Sau đợt công kích vũ bão của ba chap manga
Sẽ là chương mới về một nhân vật cũng khá quan trọng :')
1/5 vui vẻ nhé @.@
------------------------------------
“Giờ cô sẽ đổi chỗ ngồi nhé.”
Một thảm kịch đột ngột ập đến. Chỗ của tôi mới đây là chính giữa lớp học, và bên phải vẫn là Natsukawa. Tôi luôn mong chờ để thưởng thức hương thơm ngào ngạt tỏa ra từ cô ấy mỗi ngày [note31413], nhưng nếu vị trí của tôi bị chuyển xuống góc cuối lớp và trở nên xa cách với cô ấy, tôi sẽ chẳng được tận hưởng việc đó nữa. Nhưng nếu suốt buổi học tôi sẽ không bị giáo viên chỉ điểm, và không bị bạn bè trêu chọc nữa thì sao. Hm? Liệu tôi sẽ hạnh phúc với điều đó chứ?
“Rồi! Tiếp theo là... Ah, Sajou-kun, hờ...”
“Eh? Vâng...”
Sau khi cô Otsuki rút thăm và lấy được con số tương ứng với vị trí ngồi, cô nhìn vào tôi và khuôn mặt bỗng sáng ngời.
Hmm? Bằng cách nào đấy, tôi lại cảm thấy chán nản. Tôi đã làm gì kỳ cục với giáo viên của mình ư?...À phải, tôi từng đi trễ, ngủ gật trong lớp hoặc làm điều gì đó tương tự để gián đoạn tiết học. Tất nhiên cô ấy sẽ ghét tôi rồi, nhỉ?
“Ờm, thưa cô.”
“G-Gì vậy?”
“E-Em sẽ trở thành một học sinh gương mẫu từ giờ, cô biết đấy?....Có lẽ vậy.”
“Sao lại là ‘có lẽ’... dù sao thì, chỉ cần là một học sinh ngoan giống mọi người là được.”
Nếu bạn đo đạc ý thức của mình bằng con số 100, thì tôi đã dùng tới 98 cho Natsukawa cho đến dạo này, vậy nên hiện tại tôi đã có thể có một thói quen ổn định, tôi không cần thức dậy sớm vào buổi sáng trong khi mải suy nghĩ đắng cay ngọt bùi với mong muốn gặp được Natsukawa sớm hơn. Và tôi cũng có thể đánh một giấc ngon lành từ nay trở đi.
Tôi ngước nhìn tấm bảng đen trên bục. Phần bốc thăm chỗ ngồi của nữ sinh đã xong xuôi cả rồi, tên của mấy cô nàng được đề lên bảng. Dùng đôi mắt diều hâu để quan sát, tôi nhìn vào dãy tên từ cuối bên phải đếm lên và nhanh chóng tìm ra tên của Natsukawa.
Thấy rồi, nó là ghế số 2 ngay chỗ trung tâm lớp học.... Oi, giờ chỉ còn một chỗ phía sau nơi cô ấy ngồi nữa thôi. Không phải thế chẳng khác là bao ư?, Và cảm giác được đổi chỗ cũng bằng số không tròn trĩnh...
Mà... Không sao cả! Mình sẽ ngồi cạnh cậu một lần nữa, Mặc cho cái sự tươi mới về chỗ ngồi không hề có, và nếu có đúng như vậy, tôi sẽ đóng vai người bảo hộ cho thần tượng mang tên Natsukawa Aika một lần nữa!
“Huh. Ờm, là chỗ ngồi ngay phía hành lang.”
Như đã mong đợi... [note31414]
*
Khi tôi nhìn về phía trước, nó cũng như nhìn sang bên phải, chỉ là những bức tường ngay ngắn, may là chúng không bốc mùi. [note31415]
Trông thật tươi vui hơn bao giờ hết. Lần đầu tiên sau ba tháng kể từ lúc tôi nhập học, xung quanh tôi bị bao vây bởi những bức tường gỗ ngăn cách với các học sinh khác mà tôi chưa từng tiếp xúc trước đây. May mắn là có một cô gái trông có vẻ siêng năng ngồi bên trái của tôi, nhưng lại là một bức tường vô hình cao chót vót mang tên ‘Cảnh báo’ hay ‘Đừng có nói chuyện với tôi’ được dựng lên bởi cô ta. Hình như cô ấy đam mê đọc sách, và việc tôi cứ gây huyên náo về Natsukawa khiến cô ấy mất tập trung và trở nên khó chịu khi thấy bản mặt của tôi. Bạn có thể thấy được sự khinh bỉ trực tiếp tỏa ra từ cô ấy.
Ừm thì, nó không quan trọng cho lắm. Hơn nữa, có thể đây là cơ hội tốt khi bị vây quanh bởi những người bạn lạ mặt như này, tôi sẽ khẳng định bản thân mình và khiến họ nhận ra giá trị thực thụ của tôi.
Gác tay lên bàn, tôi bắt đầu bấm điện thoại. Làm như vậy để mọi người tin rằng ‘Ra là tên này không có miếng bạn thân nào xung quanh cả.’ ngay cả khi tôi giữ im lặng.
Ngồi cười toe toét trong lòng, tôi đang thực sự tận hưởng chuyện này , “Đây mới chính là tôi ư?”. Đột nhiên có hai cú sốc ập vào mông tôi. Hmm, thứ sức mạnh như muốn nổ tung này là gì!? Chả nhẽ chất thải dạng rắn của tôi đang được cấp số nhân lên?? [note31416]
“Yahoo, Sajo-chi.”
“Cho tôi hỏi là ai đang gọi tôi thế?”
Thì ra là do đứa con gái ngồi sau tôi đã sút vào bờ mông quyến rũ này thông qua cái ghế một cách thô lỗ. Cái con ‘học sinh A’ này.... Tôi phải làm gì với cô ta đây?
“Ah, đồ xấu tính! Chúng ta là những người bạn đang cạnh tranh vì Ai-chi, phải chưa?”
“Hmm, mình vẫn chưa bị cướp đi( bởi Aizawa). Thế nên giao Natsukawa vào tay một kẻ khác là điều bất khả thi!”
“Tự tin thế nhở.... Well, ít nhất thì hai cậu đã bị tách rời nhau từ giờ. Nên đừng có bận tâm nữa.”
“Ashida, cậu cũng thế thôi.”
Cũng phải thừa nhận.... Ashida là bạn thân nhất của Natsukawa. Rõ ràng Natsukawa cũng chấp thuận chuyện này, và tôi nghĩ họ chia sẻ những điều thầm kín không thể nói với con trai cho nhau. Hờ, thật vậy nhỉ!
Làm thế nào mà nhỏ này vẫn nhen nhóm ngọn lửa vui vẻ đó trong lòng. Hẳn Ashida thấy rất phiền vì sự hiện diện của tôi bên cạnh bạn thân cô ấy, Natsukawa. Bởi Natsukawa luôn trò chuyện với tôi... Hừm? Tôi chỉ nhớ lại những lời chửi rủa của Natsukawa thôi...?
Nhưng mà tôi không hề cô đơn nha! Dù tôi có cách xa thần tượng của mình đi chăng nữa, nếu bạn là một fan giống tôi, đảm bảo bạn sẽ cảm thấy có thể đứng nhìn thần tượng của mình từ đằng xa, là quá đủ rồi! Uhihi, cô ấy vẫn xinh đẹp như mọi ngày...!
“Mình không hề cô đơn. Vì cậu cũng đang ngồi đây này.”
Lửa hâm mộ ở mỗi người dành cho idol luôn khác nhau. Đó không phải thứ để sẻ chia cho ai khác được. Cảm xúc đó là của chính bạn, và cách mà bạn cổ vũ họ cũng phản ánh phần nào giá trị chân thật của bạn đấy... Trường hợp này, che dấu đi ý định thực sự và để mình hòa vào biến chuyển ấy là điều mà một quý ông đích thực sẽ làm!
“Ashida, nếu cậu cũng nghĩ về Natssukawa như thế thì...Hm? Gì vậy? Sao đột nhiên cậu lại nhìn mình kiểu ấy chứ?”
“Hm!? ...Ah! Không, ừ, ờm, có gì cả!”
“Này, đừng có gây ồn thế...”
Khoảnh khắc tôi bất chợt chú ý, Ashida đang nhìn tôi với sắc mặt trông như chết lặng. Nó xảy ra đột ngột quá, khiến tôi băn khoăn không biết có phải cô ấy chỉ muốn làm một bộ mặt lạ một chút thôi, nhưng khoảng thời gian tôi nói chuyện với Kei, nhìn cô ấy khá buồn, nên chắc suy đoán của tôi đã nhầm rồi. Thiệt sự, cậu ta luôn ồn ào, đúng như kỳ vọng ở thành viên của đội bóng chuyền.
“Sa,Sajo-chi nè... Kể cả đó... không phải là Ai-chi, mà chỉ... chỉ là mình thôi, liệu cậu sẽ thấy ổn chứ...?”
“Hả? Dĩ nhiên là không ?”
Cậu đang nói về chuyện gì vậy? Không một ai có thể thế chỗ của Natsukawa... Hmm? Từ từ, sao cậu ta lại bẻ tay thế ki.... Á đau!? Sao cậu lại đấm vào lưng tôi... đau mà, ĐAU, ui da, dừng lại đi mà... Con bé này bị gì vậy trời!!?*
Bây giờ là buổi trưa. Mệt mỏi vì ngồi ngay phía trước và nhận hàng loạt đòn tấn công liên hoàn từ Ashida mà chẳng kịp phòng bị, tôi quyết định đi mua bánh mì ngọt ở cửa tiệm và ăn ở nơi nào khác, chứ méo phải là lớp học. Con bé Ashida đó, từ vụ nói chuyện lúc nãy, tôi đã bị cô ta ghim cái nhìn sắc lẹm vào sau lưng...
Thôi kệ, giờ thì ăn ở đâu đây? Khả thi nhất là sân trường với mấy băng ghế dài đặt trước khu vui chơi. Nó được thiết kế phỏng theo khuôn viên thu nhỏ của một trường đại học. Dù mùa hè có đang cận kề chăng nữa, hôm nay vẫn thật mát mẻ. Đâu đó đằng này.... là một băng ghế dài dưới tán cây xum xuê, ít người....
“...Hmm?”
Cô gái nhỏ nhắn với băng đô đeo ở tay kia đang đi lanh quanh hành lang trước cổng ra vào. Hình như đang bê một xấp tài liệu bằng cả hai tay, và tất nhiên nó sẽ rất nguy hiểm khi cố ôm một lượng lớn giấy tờ với thân hình nhỏ nhắn như vậy.
Tôi liếc sang bên trái, rồi quay qua bên phải. Ổn, không có ai ở đây cả, ít nhất thì bây giờ chẳng ai có thể dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn vào tôi được.
“...Xin mạn phép làm phiền.”
“Yaeh!? A-Ai đó!?” [note31417]
“..Ah, Thực sự xin lỗi.”
Tôi chưa từng nghĩ sẽ bị cô ấy xem như một tên khả nghi khi cố nói chuyện với cổ. Nó hơi nhói một chút, đau ở đây này. [note31418]
Tôi bỏ ngay ý định tiến gần tới cô ấy và lùi lại một, rồi hai bước.
“Aaaa...Mình xin lỗi! Mình chỉ hơi bất ngờ khi bất chợt được bắt chuyện thôi!”
Kể cả tôi có nói chuyện với cô ấy từ rất xa... nhưng từ góc nhìn của cô ấy. Không phải điều đó sẽ khiến cô ấy giật nảy lên sao. Mặt tôi? Có phải do cái mặt này của tôi không vậy?
Quả tóc đuôi ngựa có phần hơi kỳ quặc, dải ruy băng đỏ mang cùng kích cỡ với đầu của cô ấy, chúng kết hợp với nhau đến mức hoàn hảo. Phải, cô ấy dễ thương vỡi, cổ là búp bê hay gì ta?
“Đống này... có vẻ nặng, vậy nên...”
“Eh!? Ah, ừm!”
“...Mình sẽ giúp cậu bê chúng nhé?”
Chắc chắn cô ấy đã bị tổn thương khi gặp phải một tên đáng ngờ như tôi. Từ khoảng cách tầm 5 mét, cô ấy đang khiếp đảm vì phải nói chuyện với tôi. Và cái cách sử xự của cô ấy với tôi nữa, như dành cho một thằng đáng nghi! Cảm giác xa cách tôi đang nhận được này là sao?
“Ừm, việc này... mình thấy không phải khi để cậu làm nó dùm...”
“...Là vậy à?”
Méo gì vậy? Chả có nhẽ là cảm giác bị từ chối ngay lần đầu gặp mặt không thế. Mà, phản ứng như vậy cũng dễ hiểu thôi. Nếu một tên lạ mặt bỗng nói chuyện với bạn, thể nào bạn chả cảnh giác, nhỉ?... Mà từ từ, đến tôi còn cảnh giác với một cô gái xinh đẹp khi cổ mở lời với tôi mà... Nói cách khác, cô ấy đang cảnh giác tôi............... vì cô ấy thấy tôi thật là ngầu!??
.
.
.
.
.
.
.
Có cái quần đùi, nhỉ? [note31419]