Mở đầu
Tháng Tư, quãng thời gian với vô vàn biến cố xảy ra cuối cùng cũng kết thúc, tháng Năm đã đến và dần trôi qua được hai tuần.
Học sinh được gửi đến từ White Room dường như vẫn chưa có bất kỳ động tĩnh nào tiếp theo. Mọi chuyện có lẽ đang nằm ngoài tầm kiểm soát của Tsukishiro. Đúng hơn thì, học sinh đến từ White Room đang suy tính điều gì? Mà dù cho có là gì đi chăng nữa, chỉ cần bản thân vẫn được bình yên vô sự, tôi cũng chẳng quan tâm lắm.
Vào một sớm mai giữa tháng Năm, tôi và Horikita có một cuộc hẹn với nhau dưới sảnh.
Dư âm từ bài kiểm tra cũng dần lắng xuống, vậy nên những học sinh lướt qua cũng chẳng mảy may chú ý tôi quá nhiều.
Tất nhiên, vẫn sẽ có kha khá người bận tâm về nó, nhưng tựu chung lại, mọi chuyện có thể coi là đã được giải quyết ổn thỏa.
Trong lúc chờ Horikita, tôi kiểm tra lại phần mềm OAA vừa được cập nhật.
OAA là một hệ thống đánh giá khả năng tổng thể định kỳ của học sinh, vậy nên các thông số mới sẽ được cập nhật lại vào mỗi tháng.
Tôi đã đạt được điểm số tối đa ở bài kiểm tra toán, nhưng tổng điểm trong cả năm môn học chỉ là 386. Vậy nên khả năng học tập của tôi đã được đánh giá ở mức A-. Điểm đánh giá tổng thể cá nhân cao vượt cả mong đợi, các thông số khác cũng chẳng thay đổi là bao so với năm ngoái.
Ayanokouji Kiyotaka 2-D
Điểm đánh giá năm 2
Khả năng học tập: A- (81)
Khả năng thể chất: B- (61)
Khả năng thích ứng: D+ (40)
Đóng góp xã hội: B (68)
Đánh giá tổng thể: B- (62)
Những học sinh xếp hạng A về khả năng học tập năm ngoái như Horikita hay Mii-chan vẫn duy trì được phong độ của mình. Có lẽ những người giành được hơn 400 điểm tổng qua các kỳ thi sẽ được xếp loại học lực A hoặc cao hơn thế.
Hệ thống OAA cho chúng ta thấy điểm số của mọi người đã được cải thiện rõ ràng như thế nào qua từng thời kỳ. Vậy nhưng như đã nói trước đây, người có tốc độ phát triển chóng mặt nhất không ai khác chính là Sudou.
Sudou Ken 2-D
Điểm đánh giá năm 2
Khả năng học tập: C (54)
Khả năng thể chất: A+ (96)
Khả năng thích ứng: C- (42)
Đóng góp xã hội: C+ (60)
Đánh giá tổng thể: B- (63)
Nếu đem so với đánh giá tổng thể chỉ ở mức C với 47 điểm của cậu ấy trong năm nhất, đây là một sự tiến bộ rất đỗi kinh ngạc.
Khả năng thể chất trời phú đã giúp Sudou nâng cao tổng điểm đánh giá cá nhân của mình.
Tuy đó chỉ là những con số được hệ thống OAA đưa ra, nhưng đánh giá tổng thể của Sudou thậm chí còn cao hơn cả Keisei và Akito nữa.
Nếu có thể cải thiện khả năng học tập bản thân lẫn tham gia đóng góp xã hội trong tương lai, cậu ấy hoàn toàn có thể sánh vai với Yousuke và Kushida, những học sinh toàn diện.
Tuy nhiên, mặc dù các đánh giá đã được cập nhật lại, nhưng những thông số liên quan đến khả năng thích ứng hay đóng góp xã hội. Về cơ bản tôi nghĩ nó được dựa trên cơ sở dữ liệu năm ngoái để xếp loại. Suy cho cùng, mối quan hệ với bạn bè và khả năng giao tiếp của mỗi người sẽ không thể thay đổi chỉ sau một năm. Điều đó có nghĩa là chỉ trong một tháng, nếu Sudou nghiêm túc bằng sáu tháng đã qua, thì thông số đóng góp xã hội của cậu ấy sẽ tăng lên ít nhiều.
Tạm bỏ qua Sudou, đánh giá tổng thể của các học sinh khác cũng được cải thiện nhiều so với hồi năm nhất. Họ chủ yếu là những học sinh bị đánh giá thấp về khả năng thích ứng hay đóng góp xã hội, hoặc là cả hai. Nói cách khác, tất cả mọi người đều có những bước phát triển nhất định dựa trên các thông số.
“Xin lỗi vì đã để cậu đợi.”
Horikita từ trên tầng bước xuống sớm hơn một chút so với thời gian cuộc hẹn.
“Tớ cũng vừa mới tới thôi.”
Sẽ vô cùng bất tiện nếu gặp nhau ở sảnh bây giờ, vậy nên chúng tôi đi thẳng tới trường.
Dù sao nói chuyện bên ngoài vẫn dễ chịu hơn mà.
“Một lần nữa cảm ơn cậu vì lời giải thích hôm trước. Nó đã cứu tớ khỏi ánh mắt soi mói từ bạn bè cùng lớp cho tới khi mọi chuyện kết thúc. Có vẻ điều đó cũng tác động không hề nhỏ lên các lớp khác.”
Mặc dù vấn đề ấy cũng chẳng ảnh hưởng nhiều đến các lớp khác ngoài việc khiến họ cảnh giác hơn một chút.
Sakayanagi của lớp A đã quen biết tôi từ trước, và Ryuuen cũng đã có kha khá kinh nghiệm sau khi bị tôi nghiền nát. Vậy nên cậu ta đương nhiên sẽ biết rằng sở trường của tôi không chỉ ở mỗi môn toán. Những lời Ichinose đã nói trước đây cũng cho thấy cô ấy cảm nhận được điều gì đó không bình thường ở tôi.
“Không có gì. Chỉ là tôi nghĩ làm vậy sẽ có lợi hơn cho lớp trong tương lai thôi. Nếu lúc ấy tôi nói đó là bí mật của riêng cậu chắc cậu cũng chẳng hài lòng đâu nhỉ? Nhân tiện, cậu sẽ làm gì nếu tôi không có mặt vào lúc đấy?”
“Ai biết tớ nên làm gì nhỉ.”
Tôi vờ như không biết gì, nhưng có lẽ kết quả cũng sẽ tương tự.
Hướng sự chú ý của người khác rằng đó là một trong những kế hoạch của Horikita, rồi một ngày nào đó lái nó sang lý do khác. Bằng cách đó, ngay cả khi không giải thích cặn kẽ mọi việc, Horikita vẫn có thể hiểu vấn đề.
“Cứ coi sự cứu cánh của tôi là một đặc ân với cậu đi.”
“Vậy thì tớ sẽ ngoan ngoãn nhận lấy nó.”
Horikita liếc nhìn tay trái của tôi.
“Tay trái cậu giờ ổn rồi chứ?”
“Có lẽ sẽ mất kha khá thời gian hồi phục, cũng chẳng bất tiện lắm khi tớ không phải tuýp người thuận tay trái..”
“Vậy thì tốt… mà sau đó cậu đã nói chuyện với Housen chưa?”
“Chưa. Dù đã lướt qua Housen lẫn Nanase một lần nhưng tớ chẳng có chuyện gì để nói cả.”
Mặc dù hai bên đã chạm mặt nhau, nhưng có vẻ hai người họ không quan tâm cho lắm.
“Bọn trẻ không tới để xin lỗi, nhưng ít nhất thì chúng phải nhận ra rằng việc việc mình làm là hoàn toàn sai chứ.”
“Ai biết được, tớ không nghĩ hai đứa nó cảm thấy như vậy đâu.”
“Cả hai sao?"
“Đúng vậy.”
Lũ trẻ có đủ can đảm để thực hiện những chiêu trò nguy hiểm mà không chút do dự. Học sinh năm nhất năm nay quả thực rất liều lĩnh.
“Còn về phần thưởng 20 triệu điểm cá nhân cho bất cứ ai đuổi học được cậu, liệu nó có phải là thật không?”
“Tớ chưa có bất cứ bằng chứng gì để nói về nó lúc này. Nhưng quả thực nếu không có phần thưởng ấy, sẽ rất khó để lũ trẻ đặt cược như vậy.”
“Quả nhiên…”
Thật khó để tưởng tượng ra viễn cảnh một người nào đó tự đả thương chính mình để đuổi học người khác trong khi chẳng thu về chút lợi lộc gì.
Người duy nhất chọn nó chỉ có thể là học sinh đến từ White Room.
“Đúng hay sai lúc này cũng chỉ là chuyện một sớm một chiều mà thôi.”
“Tuy chuyện ấy chẳng tốt đẹp gì, nhưng nếu nó là một bài thi đặc biệt, hẳn cả bốn lớp năm nhất đều biết về nó, đúng chứ?”
“Nanase cũng nói vậy. Con bé cũng khuyên chúng ta nên cảnh giác với các lớp khác nữa.”
Trong trường hợp ấy, có ít nhất ba học sinh tới từ ba lớp khác nhau biết về nó.
“Amasawa của lớp 1-A... Mặc dù chúng ta mang ơn em ấy vì đã làm đối tác của Sudou, nhưng con bé hẳn cũng tiếp tay cho Housen-kun, đúng chứ?”
Tôi khẽ gật đầu. Amasawa Ichika gần như là người biết rõ nhất về kỳ thi đặc biệt trị giá 20 triệu này. Có thể còn một vài học sinh tới từ lớp B và C năm nhất nữa, nhưng tôi lại chẳng quen biết ai trong số họ.
“Vậy là mới chỉ có ba người bắt đầu hành động, nhỉ?”
“Theo tớ thấy thì là vậy.”
“Chuyện này không phải rất lạ sao... Ngay cả đối với một học sinh bình thường, đáng lẽ Housen-kun không nên tỏ ra nổi bật như vậy. Phải chăng chúng cố tình bỏ qua khi thằng bé cố bắt lẻ để giành lấy toàn bộ số điểm cá nhân hay sao?”
Đó chính là thứ mà tôi quan tâm. Dù vậy vẫn rất khó để tìm ra câu trả lời. Có phải do chúng nghĩ chỉ mình Housen và Nanase là chưa đủ để đuổi học tôi?
Hoặc có thể đám nhóc ấy không định tham gia bài thi ngay từ đầu.
Cũng có thể là chúng không thực sự tin vào sự tồn tại của bài thi này.
Horikita, người đi bên cạnh tôi, cũng không có lời giải cho câu hỏi ấy.
Vậy nên, tôi sẽ thay đổi chủ đề câu chuyện một chút bằng suy nghĩ của mình.
“Cậu nghĩ vì sao khi những học sinh năm nhất lại không trao đổi thông tin với nhau?”
Sớm muộn gì vấn đề này cũng được nêu ra, vậy nên tôi muốn xem thử suy nghĩ hiện tại của Horikita.
“Cậu nói đúng. Nếu toàn bộ năm nhất được thông báo về kỳ thi đặc biệt này, việc năm hai và năm ba biết đến nó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Nếu lớp chúng ta được nghe về nó, chắc chắn mọi người sẽ làm mọi cách để chống trả. Vậy là họ làm vậy để ngăn chúng ta nhận ra sao?”
Những lời Horikita nói hoàn toàn khớp với suy nghĩ của tôi. Nhưng vẫn còn kha khá vấn đề khác cần được giải mã nữa.
“Liệu nhà trường có chấp thuận một bài thi vô lý như vậy không…”
“Có lẽ. Mặc dù tớ đã hỏi khéo Chabashira-sensei, nhưng có vẻ cô ấy không biết gì về bài thi đặc biệt ấy.”
Mặc dù lượng thông tin vẫn còn mờ mịt, nhưng tôi chắc chắn rằng Chabashira chưa từng nghe về nó.
“Chỉ có hai khả năng duy nhất khi nghĩ về nó. Đầu tiên là Housen và Nanase đã nói dối chúng ta và không có bất cứ bài thi đặc biệt nào để đuổi học tớ. Tuy nhiên, như tớ đã nói, thật khó để tưởng tượng ra ai đó chấp nhận làm không công chỉ để đuổi học một người lạ mặt. Vậy nên nó bị loại bỏ.”
“Cũng đúng.”
“Khả năng còn lại thì đây không phải là một bài thi đặc biệt. Nói cách khác, có ai đó đã treo thưởng 20 triệu điểm cá nhân chỉ để đuổi học tớ. Với khoản tiền khổng lồ như vậy, không khó để cuốn hút những học sinh năm nhất ra tay hành động.”
“Tôi hiểu rồi. Sẽ hợp lí hơn rất nhiều nếu có người lấy điểm cá nhân làm phần thưởng chỉ để đuổi học cậu.”
Mặc dù câu chuyện hãy còn nằm trong vùng tối, thật khó để xác minh tính minh bạch khi nó còn chẳng vướng vào bất cứ nội quy nào cả. Và cứ như vậy, Horikita sắp xếp lại tình hình trong đầu, sau khi suy nghĩ một lúc, cô nàng đưa ra kết luận.
“Nhưng mà, liệu có ai học cùng khối hay khoá trên sở hữu một số điểm lớn như thế hay không?”
Horikita không hề biết về những chiêu trò của Tsukishiro có thể thực hiện, vì vậy suy luận của cô vẫn còn khá nhiều mặt bị hạn chế.
“Mặc dù chúng ta không thể loại trừ khả năng đây là một trò chơi mà đám năm nhất đầu têu, nhưng tôi không nghĩ chúng đủ uy tín và vốn liếng để làm thế, vì vậy khả năng để nó thành hiện thực là rất thấp.”
“Một người có thể chi đến 20 triệu điểm cá nhân, và còn được những học sinh năm nhất tin tưởng.”
Theo cách nghĩ này, chỉ có duy nhất một cái tên hiện lên trong tâm trí của Horikita.
“—Hội trưởng hội học sinh.”
Những lời nói được bản thân mình thốt ra trong lúc lẩm bẩm khiến cô nàng vô cùng sốc.
“Có khi nào hội trưởng Nagumo cũng liên quan đến chuyện này không?”
“Khả năng này gần như là không thể. Đúng là anh ta không ưa tớ cho lắm, nhưng sử dụng hẳn 20 triệu điểm khổng lồ chỉ để đuổi học thôi ư? Tớ đã cân nhắc đến trường hợp này, nhưng việc lợi dụng những học sinh năm nhất chưa biết một chút nào về tớ chẳng phải vô cùng kỳ lạ sao.”
Nếu anh ta thực sự muốn giật dây người khác để đuổi tôi khỏi trường, sẽ hợp lý hơn rất nhiều nếu Nagumo chọn sử dụng học sinh năm ba, những người đang nằm dưới trướng mình.
“Dù vậy, vẫn có khả năng chuyện này liên quan đến anh ta.”
Tôi không có bất kỳ chứng cứ gì để loại trừ khả năng ấy.
Chỉ cần dựa vào cái mác chủ tịch hội học sinh, anh ta hoàn toàn có thể đập tan mọi nghi ngờ từ những học sinh năm nhất.
“Chắc cậu không nhận ra điều này, nhưng có lẽ cậu đã khơi dậy lòng ghen tị của Nagumo. Hội trưởng Nagumo luôn dành sự quan tâm lớn đến anh trai tôi, vậy nên có thể cậu đã bị lôi vào trong tầm ngắm tiếp theo. Biết đâu anh ta cũng mang trên mình những xúc cảm phức tạp giống tôi, như vậy cũng chẳng có gì là lạ cả.”
“Đúng là câu chuyện hoàn toàn có thể phát triển theo hướng đó.”
“Mặc dù hơi muộn nhưng đây là điều mà tôi muốn nói trong cuộc trò chuyện ngày hôm nay. Sau giờ học, tôi sẽ đến và hỏi hội trưởng Nagumo về việc tham gia vào hội học sinh.”
“Tớ hiểu rồi.”
Vẫn còn việc xảy ra, nhưng đây là một bước tiến lớn để giải quyết những vấn đề xoay quanh Nagumo mà Manabu đang lo lắng.
“Nếu như không nhận được sự chấp thuận từ anh ta, thì đó cũng không phải là lỗi tôi đâu đấy.”
“Tớ đã nói rồi mà, Nagumo sẽ không từ chối bất cứ ai đến với anh ta.”
“Đúng là anh ta đã từng nói thế.”
Vào thời điểm Manabu-senpai tốt nghiệp, Horikita đã khá xúc động, nhưng dường như cô ấy vẫn nhớ những gì mà Nagumo đề cập.
Mặc dù anh ta đã nói rằng mình hoan nghênh tất cả những ai muốn tham gia hội học sinh, nhưng tất nhiên câu chuyện đâu chỉ dừng lại ở đó. Em gái của Horikita Manabu sẽ đi theo anh ta tới bất cứ đâu. Nagumo chắc chắn sẽ không bỏ qua một sự tồn tại quý giá như thế.
“Lý do cậu muốn tôi tham gia vào hội học sinh... là để dễ bề theo dõi Nagumo, nhưng đó không phải lý do duy nhất, đúng không?”
Horikita muốn hỏi tôi rằng cô nàng nên làm gì sau khi tham gia.
“Chắc là cậu cũng biết. Những gì anh trai cậu từng định hướng lại khác hoàn hoàn với điều Nagumo đang làm hiện tại. Vì xem trọng truyền thống nên anh ấy cho rằng những cải cách mà Nagumo thực hiện là sai lầm. Anh ấy đã nói với tớ ngay trước khi rời đi. Lớp học là một tập thể lớn nên mọi người sẽ phải đồng cam cộng khổ cùng nhau. Và anh ấy không muốn thay đổi nó.”
“Những việc mà hội học sinh đang làm lúc này là đi ngược lại với truyền thống.”
“Tớ sẽ không bàn luận ai đúng ai sai trong chuyện này. Việc tớ muốn làm bây giờ là theo dõi cái cách mà Nagumo thực hiện mà thôi.”
Cách suy nghĩ của Horikita-senpai hay Nagumo đều không có gì là sai lệch hết.
“Đó là lý do tại sao cậu không cho tôi một hướng đi cụ thể à?”
“Đúng vậy.”
“Vậy thì tại sao cậu lại muốn tôi tham gia nếu điều duy nhất cậu muốn là đứng ngoài xem những cải cách của Nagumo?
Vả lại, cũng đâu nhất thiết phải cần tôi nằm vùng trong hội học sinh chứ!”
“Nếu Nagumo đi sai hướng, cần phải có người ngăn anh ta lại.”
Và, người thực hiện nó sẽ không phải tôi, mà chính là em gái của Horikita Manabu, Horikita Suzune.
Tất nhiên, việc nhờ cô ấy tự nguyện làm điều đó là không thể, vậy nên tôi đã khiêu khích cô nàng bằng một bài kiểm tra để xem ai là người chiến thắng.
“Vẫn còn một số điều tôi chưa đồng ý, nhưng tạm thời tôi sẽ gác lại và xử lý sau.”
Điều này có vẻ liên quan đến số tiền thưởng mà Horikita đã từng đề cập.
Bằng cách tham gia vào hội học sinh, khả năng moi móc được thông tin về nó sẽ cao hơn rất nhiều.
“Tôi nghĩ mình không nên đòi hỏi cậu bất cứ điều gì ở cậu sau khi đã thất bại, nhưng cậu sẽ đi cùng tôi chứ?”
“Đi với cậu sao?”
“Chà, tôi muốn cậu chứng kiến cuộc nói chuyện giữa tôi và Nagumo.”
Để đề phòng tình huống bị hội học sinh từ chối, thì điều này sẽ minh chứng cho việc cô nàng không nói dối.
“Nếu chủ tịch Nagumo có liên quan tới khoản tiền thưởng đó, thì chúng ta có thể phát hiện dựa trên những biểu hiện của anh ta.”
Đúng vậy, trước tiên tôi sẽ tìm hiểu về số điểm thưởng khổng lồ lên đến 20 triệu này.
“Tớ hiểu rồi. Sau giờ học đúng không?”
Sau cuộc hẹn với Horikita, một ngày mới của chúng tôi bắt đầu.