Youkoso Jitsuryoku Shijou Shugi no Kyoushitsu e: 2-nensei-hen

chương 02 (1): dòng chảy của thời gian

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau giờ học, chúng tôi cùng nhau tiến về phía văn phòng hội học sinh.

“Cậu đã hẹn trước với họ chưa?”

Nếu chúng tôi ghé thăm mà không báo trước, không gì có thể đảm bảo rằng hội trưởng Nagumo sẽ ở đó cả.

“Tất nhiên rồi, tôi đã nhờ Chabashira-sensei sắp xếp một buổi gặp mặt với hội trưởng Nagumo trước đó, vậy nên sẽ ổn thôi. Đó cũng chính là lý do mà chúng ta phải đợi tới ngày hôm nay. Nhưng đây có lẽ là một tín hiệu tốt, dù gì bây giờ tôi cũng có thêm chút động lực để tham gia rồi.”

“Vì khoản tiền thưởng sao?”

“Đúng vậy, hội học sinh vốn được coi là một thế lực hoàn toàn trung lập. Nhưng nếu họ hành xử không công bằng với lớp 2-D chúng ta... Nếu đó là sự thật thì chúng ta phải bảo vệ lớp bằng tất cả sức mạnh của mình."

Tôi khẽ liếc nhìn Horikita, người đang trưng ra bộ mặt tràn đầy quyết tâm của mình.

“Có động lực như vậy là tốt, nhưng đừng có quá cố đấy. Chúng ta không có bất kỳ bằng chứng nào để buộc tội anh ta cả. Ngay cả khi Nagumo thực sự có liên quan, thì đó cũng không phải là người mà cậu có thể tự mình chống lại.”

Sẽ không dễ dàng gì để khiến anh ta lắng nghe và huỷ bỏ bài thi chỉ vì yêu cầu của chúng tôi cả.

“Tất nhiên, tôi sẽ không hành động hấp tấp cho đến khi bản thân mình nắm chắc về nó đâu.”

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy cô nàng vẫn điềm tĩnh dù quyết tâm đến vậy.

Chúng tôi mất không quá nhiều thời gian để đến văn phòng hội học sinh, sau đó cả hai mở cửa bước vào.

“Xin lỗi vì đã làm phiền ạ.”

Bước vào văn phòng hội học sinh, người đang ngồi trên chiếc ghế hội trưởng không ai khác chính là Nagumo.

Anh ta vắt chân và chào Horikita như thể mình là một vị vua.

Dẫu vậy, tôi vẫn không cảm thấy chút khó chịu nào khi chứng kiến cả. Liệu có phải hành động và cử chỉ ấy rất phù hợp với vị thế của anh ta hay không?

Anh ta bây giờ đang điềm tĩnh hơn bao giờ hết.

Việc Horikita Manabu vắng mặt, người duy nhất ngang trình anh ta, đã tạo nên những ảnh hưởng rõ rệt.

Đứng cạnh Nagumo lúc này đang là hội phó Kiriyama.

Sau khi liếc qua tôi, Kiriyama nhanh chóng chuyển ánh nhìn về phía Horikita.

“Các em có chuyện gì muốn nói sao?”

“Vâng, cảm ơn hai anh vì đã dành thời gian cho bọn em.”

Kiriyama ra hiệu cho tôi và Horikita ngồi xuống, vì vậy chúng tôi ngoan ngoãn làm theo.

“Đừng quá lo lắng, hiện giờ bọn anh đang khá rảnh.”

Ngay cả khi tôi đứng trực diện với anh ta, thái độ của Nagumo vẫn không có gì là thay đổi cả.

Cho dù chỉ là một chút dao động, sẽ không có gì lạ nếu nó vô tình bị lộ ra, thế nhưng…

“Thế em muốn nói với anh điều gì vậy? Em không đến đây chỉ để tâm sự chuyện phiếm đúng không?”

Mặc dù thái độ của Nagumo có vẻ khá là hoan nghênh chúng tôi, nhưng xem ra anh ta cũng không cho phép Horikita nói vòng vo gì nhiều.

“Em biết thời gian đối với anh quý giá tới nhường nào, thưa hội trưởng, vậy nên em sẽ vào thẳng vấn đề chính. Em muốn gia nhập vào hội học sinh.”

Giọng nói chững chạc của Horikita vang vọng khắp văn phòng hội học sinh.

Nghe điều đó, cả hai thành viên của hội học sinh đều có cho mình một phản ứng giống nhau.

Không hẳn là chào đón, cũng không hẳn là từ chối, hai người họ đang ngạc nhiên thì đúng hơn.

“Em muốn tham gia hội học sinh ư?”

Nghe những gì Horikita đã nói, biểu hiện của Nagumo bắt đầu chuyển trạng thái từ ngạc nhiên sang hứng thú.

“Chà, anh tự hỏi không biết điều gì đã khiến em có quyết định bất ngờ này! Thật lòng thì anh không muốn đồng ý cho lắm.”

“Vậy nghĩa là anh không chấp nhận em?”

“Không hẳn là vậy, anh vẫn sẽ giữ vững lập trường của bản thân, không từ chối bất cứ ai đến với mình cả. Miễn là còn chỗ trống trong hội học sinh, anh sẽ để họ gia nhập ngay. Thậm chí anh còn không quan tâm việc mấy đứa suy tính điều gì. Là vì OAA hay đơn giản là muốn có một công việc trong tương lai, hay là do có niềm tin vào chính nghĩa. Anh cũng chẳng buồn quan tâm lắm.”

Không giống như Manabu, cách làm của Nagumo là chào đón tất cả mọi người đến với mình.

“Nhưng em thì khác, Horikita Suzune. Anh có một câu hỏi cho em.”

“Câu hỏi gì ạ?”

“Tại sao em lại chọn tham gia hội học sinh vào thời điểm này? Hãy cho anh biết lí do được không?”

Có phải anh ta cảm thấy bị đe dọa bởi tôi, người đi cùng Horikita chăng?

Không, nghĩ theo hướng tích cực, Nagumo không phải là kiểu người sẽ quan tâm đến những tiểu tiết như vậy.

Anh ta chỉ đơn giản là muốn biết tại sao em gái của Manabu lại muốn tham gia hội học sinh.

Tất nhiên, Horikita sẽ không nói rằng cô ấy tham gia vì đã thất bại trước tôi.

Mặc dù vẫn có thể vào hội học sinh, nhưng mọi thứ cũng chỉ dừng lại ở đó.

Horikita sẽ rất khó hoặc không bao giờ có được tín nhiệm từ Nagumo.

“Trước đây, em và anh trai đã có bất hòa với nhau, vì vậy em đã chọn ngôi trường này để thay đổi nó. Nhưng mối quan hệ của hai người vẫn không suy chuyển chút nào kể từ khi em nhập học tại đây.”

Dù cô nàng nói một cách cực kỳ chậm rãi, nhưng Nagumo vẫn kiên nhẫn chăm chú lắng nghe Horikita.

“Anh ấy đã không công nhận em, một người không chịu trưởng thành chút nào. Kết quả là, cả một năm trời em đã không có nổi một cuộc trò chuyện đúng nghĩa nào cả, ít nhất là cho tới giờ phút cuối cùng.”

Hiện tại, dường như Horikita đang chọn lọc để nói ra những sự thật từ quá khứ.

“Vậy sau đó? Em đã hòa giải được với anh trai mình chưa?”

“Vâng. Vào phút cuối cùng, em đã làm lành được với anh ấy. Và rồi, lần đầu tiên, em bắt đầu thấy hứng thú với hội học sinh mà anh trai em đã tham gia suốt quãng thời gian làm học sinh của mình. Mặc dù đã có nhiều chuyện xảy ra, nhưng em cũng muốn bước đi trên con đường như những gì anh hai đã từng.”

Ngay từ đầu, Horikita đã không muốn tham gia vào hội học sinh.

Nói cách khác, nếu bạn hỏi cô nàng rằng câu trả lời ấy có thật lòng hay không, thì câu trả lời chắc chắn sẽ là “không”.

Nhưng lấp liếm chúng bằng cách chêm thêm một vài sự thật sẽ khiến Nagumo khó nhận ra những lời Horikita nói đâu là thật đâu là giả.

“Tiếp bước anh trai mình sao, nghe thú vị phết.”

Vì chưa thể nắm bắt toàn bộ câu chuyện nên Nagumo vẫn bán tín bán nghi sự việc.

“Nói cách khác, anh có thể cho rằng em đang muốn trở thành hội trưởng hội học sinh trong tương lai không?”

Với câu hỏi này, dù cô nàng có đáp lại như nào cũng không thể thuyết phục được Nagumo.

Trong trường hợp này, một lời nói dối chắc chắn sẽ là một lựa chọn tồi.

“Đúng vậy. Giống như con đường anh trai em đã đi, em cũng muốn trở thành hội trưởng hội học sinh.”

Dù vậy, bản thân Horikita vẫn ngoan cố chấp nhận thách thức khó nhằn đó.

Không hề có bất kỳ sự giả trân nào trong lời nói của cô nàng cả.

Vì đã chọn tham gia hội học sinh, nên dường như cô ấy cũng muốn tiếp bước trên con đường mà Manabu đã để lại.

“Anh hiểu rồi. Nhưng Honami đã làm việc chăm chỉ với tư cách là thành viên của hội học sinh được một năm rồi đấy. Em bước đi sau em ấy hẳn một năm trên con đường giành lấy chiếc ghế hội trưởng. Em hiểu điều anh nói mà, đúng không?”

“Em không nghĩ khoảng cách đó là không thể khỏa lấp được.”

Đó là một câu trả lời cực kỳ đanh thép.

“Tuy trông không giống lắm, nhưng dù sao em ấy vẫn là em gái của Horikita-senpai mà.”

Hội phó Kiriyama, người giữ im lặng từ đầu tới giờ, nói với Nagumo.

“Anh thấy không thoải mái cho lắm khi gọi em là Horikita. Có thể anh đã nói trước đây rồi, nhưng kể từ bây giờ anh sẽ gọi em là Suzune, được chứ?”

“Anh gọi như nào cũng được.”

“Anh đã gặp chút rắc rối vì thành viên đến từ năm hai trong hội học sinh chỉ có duy nhất Honami.”

Thông qua những câu hỏi của mình, Nagumo hiểu được suy nghĩ thực sự của Horikita và đồng ý cho cô nàng tham gia hội học sinh.

Sau đó, Nagumo rời khỏi chỗ ngồi của mình và bước về nơi Horikita đang đứng, cuối cùng đưa bàn tay trái mình ra.

Horikita cũng nhanh chóng chìa tay ra, bắt tay với Nagumo.

“Chào mừng em đến với hội học sinh. Từ giờ trở đi, anh muốn em làm việc chăm chỉ với tư cách là thành viên của hội, Suzune."

“Vâng.”

“Để chúc mừng, anh sẽ kể cho em nghe một sự thật thú vị. Các hội trưởng của hội học sinh trước giờ luôn tốt nghiệp từ lớp A. Em hãy nhớ lấy điều đó và hướng tới những mục tiêu cao hơn nhé.”Nagumo nói với Horikita, người hiện đang học lớp D, có thể coi như là lời động viên mà anh ta gửi đến Horikita.

“Anh không cần phải lo lắng. Ngoài lớp A ra thì em không hề có kế hoạch tốt nghiệp từ những lớp khác."

“Vậy hãy chứng minh cho anh thấy rằng đó không phải là một lời nói suông, Suzune.”

Cái bắt tay được duy trì khá lâu cuối cùng cũng dừng lại khi cuộc trò chuyện kết thúc.

“Còn anh là hội phó Kiriyama.”

“Vâng ạ.”

Sau khi bắt tay với Kiriyama, Horikita đã chính thức trở thành thành viên của hội học sinh.

Từ giờ trở đi, Horikita sẽ dùng chính đôi mắt của mình để dõi theo hành động của Nagumo.

Một hệ thống giáo dục cho những kẻ mạnh.

Hệ thống này đã hoàn toàn khác biệt so với những gì Manabu từng gia sức bảo vệ, và rồi, cô nàng sẽ lựa chọn như thế nào?

Tôi nghĩ mình không nên làm phiền họ lúc này. Nhất là khi tôi chẳng tìm thấy một chút thông tin dù là nhỏ nhất về khoản tiền thưởng, vậy nên tôi sẽ tìm cách để rời khỏi đây.

Khi tôi đang suy nghĩ về cách rời khỏi đây thì giọng nói của Nagumo vang lên.

“Nhân tiện, cậu có định tham gia hội học sinh không, Ayanokouji. ”

“Cậu nghĩ gì vậy Nagumo? Thậm chí cậu muốn mời cả em ấy tham gia ư?”

Lời đề nghị này của Nagumo làm Kiriyama phải thốt lên đầy kinh ngạc.

“Có gì mà bất ngờ vậy. Dù sao cậu ta cũng nhận được sự ưu ái của Horikita-senpai. Và trong bài thi đặc biệt hôm trước, cậu ta là người duy nhất đạt được điểm số tuyệt đối trong một môn học.”

Những lời nói đó cho thấy Nagumo đã bắt đầu chú ý đến tôi.

Có vẻ như anh ta đã nắm được tất cả các thông tin được chia sẻ rộng rãi trong năm nhất và năm hai.

“Em xin lỗi, nhưng tính cách của em không phù hợp để tham gia hội học sinh đâu.”

“Anh biết cậu sẽ nói vậy mà.”

Anh ta nhanh chóng từ bỏ việc thuyết phục tôi như thể lời đề nghị lúc nãy chỉ là một phép lịch sự tối thiểu.

Tôi không biết Nagumo đang suy tính điều gì, nhưng hiện tại anh ta đang hướng sự chú ý của mình về phía tôi.

“Ayanokouji.”

Sau khi gọi tên tôi, Nagumo và tôi nhìn nhau trong im lặng.

“Trong hội học sinh có nhiều công việc hơn anh nghĩ. Nhưng vào mùa hè, khi mọi thứ bắt đầu lắng xuống, anh sẽ dành nhiều thời gian hơn cho những hậu bối của mình.”

Điều đó có nghĩa là gì?

Trước khi tôi kịp hỏi điều gì, Nagumo đã tiếp lời.

“Anh sẽ chơi đùa với cậu, vì vậy hãy chuẩn bị đi.”

Đây không thể gọi là một lời khiêu chiến được.

Nó giống như một lời cảnh cáo từ kẻ mạnh gửi đến kẻ yếu thì đúng hơn.

“Sakayanagi, Ichinose, Ryuuen. Những người đó có lẽ sẽ khóc lên vì sung sướng mất.”

Sau đó, Nagumo hoàn toàn phớt lờ tôi.

“Nhân tiện, Kiriyama, tại sao hôm nay cậu lại có hứng thú tham gia vào việc này vậy?”

“…Ý cậu là?”

“Khi có mấy đứa năm nhất và năm hai muốn tham gia vào hội học sinh, cậu chưa lần nào góp mặt cả. Nhưng lần này khi Horikita Suzune nói rằng em ấy muốn gặp tôi, cậu lại đến. Thật kỳ lạ phải không?”

Nagumo quyết định nói những điều này vào cuối cuộc trò chuyện.

Những lời đó giống như là đang dành cho tôi vậy, người chuẩn bị rời đi đành phải ngoái lại. Sau cùng, câu hỏi bất ngờ này đã phá vỡ mạch chuyện trôi chảy từ đầu tới giờ. Tất nhiên, tôi không biết tại sao Kiriyama lại ở đây, nhưng anh ấy dường như đã bị kích động mạnh.

“Tôi chỉ quan tâm vì đó là em gái của Horikita-senpai thôi, không được sao?”

Mặc dù Kiriyama đã khéo léo trả lời câu hỏi của Nagumo, nhưng giọng điệu của anh ấy có hơi mất bình tĩnh một chút.

Nagumo nở nụ cười đầy thích thú.

“Không sao, không sao, cậu đừng quá bận tâm về nó.”

Sau khi thấy phản ứng ấy, Nagumo quyết định không chất vấn thêm nữa.

“Được rồi, Suzune, bây giờ anh muốn giới thiệu em với các thành viên khác của hội học sinh ngoài Kiriyama. Nên em cần phải ở đây thêm chút nữa.”

“Em hiểu rồi.”

Tôi không còn lý do gì để ở lại đây nữa khi đã từ chối tham gia hội học sinh.

Vậy nên tôi để Horikita ở lại và một mình rời khỏi văn phòng.

Truyện Chữ Hay