“Sao ngươi dám làm vậy với Obaa-channnnnnn!!”
Cùng với lực nhảy lên, Shouko nâng chân phải.
Khả năng của cô ấy có lẽ đã vượt ngưỡng người thường, nhưng các bước chuyển động lại quá đơn thuần khi giao chiến với một con Shii thiên về chiến đấu như này.
Con bé sẽ bị giết mất. Catalina nuốt nước bọt trong khi nghĩ đến chuyện như vậy.
“……!”
Vậy nhưng, vì lí do nào đó, con Shii cầm kiếm dài đã ngừng di chuyển.
Mặc dù ánh mắt chết chóc, đỏ rực của con Shii vẫn đang dõi theo Shouko, cơ thể nó cứng đờ tại một chỗ như thể bị tê liệt, và Shouko tung một cước đến phía mạn sườn nó với toàn bộ sức mạnh mà cô ấy dồn nén được.
Con Shii cầm kiếm dài không có cách nào để chịu được lực đến từ cú đá đó, và bị thổi bay đến bức tường của tòa nhà gần đó.
“Chỉ như vậy thì chưa hạ gục được ngươi đâu, đúng không!? Nhào vô đi! Ta sẽ là đối thủ của ngươi!”
Shouko, đáp xuống một cách gọn ghẽ trên mái nhà, hét lên kịch liệt tới con Shii bị đá xuyên vào trong tường.
Đằng sau ngọn lửa che đi đôi mắt cô ấy, cặp đồng tử của cô gái ánh lên cùng thứ ánh sáng màu đỏ như của Shii.
Catalina sốc khi bác ấy không thể nào nghĩ được xem điều gì xảy ra đã khiến cho Shouko biến chuyển thành dạng như này, nhưng thậm chí còn có một diễn biến khác khiến bác ấy càng sốc hơn.
“Catalina-san! Cháu sẽ giao lũ trẻ cho bác! Cháu sẽ lo cho Obaa-san…”
“Ể…Ể!?”
Khi Catalina nhìn sang Yasuo, bà ấy thấy rằng Giám đốc Kelly, người đáng ra đã bị chém bởi con Shii, đang tự mình ngồi lên với biểu cảm chẳng biết nói gì trên khuôn mặt.
“C-Chuyện gì đang diễn ra vậy…!?”
Catalina, người cuối cùng cũng bước vào trong sân khi tiếp tục để mắt đến con Shii đang chật vật để thoát được khi bị kẹt trong tường, quay qua quay lại nhìn tới Giám đốc Kelly, Yasuo, Shouko, và lũ trẻ nhiều lần. Còn với Giám đốc Kelly thì bà ấy liên tục nhìn qua lại từ người mình đến Yasuo.
“Cháu… Rốt cuộc cháu đã làm…”
Yasuo nói ngắn gọn tới hai người phụ nữ vẫn còn đang bối rối này.
“Cháu xin lỗi, Catalina-san. Hai người bọn cháu đã nói dối bác… Tatewaki-san!”
“Gì!?”
“Obaa-san ổn rồi! Cậu có thể tìm cách đánh trúng thêm một đòn nữa được không!?”
Yasuo nói vậy trong khi chỉ tay đến con Shii sắp sửa tự thoát ra khỏi bức tường, còn Shouko gãi đầu nhẹ.
“Đó thực sự là điều mà cậu muốn nhờ người đáng ra phải là bạn gái của cậu làm ư? Cậu đúng là tệ nhất!”
Shouko nói vậy khi cô ấy đạp chân khỏi mái nhà Viện Đom đóm kèm theo một âm thanh dữ dội, và một lần nữa thu hẹp khoảng cách với con Shii mà cô ấy vừa đá bay nó đi chỉ mới vừa rồi thôi.
Shouko nhìn vào những con mắt đỏ rực đó qua đôi mắt mình, rồi mỉm cười nhẹ.
“Xin lỗi, nhưng đây là điều mà bạn trai ta nhờ vả.”
Nói vậy, cô ấy đấm vào giữa ngực nó với nhiều lực đến mức cảm giác như nắm đấm cô ấy có thể xuyên qua vậy.
“Ư, cái cảm giác này chẳng thấy tuyệt chút nào.”
Để tránh bị phản đòn, Shouko xoay vòng và nhảy xuống tiếp đất cạnh Yasuo.
Yasuo không chắc liệu cụm từ “cận kề cái chết” có đúng với Shii không, nhưng cử động của nó có thể thấy rõ đã trở nên chậm chạp. Yasuo ngước lên nhìn và hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu cất tiếng ca bài cầu siêu không chút lưỡng lự.
“Yasuo… Bài… Bài hát đó là…!”
Khi những lời ca của bài cầu hồn đó đến với con Shii, nó trở nên hoàn toàn bất động và cơ thể bắt đầu bong ra thành những mảnh tro tàn để rồi biến mất.
“……Cháu xin lỗi, Catalina-san. Bọn cháu đã nói dối bác.”
Ngọn lửa của Shouko biến mất, và cô ấy bắt đầu thở nặng nhọc với khuôn mặt hơi tái nhợt đi.
“Bọn cháu không chắc liệu bác có thực sự là đồng minh hay không, Catalina-san… Nên bọn cháu đã không thể nói được. Bọn cháu hiểu được đại đa số những gì đang diễn ra. Về Ante Lande, về lũ Shii và những gì chúng đã làm, ma thuật, và ma pháp……”
“Shouko…”
“Sự thật là, bọn cháu đã chủ động có ý tới Ante Lande để làm sáng tỏ bí ẩn của con con Shii đang có trong cơ thể cháu. Bọn cháu đã định sẽ giữ bí mật chuyện này cho tới khi bọn cháu gặp các Chiến binh Magitech trong thành phố này và nhờ cậy vào sự bảo vệ của họ, nhưng…”
“Đây không phải là điều đáng để giữ bí mật với cái giá là sinh mạng của người khác.”
Con Shii cầm kiếm dài chém Giám đốc Kelly giờ đã biến mất không còn lưu lại dấu vết gì, và Yasuo nói vậy sau khi hít một hơi thật sâu.
“Cháu đã từng giao chiến với lũ Shii một vài lần… không, không hẳn là như vậy. Cháu thực ra còn chẳng giao đấu với chúng. Cháu chỉ có mặt trên chiến trận mà thôi. Như những gì mà bác đã nói trước đó, cháu để việc chiến đấu cho những người khác, và điều duy nhất cháu có thể làm được là sử dụng ma pháp hồi phục cũng như cất ca bài cầu siêu. Kể cả vậy đi nữa, cháu cảm thấy rằng mình phải bảo vệ những đứa trẻ đó, bằng bất cứ giá nào, bởi vì có điều mà cháu có thể làm được để giúp cho lũ trẻ đó.”
Nói vậy, Yasuo quay sang thẳng thắn đối mặt trước Giám đốc Kelly và Catalina.
“Bọn cháu đang bị nhắm đến bởi một kẻ nào đó có thể điều khiển được Shii. Có khả năng rằng chính bọn cháu là mục tiêu bị nhắm đến trong cuộc tấn công này… mặc dù có hơi kì lạ khi chúng lại xuất hiện ở khắp thành phố như thế này. Từ đầu, cháu thậm chí còn nghi ngờ rằng hai người có liên hệ gì đó với những người đang nhắm đến bọn cháu. Vậy nên đó là vì sao cháu buộc phải nói dối… Cháu xin lỗi. Vậy nhưng, giờ cháu đã hiểu rằng việc nghi ngờ hai người không còn nghĩa lí gì nữa.”
Vết thương mà Giám đốc Kelly nhận vào từ con Shii là thật.
Nếu Catalina cùng một hội với bọn Shii, bác ấy sẽ không cần phải đi xa đến mức vướng vào rắc rối và giả vờ giúp họ chạy thoát hay ra tay trợ giúp trong việc chiến đấu với Shii. Bác ấy sẽ đáng ra chỉ cần biến mất đi sau khi bỏ mặc hai người họ ở lại tại một chỗ nào đó nơi lũ Shii tìm thấy họ.
Nếu tất cả những chuyện này đều nằm trong kế hoạch của『kẻ thù』, vậy Yasuo và Shouko vốn đã chẳng còn quân bài nào để chơi tiếp.
Thế nên đó là vì sao nghi ngờ hai người họ không còn ý nghĩa gì nữa.
Trong trường hợp này, khi đối mặt với những gì đã xảy ra, điều duy nhất mà cậu có thể làm được là hành động theo cảm giác chính nghĩa mà mình đã được trau dồi suốt đời mình tới bây giờ.
“Liệu cả hai người đã từng nghe đến ai tên Beatrice Heller hay William Bareig chưa ạ?”
Khi Yauso đưa ra câu hỏi đó với giọng điềm đạm, Giám đốc Kelly và Catalina liếc sang nhìn lẫn nhau khi cái tên Beatrice được nhắc đến.
“Nhắc đến Beatrice, ý cháu là『Thống đốc』sao?”
“Bác biết bà ta sao!?”
“Thì, tất nhiên rồi.”
Nói vậy, Catalina nhăn mặt lại.
“Bác đã nói với các cháu về họ rồi, đúng không? Một đảng phái ủng hộ độc lập tại Cộng hòa Gaz với định hướng theo chủ nghĩa dân tộc. Beatrice Heller thực chất là người lãnh đạo của đảng phái thứ ba đó,『Carnelian trong mỏ than』, một tổ chức đã thu lấy sự chú ý tại Cộng hòa Gaz khi mục tiêu của họ là nhắm đến một nền độc lập đúng nghĩa.”
“Bà ta là người đã đưa lũ Shii đến Nhật Bản!”
Shouko hét vang điều đó một cách mãnh liệt, và Giám đốc Kelly cũng như Catalina trông càng bối rối hơn.
“Ta có từng nghĩ rằng hơi lạ khi con trai của Hideo và bạn của cậu ta lại không biết gì về mọi chuyện, nhưng… liệu hai đứa vốn đã nắm được tình hình đến đâu và hiểu được những gì?”
“Ít nhất thì, cháu nghĩ rằng mình nắm được khá nhiều các chi tiết mà những người đang sống một cuộc sống bình thường tại Ante Lande này không biết đến.”
Yasuo đáp lại với biểu cảm ảm đạm trên khuôn mặt.
“Nó mới xảy ra gần đây thôi. Ta nhận được một『thông báo chính thức từ Thống đốc』sau ngần ấy năm trời.”
Nói vậy, Giám đốc Kelly cúi gằm xuống với một biểu cảm nhục nhã trên khuôn mặt.
“Lời nhắn đó yêu cầu ta phải gửi lại bất cứ thông tin gì có được liên quan đến Shii để dùng những thông tin đó như một công cụ đàm phán và đổi lại sẽ là hỗ trợ nhiều hơn đến từ Cộng hòa Gaz… nên, đó là vì sao ta đã sử dụng máy truyền tin Magitech…”
“Khoan đã, bà đã nói cho bà ta về cháu sao…!?”
Câu trả lời duy nhất mà Giám đốc Kelly đáp lại trước câu hỏi của Shouko chỉ là những tiếng rên rỉ vì hối hận.
Thế nhưng, như vậy là đủ để có thể mường tượng xem những gì đã xảy ra.
Sau vụ việc với Khalija, Yasuo và những người khác đã đại khái hiểu được rằng『Carnelian trong mỏ than』là một tổ chức đã bị suy đồi bởi lũ xấu xa, vậy nhưng sự thật rằng phần lớn những người thuộc về tổ chức này đang làm ngơ đi trước sự thật đó.
Cũng như những gì đã xảy ra ngày hôm nay, Beatrice Heller đang cố gắng để lọc ra trong số những thông tin thu được từ tất cả những chi nhánh “trong sạch” vốn chỉ nằm rìa ngoài của tổ chức để tìm thêm thông tin về chiếc『Then』, dù cái thông tin đó có tầm thường đến đâu.
Thành viên trong tổ chức thuộc về các chi nhánh đang gặp phải khó khăn trong việc tiếp tục duy trì hoạt động, như là Viện Đom đóm, sẽ đặc biệt đưa ra bất cứ thông tin mà không nghĩ ngợi quá sâu xa gì về nó chỉ để đổi lại việc kiếm thêm hỗ trợ nhiều hơn trong tương lai.
Với Giám đốc Kelly,sau cùng, lũ trẻ đang phải dựa vào Viện Đom đóm để sống sót là điều chủ yếu mà bà ấy quan tâm.
“……Cháu xin lỗi. Giá như cháu đã nói cho bác rõ ràng hơn về bọn cháu ngay từ đầu…”
“Không, cháu không cần phải xin lỗi. Cháu đã đúng khi tỏ ra cẩn trọng.”
Lắng nghe lời xin lỗi của Shouko, Catalina mạnh mẽ lắc đầu.
“Với tình hình của Ante Lande hiện tại,『Con trai của Hideo』và『một cơ thể người với Shii trú ngụ bên trong』đều là những chủ đề nhạy cảm có thể gây ra một phản ứng không tưởng tượng được. Dù cho lí do có là gì, che giấu những thông tin mà cháu biết không phải là một lựa chọn sai lầm. Thì, chẳng ai trong bọn ta lại nghĩ rằng cái tên của『Thống đốc』lại được nhắc đến trực tiếp như thế… vậy nhưng, thật tốt rằng ta vốn đã có chuẩn bị sẵn, để đề phòng.”
“Ể?”
“Không có gì đâu. Tuy nhiên, có vẻ như hai người các cháu có kinh nghiệm nhiều hơn so với bọn ta khi nói đến việc chiến đấu với Shii. Vậy giờ chúng ta nên làm gì đây?”
“……!”
Sau khi nhìn qua tất cả những người đang quây tụ lại đây, Yasuo lên tiếng.
“Không quan trọng việc chúng xuất hiện liên tục hay ai đó là người đang giật dây phía sau bức màn. Giờ khi có nhiều Shii như vậy xuất hiện tại đây, chẳng có một nơi nào được coi là đảm bảo an toàn trong thành phố. Những thứ đó cũng có thể dễ dàng xuất hiện ở bên trong các tòa kiến trúc nữa… tuy nhiên… đúng rồi.”
Yasuo tỏ ra ngạc nhiên khi cậu ta đang nghĩ đến gì đó.
Và mặc dù là người vừa bật ra ý tưởng, cậu ấy nhăn mặt lại như thể đang tự hỏi một kế hoạch như vậy có thực là khả thi hay không.
“Xin hãy đợi một chút ạ. Yasu-kun thực sự đang vắt não ra nghĩ lúc này.”
Trong khi âm thầm ước rằng Shouko đừng nói những thứ không cần thiết như vậy, Yasuo cân nhắc lại nhiều yếu tố khác nhau mà cậu đã thấy tại Galedeite từ khi đến nơi đây.
“Những chiếc chuông”
“Cậu nghĩ ra được gì sao?”
“Nếu chúng ta sử dụng những chiếc chuông đó, tớ nghĩ bọn mình sẽ có thể xoay xở được gì đó trong tình huống này. Catalina-san! Bác có biết những âm thanh phát ra từ những chiếc chuông mà chúng ta nghe thấy trước khi ăn trưa được phát ra từ đâu không ạ?”
“Cháu đang nói đến âm thanh mà chúng ta nghe được ở khu chợ sao? Ta từng nghe rằng họ rung chiếc chuông trên một tháp canh được kiểm soát đồng thời bởi Đoàn Hiệp sĩ và hội đồng thành phố… nhưng vì nó quan trọng trong việc vận hành toàn bộ thành phố và duy trì trật tự công cộng, người thường không được biết thông tin nơi tòa tháp nằm ở đâu. Vậy nên, cả bác cũng không biết…”
Yasuo cảm thấy nhụt chí sau khi nghe câu trả lời từ Catalina đang tỏ vẻ khó hiểu.
“Mọi người! Mọi người ổn không vậy!?”
Thế nhưng, tất cả những người đang có mặt tại đó đều bị bất ngờ trước giọng nói của người đàn ông đột ngột xuất hiện tại đó, và họ ngẩng đầu lên.
Ngước lên nhìn, họ thấy Feigreid, với khuôn mặt trắng bệch, nhảy xuống từ mái nhà của Viện Đom đóm. Cậu ta xác nhận xem Giám đốc Kelly và lũ trẻ vẫn ổn,rồi thở dài nhẹ nhõm.
“Cảm ơn trời, có vẻ như mọi người đều ổn cả.”
“Catalina, cậu bé, và cô bé này đã đến bảo vệ bọn ta kịp lúc.”
“C-Con hiểu rồi… Khoan đã! Con mắt trái đó-!”
“…!!”
“X-Xin hãy đợi đã! Cô ấy không phải là Shii…”
Yasuo hốt hoảng và cố gắng cản Feigreid đang tỏ vẻ ngỡ ngàng sau khi thấy được ngọn lửa bên mắt trái của Shouko, nhưng trước khi cậu ta có thể nói được gì, Catalina đã di chuyển và chặn giữa Shouko và Feigreid.
“Thiếu úy, có một chuyện quan trọng hơn mà ta cần phải nhờ cậu giúp đỡ.”
“Cái… Catalina-san, chuyện này nghĩa là sao chứ? Rốt cuộc cô gái ấy là ai…”
“Con bé là một vị khách của ta từ Nhật Bản đã đến đây từ một thế giới khác. Con bé không phải là Shii. Con bé không phải là người mà tổ chức các cậu phải dè chừng. Quan trọng hơn, Shii đã xuất hiện bên trong thành phố, đúng chứ? Vậy nên đó là vì sao cậu bay tới đây, lo sợ rằng nơi này có thể cũng sẽ bị tấn công, phải không?”
“Đ-Đúng là vậy, nhưng… Đợi đã!! Từ Nhật Bản!? Chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy!?”
“Do tình trạng hiện tại, ta mong rằng cậu có thể dẫn cậu ta tới một nơi. Cậu ta là Yasuo Kenzaki, con trai của Anh hùng Hideo.”
“……Ể? Hử!? Con trai của Anh hùng Hideo sao!?”
Feigreid tròn mắt nhìn vì sốc và quay ngoắt lại quan sát cậu trai trẻ đang đứng đằng sau cậu.
Một mặt khác, Yasuo cũng là người tỏ ra ngạc nhiên khi cậu chẳng thể hiểu nổi Catalina đang nói về chuyện gì.
*
“Cũng sắp đến lúc chuyện đó xảy ra rồi, ngài có nghĩ vậy không?”
Ngày hôm đó, một thông báo đã được lan truyền trong toàn thể các cán bộ công nhân viên trong quân đội trực thuộc tại một chốt chặn thuộc về Resteria, với vị trí nằm ở giữa Cộng hòa Gaz và Vương quốc Resteria.
Sĩ quan chỉ huy trong cái ngày đặc biệt đó ngồi bên trong tòa tháp thuộc chốt chặn, tỏ ra chán nản khi anh ta lật qua các bản báo cáo và đáp lại người cấp dưới vừa đưa ra câu hỏi vừa rồi.
“Một trong những nhân vật quan trọng từ Thủ đô sẽ thông hành sang bên phía Gaz. Ta nghe rằng điểm đến của họ là Galeideite.”
“Vâng, về cái phần『một người』đó. Tôi không hiểu sao chỉ có một người thôi. Tôi không biết họ là ai, nhưng ai cũng nghĩ rằng ít nhất họ sẽ có một Chiến binh Magitech để hộ tống chứ.”
“Không, có vẻ như họ thực sự có ý định sẽ đến một mình… Hửm?”
Vào lúc đó, tiếng chuông báo động reo báo hiệu rằng một vật thể đang sử dụng ma lực để bay và tiếp cận chốt chặn với tốc độ cao từ phía bên kia biên giới của Resteria.
“Này, thực sự có người ngu xuẩn đến mức cố gắng vượt biên bằng đường hàng không mà không được cho phép trong thời đại này sao!?”
“Đoàn Phòng không Ma pháp! Chuẩn bị bắn chặn… Này, khoan đã, đó là…!”
Người sĩ quan chỉ huy đang quan sát qua chiếc ống nhòm hướng ra phía ngoài cửa sổ của nơi căn cứ đứng đó như trời chồng với miệng anh ta há hốc một lúc, và rồi nhanh chóng ra lệnh tắt tiếng chuông báo động.
“Mở cổng biên giới! Mở cổng biên giới!”
“Gì vậy!? Không thể nào có chuyện Gaz sẽ cho phép ai đó bước vào lãnh thổ của họ qua đường hàng không –“
“Và ta phải nói với cậu, họ có quyền hạn này!”
“Hả!?”
Vật thể bay tiến đến khu căn cứ.
“Mình đến nơi rồiiiiiiiiiii!!”
Vật thể bay đó, hóa ra lại là duy nhất một Chiến binh Magitech, tiếp cận tới với tốc độ cao và phóng ngay qua cánh cổng trên mặt đất vốn được dựng lên để ngăn chặn người dân vượt biên mà không được cho phép.
Lạ là, việc người đó đến trùng khớp hoàn hảo với thời gian được nhắc đến trong thông báo được gửi cho đội tuần tra biên giới, với nội dung đề cập về “ Một người quan trọng sẽ đến.”
“Đó là…”
Sau khi người Chiến binh Magitech bay ngang qua họ, một tờ giấy duy nhất phe phẩy rơi xuống từ trên bầu trời.
Chiến binh Magitech đó đã nhận ra họ đang bị quan sát qua một ống nhòm dù cho đang di chuyển với tốc độ cao, và ngay lập tức đưa ra tờ giấy đó. Sĩ quan chỉ huy nhớ lại khuôn mặt của người vừa rồi và nở một nụ cười đắng ngắt.
“……Thiệt tình, đúng là một trò đùa… Ưm, xem nào. Đây cũng là lần đầu mà mình được thấy một trong những cái này. Nó mang ấn hiệu Hoàng gia chứng thực rằng người đó là một phái viên trong trường hợp khẩn cấp… Người vừa bay ngang qua đến từ Đoàn Hiệp sĩ của Vương quốc, từ quân đội trong thủ đô. Xem nào, tên là…”
Lúc đó, họ nghe thấy tiếng chuông báo hiệu phát ra từ phía căn cứ bên Gaz không xa so với đường biên giới ở phía bên kia, và âm thanh vọng đến chỗ họ dần phai đi theo gió.
Gần chắc rằng bên kia giờ cũng đang náo động như vậy.
“Có vẻ như chúng ta sắp bị la mắng vì chuyện này rồi, cái quyền hạn bất chấp tất cả này.”
Người sĩ quan chỉ huy nhún vai ra chiều bỏ cuộc, và rồi quay sang ngắm nhìn lên bầu trời nơi người Chiến binh Magitech đó bay ngang qua.
“Ta tự hỏi sao cô ấy lại vội vã đến thế vào một ngày yên bình với thời tiết đẹp thế này. Thiệt tình, mình sẽ chẳng bao giờ hiểu được những người quan trọng nghĩ gì.”
*
Tòa tháp nơi Feigreid dẫn Yasuo, Shouko, và Catalina đến trông gần như là một với tòa tháp mà họ đã leo lên trước đó.
“Cũng có các『Tháp chuông』khác ngoài tòa tháp này ra, và bọn cháu mỗi ngày lại sử dụng một cái.”
Vì đó là một thiết bị phụ trách việc báo hiệu thời gian cho toàn thành phố, thì đó hẳn là lẽ tự nhiên khi họ làm theo cách rắc rối đến vậy.
“Toàn bộ các tòa tháp đó đều có thiết bị truyền phát sao?”
“Ừ, đúng vậy. Mỗi tòa tháp đều có bộ mạch Magitech riêng, và người phụ trách chỉ cần di chuyển chiếc chuông mỗi khi chúng cháu di chuyển đến các tòa tháp khác.”
Hiện tại, hội đồng thành phố là người chịu trách nhiệm trông coi những chiếc chuông, và Đoàn Hiệp sĩ thì đảm nhận việc đưa chúng đến nơi được chỉ định một cách an toàn.
“Nhưng, chuyện như vậy thực sự là có thể sao…?”
Feigreid băn khoăn hỏi câu đó, và Yasuo, với biểu cảm thậm chí còn thiếu chắc chắn hơn, trả lời anh ta.
“Vấn đề không phải là việc em có làm được hay không, chúng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài thử. Nếu có một ai đó đang quan sát toàn bộ diễn biến vụ việc này, vậy thì cái người đó có thể sẽ hành động để ngăn chặn chúng ta. Feigreid-san, anh cần phải cố gắng hết sức để bảo vệ được tòa tháp.”
“H-Hiểu rồi…”
Mặc dù từng giọt mồ hôi lạnh chảy ra, Feigreid trông như anh ta đã sẵn sàng và dẫn đường đến tòa tháp. Trong khi đó, Yasuo thì hoàn toàn trông chưa hề chuẩn bị chút nào và nhịp thở cậu ấy vẫn đều đều.
“Nó ở bên này…”
Sau khi Feigreid ra lệnh cho những người lính đang đứng canh gác khu vực đó lui xuống, Yasuo tiến vào một căn phòng với nhiều các thiết bị kì quặc trông như máy móc được lắp đặt bên trong để rồi sự lo lắng của cậu ta đạt đến đỉnh điểm.
Nếu như giả thuyết của cậu không làm nên tích sự gì sau khi trải qua biết bao rắc rối này, không chỉ riêng việc khiến cậu ta phải xấu hổ, điều này còn có thể lây điều xấu sang cả Feigreid.
Vì Catalina đã đứng ra trung gian như người đại diện cho Yasuo để đưa họ đi xa đến vậy, có thể bác ấy cũng không thoát ra khỏi chuyện này an toàn được.
“Yasu-kun!”
“Ueeeh!? G-Gì vậy…”
Vậy nhưng, Shouko bất ngờ vỗ mạnh vào lưng cậu như thể cô ấy đã nhìn thấu mối lo âu của cậu ta, khiến cho Yasuo bắt đầu ho hắng.
“Tự tin lên nào! Tớ chắc rằng cậu có thể làm được!!”
Shouko mạnh mẽ nói vậy tới Yasuo với khóe mắt đang rưng rưng.
“Nếu việc này không có hiệu quả, tớ sẽ xin lỗi tất cả mọi người cùng với cậu! Hãy làm hết sức mình! Lũ trẻ ở Viện Đom đóm trông cậy vào cậu đấy!”
“Cậu đang cố để giúp tớ vui lên hay là đặt thêm áp lực lên vai tớ vậy? Chọn một trong hai thôi chứ!”
Yasuo nói vậy khi nở một nụ cười cay đắng và rồi ngắm nhìn xung quanh『phòng truyền phát』.
Treo trên trần nhà là ba chiếc chuông trông nhỏ hơn so với những gì mà cậu đã tưởng tượng.
Có 4 thứ trông giống như kèn với hình dáng như một đầu phát thanh của một chiếc máy hát, bao quanh những chiếc chuông đó.
Những họa tiết ma pháp được chạm khắc dưới mặt sàn, và Yasuo không có cách nào để hiểu được nó dùng trong mục đích gì.
Họa tiết đó trông gần giống với những mạch Magitech mà cậu thấy được bên trong vũ khí Techno Castor trước đó, và có lẽ toàn bộ căn phòng này có thể được coi như một vũ khí Techno cỡ lớn.
Quan sát kỹ lưỡng, cậu thấy được những chiếc chuông cũng có các kí tự và trận đồ được khắc ở trên, và có vẻ như hệ thống này không đơn giản chỉ là gõ vào chiếc chuông và khiến chúng rung lên.
“Này, chỗ này trông hay thật đấy! Nó trông giống như một phòng thu vậy!”
“Thiệt tình, cậu có thể ngưng nói trong một lúc được không!?”
“Cậu có cần bọn mình ra khỏi phòng không?”
“Tớ thật sự không biết nổi điều gì sẽ xảy ra. Cậu có thể đợi ở đâu cũng được, chỉ cần sẵn sàng hành động ngay khi có chuyện là được.”
“Tớ hiểu rồi. Cứ giao lại cho tớ. Tớ vẫn còn chút sức để làm được gì đó.”
“…… Thật sự thì, tớ không thích cái ý tưởng rằng cậu là người chiến đấu, Tatewaki-san.”
“Giờ có hơi muộn để nói vậy rồi.”
Nụ cười của Shouko chứa đựng những cảm xúc lẫn lộn, và cô ấy cất lời.
“Cứ dùng những gì mà cậu cần. Cậu có thể lo nghĩ về nguyên nhân của mớ rắc rối này và nắm bắt tình hình về sau. Nói vậy, không có nghĩa là tớ không cảm thấy sợ hay gì đâu, nên những chuyện mà cậu phải đứng ra chịu trách nhiệm đang dần dần chồng chất lên đó, nhớ đấy?”
“Ừ, tớ hiểu rồi… khoan, sao cơ!?”
Yasuo vẫn chưa tự mình hạ quyết tâm được, nhưng để có thể tự đánh lừa chính mình tin rằng bản thân đã sẵn sàng, cậu hít một hơi thật sâu và hét to lên có chủ ý.
“Feigreid-san, bắt đầu thôi nào!”
“Anh hiểu rồi… Nếu là vậy…”
Sau khi Yasuo ra hiệu rằng mình đã sẵn sàng, Feigreid ấn mạnh tay xuống một vài điểm trên tường và kích hoạt mạch Magitech.
Cùng lúc đó, bốn chiếc kèn đang bao quanh Yasuo và những chiếc chuông bắt đầu phát ra những tiếng ngân.
Feigreid dang tay ra dấu cho Yasuo biết rằng những thứ cần thiết đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Yasuo cố hết sức để kìm lại nhịp tim dồn dập của mình, ho một tiếng và hắng giọng, rồi cậu mở miệng.
『Bài cầu hồn』được Yasuo cất lên với giọng âm vang được truyền đi đến khắp thành phố thông qua mạch Magitech, các thiết bị Magitech, và đầu phát thanh được đặt trên đỉnh của những chiếc cột điện bên trong thành phố.
Những chiếc loa được đặt tại các vị trí đã được tính toán để đảm bảo rằng âm thanh từ chiếc chuông sẽ được phát đến mọi ngóc ngách của thành phố, và giờ âm vang của bài cầu hồn vang lên xuyên qua từng tòa kiến trúc một, vọng đến khắp các con phố góc hẻm, dù chúng có nhỏ đến đâu, và có lẽ còn vọng vượt xa khỏi bức tường bao quanh thành phố này.
“Đ-Đây là…”
Feigreid, người nắm vai trò điều hành trong『phòng phát thanh』, thốt lên trong sự ngỡ ngàng.
Ánh sáng phát ra từ phía dưới chân Yasuo, và nguồn ánh sáng đó tỏa khắp sàn nhà, hướng dọc lên các bức tường, và hướng đến những chiếc chuông đang rung lên trên trần.
Ba chiếc chuông đó bắt đầu reo lên hòa theo tiếng hát của Yasuo, và những chiếc kèn thu trọn lại giọng hát của cậu và truyền nó đi tới khắp thành phố.
“Shouko! Nhìn kìa!”
Catalina, người đang đứng gần cánh cửa của phòng phát thanh và hướng nhìn ra phía ngoài tòa tháp qua khung cửa sổ, ra hiệu cho Shouko đến gần và quan sát cùng.
Shouko chạy hướng đến cửa sổ, và cô ấy ngay lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Liếc nhìn qua, có thể thấy từng ngọn lửa đen trông như những ngón tay đang vươn lên từ khắp mọi nơi trong thành phố.
Vậy nhưng, khi quan sát kĩ lưỡng, có thể nhận thấy chúng thực ra là tập hợp của thứ vật chất giống như tro tàn xuất hiện khi Shii được thanh tẩy nhờ bài cầu hồn.
Chỉ trong một thời gian ngắn, số lượng của những cột tro gia tăng nhanh chóng, từ mười lên hai mươi.
Dĩ nhiên, điều đó nghĩa rằng số lượng của lũ Shii xuất hiện trong thành phố nhiều đến như vậy, nhưng Catalina chẳng giấu nổi sự bất ngờ khi chứng kiến cảnh tượng đó.
Người dân truyền miệng rằng kể cả những giáo sĩ bậc cao đến từ Giáo hội Vương thánh chỉ có thể thanh tẩy tối đa ba con Shii cùng một lúc.
Thế nhưng, chuyện lời hát của một người giải thoát được từ mười đến hai mươi con Shii cùng một lúc là chưa hề có tiền lệ, kể cả nếu như người đó vay mượn sức mạnh khổng lồ từ bộ mạch Magitech với quy mô lớn.
“Catalina-san! Đằng đó!”
Trên nóc của một tòa nhà cách xa chục mét từ tòa tháp này, họ có thể thấy được một con Shii đã gục xuống trong một tư thế kì quặc.
Khá khó để có thể nói được khi đa phần cơ thể của nó đã bị che khuất đi bởi làn tro đen đang bốc lên, nhưng có vẻ như cơ thể con Shii này đang vật lộn vì co thắt.
Khi con Shii đó tiếp tục co giật, một chiến binh Magitech xuất hiện tại đó và tung đòn kết liễu.
Ngay khi con Shii lĩnh đòn, nó hoàn toàn hóa thành tro tàn và tan biến đi, và người Chiến binh Magitech dành một lúc lắng nghe cẩn thận bài cầu hồn của Yasuo, và mặc dù tỏ ra bối rối trước những gì đang diễn ra, anh ta rời đi và tìm kiếm những con Shii khác.
“Cậu ta đang vô hiệu hóa lũ Shii và làm chúng bất động sao?”
“Không còn lời lí giải nào khác cả. Sau cùng, Yasuo cũng đã làm điều tương tự tại Nhật Bản.”
“L-Làm thế nào mà cậu nhóc ấy còn có thể đứng nổi sau khi làm vậy chứ!? Mức độ như này không thể nào có thể đạt đến nổi chỉ với lượng ma lực thông thường, cháu biết không!?”
“Có vẻ như cả cậu ấy cũng không biết được lí do. Cả Chiến binh Magitech đã dạy cho cậu ấy cách sử dụng ma thuật cũng thấy chuyện này là không thể lí giải.”
“Ta tự hỏi… liệu sau cùng đây có phải là di sản mà cậu ấy kế thừa không.”
“Cháu không nghĩ là vậy đâu. Có lẽ hơi tệ khi lại đưa ra thế này, nhưng chú bác cũng như các cô của Yasuo hiện tại đều là người thường.”
“Cháu đang nói đến việc họ là những người bình thường theo tiêu chuẩn của Nhật Bản, đúng không? Cả Hideo và Madoka nữa…”
“Chuyện đó không quan trọng. Yasu-kun chỉ là Yasu-kun. Từ lúc bắt đầu, Yasu-kun thậm tệ với những thứ mà Oji-san và Oba-san có thể làm được dễ dàng. Cháu chắc rằng điều này không có liên quan gì đến họ.”
“Nhưng nếu là vậy, đâu là lời giải thích trước khung cảnh vượt xa lẽ thường này…?”
“Như cháu đã nói trước đó thôi ạ. Bác có thể lo đến nguyên do cũng như lời giải thích cho chuyện này sau. Thế nhưng, nếu bác nhất định muốn có một lời giải thích cho chuyện này, Catalina-san, cháu nghĩ mình biết lí do xác đáng.”
“Đó là gì?”
Shouko quay qua ngoái nhìn đến phòng phát thanh và hạnh phúc cất lời.
“Yasu-kun là người dịu dàng, yêu ca hát, và cậu ấy bỏ ra rất nhiều nỗ lực cho điều đó. Cháu nghĩ tất cả chỉ có vậy thôi.”
“……”
Catalina tỏ ra thất vọng trong chốc lát, và bác ấy đưa mắt nhìn tới phòng phát thanh rồi thở dài.
“Chỉ để cho chắc thôi nhé, chuyện cháu bảo với bác rằng việc hai đứa là người yêu là…”
“Đó là nói dối thôi ạ. Hay đúng hơn, cháu đang đợi câu trả lời từ cậu ấy.”
“…… Đúng là một gã đàn ông tệ hại.”
“Thiệt tình.”
Vào lúc đó, hai người họ nhận ra rằng các cột tro đen họ thấy được qua khung cửa sổ trên tòa tháp phần nhiều đã biến mất.
Có lẽ điều đó nghĩa rằng toàn bộ những con Shii xuất hiện bên trong thành phố đã bị đánh bại và thanh tẩy.
“Có lẽ chúng ta nên đi và báo cho họ thôi.”
“Đúng rồi. Sau cùng, chuyện này có thể khiến cho cơ thể cậu ấy phải chịu nhiều áp lực và quá sức mà.”
Nó xảy ra ngay sau khi hai người họ quay mặt khỏi phía cửa sổ để đến gọi Yasuo và Feigreid.
“Ể.”
“Ơ?”
Hoàn toàn đột ngột, phía trong tòa tháp trở nên đen nghịt và tối như mực.
Nó như thể thứ gì đó đã che khuất đi mặt trời.
Và rồi, khi họ quay đầu lại, Shouko và Catalina trông thấy một thứ không thể tin nổi.
Nó có màu đỏ thẫm, và to lớn đủ để lấp trọn toàn bộ khung cảnh mà họ có thể thấy được qua khung cửa sổ.
Bất khả thi để có thể ngay lập tức nhận ra được đó là thứ gì.
Điều duy nhất mà Shouko và Catalina hiểu rằng họ đang trông thấy một thứ mà đáng ra không tồn tại.
Yasuo chắc chắn đã nói đến điều này trước khi họ thực hiện kế hoạch.
Nếu những kẻ làm chân tay cho Beatrice Heller đã xâm nhập đến những vị trí sâu nhất tại Cộng hòa Gaz, chúng sẽ có thể dễ dàng tìm ra được vị trí của người đang sử dụng các trang thiết bị truyền phát của thành phố để giải thoát cho lũ Shii vừa xuất hiện.
Có khả năng rằng chúng sẽ cử đến một sát thủ để gây gián đoạn bài ca.
Vậy nên cậu đã nói với Feigreid, Shouko, và Catalina không được để mất cảnh giác và luôn sẵn sàng chiến đấu.
Vậy nhưng.
Chẳng ai có thể dự đoán được rằng một thứ như thế này lại xuất hiện.
“Feigreid-san!! Hãy lo cho Yasu-kun!!”
Tiếng hét của Shouko gần như khớp cùng lúc với khi tòa tháp có hệ thống truyền phát bị xẻ làm đôi bởi một sức mạnh khổng lồ.
*
Việc rằng cô ấy có thể ôm lấy Catalina và nhảy ra khỏi cửa sổ kịp thời không còn gì hơn ngoài một phép màu.
Kể từ khi cô ấy lần đầu đáp xuống khu rừng sau khi đến Ante Lande, hắc hỏa của Shii là thứ đã liên tục cứu mạng cô ấy.
Ngọn lửa rực cháy ở hai bên cổ tay, mắt cá chân, và hông ban cho Shouko sức mạnh phi thường, nhưng chỉ sức mạnh siêu phàm và thể lực sẽ là không đủ với Shouko, người chưa từng có trải nghiệm thực tế nào khi nói đến võ thuật hay chiến trường, để có thể di chuyển được như vậy.
“T-Thứ đó là gì vậy…!?”
Shouko lẩm bẩm trong sự kinh ngạc khi vẫn đang mang theo Catalina.
Nó quá đỗi to lớn.
Chiều cao của thứ đó tương tự với tòa tháp có căn phòng truyền phát ở trong.
Hơn nữa, nó mang theo một ngọn giáo thậm chí còn dài hơn, dài đến mức chỉ nội việc đoán xem chiều dài của nó đến đâu cảm giác như một nhiệm vụ phù phiếm.
Nó có bốn chân giày xéo xuống mặt đất thành phố và chỉ để lại đống gạch vụn sau mỗi bước đi.
Thứ đó không có đặc điểm nào tương tự với bất cứ sinh vật gì mà Shouko biết đến, nhưng phải chăng đây cũng là một Shii bắt nguồn từ một sinh vật nào đó vốn đã chết?
Nếu nó là một Shii, vậy thì nó vốn bắt nguồn từ sinh vật như nào được?
Nó là một đám hắc hỏa vừa phá hủy một tòa tháp cao năm mươi mét chỉ bằng một lần vung giáo, và đang giày xéo lên một quận của thành phố này.
Sinh vật khổng lồ ước chừng trông như một nhân mã đó gần như chắc chắn rằng không phải là thứ mà một con người có thể chống lại được.
“Yasu-kun! Feigreid-san!”
Shouko khản giọng lên đến mức lời cô ấy nói gần như là tiếng hét, nhưng do âm thanh của gạch vụn đổ vỡ, giọng của cô ấy còn chẳng thể đến được nơi mà tòa tháp kia trước đó còn ở đấy.
Nếu con Shii này cũng xuất hiện theo cùng kiểu với lũ Shii dạng người, bằng cách trồi lên từ dưới mặt đất, liệu nó đã gây thiệt hại đến mức nào lên bề mặt chỉ bằng việc xuất hiện thôi chứ?
“Đ-Đúng rồi, C-Còn Viện Đom đóm thì sao…!?”
Catalina kêu lên trong khi vẫn đang được mang đi bởi Shouko và đáp lại.
“Nó nằm ở một quận vừa suýt soát tránh khỏi bị đè nát dưới bàn chân của thứ kia… nhưng khi đó là một thứ to lớn như này, cách khỏi một hay hai dãy nhà chẳng có nghĩa lí gì cả… Ta không thể tin nổi được, đó là…”
“Bác biết thứ đó là gì sao!?”
“Sông Kiếm thánh Hideo được tạo nên trong trận chiến giữa hắn ta và nhóm của Hideo.”
Kể cả cái tên ngớ ngẩn đó cũng chẳng thể làm dịu nổi bầu không khí hiện tại.
“Quỷ Tướng Balor. Con số những người đã bị hắn ta giết trong cuộc chiến với Chúa Quỷ Kaul gần như là cao nhất… Aah… Khi mà thứ toàn bộ nhân loại trên thế giới này sợ hãi nhất lại xuất hiện vào thời khắc như này…”
Kể từ khi con Shii đầu tiên xuất hiện, đa phần trong số những con được phát hiện ở khắp thế giới đều là dạng người, mặc dù cũng có những bản báo cáo ghi nhận rằng một vài trong số chúng cũng có hình dạng của động vật.
Từ lời khai của những người lính vốn xuất thân từ Torjesso, con người đã phát hiện ra rằng lũ Shii về cơ bản có cùng những đặc điểm và năng lực tương tự với những người mà chúng lấy hình mẫu khi họ vẫn còn sống, và đã luôn có lo ngại rằng tộc quỷ cũng có thể được tái sinh thành Shii như vậy.
Vậy nhưng, con quỷ Shii Balor này lại là một hiểm họa quá khủng khiếp để là một ví dụ đầu tiên cho khả năng đó.
Nếu chỉ cần được tự do hoành hành trong một giờ đồng hồ ngắn ngủi, hắn sẽ đủ sức để biến toàn bộ Galedeite này thành một vùng đất xơ xác, bằng phẳng.
Dù cho trận chiến đó có diễn biến thế nào, xem xét đến việc rằng Sông Kiếm thánh Hideo là hậu quả để lại từ trận chiến đó trong quá khứ, rõ ràng thấy được rằng đó là một cuộc chiến ác liệt và gây thiệt hại rất lớn tới vùng xung quanh.
Đó là một con quỷ từng khiến cho Hideo phải chật vật chiến đấu năm xưa khi ông ấy đang ở thời kì đỉnh cao nhất, thế nên kể cả khi giờ nó chỉ còn là Shii, thì rốt cuộc họ phải hạ gục nó bằng cách nào chứ?
“Chuyện này… có lẽ là không tưởng…”
Xét đến thời điểm mà sinh vật này xuất hiện, chắc hẳn rằng nó cũng đã nghe bài cầu hồn của Yasuo.
Vậy nhưng, với những gì mà Shouko thấy được lúc này, bài cầu hồn đó không có chút tác động nào đến Shii Balor.
Sức kháng của nó trước bài ca và thuộc tính thánh hẳn rất mạnh không gì sánh nổi khi đem ra đối chiếu với lũ Shii dạng người.
Dù sao đi nữa, đó không phải một đối thủ mà Shouko dám tiếp cận đến thậm chí với sức mạnh hiện tại của cô ấy.
Thế nhưng.
“……A.”
Đó hẳn là một trò đùa của một vị thần thực sự tàn ác, hoặc có lẽ đơn giản là một chuyện chẳng cách nào tránh khỏi được.
Shii Balor bắt được ánh nhìn của Shouko.
Không phải là trùng hợp hay sai sót.
Mắt của Shii Balor, với kích thước to hơn một người trưởng thành, nhìn thẳng tới Shouko.
Và rồi, con quỷ đó chĩa mũi giáo khổng lồ trực tiếp đến cô ấy.
Nó di chuyển một cách điềm nhiên. Vậy nhưng, không có cách nào để cô ấy có thể chạy thoát được khỏi sinh vật này.
Kể cả khi ngọn lửa của Shii đang được kích hoạt, Shouko vẫn đang cứng đờ trong sợ hãi và chẳng thể cử động nổi.
Trong khi cái bóng của nó đang đổ dần sang phía cô ấy, Balor đâm mũi giáo của hắn tới chỗ Shouko và chẳng cho cô ấy thời gian để hét lên.
“……?”
Vậy nhưng.
“Uwaaaaa…?”
Vậy nhưng chẳng có gì bị phá hủy, chấn động, hay cái chết, và làn gió siết cô ấy cảm nhận quanh cơ thể mình cuốn tung bụi bặm từ đống gạch vụn xung quanh lên như một đám mây.
“S-Shouko…”
Khi Shouko nghe thấy giọng của Catalina, cô ấy bừng mở đôi mắt mà mình đã nhắm nghiền lại theo bản năng trước đó.
“Hiiii!”
Thứ đầu tiên mà cô ấy trong thấy là cây thương to lớn như một tòa nhà chọc trời giữ bất động trong không trung, và ánh mắt cô ấy lại một gần nữa chạm phải ánh mắt của Balor.
Cô ấy không hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra.
Shouko không tài nào biết được chuyện gì đang diễn ra lúc này, nhưng thứ cô ấy đang cảm nhận được là do bản năng của mình, hay là bản năng của con Shii đang trốn trong cơ thể cô ấy?
Shouko theo bản năng mà hiểu được rằng đây không phải là trùng hợp.
Điều tương tự cũng đã xảy ra với con Shii cầm kiếm dài tại Viện Đom đóm.
Do một cái gì đó, con Shii không thể tấn công Shouko.
“Đừng có coi ta như một trong số các ngươi!”
Đâu còn lời giải thích nào khác xác đáng hơn.
Không chỉ Giám đốc Kelly, mà rất nhiều những người dân sống tại Galedeite đã bị tấn công bởi lũ Shii.
Khá dễ để có thể tưởng tượng tại sao cô ấy lại là người duy nhất không bị tấn công bởi chúng.
Hẳn là vì cô ấy là chiếc『Then』, mặc dù bản thân Shouko cũng chẳng hiểu nó nghĩa là gì.
“Kể cả vậy, mình vẫn có thể tận dụng điều này!”
“Shouko?”
Shouko đặt Catalina xuống mặt đất, siết chặt nắm đấm, và lớn giọng nói.
“Catalina-san… Catalina-san, xin hãy đi và giúp mọi người ở Viện Đóm đóm sơ tán. Cháu sẽ đi cứu Yasu-kun!”
“Khoan đã! Cháu đang nói gì vậy!? Trong tình hình như này, nếu cháu bất cẩn xông tới chỗ hắn ta, cháu chẳng thể làm được gì đâu!”
“Làm được! Bác cũng thấy mà, đúng không? Lũ Shii không thể tấn công cháu!! Kể cả cái thứ khổng lồ đó cũng khựng lại! Sẽ là lãng phí nếu không tận dụng cơ hội này!”
“N-Nhưng…”
“Nếu cháu xuống đó và chạy quanh chân của hắn, hắn ta sẽ không thể di chuyển bởi vì điều đó có thể vô tình nghiền nát cháu, và miễn rằng cháu còn ở đây, hắn ta sẽ không thể tấn công được! Cháu có thể bình tĩnh và giải cứu Yasu-kun dễ dàng, ngay trước mắt của kẻ thù!”
Khi Shouko cất tiếng, cô ấy có thể cảm thấy được ngọn lửa bao quanh mắt cá chân mình bừng lên lớn hơn.
“Cháu sẽ tận dụng tất cả những gì mình có! Kể cả nếu đó có là một Shii!”
“Khoan đã, dừng lại đi!”
“Cháu không đợi chờ được! Chúng ta không còn thời gian nữa…”
“Đó không phải là điều bác đang nói tới! Kể cả nếu như Shii không tấn công cháu, Đống gạch vụn đổ vỡ và đám cháy vẫn rất nguy hiểm. Nếu như đằng nào cháu cũng sẽ đi…”
Catalina đưa tay vào bên trong áo choàng mình kèm theo một biểu cảm như thể nói rằng bác ta đã phần nào bỏ cuộc.
“…thì hãy đi sau khi cháu đã hoàn tất mọi chuẩn bị có thể !!”