Aida, ngồi dịch WN mà nhận ra LN Eng đã chạy xong cả Vol 2 rồi :')
Sắp tới mà rảnh được sẽ bắt đầu up LN sau nha, mà cũng lâu đó
Trans : Kodoku - Buổi trưa tốt lành nha mn :))
P/s : Update tiến độ rồi, chịu khó như này ít lâu nha...
-----------------------------
Nhân tiện, lý do Natsukawa phản ứng khó chịu như vậy là bởi vì tôi cứ mãi bám đuổi cô ấy, nên mọi người đều hạn chế tiếp cận cổ, dẫn đến việc số người cô ấy có thể trò chuyện hàng ngày bị hạn chế. Có lẽ..... Tôi khá chắc về điều này.
.....Tuy nhiên, vị trí lúc đó của tôi cũng không mấy thoải mái đâu.
‘Mình không muốn trở nên cô độc.’, ‘Mình không muốn bị cười vào mặt bởi những ánh nhìn kia.’. Quá nhiều người lấy cái lý do đó để không xáp lại gần cô ấy. Thế nên tôi mới nghĩ vầy. ‘Natsukawa không hề muốn cô đơn, nên mình đoán cô ấy buộc phải để ý mình. Chứ không thì tôi chẳng hiểu cô ấy làm vậy vì điều chi nữa.’
“Thật lãng phí thanh xuân chỉ để mải mộng mơ.”
Dẫu tôi có nghĩ về nó bao nhiêu đi chăng nữa, tôi vẫn không mảy may nghi ngờ về khí chất thần tượng tỏa ra từ Natsukawa. Tôi sẽ cố thuyết giáo về nó thật nhiều, thật to, nhưng kể cả khi có làm như vậy hay không, tôi đoán mọi người sẽ tự động tụ tập quanh cô ấy bởi về mặt vật lý (khoảng cách), tôi đã tự mình tách khỏi Natsukawa.
Nếu là vậy, chỉ còn một điều tôi phải làm thôi. Tôi nghĩ mình cần trở nên vô hình nhiều nhất có thể, rồi những học sinh khác sẽ không còn nhớ đến tôi khi nhìn thấy Natsukawa.
“....Chị hiểu rồi, cậu nghĩ thế cơ à?”
.....Gì cơ?
Bên ngoài hành lang gần cánh cửa lớp, nơi chẳng ai thèm xuất hiện. Tôi nghe được một giọng nói uy nghiêm từ đằng trước, khi tôi đang buồn phiền lê lết từng bước nặng nhọc. Từ những gì nghe được, chỉ trong khoảnh khắc tôi đã tưởng đó là giọng của một đứa con trai, nhưng khi ngước lên nhìn, đập vào mắt tôi là một đôi chân bóng bẩy khẳng định sự sai lầm trong nhận định vừa rồi. Yeah, chiếc quần tất màu đen đẹp mê hồn.
“Hôm qua, cũng thời điểm này và nơi này, cậu là tên đã dọa hậu bối của tôi, phải không?”
“Vâng, là em ạ. Thực sự xin lỗi.”
Tôi đang suy nghĩ cho hành động kế đó, và quyết định gập người theo cạnh góc vuông để cúi đầu xin lỗi. Nãy giờ tôi vẫn chưa nhìn được khuôn mặt của người đang đứng trước tôi, thậm chí còn không biết cô ấy đang học năm mấy, nhưng tôi chắc chắn một điều, rằng cô ấy là tiền bối của tôi.
『”Huh?…. Thứ ghê tởm.”』[note31616]
Hôm qua.... Có phải cô gái hôm qua đã nói những lời tương tự thế với tôi không? Riêng tôi, tôi cảm thấy cô ấy là một người trưởng thành, nhưng lại giống một cô búp bê. Đúng chuẩn cho mấy thằng thích gái kiểu thơ ngây.... Cơ mà, Cái quái? Từ linh cảm đấy, không lẽ cô ấy là ‘S’? Nếu thế thì tuyệt cơm mẹ nấu vời nhất rồi. [note31617]
“Đùa thôi.... Hmm, sao cậu lại phải xin lỗi? Bé ấy đang buồn rầu vì đã không ứng xử tốt để đáp lại lòng tốt của cậu.”
“Vấn đề ở đây là em đã can thiệp vô công việc của người ta. Tự dưng bắt chuyện với một bạn gái nhỏ nhắn ở nơi vắng vẻ hiu quạnh này, những thứ như thế chỉ có thể xảy ra trong một bộ ‘Manga’ thôi. Một hồi lâu suy nghĩ, em cũng biết là bạn ấy đang kinh hãi lắm.”
“Em gái nhỏ, huh............. Em biết không, cô bé là senpai của em đấy.”
“Hả? Thật luôn?”
Hình như màu sắc của chiếc cà vạt đã tố cáo với chị ấy rằng tôi là học sinh năm nhất. Tiền bối đang kinh ngạc nhìn chằm chằm vào tôi. Giọng nói của chị ấy, giống một người diễn kịch, đang thủ vai một người phụ nữ điển trai giả dạng đàn ông, bằng cách nào đấy, nó khiến tôi cảm thấy bị đả bại hoàn toàn.
.......Câu chuyện vừa rồi, nó không thực sự phải là trong Manga. Dù cho có chút vấn đề về tính cách, thì một anh chàng đẹp trai với sự tốt bụng vẫn có thể giúp đỡ cô gái ấy mà không làm con gái nhà người ta sợ. Thế nếu là tôi thì sao? Tôi nghỉ không chỉ cô ấy đâu, tất cả con gái trên thế giới sẽ bắt đầu la hét ầm ĩ mà chẳng cần nói ra lý do.
“Hành động của em lúc đó rất đáng khen. Dĩ nhiên nó không hề giống như em đang mưu toan gì xấu cả.”
“......Thật ạ?”
Well, đó sẽ là lời của Chủ tịch Ban Kỷ luật, người hiển nhiên sẽ nghĩ thế. Chỉ cần nói ra từng ấy với tôi, mà không thêm câu chữ dư thừa nào.
Chiếc quần tất đen đang tiến lại gần, và nếu tôi cứ giữ đầu mình thấp như này, tôi sẽ trở thành một kẻ biến thái, vậy nên tôi quyết định ngẩng mặt lên. Giây phút tôi nhận ra mình vừa nói chuyện với ai, cảm giác lạ lùng của sự thích thú và chán nản hòa trộn vào nhau.
‘Rin Shinomiya’. Cô ấy là chủ tịch của Ban Kỷ luật, được cả nam lẫn nữ mến mộ vì cách hành xử ngầu lòi và thân hình thon gọn. Thế nên tôi mới cảm thấy thất vọng, vì nghĩ rằng cô ấy chẳng thế nào hiểu được suy nghĩ của tôi.
“Nếu chỉ có vậy, thì mong chị thứ lỗi cho em.”“Chờ chút đã.”
“.........”
Chị thấy đó, em còn chưa ăn trưa cơ mà...... Bánh mì ‘Lasagna’ là cái quái gì nhỉ? Và vị của nó sẽ như thế nào? Đây là lần đầu tiên tôi mua nó. Tôi chỉ biết rằng trông nó có khá nhiều phô mai được phủ lên.
“ ‘Thật lãng phí thanh xuân chỉ để mải mộng mơ, hử?’, khi chị tình cờ nghe được vừa nãy, chị có thể khẳng định rằng em bắt chuyện với em ấy mà không có một động cơ thầm kín nào. Nếu em có những suy nghĩ ấy, thì đã không bao giờ nói những lời theo xu hướng ‘chủ nghĩa hiện thực’ như thế cả.”
“........”
Rõ ràng vị tiền bối đây đã nghĩ đứa dám tiếp cận hậu bối của mình là một tên đáng ngờ. Chị ấy bán tín bán nghi tôi dù vừa khen tôi xong? Nghĩa là chị ấy chỉ khen việc tốt mà tôi đã cố làm, mà không bận tâm đến tấm lòng này của tôi? Được, tốt thôi, thực tế mà.
“Nhưng đừng bi quan quá. Em ấy đã tỏ thái độ bởi không giỏi đối phó với con trai.”
“Nói vậy thì, senpai này, kể cả cho đó là một nữ sinh khác cũng đang mang theo xấp tài liệu đấy, vào thời điểm đấy và ở một nơi vắng vẻ như vậy, thì họ cũng phản ứng tương tự cả thôi. Tại một địa điểm không ai luẩn quẩn quanh đó, cuộc gặp gỡ với một thằng con trai cô ấy không hề quen biết, hầu hết sẽ có cái kết như vậy. Giờ thì, thứ lỗi cho em, nhưng chị có tiếp xúc với con trai thường xuyên không thế?”
“Urgh.......”
Chủ tịch Shinomiya, người luôn giữ vững lập trường của bản thân, có thừa dũng khí để từ chối những tên con trai lởn vởn quanh cô. Tôi và cô gái khi ấy, senpai sẽ chẳng bao giờ hiểu được cảm xúc của ai trong chúng tôi. Ngay từ đầu, senpai còn không nghĩ bê mớ giấy lộn đấy là quá nặng. Có nhìn vần đề này ra sao, cũng là một dạng suy nghĩ lỗ mãng nhỉ?
“Rồi, vậy nếu không còn gì, xin thứ...........”
“Này, khoan, chờ đã!”
“Erhmm, gì nữa ạ....”
Cô nàng xinh đẹp tuyệt trần, thiên giáng thiếu nữ ở ngôi trường này đang tuyệt vọng níu giữ tôi bằng cách nắm chặt bàn tay của tôi lại. Đây chắc sẽ là giai thoại nổi như cồn của cuộc đời tôi. Lỡ như có học sinh khác nhìn thấy mà không biết tình cảnh này ra sao, đảm bảo sẽ gây hiểu lầm cho coi. Vả lại quăng mình theo dòng chảy cho tới tận giờ...... Eh? Nè nè, không phải chặt quá rồi sao...?
“C,Chị có vài điều muốn tham khảo ở em.”
“Hmmm...”
Ủa Chủ tịch ban Kỷ luật mới phải ở vị trí cho mọi người tham khảo ý kiến chứ? Làm thế nào mà tôi đưa ra lời khuyên cho một tiền bối, khi tôi mới chỉ năm nhất và chưa vô trường đủ một năm nữa cơ. Một người xuất sắc, vẹn toàn như cô ấy, với những vấn đề to tổ chảng đó, tôi không nghĩ mình có giải pháp để xử lý nó.
Đích đến đã định trước của tôi, băng ghế dài trong sân trường.... tạm biệt mày. Tôi bị đưa tới phòng hướng dẫn ngay cạnh văn phòng dành cho giáo viên. Này... Tôi nghĩ có hàng tá nơi phù hợp hơn đấy.... Một vài học sinh đã nhìn thấy tôi đang bị áp giải. Chắc chắn họ tưởng tôi lại gây chuyện gì rồi.
“Chờ một chốc. Em cũng có thể ăn ở chỗ này đấy.”
“Hulf, vậy em xin phép.”
Phòng hướng dẫn là vừa đủ với chiếc bàn dài dành cho 4 người.Một căn phòng nhỏ như này, chỉ có mình Chủ tịch Ban Kỷ luật xinh đẹp ở đây...... Đáng để hài lòng đấy. Cơ mà, khi tôi nhận ra chị ấy là một tiền bối và còn là Chủ tịch, tôi cứ thấy dejavu rằng mình đã gặp trường hợp này với một giáo viên nào đó. Và nếu muốn so sánh cô ấy cùng với những đứa con gái bằng tuổi tôi, cách cư xử của cô ấy thật ngầu bá cháy.....
Mì sợi nghiền..... phải mì ống không ta? Trong khi thưởng thức món Bánh mì Lasagna phủ đầy phô mai và nước sốt cà chua, tôi lắng nghe câu chuyện của vị senpai đây.
“À phải rồi. Cô bé mà em đã gặp..... tên em ấy là Yuyu Inatomi....”
“Hoho...”
Chắc là tôi đã nghe về cô ấy dạo trước. Những thông tin liên kết lại khẳng định rằng chị ta là một thành viên cấp cao trong Ban kỷ luật. Tôi được kể rằng chị ấy nhỏ nhắn và đáng yêu lắm. Chờ xíu, thế có nghĩa chị ấy là đàn em dưới trướng của Shinomiya-senpai? Yuyu Inatomi, một senpai thanh lịch và xinh xắn. Cũng chẳng lạ gì khi chị ấy nhận được sự chú ý đặc biệt từ quý bà đang mải mê nói đây.
“Em ấy là kiểu người chịu thương chịu khó. Luôn hoàn thành mọi việc trước cả khi được yêu cầu, và có lòng tự tôn của một thành viên thuộc ban kỷ luật. Để mà nói về điều này, những người thuộc ban kỷ luật ai ai cũng vậy.
“Ra là vậy.”
Thật đáng kinh ngạc. Mà cũng đúng, chỉ cần nhìn qua dáng dấp là đã thấy chị ấy được nuôi dạy tử tế rồi. Thật khó để mường tượng ra một người làm việc chăm chỉ và nghiêm túc như vậy mà không trở nên ích kỷ cho bản thân chút nào. Những cô nàng dễ thương cùng với chuyên môn cao như chị ấy thường sẽ rời các công ty sớm vì hôn nhân..... Đa số.
“Nhưng sẽ có những khi họ mất đi sự tự tin hằng ngày với việc ca thán những lời lẽ bi quan. Mỗi lúc họ trở nên như thế, chị luôn kề bên động viên họ. Mà cũng có một số người nói thẳng ra là họ mất tự tin khi dõi theo chị.”
“Thì cả em nữa đây này, một thằng nhóc sinh viên năm nhất chân ướt chân ráo, đã luôn quan sát senpai đứng trên bục phát biểu đôi ba lần mà. Chị quá tuyệt vời và đầy đủ đức hạnh của một học sinh gương mẫu. Thế nên, chẳng phải ngạc nhiên gì đâu khi có người mất đi sự tự tin, bởi họ đang được chiêm ngưỡng một thực thể hoàn hảo như này, phải không?”
“Ch,Chờ đã nào... Đừng thẳng thừng ca ngợi một người ngay trước mặt họ chứ. Nó khiến chị xấu hổ chết mất.”
Oi, chị mà cứ thế, là tim em lại lỡ đi một nhịp đó, biết chửa. Khốn thật. Senpai đang có những biểu hiện khiến bạn nhận ra khoảng cách giữa phẩm chất và ngoại hình của chị ấy ấy.... Lại nữa, huh... Nó dễ thương vờ lờ. Ổn mà. Hãy làm điều đó thêm nữa đi. Em sẽ dán chặt cặp mắt này vào chị từ cách biệt chả đáng là bao này.