“Senpai... Của anh, nó to quá đi.”
Âm thanh hơi thở nhẹ nhàng truyền đến tai tôi.
Cứ như rằng nó đang cảm thấy phấn khích khi nhìn thấy cơ thể tôi vậy.
“Thế à?”
Tôi cảm thấy như thể đó đang gật gù đồng ý đáp lại lời tôi nói.
“Vậy... Em làm luôn nhé?”
“Ừ.”
Tôi gật đầu đáp lại lời nói báo hiệu rằng nó đã sẵn sàng.
“Săn chắc quá đi...”
Vừa chà xát lên người tôi, nó vừa khẽ ngập ngừng nói.
“Thế hả?... Mà, anh mày cũng có tập luyện đôi chút.”
Rồi tôi nói tiếp.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
“So với hồi mới nhập học thì chú mày cũng đô lên kha khá rồi đấy, Kai.”
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Tôi đáp lại Kai- thằng đang dùng khăn tắm để kì lưng cho mình.
“T-thế sao ạ... Hề hề, để được như đại ca, em đã phải cố gắng rất nhiều đấy.”
“Vậy à. Có cố gắng là tốt... Cơ mà, chú mày dừng cái kiểu “Đại ca” đi giúp anh được không?”
“Chẳng phải anh nói lúc chỉ có hai đứa mình thì gọi như thế cũng được, không phải sao?”
“Giờ ở đây đâu phải chỉ có hai đứa không?”
Nói rồi tôi đảo mắt nhìn xung quanh.
Cách đó không xa là Ike đang gội đầu, có cả Asakura đang kì cọ cơ thể nữa.
...Thế nhưng, ngoại trừ bọn nó ra thì cũng chẳng còn ai khác.
Lúc này, cả đám đang ở tại một nhà trọ suối nước nóng nọ, nhưng lạ cái là cứ như chúng tôi đã bao trọn gói khu này vậy.
“Cơ mà, chú mày biết chỗ này cũng hay quá nhỉ?”
Vừa được kì lưng, tôi vừa hỏi Kai với tâm trạng phấn khích.
“Em được một đàn anh trong câu lạc bộ bóng đá giới thiệu. Đây là một nhà trọ suối nước nóng ít người biết. Lâu lâu bọn em cũng đến đây sau khi tập luyện xong, nhưng chỗ này lúc nào cũng trống cả.”
Tuy rằng bên trong được thiết kế rất đẹp, nhưng vị trí địa lý lại không được thuận lợi cho lắm. Từ ga tàu phải đón xe buýt, rồi đi bộ thêm 15 phút từ bến mới tới được đây.
Thế nhưng do mặt tiền trông khá cổ lỗ sĩ, thêm cái nữa là có một nhà trọ suối nước nóng khác nổi tiếng hơn và cũng gần đến xe hơn, nên kết cục là nơi đây chẳng thu hút được bao nhiêu khách.
Chỗ này làm ăn có thua lỗ không vậy... Tôi không khỏi lo lắng như thế.
“Được rồi, tới lượt mày quay lưng đây để anh kì cho.”
Tôi quay lại nói với Kai.
Nó ngước mắt lên nhìn tôi rồi đáp lại.
“Anh nhẹ nhàng với em thôi nhé?”
“Hửm? Ờ, để đó anh lo.”
Tôi lấy xà phòng chà lên khăn tắm để tạo bọt.
Rồi tôi nhẹ nhàng, chậm rãi, cố gắng không dùng lực quá nhiều.
“...Ôi, sướng quá anh ơi...”
Chắc dùng thêm tí lực cũng không sao đâu nhỉ?
“...Ư, mạnh mẽ quá đi...”
Kai buôn ra từng hơi thở nặng nhọc.
Hừm, tiết chế sao mà khó thế nhỉ?
“...Tụi bây đang làm cái quần què gì vậy?”
Asakura đột nhiên hỏi với vẻ kinh ngạc.
Tôi vừa kì lưng cho Kai vừa hỏi ngược lại nó.
“Asakura, muốn tham gia cùng bọn này không?”
“... Nghe hay đấy. Xin lỗi, Kai. Lượt tới để anh kì lưng cho Tomoki đi.”
Nghe Asakura nói thế, Kai tỏ ra có phần tiếc nuối,
“...Em biết rồi.”
Nói xong, nó dùng nước nóng tẩy hết bọt xà phòng trên người rồi đứng lên, sau đó cất bước hướng về phía hồ ngâm mình.
Tôi quay lưng mình về phía Asakura.
“Nhờ mày.”
“Ờ.”
Asakura đáp lại ngắn gọn, rồi nó dùng khăn tắm bắt đầu kì cọ cho tôi.
Thế nhưng, tôi chẳng cảm thấy chút lực nào từ tay nó cả.
Sao thế nhỉ?
“Asakura?”
“Nà, Tomoki. Hiếm lắm mới có dịp khỏa thân cùng nhau thế này. Mở lòng trò chuyện tí thì sao?”
“Ờ thì, tao thấy chẳng có vấn đề gì cả.”
Cùng bạn bè tắm suối nước nóng, mở lòng nói chuyện với nhau.
Đây từng là cái viễn cảnh mà tôi hằng khao khát.
“Tao có câu hỏi cho mày đây. Tùy vào câu trả lời... Mà tao sẽ chốt xem rằng có nên đấm mày hay không.”
Giọng nói cứng ngắt của Asakura lọt vào tai tôi.
Cảm nhận được sự nghiêm túc từ cái giọng của nó, tôi đoán hẳn rằng đây không phải chuyện đùa.
“...Có chuyện gì?”
Cảm giác có một chút ngập ngừng truyền qua lưng.
Rồi Asakura hỏi tôi.
“Tomoki, mày đang bắt cá hai tay cả Touka lẫn Hasuki à?”
Nghe nó nói thế,
“Gì? Có đâu?”
Tôi trả lời lại.
Đang tự hỏi mình sao nó có thể kết luận như thế được chứ, thì...
“Đừng có giả ngây nữa, vô ích thôi... Hôm trước, tao đã thấy mày với Hasuki âu yếm nhau ở công viên rồi, chúng bây vừa xoa đầu vừa phát cơm chó tứa lưa còn gì?”
...Ủa, sao nó thấy được?
Asakura hỏi với giọng run run.
Thế nhưng, tôi chợt nhận ra một điểm.
“Mày đúng là tốt tính thật đấy, Asakura.”
“...Mày đang nói gì thế Tomoki? Nếu có ý định tổ lái thì...”
Trước cái tông giọng như đang muốn nổi sùng của nó, tôi chỉ lắc đầu.
“Mày đang nghĩ đến cảm giác của cả Touka lẫn Kana, nên không thể tha thứ cho tao vì nghĩ tao lừa dối hai người bọn họ đúng không? Với lại, không những không tự ý quyết định dựa trên suy đoán chủ quan của bản thân, mày còn chủ ý đến đây hỏi tao trước. Thế nên tao mới nói mày đúng là một thằng tốt tính.”
“...Rốt cuộc, mày đang nói cái quần què gì vậy?”
“Tao không bắt cá hai tay... Trước đây Kana có từng tỏ tình với tao. Thế nhưng, vì đang hẹn hò với Touka nên tao đã từ chối.”
Nghe câu trả lời của tôi, Asakura hỏi ngược thêm lần nữa.
“Ủa, không phải hơi lạ hay sao? Trông Hasuki như vẫn còn muốn tiếp cận mày mà, mày còn xoa đầu nhỏ nữa, chẳng phải đây là biểu hiện của sự lươn lẹo hay sao?”
“Nói ra thì có hơi khổ tâm, nhưng chỉ với một lần bị từ chối... Kana vẫn không có ý định bỏ cuộc. Còn vụ xoa đầu thì, do đã lỡ làm chuyện không phải với nhỏ, nên tao mới làm thế thay cho lời xin lỗi.”
Tôi chỉ đang nói sự thật.
Và rồi, sau một thời gian suy nghĩ kha khá, Asakura mở lời.
“Giờ tao hiểu rồi. Tomoki đang hẹn hò với Touka, thế nên mày không hề ngoại tình gì với Hasuki, tao nói đúng không?”
“Ờ, đúng rồi... Mày hiểu cho tao thì tốt biết mấy.”
Ngoảnh mặt lại, tôi mình vào biểu hiện của Asakura.
...Và trên khuôn mặt nó lúc này chính là biểu hiện của sự tuyệt vọng.
“Hiểu rồi, tao hoàn toàn nắm được hoàn cảnh của mày rồi... Nhưng mà.”
Với biểu cảm đầy phiền muộn, Asakura bắt lấy vai tôi một cái thật mạnh.
“...Sao thế, Asakura?”
“Quả nhiên, không đấm mày không được.”
Phải chăng là vì nước quá nóng?
Vừa bắt lấy vai tôi vừa nói, dòng lệ đổ dài trên khuôn mặt của Asakura. Nhưng chắc chắn những gì tôi đang thấy bây giờ chỉ là do mình tự tưởng tượng ra mà thôi.
☆
Rời khỏi khu vực tắm suối nước nóng, hiện cả đám đang ở một căn phòng nghỉ ngơi kiểu Nhật.
Dĩ nhiên, chỉ có mỗi chúng tôi ở đây thôi.
Ngồi trên cái ghế Matxa, Asakura quay sang hỏi tôi.
“Xin lỗi mày, Tomoki. Tao ứng xử thiếu chính chắn quá...”
“Đừng để ý... Bạn nhau cả mà.”
Tomoki... Rồi Asakura lẩm bẩm.
“... Người ta thường nói, nhìn vào độ bao la của tâm khảm, có thể nhận thấy được sự khác biệt về địa vị với tư cách là một người đàn ông, thế nên tao cảm thấy như mình sắp bị sang chấn tâm lí rồi ấy.”
... Trái tim phái mạnh của Asakura mới thật mong manh làm sao.
“Đừng có để ý tiểu tiết như thế, Asakura.”
Ike vỗ vai Asakura sau khi tiếp lời.
“Nghe mấy lời này từ Ike, cái thằng mà mỗi ngày trong kì nghỉ hè đều đến trường tận hưởng cùng hội phó hội học sinh xinh đẹp Tatsumiya, tao chẳng thấy có tí an ủi gì cả...”
Trợn ngược mắt lên, Asakura nói như sắp hết hơi.
“Đến trường cùng Tatsumiya thì có, nhưng chuyện đó thì liên quan gì?”
Ike làm bộ mặt tỉnh bơ mà hỏi.
Nghe những lời đó khiến sự tuyệt vọng của Asakura càng đậm thêm.
Tôi đặt tay mình lên Asakura, nhìn thẳng vào mắt nó rồi lắc đầu.
Ý tôi đang muốn truyền đạt là: Mấy khứa nhân vật chính như thằng này, nói đến chuyện tình cảm thì chẳng khác nào đàn gảy tai trâu.
“...Tao muốn có bạn gái.”
Asakura hai tay bưng mặt, thều thào với giọng run run.
“Anh Yuuji! Để anh phải đợi rồi!”
“Quả nhiên, con trai lúc tắm nhanh thật đấy nhỉ?”
Đang nói chuyện giữa chừng, một giọng nói vang lên gọi tôi.
Nhìn sang, tôi thấy Touka và Kana đang ở cùng nhau, cả hai vừa mới rời khỏi khu tắm suối nước nóng để hướng đến đây.
Cả hai đều đang mặc bộ yukata mà nhà trọ đã chuẩn bị sẵn. Dù không nán lại qua đêm đi nữa, khách vẫn được phép thuê thứ này miễn phí. Nơi này làm ăn có bị thua lỗ nặng không thế, trong lòng tôi lại cẩm thấy bất an.
Khác với mọi khi, lúc này cả hai đang búi gọn tóc mình lên.
Có vẻ như tóc cả hai vẫn chưa kịp khô, trông vẫn còn hơi ẩm.
Trước cái bầu không khí khác hẳn thường ngày bao quanh cả hai như thế, tôi bất giác như bị đứng hình.
“Nè, căn phòng kế bên có cái chỗ chơi bóng bàn đấy, mình sử dụng chỗ đó được không nhỉ?”
Touka hỏi Kai.
“Được chứ, vợt thì cứ mượn ở bàn tiếp tân.”
“Nếu vậy, mình qua đó chơi tí thì sao?”
Nghe Kai nói vậy, Ike quay sang hỏi cả đám.
Chẳng ai lên tiếng phản đối, rồi chúng tôi di chuyển sang phòng bên cạnh.
Có hai cái bàn chơi bóng bàn được sắp đặt ở đó.
“Em mượn bóng với vợt đến rồi đây.”
Nói rồi, Kai đem 5 cây vợt và 4 quả bóng bàn đến.
Cảm ơn xong, cả bọn nhận vợt.
Rồi Ike hỏi bóng gió.
“Nà Yuuji. Nếu được làm tí cho nóng người không?”
“Ờ, chơi luôn. Bọn này mượn trước một bàn nhé?”
Tôi vừa nhìn thẳng mặt Ike vừa hỏi,
“Được quá luôn chứ lị! Em sẽ cổ vũ anh hết mình!”
“Ưm, tớ cũng sẽ cổ vũ cho cậu luôn, cố lên Yuuji!”
“Em cũng muốn cổ vũ cho đại ca... Nhưng thế thì cái bàn kia ai xài?”
Theo sau Touka và Kana, Kai lên tiếng.
Cơ mà bị nhiều người nhìn thế thì ngượng lắm...
“Tao chẳng theo đứa nào cả, nên sẽ làm trọng tài.”
Với vẻ mặt nhăn nhó như đang thất vọng, Asakura nói.
“... Ụa, sao nhìn tao giống thành viên bên đội khách quá vậy?”
Ike đứng trước cái bàn rũ vai nói, cứ thế trận đấu bắt đầu.
☆
Trận đấu kết thúc với phần thua nghiêng về phía tôi.
Đến giữa chừng thì cả hai vẫn còn đang ngang cơ, nhưng rồi Ike đột nhiên bật zone lên, thế là từ đó về sau tôi chẳng thể chống lại nó.
“Quả nhiên mày mạnh thật.”
“Tuy đã từng chơi qua môn này, nhưng mới đầu tao đã đinh ninh rằng mình sẽ thua cơ đấy.”
Cả hai như đang tâng bốc đối thủ sau trận đấu.
“Anh làm tốt lắm, senpai! Nè, dùng khăn của em đi♡”
Touka đưa khăn ra cho tôi, người đang nhễ nhại mồ hôi sau trận quyết đấu với Ike.
“Ờ, cảm ơn em.”
Tôi nhận cái khăn đó rồi lau mồ hôi.
“Mình nhất định phải hạ nhỏ này. Độ lì lợm nó nằm ở cái tầm vũ trụ luôn rồi...”
Kana lẩm bẩm với vẻ siêu siêu nghiêm túc, không may thay tôi đã nghe thấy được.
...Thôi thì cứ giả ngây vậy.
“Lần này mình chơi theo cặp đi. Em với anh Yuuji sẽ là một cặp nhá♡”
“Không, Yuuji. Tớ muốn cậu cặp với tớ.”
Rồi cả hai bắt đầu đấu khẩu, không hề có kẻ hở để tôi lên tiếng.
Trông thấy cảnh đó, Asakura đau khổ nghiến răng trèo trẹo, rồi nó quay sang hỏi Ike.
“... Ike, qua đây làm đối thủ của tao tí được không?”
“Tới luôn chứ ngại gì?”
Ike đáp lại câu hỏi đó.
Cả Asakura đứng xem nãy giờ chắc cũng ngứa tay ngứa chân lắm rồi.
“Em sẽ cặp với ảnh!”
“Chị không chấp nhận!... Dùng bóng bàn giải quyết luôn đi!?”
Cả Touka lẫn Kana đều đang lời qua tiếng lại.
Trước mắt thì, vì đã đổ quá nhiều mồ hôi trong trận đấu với Ike khi nãy, tôi định đi xối sơ người lần nữa.
“Anh đi tắm lần nữa đây.”
“Vậy, để em kì lưng cho anh...”
Nghe tôi nói thế, Kai toét miệng cười đáp lại, nhưng...
“Cậu đứng lại đó làm trọng tài cho tụi này. Rõ chưa?”
Bị Touka bắt ở lại làm trọng tài,
“Gì mà xấu tính thế...”
Kai lẩm bẩm đầy bứt rứt.
☆
Sau đó, tôi cất bước hướng đến khu tắm nước nóng, ở đó có một ông bác già đang cầm cái rèm trên tay, rồi ông đổi vị trí rèm phòng tắm nam và nữ.
“Vị trí phòng tắm nam nữ ban ngày ban đêm khác nhau ạ?”
Cảm thấy tò mò nên tôi hỏi, ông bác già quay lại đáp lời.
“Đáng ra lão phải thay từ hồi sáng sớm cơ. Nhưng mà lỡ quên mất nên tận bây giờ mới làm. Đâu có cần tỏ thái độ như thế làm gì? Bọn trẻ dạo này, thật không biết nhẫn nại.”
Ông bác già ấy nhìn tôi nói với vẻ bất mãn.
Nhưng mà tôi có giận ai đâu?
Cảm thấy khó chịu như thế, chả trách sao ông buôn lời cay đắng lên tôi.
Tôi tiến vô trong lối vào khác lúc thay đồ khi trước.
Rũ bỏ độ đồ đang mặc trên người, tôi cất bước tiến vào bên trong khu vực tắm.
Sau khi sử dụng vòi sen gội sạch mồ hôi, tôi hướng mắt nhìn về phía bể ngâm mình.
Làn khói trắng nghi ngút, đục ngầu bốc lên từ hồ nước nóng.
Tiến vào bên trong với tâm trạng háo hức muốn ngâm mình, thì...
Trước mặt tôi, một cảnh tượng không ngờ đến hiện lên.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
“Ể,... Tomoki?”
Giọng nói bối rối ấy vang vọng khắp gian phòng đang yên tĩnh.
Ngẩng mặt lên, tôi nhìn về phía chủ nhân của giọng nói.
“Em đang làm gì trong này vậy, Tomoki?”
Nhìn thấy cô Makiri, người đang dần biến sắc với vẻ mặt nửa như tức giận, nửa như đang xấu hổ, tôi bất giác hỏi trong lúc đầm mình xuống hồ.
“...Hả?”
Chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra, tôi hoàn toàn định hình được tình trạng hiện tại.
Hiện tại, trong đầu tôi chỉ vẩn vơ duy nhất một câu hỏi.
...Tại sao cô Makiri lại ở đây?
Trông khuôn mặt đỏ lừng của cô Makiri, não tôi ngừng nhảy số.
Chẳng thể lựa được lời nào để nói, tôi cứ mãi suy nghĩ như thế trong đầu...
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
..
Cho ông nào chưa rõ chuyện gì đang xảy ra thì tôi đã đăng kí tham gia một Event trên Hako.
Event có sự góp mặt của đông đảo tay to chốn CLN, cùng những phần thưởng giá trị từ nhà tài trợ Karasu Kai.
Việc tôi có được giải hay không, phần lớn là nhờ công ủng hộ của các ông đấy. Nên cho tôi thấy cánh tay của các ông đi nào!
Trong thời gian event không được đăng ảnh minh họa, thế nên sau event tôi sẽ bổ sung sau.
Chúc các ông năm mới vui vẻ.