Một buổi sáng hôm nọ.
Vừa đọc romcom trong phòng, tôi vừa nghĩ cái tình tiết nhân vật nữ chính giả trai để đi hẹn hò sao mà phũ quá đi... Mà, công nhận sát thương nó cao thật. Đang vẩn vơ những suy nghĩ như thế trong đầu, đột nhiên điện thoại tôi báo rằng có tin nhắn tới.
Người gửi là Ike.
Từ màn hình thông báo, tôi mở tin nhắn ra xem.
[Tao mới làm một cái album đơn giản bằng mấy bức ảnh từ chuyến đi chơi hôm bữa. Nếu rảnh thì buổi chiều hôm nay đến trường được không?]
Ra là chuyến đi lần trước có chụp ảnh lại à?
Tôi hoàn toàn không nhận ra luôn ấy...
Cơ mà, nếu có ảnh thật thì tôi cũng rất muốn xem.
[Ờ, đến phòng hội học sinh luôn nhỉ?]
Vì cũng rảnh nên tôi quyết định là sẽ đến trường.
☆
Đến chiều hôm đó.
Gõ lên cánh cửa phòng hội học sinh, tôi nghe thấy tiếng Ike vọng ra “vâng” đáp lại từ phía bên kia.
Tôi mở cửa ra rồi bước vào trong phòng.
“Chào, Yuuji. Xin lỗi vì gọi mày đến đây nhá.”
Ike vừa mỉm cười hào hứng vừa nói.
Tôi chỉ đáp lại ngắn gọn.
“Ờ, đừng để ý. Dù gì thì tao cũng rảnh.”
“Nếu rảnh thế thì thi thoảng rủ Touka đi đâu đó hẹn hò đi, chắc hẳn nó sẽ vui lắm.”
Trong kì nghỉ hè, thi thoảng tôi cũng có gặp Touka.
Nếu tôi mà rủ một người luôn luôn bận rộn như Touka, ngược lại có thể nhỏ sẽ cảm thấy khó chịu.
Thế nhưng, dĩ nhiên tôi không thể nói chuyện đó với Ike, bởi nó nghĩ rằng chúng tôi đang hẹn hò.
“Chúc một ngày tốt lành, Tomoki.”
Lần này, người chào tôi với một nụ cười cứng ngắc là Tatsumiya.
Có lẽ nhỏ đã không có nhiều cơ hội gặp mặt Touka.
Chắc nhỏ đang cảm thấy tị nạnh với tôi đây mà.
“Chào... Hôm nay chỉ có hai người thôi à?”
“Không hẳn chỉ hôm nay thôi. Dạo này chẳng có việc gì cần người cả, nên bình thường chỉ có nhiêu đây người thôi. Mấy anh chị lớp trên như Taketori hay Tanaka thì bận ôn thi. Suzuki cũng bận tham gia lớp học hè mất rồi.”
“Nếu không có việc gì làm, mày gọi tao đến đây làm gì?”
“Để lấy cái album, với giúp bàn giao sổ sách luôn. Học kì sau bọn này rất bận, nên chẳng đào đâu ra thời gian để xử lí. Cái đó thì tao với Tatsumiya đang làm.”
Nghe đến đó, tôi không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
“Ủa? Chuẩn bị bàn giao sổ sách, tức là mày không định ứng cử chức hội trưởng nhiệm kì tới à?”
“... Nói sao đây nhỉ. Tao cũng chưa quyết định.”
Nhìn nụ cười mơ hồ của Ike, tôi cảm thấy hơi khó chịu, cứ như nó đang giả vờ vậy...
“Vậy đây, Tomoki. Đây là quyển Album của cậu.”
Tatsumiya chìa ra cho tôi một quyển album cỡ nhỏ hơn khổ thông thường.
“Cảm ơn.”
Nói lời cảm ơn xong, tôi mở quyển album ra rồi xem sơ qua nội dung.
Ai nấy đều mỉm cười vui vẻ, duy chỉ có một người từ đầu đến cuối mặt xụ một đống.
Ai làm gì thằng này mà trông nó khó chịu quá vậy? Nhìn kĩ lại mới biết đó là tôi.
Đang cảm thấy như bị tổn thương, đột nhiên tôi tìm thấy bức ảnh ông chú Yamamoto đang nấu ăn với nụ cười trên môi.
Trái tim tôi như được chữa lành.
“Tomoki đã xong việc của mình rồi nhỉ? Vậy thì xin mời cậu về cho.”
Cúi đầu chào đầy cung kính, Tatsumiya mở cửa ra như đang muốn đuổi tôi về.
Thấy tôi cản trở khoảng thời gian ở riêng của mình với Ike khiến nhỏ cảm thấy khó chịu đến thế cơ à?
Đang nghĩ thế thì...
“Yuuji, mày có ăn trưa trước khi tới đây chưa?”
Ike hỏi tôi.
“À không, vẫn chưa.”
“Nếu vậy, mình đi đâu đó ăn nhẹ tí không?”
“Ờ, nghe được đó.”
Nghe thấy tôi đáp lại lời mời của Ike,
“Ể!?”
Tatsumiya hoảng hốt nói.
“Sao thế Tatsumiya?”
“K-không... Không có gì cả.”
Nhìn nhỏ ủ rũ trông thấy.
Chắc hẳn, nhỏ đang định lát nữa sẽ rủ Ike cùng đi ăn trưa.
Hẳn tôi đã vô tình khiến Tatsumiya khi dễ mình hơn rồi.
...Cơ mà nhỏ này dễ đoán quá đi.
“Tatsumiya có muốn cùng đi không?”
Lát sau, Ike lên tiếng mời thử thì...
“Ồ, ôi chà ôi chà, hội trưởng? Cậu muốn ăn trưa cùng tôi đến thế sao? T-thật là hết cách mà, tuy tôi cũng trăm công ngàn việc đấy, nhưng cậu đã mời rồi thì tôi sẽ nhận vậy.”
“À, thế à. Nếu bận quá thì không cần phải theo đâu.”
“Đừng lo, tôi nhận lời mời của cậu mà.”
“À ờ, vậy à.”
Trông như đang muốn phát biểu nhưng phân vân chẳng biết nên đối đáp như thế nào, rốt cuộc Ike cũng gật đầu đồng ý.
Tatsumiya thì quay mặt đi chỗ khác, đặng không để cho Ike thấy khuôn mặt đang vui mừng mãn nguyện của mình.
...Cái quần què gì thế này? Romcom đời thực à?
☆
Chúng tôi bước vào trong một nhà hàng hamburger hệ thống ở gần ga.
Sau khi gọi món xong ở quầy tiếp tân, cả đám ngồi xuống một cái bàn dành cho 4 người.
Lần lượt ngồi trong góc là tôi... Kế bên là Ike
Còn Tatsumiya thì ngồi đối diện với Ike.
Nhận thấy ánh mắt bức bối của Tatsumiya, tôi hướng mắt sang nhìn nhỏ.
...Với khuôn mặt như đang tuyệt vọng, Tatsumiya nhìn tôi bằng ánh mắt như đang nhìn loài sâu bọ. Rén quá...
Thế nhưng Ike chẳng hề để tâm đến chuyện đó, nó lẩm bẩm [itadakimasu] rồi mở giấy gói cái hamburger ra mà ngoạm một miếng.
Tôi cũng bắt chước nó.
Khẽ buông ra một tiếng thở dài, Tatsumiya trông như chẳng có ý định sẽ nói gì cả.
Bữa ăn tiếp tục cùng với cuộc trò chuyện vô thưởng vô phạt.
“... Sao thế, Tatsumiya?”
Nhưng lạ thay, Tatsumiya hoàn toàn lặng thinh.
Nhận thấy điều kì lạ, Ike cất tiếng hỏi.
“À không... Tôi chỉ nghĩ là cậu ăn nhanh thật đấy, hội trưởng. Con trai có khác.”
Tatsumiya nói với vẻ ngượng ngùng.
Đúng thật, Tatsumiya vẫn chưa kịp ăn xong nửa cái bánh, thế mà chúng tôi đã hoàn thành xong bữa ăn rồi.
Tiện đây thì nhỏ chẳng hề để ý đến tôi, người cũng ăn xong gần như cùng lúc với Ike.
Thiếu nữ mờ mắt vì yêu... Đây đích thị là Romcom rồi còn gì?
“À ừ, xin lỗi. Tatsumiya cứ ăn từ tốn thôi.”
“...Tôi sẽ làm thế.”
Tatsumiya mỉm cười duyên dáng, sau đó tiếp tục ăn một cách chậm rãi.
“Ủa, Yuuji. Còn vụn bánh trên miệng mày kìa.”
“Hửm, thật à. Chỗ nào cơ?”
Tôi thử sờ một lượt quanh miệng mình, nhưng chẳng vớ được gì cả.
“Ở bên trái... Không, ngược lại cơ. Không, thôi để tao lấy luôn cho nhanh.”
Nói rồi, Ike dùng đầu ngón tay lấy cái vụn bánh mì trên mép tôi xuống.
“Ồ, lấy được rồi này.”
Ike nở nụ cười thoải mái, rồi nó gói miếng vụn bánh mì đó vào trong miếng giấy ăn.
Trước hành động ấy, đột nhiên tôi giật thót.
...Là bởi tôi cảm nhận được ánh nhìn sắc như cạo từ Tatsumiya.
...Lại Romcom à?
Đừng có mà kì thị nhân vật bạn thân chứ?
Tôi đang khẽ run lên vì sợ trước những hành động tưởng chừng như vô hại của Ike.
“Cơ mà Yuuji, lễ hội pháo hoa lần tới, mày có định đi cùng với Touka không?”
Ike đột nhiên hỏi tôi như thế.
Lễ hội pháo hoa được tổ chức thường niên trong thành phố, họ luôn tổ chức bắn số lượng pháo hoa với qui mô đáng kể.
...Nếu là một cặp đang hẹn hò thì đi cùng nhau chẳng có gì là lạ, nhưng liệu rằng Touka có muốn đi cùng tôi hay không?
Nghĩ thế, tôi trả lời.
“Vẫn chưa quyết định, nhưng tao định sẽ đi hỏi thử.”
“Ra là vậy. Mày nhớ hỏi nó đấy.”
Tôi gật đầu đáp lại rồi nhìn sang Tatsumiya.
Nhỏ trông như đang muốn nói gì đó, nhưng cứ hết đóng rồi lại mở miệng liên tục, rốt cuộc thì chẳng thể nói được gì.
...Hẳn nhỏ đang muốn rủ Ike đi cùng đây mà. Thật hết cách, dù gì thì chúng tôi cũng đã ăn trưa cùng nhau rồi, giúp đỡ nhau một tí âu cunggx là lẽ thường tình.
“Nà Ike, nếu được thì hôm đó, mày với Tatsumiya đi chơi chung luôn cho vui không? Tao thích cái kiểu nguyên một nhóm cùng đi chơi lễ hội hè lắm.”
“...Fue~?”
Nghe tôi nói thế, Tatsumiya không thể giấu được sự ngạc nhiên của mình mà thì thầm.
“Tao thì không sao, nhưng Touka sẽ giận mất.”
“Đúng thật, có thể nhỏ sẽ giận.”
Tự ý lên lịch trong khi nhỏ thì cực kì bận rộn, nhất định nhỏ sẽ càm ràm với tôi không một thì hai cho xem.
“H-hội trưởng! Ngày hôm đó chưa lên lịch, thế nên tôi vẫn có thể nhận lời được, cậu thấy thế nào?”
Vừa nhìn Ike với ánh mắt như đang mong đợi, Tatsumiya xen lẫn sự phấn khích mà mói.
“Để xem. Bữa đó tôi cũng không bận gì, nếu Touka không phiền thì đi cùng cũng không sao.”
Nghe Ike nói thế, Tatsumiya đáp lại bằng một nụ cười.
“Vâng, tôi rất mong chờ ngày hôm đó đấy.”
Nói rồi, Tatsumiya vừa mỉm cười hí hửng vừa để li nước lên môi mà uống.
“À mà này Yuuji. Tao có chuyện nghiêm trọng cần bàn...”
Lần này, Ike lên tiếng nói với tôi bằng tông giọng nghiêm túc.
“Chuyện nghiêm trọng?”
“À thì... Dạo gần đây hình như cô Makiri có chuyện phiền muộn gì đó thì phải. Cả Tatsumiya cũng thấy thế nhỉ?”
“Đúng là vậy... Hôm nay cô Makiri có ghé qua phòng hội học sinh để nhận album, nhưng trông sắc mặt của cô không được tốt.”
Cả hai nói với vẻ lo lắng.
“Tao có hơi lo một chút. Yuuji, mày có biết chuyện gì không?”
Biết thì có biết đấy.
... Tại tụi bây suốt ngày phát cơm chó cho người khác ăn còn gì?
Nghĩ thế, vì danh dự của cô Makiri,
“Ừm... Tao hoàn toàn chẳng biết gì cả.”
Với vẻ lạnh lùng, tôi giả ngây và không nói gì...