“Tomoki... Trước mắt, em đi ra giúp cô được không?”
Với chất giọng cứng ngắc, cô Makiri nói.
Gật đầu đồng ý lời cô nói, tạm thời đúng là mình phải rời khỏi đây trước đã. Nghĩ thế, tôi hướng ra phòng thay đồ thì...
“Chỗ ni cũng vắng quá nhề, y như mọi hôm.”
“Tại chỗ này bất tiện quớ mờ.”
Từ phía phòng thay đồ, tôi nghe thấy tiếng hai ông lão lớn tuổi vọng ra.
Lại nghe thấy tiếng quạt nước từ phía sau lưng, tôi quay đầu lại.
Vừa dùng hai tay ôm cả cơ thể mình,
“L-lại thêm đàn ông nữa à!?... T-thế này là sao?”
Cô Makiri hỏi với vẻ hốt hoảng.
...Nếu cứ thế này mà bước ra khỏi nhà tắm, cô Makiri đang không mảnh vải che thân sẽ bị mấy ông kia nhìn thấy mất.
Nghĩ thế, tôi nói.
“Xin lỗi cô, tí nữa để em giải thích rõ ràng cho.”
“Ể!?”
Cùng với cô Makiri, chúng tôi tiến dần về phía góc hồ.
Làm sao để giữ cho tấm thân lõa thể của cô không lọt vào tầm mắt cũng là một cực hình.
Sau đó, áp lưng mình vào lưng cô Makiri, tôi giấu cô vào giữa mình và bức tường của bể tắm.
Bởi cô Makiri khá thon thả, còn cơ thể tôi thì đồ sộ hơn, thế nên tôi nghĩ rằng muốn bị lộ cũng không hề dễ...
Song, cứ nghĩ đến cô Makiri đang ở ngay sau lưng mình khiến tôi chẳng thể nào giữ được bình tĩnh.
Chắn chắn cô cũng đang cảm thấy lo lắng lắm. Chúng tôi tiếp tục giữ im lặng như thế một thời gian.
Và rồi, sau khi đã tắm gội xong xuôi, hai ông lão tiến vào trong đặng ngâm mình trong bể.
“Ô. Lâu lắm mới thấy mấy thanh niên ở nơi này nhờ.”
Cả hai ông lão trông đã ngoài tuổi 70.
Tuy vẫn còn tỉnh táo, nhưng hai ông có dấu hiệu của chứng lãng tai vì âm lượng khi nói của cả hai khá to.
Ông lão nhìn về phía tôi, nhưng có vẻ ông vẫn chưa nhận ra cô Makiri đang ở đây.
“...Này.”
Thế nhưng, ông còn lại lên tiếng gọi ông đang nhìn về phía tôi như đang muốn nhắc nhở điều gì đó.
Không lẽ, ổng nhận ra có gì khả nghi sau khi nhìn tôi sao?
Tôi đang thấp thỏm nghĩ như thế thì...
“Tên đó, nhìn kiểu gì thì cũng là Yakuza mờ. Đừng có mà nói to chớ.”
“Đúng là thế thật. Trông đáng sợ thế kia cơ mờ.”
Và rồi sau đó, cả hai ông chẳng hề nhìn tôi lấy một cái, cứ thế vừa ngâm mình vừa cười cười nói nói.
Hẳn rằng, vì quá lo lắng nên lúc này trông mặt tôi khó chịu lắm...
Tuy có chút phiền muộn, nhưng nghĩ lại thì bị hiểu nhầm như thế có lợi hơn cho tình hình hiện tại, thế nên tâm trạng tôi hơi phức tạp.
“...Giờ em giải thích cho cô nghe được chưa?”
Từ sau lưng, tôi nghe thấy giọng như đang hối thúc của cô Makiri.
Cả hai ông lão đều bị lãng tai, thế nên nói nhỏ chắc cũng không vấn đề gì. Nghĩ thế, tôi trả lời.
“Ngay trước khi em vào, ông bác nhân viên đã đổi vị trí tấm rèm phòng tắm nam và nữ cho nhau. Chắc ông đó nghĩ rằng trong này không có ai.”
“Sao lại có chuyện... Nhưng mà, ngoại trừ Tomoki ra cũng có những người khác vào đây nữa, nên hẳn em đang nói thật.”
Với giọng như đang cố cam chịu, cô Makiri nói.
“...Không, không lí nào em lại cố tình vào phòng tắm nữ được, cô đã nghĩ chắc hẳn phải có lí do gì đó.”
Tuy vui mừng vì nhận được lòng tin từ cô Makiri, nhưng hiển nhiên tôi cũng không khỏi cảm thấy ngượng.
...Cơ mà nghĩ lại thì cũng lạ thật.
Bị vướng vào mấy cái tình tiết kiểu như này, đáng lẽ phải là những thằng nhân vật chính như Ike mới phải.
Nhân vật bạn thân như tôi, không lí nào lại nhận cái vai diễn lớn như thế này được.
Đang tự dằn vặt trong lòng mình như thế, thì cô Makiri lên tiếng.
“Lần nào cô cũng làm phiền em hết... Đáng ra ở trước mặt học trò thì mình nên làm gương mới phải, thật là mất mặt mà.”
Cô Makiri lẩm bẩm với chất giọng nhẹ nhàng.
“Chuyện lần này, cô chẳng làm gì sai cả. Với lại, nếu không uống rượu vào thì cô đúng thật là một người trưởng thành đáng kính trọng.”
“Ư... Thế khi uống rượu vào thì sao?”
Chuyển sang tông giọng có phần khó chịu, cô Makiri hỏi tôi.
“Cảm giác cô giống như... Một đứa trẻ dễ thương vì quá vụng về ấy.”
Tôi trêu cô, với một chút ý ngại ngùng ẩn trong đó.
Cơ mà nói thế này, dám tôi sẽ bị giận mất. Thế nhưng,
“...Quả nhiên, thầy Tomoki xấu tính quá đi.”
Cô Makiri đáp lại tôi bằng giọng dịu dàng.
Nghe lời đáp đó của cô, bỗng nhiên khuôn mặt tôi nóng bừng lên, chẳng biết nên đáp sao cho phải.
“...Cơ mà dạo trước. Em nói là muốn nghe chuyện cô thời còn đi học phải không?”
Đột nhiên, cô Makiri hỏi tôi.
“Cô nói rằng không muốn kể nên đã từ chối rồi.”
“Chẳng phải ta đang lõa thể cùng nhau sao? Hiếm lắm mới có dịp như thế này, nên cô nghĩ có chia sẻ một chút thì cũng không sao.”
Cái ý nghĩa của việc lõa thể cùng nhau theo tôi được biết thì có hơi khác so với tình hình hiện tại, nhưng nếu cô đã có ý muốn nói, thì tôi cũng có lòng muốn nghe.
“...Nếu phải nghe những chuyện như thế này, cá nhân cô nghĩ em hẳn sẽ khó xử lắm.”
Với mở đầu như thế, cô Makiri tiếp tục.
“Mẹ cô mất từ sớm. Thế nên để cô không phải chịu cảnh tủi thân một mình, cha đã một tay nhiệt thành nuôi cô khôn lớn. Việc ép buộc cô phải học ở trường nữ sinh, ắt hẳn cũng vì ông quá lo lắng cho cô mà thôi.”
Nghe những gì cô kể, chẳng biết nên phải nói gì, vì thế tôi chỉ lẩm bẩm đáp lại.
“Thì ra là vậy.”
Cô chỉ nói một tiếng “Ừ” đáp lại lời tôi rồi nói tiếp.
“Chuyện ông cố công khó nhọc vì mình thế nào, ngay từ bé cô đã hiểu. Thế nên cô đã không cãi lại lời ông, cũng chẳng dám nói lời nào ích kỷ. Để trở thành đứa con gái mà cha có thể tự hào, cô cũng đã hết mực cố gắng... Thế nhưng, vì đã đi quá xa, cô dần bị bạn đồng lứa xung quanh ghét bỏ, cũng chẳng thân được với nhiều người. Vì lí do đó nên cô đã phải trải qua quãng đời học sinh khó khăn.”
Nói đến đây, cô chợt lặng thinh.
Có chuyện gì thế nhỉ?
Tôi đang nghĩ như thế thì...
“Lưng của Tomoki... Lớn thật đấy. Tự dưng làm cô nhớ lại những lần mình hay kì lưng cho cha hồi nhỏ.”
Cô Makiri tựa cả người mình vào lưng tôi.
Cảm giác da chạm da khiến khuôn mặt tôi nhanh chóng nóng bừng lên.
Sau đó, cô kể tiếp với một giọng sầu muộn.
“Cô đã muốn trở thành một người dịu dàng hơn, thành một người phụ nữ chính chắn hơn...”
Từ lúc cô trở thành giáo viên đến giờ, mới chỉ chưa đầy một năm.
Bao lần được học sinh của mình giúp đỡ những lúc không thể tự lo cho bản thân khiến cô nhớ lại quá khứ của mình.
Có lẽ cô đã trở nên mềm yếu, vì sợ rằng mình sẽ không thể trở thành hình mẫu trưởng thành mà mình hằng ao ước.
“Cô Makiri tuy có hơi khó tính... Nhưng em nghĩ cô chắc chắn sẽ trở thành một người phụ nữ tuyệt vời.”
Tôi nói với cô Makiri.
Sự dịu dàng của cô đã cứu lấy tôi, thế nên tôi chẳng hề muốn cô phải tự dằn vặt bản thân mình.
“... Em không cần phải dằn lòng mình an ủi cô như thế đâu.”
“Em không hề an ủi. Xin cô hãy tự tin lên... Nếu không uống rượu, cô Makiri chắc chắn là một người phụ nữ trưởng thành đáng kính, chuyện đó không nghi ngờ gì cả.”
“Quả nhiên, em chỉ muốn chọc cô thôi à?”
Với tông giọng như đang muộn phiền đâu đó, cô Makiri tiếp tục.
“Nhưng mà, nghe Tomoki nói thế khiến cô cảm thấy tự tin hơn hẳn rồi. Cảm ơn em.”
Giọng cô trông có vẻ như đã tươi tỉnh hẳn lên, khác hẳn từ nãy đến giờ.
“...Một lúc nào đó, cô cũng muốn nghe chuyện của em.”
“Chuyện của em chẳng có gì thú vị cả.”
Chẳng biết từ bao giờ, hai ông lão nọ đã rời khỏi bể tắm.
Nhận ra, tôi nhanh chóng rời khỏi nơi đó trước khi có ai khác đến.
☆
“Ủa, cô Makiri? Cô cũng tới đây à? Sao mà trùng hợp vậy?”
Cứ như chuyện giữa tôi và cô Makiri ở trong bể tắm nam chưa hề xảy ra, tôi vờ như mới chỉ tình cờ gặp cô trên đường quay lại khu vực chơi bóng bàn.
Nghe giọng ngạc nhiên của Kana, những người khác trong phòng đều quay sang nhìn cô Makiri.
“Ừ, nãy lúc vừa ra khỏi nhà tắm cô có gặp Tomoki, đúng là trùng hợp thật.”
Cô Makiri bình thản đáp lại.
“Nếu được thì, cô cùng tụi em chơi bóng bàn không?”
Nghe Ike nói thế, cô Makiri chỉ lắc đầu rồi nói.
“Không, cô định giờ về luôn, mấy em cũng về sớm chứ đừng để muộn quá nhé.”
Và rồi, cô rời khỏi đó với những bước đi đầy khoan thai.
“Quả nhiên cô Makiri trông chất quá đi. Cô đã đẹp sẵn rồi, còn thêm cái vẻ quyến rũ sau khi tắm nữa.”
Sau khi xác nhận rằng cô Makiri không còn ở đó nữa, Asakura lên tiếng.
“...Cơ mà, kì nghỉ mà cô đến suối nước nóng một mình đúng là không ngờ thật đó. Em nghĩ đáng lẽ cô Makiri phải cùng bạn trai đi chơi đâu đó chứ nhỉ? A, hay là mặc dù đã có bạn trai, nhưng cô vẫn quí trọng quãng thời gian riêng tư của mình hơn nhỉ? Đúng là người trưởng thành mà!”
Touka nhìn tôi nói.
Cứ liếng thoắng như thể rằng cô Makiri đã có bạn trai, làm tôi muốn nói gì đó để phủ định lời nhỏ, nhưng may là tôi kìm lại được.
Đúng là, với vẻ xinh đẹp lẫn sự trưởng thành trong tác phong, việc cô bị lầm tưởng rằng mình đã có bạn trai là lẽ hiển nhiên.
Thực tế thì, tôi cũng đã từng lầm tưởng như thế...
“Nếu nghe được, cô Makiri sẽ tổn thương đấy. Thế nên đừng nói cô biết.”
Nghe tôi nói thế, Touka...
“Ủa tự nhiên anh nói gì vậy?”
Như để đảm bảo rằng tôi không có vấn đề gì, Touka nhìn như thể đang hỏi rằng “Anh có bị con gì cắn không đó?”