu ta đang nhìn đến Diana với ánh mắt lo lắng.
“William vừa xuất hiện ở đây sao?”
“Cậu có thể thấy được hắn ta sao?”
“Không hẳn. Vừa rồi là cùng một khoảng không gian tối đen từng xuất hiện tại Tokorozawa và tớ thì không tìm thấy cậu ở đâu cả, nên tớ chỉ nghĩ rằng có khả năng hắn ta ở trong đó thôi… Hắn ta có làm gì với cậu không?”
Yasuo hỏi Diana điều đó khi cậu quan sát thấy cô ấy đang hành xử kì lạ, nhưng Diana chỉ lắc đầu và cố gượng đứng lên bằng hai chân mà đến giờ những cảm giác khó chịu đó vẫn còn đọng lại.
“Tớ ổn… Tớ và hắn có nói chuyện một lúc, nhưng hắn ta không có làm hại gì đến mình. Có vẻ như… hắn ta đã bỏ đi rồi.”
“T-Tớ hiểu rồi…”
Diana ngó nghiêng xung quanh để chắc chắn rằng không còn một hạt tro nào lưu lại ở gần, và rồi cô ấy đột nhiên nhận ra điều gì đó.
“Tớ không thấy Balor… cái cơ thể khổng lồ của con Shii đó đâu cả, cậu đã thanh tẩy nó sao, Yasuo?”
“Không, tớ đã thử, nhưng hoàn toàn không có tác dụng gì. Tớ cũng lo lắng hơn cho cậu và về rào chắn của William nữa, nên tớ quả thực không có thời gian để suy nghĩ về điều đấy……”
“Nó bị nuốt chửng xuống mặt đất và biến mất đi ngay trước mắt bọn này, như một con Shii bình thường vậy. Nếu con Shii đó được dựa trên Balor kẻ đã từng gây nên nỗi khiếp đảm trong cuộc chiến với Quỷ Vương Kaul, chỉ riêng việc nghĩ rằng chúng ta đến một ngày sẽ phải một lần nữa chiến đấu chống lại nó đã khiến sống lưng tôi ớn lạnh.”
“Tôi… hiểu…”
Sau khi người Chiến binh Magitech của Cộng hòa Gaz đang đứng cạnh Yasuo nói vậy, Diana cúi đầu xuống đôi chút.
“D-Dù sao thì, vừa rồi tuyệt thật đấy. Cậu áp đảo một sinh vật to lớn như vậy… Mà, đây là lần đầu tớ chứng kiến cậu chiến đấu tại thế giới này, Diana, phải chăng cậu cảm thấy dễ dàng hơn khi được chiến đấu tại đây?”
Có lẽ Yasuo đã để ý thấy phản ứng của Diana, khi cậu ấy khoác lên mặt một nụ cười vui vẻ gượng gạo và nói vậy.
Diana mỉm cười trong khi vẫn cúi mặt xuống và lắc đầu.
“Khi bọn mình nhận được một lời nhắn từ Catalina Yostern–sama rằng bác ấy đang chăm sóc cho một người có khả năng là cậu, Yasuo, tớ đã không thể ngồi yên được. Cộng hòa Gaz là một đất nước nơi sức ảnh hưởng của Carnelian trong mỏ than vô cùng lớn. Khi tớ nghĩ đến việc có chuyện xảy đến với cậu hoặc Shouko... Tớ……”
Yasuo hoảng loạn khi cậu thấy hai mắt của Diana trào nước mắt.
“A, không, bọn mình cũng trải qua rất nhiều chuyện nữa mà. Có lẽ bọn mình đã khiến cho cậu phải lo lắng, nhưng nhờ có Catalina-san và Tatewaki-san mà tớ hoàn toàn ổn, tớ vẫn còn sống cũng là nhờ Feigreid-san nữa, và cậu còn nhớ bố đã phát sáng như thế nào bên trong Tháp Cổng khi chúng ta trên đường đến đây không? Đó chính là nguyên do cho mọi mớ rắc rối này, đúng chứ? Chắc chắn rằng đó không phải là lỗi của cậu hay của Resteria, nên là…”
Màn lý luận sôi nổi của Yasuo ngưng bặt đi trước mái tóc vàng óng và món đồ trang trí hình bông hoa chiếm toàn bộ tầm nhìn của cậu.
“Cảm ơn trời… Đúng thật là cậu rồi, phải không, Yasuo… Cậu vẫn ổn… Cảm ơn trời…”
“Uwaah!?”
“……Ôi trời.”
Khi Diana vụt thẳng đến chỗ cậu từ phía chính diện, Yasuo, người đã cạn kiệt cả ma lực cũng như thể lực, bị đẩy ngã xuống mặt đất.
Vì mặt đất được bao phủ bởi thảm cỏ mềm, Feigreid không tìm cách giúp cậu làm gì, và Diana khóc trào nước mắt trong khi nằm trên người cậu.
“Tớ xin lỗi! Tớ thực sự xin lỗi vì đã đến muộn! Tớ… Tớ…!”
“D-Diana! Tớ không thở được…”
“Tớ đã rất lo lắng. Tớ đã vô cùng sợ hãi! Tớ sợ rằng sẽ có chuyện xảy đến với cậu chỉ vì tớ…!”
“N-Như tớ đã nói mà, đó đâu phải lỗi của cậu. Đó là lỗi của bố tớ, phải không!? Thiệt tình, tớ khẩn cầu đấy, cậu có thể lui xa ra chút không, thế này xấu hổ quá…!”
“Yasuoooooo…… Ueeeeeeh!”
“Tôi có nên cho hai người chút riêng tư không nhỉ?”
“F-Feig-san, như vậy chỉ khiến cho chuyện này thêm xấu hổ hơn thôi…”
Yasuo ngập ngừng không biết có nên chạm vào Diana không, mặc dù làm vậy chỉ để đưa người cô ấy sang bên. Dỗ dành một cô gái đang òa khóc bởi vì cô ấy lo lắng cho cậu là một chiến tích bất khả thi với cậu chàng này, và chỉ ngay vừa khi cậu đưa tay ra với ý định cầu xin sự giúp đỡ từ Feig đang có ý định rời đi trong khi bật cười, cậu đã thấy.
Một sinh vật tròn tròn kì lạ đang đáp xuống từ trên bầu trời trong khi vỗ cánh.
Chẳng cần bàn cãi gì, đó là con rồng giáp vảy mà Catalina đã thuần hóa.
Tại sao con rồng giáp vảy lại đến đây bằng cách này chứ?
Chỉ có duy nhất một câu trả lời.
“D-Diana! Làm ơn, bình tĩnh lại nào! Tớ an toàn mà! Mặc dù nếu cậu giờ mà cứ giữ thế này, có khi tớ cũng chẳng còn an toàn nữa…”
Vậy nhưng lời khẩn nài của Yasuo là vô ích, và chú rồng giáp vảy chạm chân xuống mặt đất với vẻ tao nhã bất ngờ.
Và rồi, một vài giây sau.
“…… Hai người… đang làm gì vậy……?”
Hai mắt Yasuo bắt lấy ánh mắt lạnh lẽo của Shouko đang hiển hiện rõ ràng kể cả sau ánh lửa của Shii.
“Chắc là… Đây là cái kết cho mình rồi nhỉ.”
Cùng với sự cạn kiệt ma lực, Yasuo cảm giác như toàn bộ năng lượng sống của mình đang bị rút cạn đi.