Sắp tới lại phải kéo giãn thời gian vì deadline rồi, thông cảm nhé các bác
Đồng thời sang bộ Dragon Chain Ori - xem thêm một truyện về main tự nhục nữa nha :V
Trans : Kodoku - Chúc một buổi trưa tốt lành :>
-----------------------------------------
Lại thêm một buổi sáng. Thế bất nào mà nó lại nóng thế này ngay từ lúc bình minh cơ chứ, mọi ngày có như này đâu. Bởi chẳng thể ngủ nổi nữa, tôi buộc mình phải dậy lúc hội người cao tuổi chuẩn bị tập thể dục dưỡng sinh, điều mà trước giờ tôi chưa từng làm. Dù tôi nghĩ thức giấc giờ này là hơi sớm, nhưng tôi không còn buồn ngủ nữa. Tôi đoán, bản thân chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc bắt đầu sửa soạn.
Đoạn tôi sắp rời khỏi nhà, bà chị tôi, Kaede bước xuống từ lầu hai với một chiếc áo yếm và đầu tóc bù xù. Rồi bả lườm tôi, tỏ vẻ thất vọng, kiểu “Mày muốn gì nữa đây, hả?”. Nếu chị ta đứng trước tên đẹp trai nào đấy, hẳn bả sẽ chẳng trông như này đâu.
Thế là tôi rời mái ấm của mình ngay lúc áp lực dần lắng xuống.
.
.
.
.
.
Có rất nhiều câu chuyện khác nhau trong Lightnovel và Manga, nhân vật chính sẽ gặp được người con gái định mệnh của đời mình. Dĩ nhiên, vì đó là nhân vật chính, dù chỉ là một tên học sinh Cao trung bình thường, thì trong vẽ minh họa luôn là một thằng đẹp mã. Vốn dĩ, anh hùng mà trông thực sự xấu sẽ chẳng khiến bộ manga hay anime đó có doanh thu cao được.
Đấy là lý do anh ta có thể làm thân với các cô gái dễ thương mà chẳng cần phải làm gì cả, cũng không quá lời khi nói tỷ lệ thành công khi thực hiện việc gì đấy của anh ta là 100%. Well, nó sẽ không thể là một câu chuyện nếu nó không xảy ra như vậy.
Ở phía ngược lại, phản ứng của con gái khi bị một tên tầm thường tiếp cận, nó giống hệt những thứ xảy ra đã hôm qua với tôi.
『”Huh?…. Ghê tởm.”』[note31523]
Phản ứng ấy từ một cô gái nom vẻ tốt bụng, nó vượt quá mức chịu đựng của tôi. Đúng, chưa bao giờ tôi cảm thấy trống rỗng vậy cả. Bất kể nhiệt độ lúc đó là bao nhiêu, từng chữ, từng từ như hằn sâu vào sự lạnh lẽo ra quanh tôi.... Haizzz, nó là một bài học đắt giá.
“Này.”
Không được, tôi lại nhận ra cảm xúc của mình lần nữa. Sau cùng thì, mỗi khi mơ tưởng về Natsukawa, tôi luôn trở nên quá khích. Mặc cho tôi đã tự nhắc bản thân nhiều lần, tôi đoán từng đó là chưa đủ để quên đi.
“Chờ đã.”
Có lẽ ngồi ngay phía góc lớp lại là một ý hay. Theo quan điểm của tôi, chỗ ngồi nhàm chán ấy, chỉ có những thằng đần mới hạnh phúc khi nhận được nó, và sẽ khá khó chịu nếu giáo viên dễ dàng nhận ra và kêu tên, nhưng tôi có thể tận dụng điều này, để giúp chính tôi – Sajou Wataru – tạo được ấn tượng trong lòng mấy đứa cùng lớp, chúng sẽ bắt đầu nghĩ rằng tôi thực sự là một học sinh chăm chỉ.
“ĐỪNG có phớt lờ tôi!”
“Ugh!?”
Câu nói bóp nghẹn cả bầu không khí khiến tôi thốt ra thứ âm thanh kỳ quái. Argh, ‘Trái cấm' của tôi [note31524].... Nè nè, sẽ thế nào nếu giọng tôi trở nên cao vút và tuyệt vời (giống giọng nữ) vì chuyện này? Chắc tôi sẽ ca một bài của Ghibli mất...! [note31525]
‘Quả táo Adam’ của tôi ơi... Làm sao mà cậu đang nhăn nhó thế kia? Mải tưởng tượng bản thân là một ca sĩ vừa có màn debut hoành tá tràng, tôi quay người lại.
Thứ đập vào mắt tôi là gương mặt sáng ngời của nữ thần (Natsukawa).
“...Ahhh, mình vui chết mất.”
“Quá gần rồi đấy!”
“Ư!?”
Natsukawa đẩy tôi ra bằng cặp của cô ấy. Ôi Natsukawa-san, mặt trời của lòng tôi ơi, cậu có biết không.... Trong lúc đớn đau vì bị khước từ, tôi tự hỏi lý do những cuộc công kích bất chợt trở thành trend trong mấy ngày gần đây à. Nếu đúng là vậy thì tệ lắm... Bỏ qua một bên đi, giọng tôi vẫn đang kỳ quái sao ấy.
“Haritsumeta, Yumi no’...Urggh!???” [note31526]
“Quả là một cách bảy tỏ tình cảm tới ai đó hết sức mạnh mẽ...”
“Thôi đi, tôi không có ý đó!”
“....Hiển nhiên mà, nhỉ.”
Tôi đã nói ra những điều thường nói khi còn mắc kẹt ‘mộng tưởng’. Nhưng nhờ lời lẽ nặng nề từ Natsukawa, đã kéo tôi về lại với hiện thực. Phải đấy, ánh sáng le lói trong lòng tôi, chỉ như là một chiếc khăn tay dùng để lau túi cho cô ấy.
“... Thật tốt khi chạy theo những thứ bình thường trong cuộc sống, nhưng đừng làm điều gì xấu khi thấy khó chịu trong lòng, nhé?”
“Ủa, Tại sao nghe như nó là lỗi của tôi...... Ây, Ch-Chờ chút coi!”
“Sao vậy? Cậu muốn thứ gì ở mình à?”
Tôi thất vọng về cô ấy, Natsukawa làm cho tâm trạng tôi tệ hơn và đánh tôi bằng cái cặp kia từ sáng tới giờ. Không quan trọng việc tôi thần tượng Natsukawa như nào, chứ tiếp tục cư xử lịch thiệp thì điều không thể nào.
Đến khi tôi chú ý, thái độ của tôi với cô ấy đã chuyển sang lạnh nhạt, tôi còn trả lời mà không thèm quay lại nhìn cổ. Ah, nguy hiểm nhỉ? Cô ấy sẽ bực lên mất...
“Hmm... cậu, cậu đâu cần làm mặt đáng sợ vậy.....”
“...Huh?”
Tôi vừa nghe được chất giọng dễ thương ngoài mong đợi của mình và quay lại. Đằng kia là hình ảnh Natsukawa đang cúi gằm mặt xuống, kiểu cô đơn sắp khóc. Eh, ối dồi ôi, cô ấy dễ thương vãi lúa.
“Cậu có ổn không?”
Thường thì cô ấy đếch thèm quan tâm tôi cơ. Cô ấy đừng nên nghĩ nhiều về việc một thằng như tôi tỏ thái độ khiến cô bị tổn thương. Thế loại thay đổi gì mà bất thình lình được như này, Natsukawa?
“Tôi là người hỏi câu đó mới phải... Kể cả khi tôi luôn quanh quẩn cậu cho tới dạo này, mà đột nhiên cậu lại....”
“Ah....”
Bằng cách nào đó, tôi cảm thấy buồn bởi biểu cảm trên gương mặt cô ấy, biểu cảm mà cô chưa từng cho tôi thấy trước đây. Tôi không biết phải dùng từ gì để diễn tả cái tình huống ‘chưa xảy ra bao giờ’ này. VÌ vậy, tôi chỉ biết bất ngờ và nói lung tung tạm bợ. Sau đó, Natsukawa nhìn chằm chằm tôi và đi lên đằng trước.
....Lạ thiệt. Đã là hai tuần kể từ ngày tôi dừng bám theo Natsukawa, nhưng phản ứng của mọi người và cả Natsukawa với tôi quá khác so với kỳ vọng. Tôi tưởng nếu tôi không ngáng đường cô ấy nữa, Natsukawa sẽ trở thành một thần tượng nổi tiếng, và nhanh chóng quên tôi đi.
“...Mình không hiểu.”
Ngay từ đầu, tại sao cô ấy lại bất ngờ bắt chuyện với tôi? Không phải tôi chỉ là nỗi phiền muộn của cô ấy à? Bạn thấy đấy, nếu một người khiến tôi khó chịu xuất hiện trước mặt tôi, tôi sẽ chọn đi con đường khác mà không phải chạm mặt người đó. Tốt nhất là chọn đường vòng để đi, dù cho nó có lãng phí thời gian , còn hơn việc gặp rắc rối.
Hmm, tôi nên xin lời khuyên từ ai đây?
Tôi không hề muốn giấu và giữ những suy nghĩ đó cho riêng mình. Và, tôi thấy ổn nếu chỉ một người nữa biết được tâm tư của tôi. Như đã kỳ vọng, quá khó để một đứa con trai nghĩ về một người con gái. Tôi phải hỏi lời khuyên của ai khác ngay để hình phạt này không tồi tệ thêm nữa.
*
“Cậu đoán Natsukawa nghĩ về mình như nào?”
“Chắc, cậu ấy nghĩ cậu khá tởm lợm.”
“........”
Hình như tôi đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng trong việc tìm người xin lời khuyên. Đáng lẽ nên tìm một người biết quan tâm cảm nhận của người khác thì hơn. Dù cô có thành thật đến mấy, thì người hỏi cũng đang đứng trước mặt cô đấy, nên có thể cân nhắc ngôn từ hơn tí không Ashida? Dòng thứ chết tiệt.
Mà thôi, bình tĩnh lại. Tôi là một người trưởng thành. ĐÚng thế, tôi đã lớn rồi. Giờ là thời khắc hoàn hảo để chứng minh tôi sẽ chấp nhận mọi thứ mà không dễ nổi giận....!
“...Ừ, cả mình cũng thấy bản thân thật kinh tởm mà.”
“Sajo-chi...Dẫu vậy thì, mình thấy buồn cho cậu đấy.”
Mé...Con bé này... Đúng như trông đợi ở Ashida. Nhưng không phải chính cậu là người nói tôi tởm hay sao? Thế thì đừng nhìn tôi với đôi mắt thương cảm đó... Hạ nhiệt xuống tôi ơi, mình là người hỏi xin cổ lời khuyên lúc này. Bất kể cô có nói gì, tôi cũng không nổi giận đâu.
“Thông thường, nếu một gã kinh tởm và phiền phức nói điều gì đo lạnh nhạt với cậu, cậu sẽ không cảm thấy gì, phải không?”
“Huh...? Khoan đã. Cậu đã nói gì lạnh lùng với Ai-chi ư?”
“...Natsukawa luôn nói rằng cô ấy thấy mình tởm từ những buổi đầu gặp mặt, thậm chí còn lấy cặp xách để đánh vào mớ dây thần kinh chằng chịt trên bụng mình. Vậy là mình đã thốt ra những lời lạnh lùng với cô ấy. Nó bình thường mà, nhỉ?”
“Ư,Ừm........”
Ashida đỡ cằm cô ấy bằng mu bàn tay, có vẻ là đoán được điều gì đó. Một lúc sau, cô ấy nhìn với bản mặt như đang chọc tức tôi, và chụm hai tay cổ lại.
“Mình không nghĩ Ai-chi có ý gì xấu với cậu. Cậu cần một trái tim rộng lớn hơn, để hiểu được nó.”
“Không sao đâu, mình cũng chẳng để tâm lắm, vì đó là Natsukawa.”
“Đúng vậy. Đừng có ngẫm về nó quá nhiều. Cơ mà, đặc quyền đó của Ai-chi là thế nào đây.”
Ashida nhìn tôi ngơ ngác. Ể từ từ, gì cơ, ‘Tôi chẳng thể hiểu nổi cậu’, cái ánh mắt gì kia? Chả phải thứ đánh tôi là túi và tay của nữ thần sao. Nó luôn nổi bật mà, nhỉ? [note31527]
“Điều mình không hiểu là vế sau cơ. Mình bị biến giọng tại cô ấy đã đánh mình, nhưng Natsukawa còn show ra một phản ứng rất rất dễ thương ngay sau đấy. Cô ấy đã định nhấn chìm mình trong sự dễ thương ấy chăng?”
“Sajo-chi, mình không thể cố gắng hùa theo sự phấn khích đang mất kiểm soát với kiểu nhân vật như cậu.”
“Mấu chốt ở chỗ, nếu mình ghê tởm đến mức cô ấy đánh mình, và mình trả lời một cách lạnh lùng thì cô ấy sẽ không cảm thấy gì cả. Nó đã tốt hơn nếu cô ấy cũng đáp lại với một thái độ lạnh nhạt. Điều đấy sẽ không khiến mình rơi vào trầm tư.”
“.......”
‘Quá đỗi bình thường khi làm vậy phải không?’, là câu hỏi tôi đặt ra. Thế mà sau nét mặt kinh ngạc, Ashida lại vắt óc suy nghĩ với vẻ khó khăn. Chuyển hướng nhìn sang tôi làm chi? Bây giờ tôi chỉ muốn biết Natsukawa đang nghĩ gì.
“Nè, mình có vinh hạnh được biết sao cậu lại gọi cô ấy bằng họ không?”
“Vì nó sẽ khiến mọi người hiểu lầm chúng mình, và cô ấy cũng nói mình rằng nó thật khó chịu.”
“Gần đây, cậu không hề lại gần Natsukawa?”
“Tại mình bị phũ vô số lần rồi.”
“Bỏ cuộc chỉ bởi những thứ ấy, không giống cậu chút nào, Sajo-chi.”
“Vốn dĩ đã biết là cái kết sẽ tới mà. Thật khó để nghĩ mình tiếp tục bị từ chối trong tương lai. Và mình đoán Natsukawa, người luôn bị đeo bám bới một thằng cô ấy không thích, chỉ thấy mình như một mớ phiền phức.”
“...Giờ thì mình hiểu vấn đề cậu vướng phải rồi.”
Ashida lắng nghe mọi điều tôi nói, và làm cái bộ mặt chua chát. Cô ấy lại tạo một biểu cảm mới. Cô ấy mà trình bộ mặt này cho vài tên đang tinh thần phơi phới, đảm bảo tụi nó sẽ chán nản ngay tắp lự.
Có lẽ cảm xúc của tôi đang hiện rõ mồn một trên mặt, Ashida liền xoay đi và xoa hai gò má, quay mặt trở lại và dùng dáng vẻ tươi tắn hàng ngày. Này cậu, cậu đâu cần phải ép mình chấn chỉnh lại cảm xúc biểu lộ ra ngoài đâu.
“Hmm, mình nghĩ thái độ của Ai-chi khá tệ! Nhưng Sajo-chi cũng vậy!
“T-Tại sao?”
“Thì do Sajo-chi luôn đi cùng cô ấy dạo trước, mấy người bao quanh Ai-chi đã hạn chế nói chuyện với cậu ấy, vì lẽ đó, chỉ có một vài người cô ấy có thể nói chuyện cùng khi ở trường! Ai-chi chỉ có mình và cậu là bạn, thế nên cậu không được cho cậu ấy ra rìa , đúng chứ!?”
“Vậy, chỉ vì mình luôn theo bên cô ấy...?”
Câu trả lời của Ashida xuyên qua lồng ngực tôi. Một câu trả lời thỏa đáng.
Tôi chưa bao giờ nghi ngờ sự đặc sắc của idol Natsukawa. Nhưng sẽ ra sao nếu tôi để mình dính dáng tới cô ấy? Nêu tôi ở bên cạnh nữ thần của mình, đám đông xung quanh sẽ chỉ tránh xa cô ấy thôi. Cả bây giờ nữa, tôi khá chắc mấy đứa học chung sẽ đồn thổi lên bởi ngôn từ và hành vi ngu ngốc của tôi khi còn liên can tới Natsukawa....
Cách bày tỏ cảm xúc của tôi với Natsukawa cũng rất tệ nhỉ....? Sẽ có những đứa lấy lý do không muốn trở nên nổi bật trong trường, để né tránh làm bạn với cô ấy.
“...Chờ đã, vậy...”
“Hmm, Chờ? Ý cậu là như nào?”
HIện tại chỗ ngồi của tôi khá xa của cô ấy, Trừ khi tôi lại gần Natsukawa, những người khác sẽ không còn sợ phải làm thân với cô ấy nữa, nhỉ? Và nếu cả Ashida cũng tham gia vào cuộc nói chuyện đó, một bầu không khí ấm áp và một không gian cởi mở, thân thiện ở nơi ấy sẽ được thiết lập.
Việ-Việc này...!
“Ashida.”
“G-Gì......”
“Đây là khởi đầu của ‘Chiến lược hình thành một Thần tượng vĩ đại’....!”
“Nó là quái gì vậy? Nè, cậu có đang bình thường không vậy...!?”