Tuần lễ vàng nhanh chóng trôi qua và chúng tôi bắt đầu quay trở lại trường học của mình.
Phong cảnh nơi đây vẫn vậy, nhưng cuộc sống hàng ngày của tôi đang dần có sự thay đổi lớn.
“Yo…”
Vào buổi sáng đầu tiên ngay sau kỳ nghỉ, Sudou là người đầu tiên tôi bắt gặp, chúng tôi gặp nhau gần dãy tủ đựng giày ở trường.
Dù chỉ là cuộc gặp gỡ với một người bạn cùng lớp đơn thuần, nhưng nó cũng là một phần trong cuộc sống học đường đang dần thay đổi của tôi.
“Thời gian vừa qua thật không dễ dàng gì. Mày hiện tại sao rồi?”
“Không có gì. Mọi thứ vẫn luôn như vậy. Tớ đã vượt qua kỳ nghỉ mà không gặp bất cứ vấn đề gì.”
“Tao hiểu. Kỳ nghỉ trôi qua nhanh thật nhỉ?”
Tôi đi bên cạnh Sudou, người đã giảm lại tốc độ đi bộ của mình để sánh vai với tôi, hai người cùng nhau tiến về phía lớp học.
Bởi vì cậu ấy phải rời lớp học để tham gia hoạt động câu lạc bộ của mình, vậy nên Sudou hẳn đã nghe Ike hoặc Hondou kể chi tiết sau đó.
Tôi không cần nói thì cậu ấy cũng biết chuyện gì đã xảy ra trong lớp vào lúc đó, vì cậu ấy đã hiểu mọi chuyện.
“Vậy, mày đã che giấu sự thật rằng mày học giỏi vì kế hoạch của Suzune, phải không?”
Tôi gật đầu đồng ý còn Sudou thì hơi bĩu môi. Cậu ta nhìn tôi và quay lưng thẳng về phía trước.
“Chà, hai người đã thân nhau từ khi bắt đầu nhập học. Dù bây giờ hơi muộn, nhưng tao đã hiểu.”
“Vốn tớ và cậu ấy hề không hợp nhau. Nếu có việc gì thì, ban đầu cả hai muốn giữ khoảng cách với nhau thì đúng hơn.”
“Chuyện là vậy sao? Xin lỗi nha, thật sự tao đã không nhận ra trước đó.”
Đó có lẽ là vì Sudou đang xem Horikita như một người khác giới.
Tôi cũng chả được ích lợi gì khi chỉ ra điều đó, vậy nên tôi liền bỏ qua những lời nói của cậu ấy.
“Tớ đã nghe Yousuke nói rồi. Cậu đã nói tốt cho tớ, phải không?”
“Tao không thể nói rằng mình đã bao che hay biện hộ cho mày, tao chỉ nói sự thật thôi.”
“Cậu gọi nó là sự thật, nhưng lúc đó cậu cũng không biết đó là sự thật mà, nhỉ?”
“Tao biết chứ!”
Sudou có chút tức giận và lại bĩu môi, cậu ta khẳng định lại lời nói của mình.
“Việc mày giỏi toán đã là một bí mật lớn, nhưng việc mày giỏi đánh nhau cũng được giữ kín, phải không?”
Đối với Sudou, khía cạnh này rõ ràng quan trọng hơn hẳn việc giữ bí mật môn toán.
“Tớ không hiểu cậu có ý gì.”
Tôi giả vờ không hiểu ý của Sudou.
Tuy nhiên, Sudou không phải là kiểu người muốn nghe những điều như thế
“Mày đừng giả ngu nữa. Tao đã đánh nhau với thằng Housen, nên tao thừa biết. Sức trâu chó của thằng đó không phải chuyện đùa. Từ khi biết đánh nhau đến giờ tao chưa bao giờ gặp đối thủ nào như thế. Thật lòng mà nói, nó là một con quái vật.”
Điều Sudou nói hoàn toàn chính xác, vì cậu ấy đã từng đối đầu với Housen và đó có thể là lần đầu tiên cậu ta gặp một kẻ khó xơi đến vậy.
“Đó là lần đầu tiên trong đời tao thấy mình chùn bước trong một trận chiến. Ngay cả bây giờ, khuôn mặt đểu cáng của thằng khốn đó vẫn còn ám ảnh trong tâm trí tao.”
Nói xong, cậu ấy xoa xoa thái dương mình bằng ngón trỏ vài ba lần.
“Cậu sợ sao? Dù vậy, cậu vẫn dũng cảm chiến đấu vì Horikita mà.”
“Đúng vậy, tao đâu còn sự lựa chọn nào khác. Thằng đó điên lắm rồi.”
Tôi không thể phủ nhận điều đó. Từ những gì tôi thấy lúc đó, sự ám ảnh về bạo lực của Housen thực sự rất lớn.
“Nhưng cậu cũng có cơ hội chiến thắng phải không?”
Vài ngày trước, Sudou bị Housen hạ gục chỉ vì cậu ấy chịu thua mấy chiêu trò khích tướng rẻ tiền của hắn.
Trong một tình huống cần phải nắm điểm yếu của đối thủ trong tay, Housen đã sử dụng Horikita làm mồi nhử để khiến Sudou mất bình tĩnh.
Đây là điểm yếu chết người của Sudou, và cậu ta đã phải trả giá bằng chính thất bại của mình
“Ai biết được. Trong một trận chiến nghiêm túc, tao không nghĩ là bản thân mình có thể ngang kèo với nó.”
Sudou chắc chắn không phải là người yếu đuối. Nếu người có khả năng thể chất cao như Sudou, đã nói về Housen như thế này, thì hắn không phải là một kẻ tầm thường.
Ngay cả người cẩn trọng như anh trai của Horikita, Horikita Manabu-người đã từng học võ thuật, hay Albert, người được sinh ra với một cơ thể cường tráng, cũng không hẳn có thể đánh bại Housen trong một trận chiến.
“Mà này- đó không phải điều tao muốn nói! Chuyện của tao không quan trọng.”
Ngay lúc đó, Sudou nhìn vào mặt tôi.
“Mày… mày mạnh hơn con quái vật Housen đó và có thể dừng được nó. Tao nói đúng chứ?”
Một cái gì đó giống như “theo phản xạ nên tớ sử dụng nhiều sức lực hơn thường ngày” chắc chắn sẽ không có tác dụng với Sudou nữa. Không kỳ lạ khi cậu ta liên tưởng kiểu “tên này cũng có điểm số hoàn hảo trong môn toán, vì vậy điều đó không có gì phải ngạc nhiên.” Và có những thứ cậu ta có thể nhận ra chỉ vì có cảm tình Horikita.
“Cậu chắc mình không lầm chứ, Sudou?”
“Ừm, đúng vậy.”
Sudou nắm lấy bắp tay tôi bằng tay phải.
Để xác nhận cơ bắp của tôi mạnh đến mức nào, Sudou nhẹ nhàng nắm chặt chúng vài lần và nói.
“Tao đã có linh cảm hồi năm ngoái khi thấy mày ở hồ bơi. Dù không tham gia hoạt động ở câu lạc bộ nhưng mày có một cơ thể rất rắn chắc. Khi mặc đồ sẽ rất khó thấy, nhưng những thớ cơ cứng cáp này… mày sẽ không có được nếu không cật lực luyện tập.”
Sudou rất chăm chút cơ thể của mình và luyện tập thường xuyên. Nên không có lý do gì để cố gắng lừa cậu ta nữa.
Những lời nói kiểu như tôi tự luyện tập buổi sáng sau khi ra khỏi giường sẽ không có khả năng thuyết phục được cậu ấy.
Cậu ấy không chỉ đơn thuần là xem qua loa. Khi chạm vào như thế này, cậu ấy chắc chắn có thể nắm rõ về cơ thể của tôi.
“Nói mới nhớ, lực nắm tay của mày khi chúng ta đo trước đại hội thể thao là khoảng 60kg, phải không?”
Sudou nhớ đến chuyện vào năm ngoái.
“Lúc đó tao đã nghĩ nó thật tuyệt vời… nhưng giờ tao nghĩ mày đã giữ sức. Lực nắm thực sự của mày là bao nhiêu?”
“Ai biết.Thật lòng tớ cũng không biết.”
“Mày không biết thật á?”
“Tớ không nhớ mình đã từng đo sức mạnh của mình đúng cách.”
“Thế éo nào lại vậy được? Chúng ta đều được kiểm tra thể chất rất nhiều lần ở trường tiểu học và sơ trung mà!”
“Cái này tớ thực sự không nhớ.”
Tất nhiên, có những bài kiểm tra thể chất định kỳ tại White Room. Họ thu thập dữ liệu nhiều hơn so với những bài kiểm tra thể chất của một trường học bình thường.
Tuy nhiên, chỉ người hướng dẫn mới biết những thông tin đó.
Người hướng dẫn sẽ không bận tâm nói cho từng học viên biết chi tiết về khả năng của họ. Và dần dần các học viên sẽ không còn hứng thú với những con số thay đổi mỗi ngày.
Đó là bởi họ chỉ xem đó là những con số tăng giảm theo từng lúc.
Tuy nhiên, dù tôi vẫn đang tập luyện mỗi ngày để duy trì cơ thể mình, nhưng mà khả năng thể chất của tôi cũng đã giảm hẳn so với lúc tôi ở White Room.
“Mày thật sự không biết hả?”
Sudou đang nhìn thẳng vào mắt tôi, nên cậu ấy phải hiểu rằng tôi không nói dối.
“Lúc đó, tớ nghe nói rằng lực nắm tay trung bình của học sinh cao trung là 60kg, vì vậy tớ đã điều chỉnh sức mạnh ở khoảng đó. Tớ đã cố gắng để không nổi bật.”
Sau đó, tôi biết rằng nó cao hơn mức trung bình và tôi nhớ là lúc đó mình có chút ngạc nhiên.
“Tao đang hỏi mày đó, thật sự mày mạnh đến mức nào vậy?”
“Mức nào à?”
Một trái tim khao khát chứa đầy sự ghen tị và đố kỵ
Làm thế nào để trở nên mạnh mẽ?
Tùy thuộc vào quan điểm này, câu trả lời và sự nhận thức sẽ thay đổi theo nó.
Trong lúc tôi đang suy nghĩ thì Sudou đã lên tiếng trước.
“Quên đi. Mày không cần phải trả lời.”
Sudou rút lại câu hỏi của chính mình như thể cậu ấy đang từ chối câu trả lời của tôi.
Ngay cả khi tôi nói với cậu ấy mọi thứ, nó cũng không phải là điều mà bất cứ ai cũng có thể hiểu được.
Cuối cùng, nó không phải là thứ có thể diễn đạt rõ ràng chỉ bằng một vài từ.
“Mày có mạnh hay không, nó sẽ vô nghĩa nếu tao không thể nhìn thấy bằng chính mắt mình.”
Sau một hồi thẩm định, cuối cùng Sudou cũng chịu buông cánh tay tôi ra.
Giống như Keisei, Sudou cũng bắt đầu cố gắng “tiêu hóa” những chuyện này.
“Nhưng giờ tao đã hiểu, mày là một người đáng kinh ngạc. Mày rất mạnh, Ayanokouji.”
“Cậu không khó chịu vì tớ luôn che giấu thực lực của bản thân sao?”
“Lúc đầu, tao cũng nghĩ kiểu ‘Cái éo gì vậy?’ Và dần tao cũng hiểu được cảm giác của Yukimura. Khi bản thân cảm thấy mình đang là người mạnh nhất thì chắc chắn cũng sẽ chả có vui vẻ gì khi biết được người ở cạnh mình luôn che giấu thực lực mà nó lại còn mạnh hơn mình rất nhiều nữa. Nhưng không phải là tao không hiểu mày đang nghĩ gì, mày không muốn nổi bật, phải không? Tao đoán là bằng cách nào đó, tao cũng hiểu được suy nghĩ của mày.”
Sudou đã có một câu trả lời mà tôi không hề mong đợi.
“Thằng nào bảo không quan tâm thì thằng đó nói láo, nhưng tao cũng đang cố gắng hết sức để trưởng thành hơn. Và nó chẳng liên quan gì đến những người khác, đó là những gì tao nghĩ.”
Mục đích của nó là để phục vụ cho bản thân, không phải là cho người khác.
Cậu ấy nói như thể muốn hướng mình trở thành bản thể tốt nhất mà bản thân có thể đạt được
“Với lại, dù mày giỏi đến đâu, nhưng về môn bóng rổ thì bố đây vẫn kèo trên nhá.”
Đó là lần đầu tiên Sudou cười một cách dữ dội như vậy.
Đó là một tuyên bố tràn đầy sự tự tin, về điều mà cậu ấy thậm chí không cần phải chứng minh. Tất nhiên, nó là điều không thể chối cãi.
Ngay cả khi tôi đã chơi một hoặc hai lần, kết quả vẫn cực kỳ rõ ràng. Tôi không có cơ hội chiến thắng.
“Hai ta có thể làm một kèo đấu bóng rổ lúc nào cũng được!”
“Tha cho tớ đi. Tớ không muốn trở thành bia đỡ bóng của cậu đâu.”
“Hahahahah! Có vẻ mày cũng hiểu chuyện đó chứ!”
Khi mọi người nói về lĩnh vực nào đó của mình đó tốt hơn những người khác, tâm trạng của họ sẽ dễ dàng thư giãn hơn.
“Vì vậy, tao sẽ không nói chuyện của mày với Housen cho bất cứ ai. Tao không muốn cứ tiếp tục cái vòng luẩn quẩn này nữa, đó là điều tao muốn nói hôm nay”
“Cũng được.”
Từ tận đáy lòng tôi đánh giá cao cậu ấy, vì sự quan tâm của cậu ấy dành cho tôi.
“À đúng rồi, đừng nói về Housen nữa, tao có thể hỏi một điều cuối cùng không?”
“Nếu đó là điều mà tớ có thể trả lời.”
“Mày không nghĩ tao sẽ kể cho ai khác về cuộc chiến với Housen sao?”
Một câu hỏi khá bất ngờ, có lẽ nó là một câu hỏi chắc chắn sẽ được hỏi trong cuộc trò chuyện lần này.
Nếu Sudou là nhân chứng, có nhiều khả năng tôi phải buộc cậu ta giữ im lặng về chuyện đó.
Tất nhiên, trong một số trường hợp, tôi đã nghĩ đến việc yêu cầu Horikita buộc Sudou im lặng, nhưng sau đêm đó, và còn chuyện điểm môn toán nữa, tôi có thể đoán được Sudou đang nghĩ gì từ đôi mắt của cậu ta.
“Nếu đó là Sudou của trước kia, có lẽ tớ sẽ sắp xếp chuyện đó. Tớ thậm chí có thể đi xa đến mức yêu cầu Horikita buộc cậu hãy giữ bí mật.”
“Nếu là tao của trước kia?”
“Từ đánh giá trên OAA, người có mức phát triển cao nhất trong lớp D là cậu. Không giống như quãng thời gian bốc đồng trước đó, giờ đây cậu đã có thể bình tĩnh đánh giá tình hình. Đó là lý do tại sao tớ không thực hiện bất kỳ biện pháp nào.”
Quyết định này dựa trên phân tích của riêng tôi về Sudou Ken.
Nhưng nếu đó là một học sinh khác như Ike hay Hondou trong trường hợp này, có thể nó sẽ khác.
“Mày làm tao thấy mình đang được tâng bốc đó.”
Sudou có vẻ mặt ngạc nhiên, và thở dài thán phục.
“Tao hoàn toàn bị thuyết phục. Tao không ngờ lại được mày đánh giá cao như vậy.”
Vừa nói, Sudou đưa mặt lại gần tôi.
“Có một câu hỏi nữa tao muốn hỏi. Mày với Suzune—.”
“Bọn tớ không có hẹn hò gì hết.”
Tôi giữ khoảng cách khi khuôn mặt cậu ta tiến lại sát gần, tôi đã nói với vẻ mặt “đó là sự thật” để thuyết phục cậu ấy.
”Oh…”
Câu trả lời dứt khoát này của tôi làm cho Sudou bất ngờ một chút.
“Tao không có ý bảo mày không được hẹn hò với cô ấy. Suzune có thể tự do hẹn hò với người mình thích, có thể là mày, hoặc bất cứ ai khác nếu cô ấy muốn. Nhưng, chà, mày mà giấu diếm thì coi chừng tao đó.”
”Được rồi, được rồi... Nếu như mà điều đó thật sự xảy ra, tớ sẽ cho cậu biết ngay lập tức, được chưa?”
”Giỏi. Đợi đã- không, ý tao làー! K-k-k-k-không, không sao đâu.”
Hỏi xong tất cả những gì muốn hỏi, Sudou thở phào nhẹ nhõm.
“Nói ra điều này có hơi lạnh lùng với tư cách là bạn của Haruki, nhưng tao vui khi mày không bị đuổi học trong bài thi bỏ phiếu lớp. Mày là người mà lớp cần để vươn lên lớp A. Gặp lại sau nhé, Ayanokouji.”
Nói xong, Sudou bắt đầu chạy nhanh về phía lớp học.
Có phải cậu ấy muốn che giấu việc chúng tôi đã nói chuyện với nhau ở ngoài này?
Tôi là một người mà lớp cần để vươn lên lớp A.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nhận được đánh giá như vậy từ Sudou.
Tuy nhiên, hiện tại tôi không phải là người mà lớp đang cần lúc này.
Chính bản thân Sudou mới là người không thể thiếu cho lớp.