Tôi rời khỏi hội học sinh và bước về phía cổng trường.
Kiriyama là người đã từng cố gắng để lật đổ Nagumo. Anh ấy ủng hộ Manabu và đã tìm mọi cách để tiếp cận tôi hồi năm nhất. Ngay lúc mắc kẹt giữa dòng suy nghĩ của bản thân, bỗng nhiên Kiriyama biết chuyện Horikita, em gái của Manabu sẽ tham gia vào hội học sinh, vậy nên có vẻ anh ấy muốn chuẩn bị một số kế sách nào đó.
Tuy nhiên, khi nhìn vào anh ấy hôm nay, tôi nghĩ trận chiến giữa Kiriyama và Nagumo có lẽ đã ngã ngũ rồi.
Tôi cảm giác một khoảng cách lớn giữa họ có vẻ đã được tạo ra.
Chà... Nếu Kiriyama vẫn chưa từ bỏ, sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ hành động thôi.
“Vậy cũng tốt.”
Tôi không muốn vận động bộ não của mình thêm chút nào trong ngày hôm nay nữa.
Vậy nên tôi sẽ đi thẳng về phòng và tận hưởng nốt quãng thời gian còn lại.
Tôi rút điện thoại ra để xem giờ.
“Nè, nếu cậu không có kế hoạch đặc biệt nào hôm nay… Tớ có thể qua phòng cậu chơi được không?”
Do quá mải mê đến cuộc trò chuyện ở hội học sinh mà tôi không để ý rằng Kei đã nhắn tin cho mình từ bao giờ.
Mặc dù đã 30 phút trôi qua, nhưng cô nàng vẫn không rút lại câu hỏi của mình, Kei đang đợi lời hồi đáp từ tôi.
Vậy nên tôi quyết định trả lời cô ấy ngay lập tức, dù hơi muộn chút nhưng tôi cũng không có thêm dự định nào vào lúc này cả.
Mặc dù mang tiếng là đang hẹn hò với nhau, nhưng chúng tôi cũng không thể công khai nó cho mọi người biết được.
Số địa điểm mà chúng tôi có thể dành thời gian cho nhau mà không lo bị phát hiện cũng cực kỳ hạn chế.
Ngay cả ký túc xá cũng không được an toàn cho lắm. Hơn nữa, nếu hai đứa bị phát hiện rằng đang ở cùng với nhau, mọi chuyện sẽ vượt ngoài tầm kiểm soát.
Nhưng nếu điều đó thật sự xảy ra, chúng tôi sẽ phải đưa ra những lựa chọn khôn ngoan hơn nữa.
“Cậu có muốn sang phòng tớ không?”
Tôi hồi âm lại cô nàng, một giây sau, tin nhắn ấy đã được đánh dấu “đã xem” bên cạnh.
Liệu đây chỉ là một sự trùng hợp khi tôi trả lời đúng lúc cô ấy đang lướt điện thoại, hay là cô nàng vẫn luôn chờ đợi tin nhắn của tôi suốt từ nãy tới giờ?
“Tớ sẽ đến!”
Một câu trả lời ngắn gọn từ Kei.
“Tớ sang luôn bây giờ được không?”
Những dòng tin nhắn lần lượt được gửi đến cùng lúc.
Tôi trả lời lại rằng bây giờ mình đang trở về phòng, cô ấy có thể sang bất cứ lúc nào sau 20 phút nữa. Cũng không quên nhắn nhủ cô nàng hãy tới như mọi lần.
Nhờ thế mà ngay cả khi bắt gặp người quen, Kei vẫn có thể tuỳ cơ ứng biến được.
Sẽ mất khoảng 10 phút nữa trước khi tôi trở về ký túc xá.
Về đến nơi, tôi để cửa mở và tận dụng quãng thời gian còn lại để dọn dẹp căn phòng. Một lúc sau, tôi nghe thấy ba tiếng gõ cửa mạnh.
Kei và tôi đã bí mật đặt ra vài mật mã cho các cuộc hẹn. Mặc dù nó chủ yếu xoay quanh cách bấm chuông, nhưng tôi đã yêu cầu Kei gõ cửa ba lần trong trường hợp khẩn cấp. Nguyên do là bởi ở ký túc xá có rất nhiều học sinh qua lại, đôi khi sẽ có những lúc tôi không thể chủ động mở và đóng cửa được.
Thế nên nếu vướng phải một tình huống nguy cấp như vậy, cô nàng có thể ra vào thoải mái mà không cần xin phép.
“Tớ vào đây!”
Kei nói rồi hốt hoảng bước vào cửa.
Sau đó, cô nàng dùng hết sức bình sinh để khép cửa lại, và rồi thở phào đầy nhẹ nhõm.
“Tớ thực sự hoảng loạn khi thấy thang máy dừng ở tầng 4 đó~!”
Có lẽ vì tim đập nhanh hơn thường ngày mà Kei phải áp tay lên ngực mình.
Việc đi qua hành lang mà không để ai biết khá là khó khăn, nên cũng chẳng có gì lạ khi Kei loạn nhịp như vậy cả.
“Chúng ta không thể như thế này mãi được, cậu biết chứ?”
“Tớ biết...”
Tôi với lấy và cất giày của Kei vào tủ.
Sau đó, chỉ bằng vài thao tác, tôi nhanh chóng chốt cửa và đóng khóa chữ U.
Bằng cách này, ngay cả khi có người đến thăm, tôi có thể biết được đó là ai và quyết định xem có nên cho họ vào trong không.
Tuy vậy, sử dụng khóa chữ U này vẫn có những bất tiện riêng của nó.
Trước đây, tôi không hề có dự định làm như vậy. Nhưng từ sau sự cố với Amasawa, ngay lập tức tôi phải đầu tư lấy một cái.
Nó vẫn tốt hơn là để ai đó vô tình vào phòng và phát hiện ra chỉ có tôi và Kei trong đó.
Ngay cả khi phát sinh một tình huống khẩn cấp bất kỳ, mọi việc sẽ đâu vào đó miễn là ngăn được việc họ bước chân vào trong.
Nếu tôi nói với họ là phòng của mình hiện đang rất bừa bộn, sau đó rủ họ ra ngoài nói chuyện một lúc, và rồi cố gắng đưa họ đi thật xa khỏi phòng mình.
Xong xuôi, Kei sẽ có thêm thời gian để lặng lẽ lẻn ra ngoài.
“Haa~ tớ cảm thấy nhẹ nhõm hơn rồi.”
Kei, người đang ngồi trên giường tôi, vuốt ngực đầy nhẹ nhõm.
“Ổn cả rồi.”
Vào quãng thời gian từ chiều đến tối, ký túc xá có rất nhiều người qua lại.
Vậy nhưng, rủi ro khi mời ai đó qua phòng chơi vào buổi đêm thậm chí còn lớn hơn nhiều. Mặc dù sẽ có ít người qua lại, nhưng sẽ thật tệ nếu ai đó phát hiện ra việc tôi ở riêng cùng một cô gái.
Đó là lý do tại sao khi chúng tôi đi chơi vào các ngày trong tuần, hai đứa thường tới những nơi có thể đưa ra một lý do nào đó để chống chế.
Ngay cả khi mối quan hệ này bị phanh phui, những hành động đó vẫn có thể được mọi người xung quanh chấp thuận.
“Cậu có muốn uống gì không?”
Tôi nói với Kei sau khi cô nàng bình tĩnh lại.
Kei trông có vẻ bối rối, sau đó cô nàng liền rời khỏi phòng khách và chạy vào bếp.
“Để tớ làm cho.”
“Bất ngờ thật đấy. Có chuyện gì xảy ra sao? Thường thì cậu không hay làm mấy việc này cho lắm...”
“Tay trái của cậu bị thương thế kia thì sẽ rất khó khăn để làm mấy việc như này mà, đúng không? Nhìn nè, tớ cũng biết cách đun nước đấy nhá!”
Có vẻ như cô nàng đang lo lắng về vết thương trên tay trái của tôi.
“Vậy thì tớ sẽ để cho cậu làm vậy…”
“Oke! Tớ sẽ uống trà đen. Kiyotaka, cậu muốn uống gì?”
“Tớ cũng uống trà đen giống cậu, Kei.”
Tôi đã lên sẵn kịch bản phù hợp để giảm bớt lượng công việc của Kei, nhưng có vẻ như nó đã vô tác dụng. Khuôn mặt cô nàng trông có vẻ khá là bất mãn.
“Cậu không tin tưởng tớ, đúng không?”
“...Tớ hiểu rồi, vậy tớ muốn uống một chút cà phê.”
“Để đó cho tớ! Tủ cốc ở kia nhỉ?”
Nói rồi, Kei mở tủ bếp.
Sau đó, có lẽ vì nhận thấy ánh mắt chăm chú của tôi, cô nàng liếc mắt qua ra lệnh rằng tôi cứ ngồi đợi ở phòng khách đi.
Sẽ thật rắc rối nếu tôi làm Kei tức giận, vì vậy tôi quyết định ngoan ngoãn đợi cô nàng trong lúc xem TV.
“Lẽ ra, tớ nên nói với cậu điều này ngay khi bọn mình gặp nhau, nhưng Kiyotaka, trách nhiệm của cậu trong chuyện này là lớn lắm đó.”
Ngay khi tôi vừa cầm chiếc điều khiển TV lên, những từ đó lọt vào tai tôi.
“Ý cậu là sao?”
“Vì cậu đã đạt được điểm cao trong môn toán chứ sao nữa, nên chuyện công khai việc hai chúng ta hẹn hò sẽ khó khăn hơn.”
Tôi đã tự hỏi đã có chuyện gì xảy ra, và hóa ra đó là điều Kei muốn nói.
Thật vậy, nếu Kei công khai về mối quan hệ của chúng tôi lúc này, một số luồng ý kiến trái chiều có thể sẽ nổ ra.
“Ai biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu bọn mình công khai rằng hai đứa đang hẹn hò…”
“Vậy tức là tình hình này sẽ tiếp tục như vậy trong một thời gian nữa à?”
“Thì còn cách nào khác đâu. Khó chịu quá đi mất, cứ như tớ đang hẹn hò với cậu là vì địa vị của cậu ấy.”
“Hẹn hò như vậy là xấu lắm sao?”
“Không, tớ không nói nó là xấu.”
“Nó giống như việc hẹn hò với một cô gái dễ thương là thứ được đem ra để thể hiện vị thế của một thằng con trai, phải không? Thật lạ khi có người lại không thích điều đó?”
Tất nhiên, gu của mỗi người là khác nhau, từ ngoại hình cho đến vóc dáng, và chẳng có cái định nghĩa nào là hoàn hảo cả.
Nhưng ngay cả như vậy, tôi gần như cũng biết rằng tiêu chuẩn này đã tồn tại rộng rãi.
Tôi phần nào bác bỏ quan điểm của cô nàng về việc người khác sẽ hẹn hò vì họ học giỏi, nhưng Kei không hề đáp lại. Tôi nghĩ rằng cô nàng đang suy nghĩ làm thế nào để bác bỏ ý kiến của tôi, nhưng Kei từ từ di chuyển và dần dần khuôn mặt cô nàng hiện ra từ bếp.
"T-tớ dễ thương ư?"
Có vẻ như cô nàng không nghĩ đến việc sẽ bác bỏ ý kiến của tôi như thế nào.
Cô nàng dường như tập trung vào ý “hẹn hò với một cô gái dễ thương” hơn.
“Cậu muốn hẹn hò với một người không dễ thương sao?”
Kei với đôi môi hếch lên cố gắng hết sức để không nhìn thẳng vào tôi, như thể đang cố né tránh ánh mắt của tôi vậy.
Ấm nước bắt đầu reo lên sôi sục.
Điều khiến bạn nghĩ rằng người khác dễ thương nó không chỉ giới hạn ở ngoại hình còn bảo gồm tính cách, giọng nói và cách cư xử, nền tảng gia đình và sự giáo dục. Tất cả các loại yếu tố đó đan chồng lên nhau để làm cho bạn cảm thấy rằng người đó dễ thương.
“Tớ cũng vậy, tớ cũng nghĩ cậu siêu siêu đẹp trai luôn, Kiyotaka.”
Mặc dù tôi không hỏi cô nàng cảm thấy thế nào về tôi. Kei vẫn nói vậy và trở lại vào bếp.
Sau khi chiếc ấm được đun sôi, tôi nghe thấy chuyển động của nước khi được rót vào cốc trong lúc vô thức chuyển kênh trên TV.
Không mất nhiều thời gian để Kei hoàn thành công việc của mình, trở ra từ bếp và tự hào đặt cốc trà đen với cà phê lên bàn. Mặc dù trà đen mà Kei muốn bằng cách nào đó đã biến thành café au lait.
“Cảm ơn cậu.”
“Không có chi.”
Chúng tôi mở đủ các thể loại sách giáo khoa năm nhất lên bàn.
Và rồi chuẩn bị sẵn cả sổ ghi chép và bút, nhìn thoáng qua trông giống như là hai người chúng tôi đang học vậy.
Bằng cách này, nếu có bất kỳ biến cố nào xảy ra, chúng tôi có thể lấy lý do rằng mình đang học nhóm.
Thật lòng thì tôi không muốn tình huống đó xảy ra chút nào.
Từ lúc chúng tôi bước vào phòng cho đến giờ, mọi chiến lược phòng thủ này được thực hiện dựa trên kinh nghiệm từ vụ Amasawa.
Sau đó, chúng tôi dành thời gian để nói với nhau về đủ thứ chuyện trên đời.
Bắt đầu từ những điều tôi gặp phải ở trường ngày hôm nay, và sau đó là những ngày trước đó.
Chúng tôi đã gặp ai trong Tuần lễ Vàng, xem những phim gì trên TV.
Tôi nhìn những bức ảnh mà Kei chụp, về quãng thời gian bên nhau.
Chúng tôi đã thảo luận với nhau đủ thứ chuyện, dài ngắn đều có, đôi khi còn đổi chủ đề một cách bất ngờ.
Hai người chúng tôi đã lãng phí rất nhiều thời gian để nói về những thứ vô bổ. Nhưng đây tuyệt đối không phải là một chuyện vô nghĩa.
Trong vô thức, tôi đã bắt đầu hiểu từng chút một rằng tình yêu là gì.
Một cuộc hẹn hò trong phòng, với Kei đôi khi cười, có lúc lại tức giận, cho tôi thấy tất cả các loại biểu cảm khác nhau.
Chúng tôi nói hết vấn đề này sang vấn đề khác, dần dần cũng hết chuyện để nói. Sự rôm rả ồn ào dần biến mất, và sự yên lặng bắt đầu bao trùm. Rõ ràng là không khí trong phòng đã thay đổi so với trước đây.
Đối mặt nhau, hai đứa bắt đầu cảm thấy điều gì đó.
Bắt đầu nhận ra được một điều gì đó.
Không, nó không phải là một điều gì cả.
Tôi biết nó là gì.
Nhìn vào nhau, cảm giác muốn chạm vào đối phương từ từ lớn dần.
Nhưng, có lẽ tôi không phải nói ra nữa.
Đôi mắt của chúng tôi đang nhìn nhau có thể truyền đạt được điều đó.
Tuy vậy không bao giờ dễ dàng để thực hiện nó.
Cho dù bạn có hiểu người kia nhiều đến mức nào, vẫn cần xem xét rủi ro là 1 trên 10.000.
Mặc dù hai bên được cho là có cùng ý định, nhưng vẫn cần xem xét khả năng của đối phương nữa.
Nếu bị từ chối, những cảm giác tiêu cực sẽ trào ra như một mạch nước phun.
Ngay cả như vậy--
Tôi vẫn nhìn vào ánh mắt của Kei trong khi cô nàng cố gắng đảo mắt đi.
Như thế có ổn không? Nhưng mà... những cảm xúc như vậy liên tục va chạm với nhau.
Chẳng mấy chốc, như thể cam chịu, Kei từ bỏ việc phản kháng.
Thời gian như ngừng lại, tôi càng cảm thấy nó rõ ràng hơn qua cơ thể của mình.
Khoảng cách giữa cơ thể, khuôn mặt của bọn tôi, dần dần thu hẹp lại.
Chúng tôi cuối cùng đã đạt được khoảng cách mà có thể cảm nhận hơi thở của đối phương trên da mình và gần như sắp chạm vào nhau.
Miệng của Kei tỏa ra mùi hương của cà phê hòa quyện với sữa.
Trong hai, không, chỉ một giây nữa thôi, môi chúng tôi sẽ chạm vào nhau.
---Ding Dong
Giây phút lãng mạn của cả hai chúng tôi đã bị phá vỡ một cách tàn nhẫn bởi tiếng chuông cửa.
Môi chúng tôi chỉ còn lại một chút nữa là sẽ hoàn toàn chạm vào nhau.
Ý thức của tôi đang bay bổng đâu đó đột nhiên bị kéo về thực tại.
“Ư...ưm...ah...ểh, cánh cửa?”
Kei hoảng loạn lùi ra, hai má ửng hồng, nhưng tôi thậm chí không có thời gian để ngắm nhìn nó lâu hơn được nữa. Đúng thế, tiếng chuông không phải đến từ nơi khác, nó phát ra ngay ở lối vào.
Điện thoại bàn cho thấy có một cuộc gọi đến. Không giống như sảnh trước, không có camera nào được lắp đặt ở đây, vì vậy không thể biết chắc chắn đó là ai. Mặc dù tôi có thể giả vờ rằng mình không ở nhà, nhưng nếu người đó đã thấy Kei vào phòng tôi, điều đó thật sự sẽ rất tệ.
Tốt hơn hết nên xem người đó là ai và đến đây với mục đích gì.
“Chờ tớ một phút.”
“Ư… Ừm... mmm.”
Kei gật đầu, có vẻ hơi lo lắng. Rút kinh nghiệm từ vụ Amasawa, đôi giày của Kei đã được tôi cất trong tủ. Vậy nên nếu chỉ nhìn qua, căn phòng đương như chỉ có mình tôi bên trong.
Chỉ tiếc rằng phương án này không được hay cho lắm.
Giải pháp tối ưu nhất sẽ là đứng và trò chuyện ở ngoài hành lang.
Nhưng ngay khi người đó yêu cầu vào trong phòng, nếu cố tỏ ra đáng ngờ thì lại càng dễ bị lộ. Đưa một cô gái đến phòng của mình và thậm chí đi xa đến mức giấu giày của cô nàng. Chắc chắn họ không thể không nghĩ đến những điều không đứng đắn.
Trong trường hợp đó, khóa chữ U trên cửa sẽ trở thành một vật cứu tinh.
Bằng cách này, họ sẽ không thể nhìn thấy đôi giày ngay cả khi nhìn qua phần cửa mở và chúng tôi sẽ không dễ dàng bị lộ.
Tôi có thể chuẩn bị lý do tại sao mình khóa cửa khi nói chuyện với bên kia.
Trên hết, tôi tính là sẽ cố gắng hoãn lại sau hoặc đến phòng của một ai đó.
Nhưng ai là người ghé thăm tôi lúc này chứ?
Horikita? Hay là đứa nào đó trong đám con trai? Vừa nghĩ về nó, tôi cố xác nhận ai đến thông qua lỗ nhìn trộm.
Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là một mái tóc đỏ lọn.
“Sen~pai ~.”
Sau đó là giọng nói ngọt ngào của một cô gái.
Như thể đã biết tôi đang nhìn trộm qua lỗ.
“Là em đây~.”
Giọng nói phát ra từ cánh cửa, dường như em ấy biết rằng tôi đang ở trong phòng.
Con bé mặc một bộ đồ đơn giản, đang mỉm cười.
Cả hai tay đều trống không, xem ra không mang theo bất cứ thứ gì bên người.
Tôi mở khóa cửa và từ từ mở cánh cửa ra.
Tôi đã không liên lạc với Amasawa Ichika của Lớp 1-A kể từ cuối tháng Tư.
Vì thực tế là con bé đã không chủ động liên lạc, nên đây có thể được coi là một sự xuất hiện bất ngờ.
Nó đã lấy con dao từ phòng tôi để giúp cho Housen, và nhờ đó, con bé nên biết rằng tôi đã biết được chính nó là người đã giúp Housen hoàn thành kế hoạch của mình, theo lẽ thì đáng ra em nó nên cố giữ khoảng cách với tôi.
Tuy nhiên, Amasawa, lại xuất hiện ngay trước mắt tôi, như muốn thể hiện mình vô tội vậy.
Hay là nó nghĩ rằng tôi không biết được rằng nó là đồng phạm sao?
Không, khi kế hoạch của Housen hoàn toàn thất bại, về cơ bản việc Amasawa là đồng phạm đã bị lộ.
“Làm thế nào mà em có thể vào được ký túc xá của năm hai vậy?”
“Có một senpai khác đang đi vào, nên em đi vào với anh ấy. Em nghĩ mình nên tặng anh một sự bất ngờ.”
Nếu con bé này sử dụng điện thoại ở sảnh, bất kể như thế nào, danh tính của nó sẽ được tiết lộ cho tôi.
Vì vậy, nó đã sử dụng một học sinh khác để tránh trường hợp đó.
“Và?”
“Tay của anh bây giờ ổn chứ? Em đã lo lắng vì vậy em đã đến đây để gặp anh~.”
Amasawa là người thông minh nên chắc chắn không cần xét đến tình huống mà tôi chưa biết được chuyện đồng phạm.
Thay vào đó, con bé còn gợi ý rằng mình có liên quan đến việc này.
Nó khẽ chạm vào khóa chữ U bằng ngón trỏ tay phải.
“Mà này, anh có thể mở khóa cho em hông?”
Trong khi giữ nụ cười quỷ quái của mình, con bé đảo mắt xác nhận rằng không có đôi giày lạ nào được đặt ở lối vào.
Xem ra con bé đã dự đoán rằng có ai đó đã ở đây, vì khóa chữ U? Hay là...
“Giờ đã là tối muộn rồi, để ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện được không? Sẽ khá rắc rối khi anh cho một kouhai vào phòng của mình mà không có lý do.”
Nếu con bé đến đây chỉ để hỏi thăm cánh tay của tôi thì nó sẽ rời đi sau khi nghe điều đó.
Tuy nhiên, Amasawa không có ý định rời đi.
Đặt ngón trỏ ở tay trái lên môi mình, như cố cho thấy rằng bản thân đang suy nghĩ.
“Senpai, dù sao anh cũng chỉ ở một mình, nên anh hãy nấu ăn cho em đi.”
Để tìm cách vào phòng tôi, Amasawa đột nhiên đổi chủ đề.
“Em có quyền này, phải chứ? Việc hợp tác với Sudou-senpai, anh vẫn chưa quên phải hông?”
Nếu nó nhất quyết muốn vào phòng tôi, con bé sẽ tất nhiên sẽ sử dụng cách này, tôi vốn cũng đã lường trước.
Trong trường hợp này, tôi sẽ gợi ý đi cùng con bé để mua nguyên liệu.
“Anh xin lỗi, nhưng anh đã hết nguyên liệu nấu ăn. Không còn gì trong tủ lạnh nữa.”
“Ểhhh, Thật vậy sao? Anh nên dự trữ trước thức ăn chứ ~.”
Amasawa cho thấy biểu cảm vừa lo lắng xen lẫn chút gì đó bối rối để thể hiện sự bất mãn của bản thân
“Nếu phải là hôm nay, vậy thì anh sẽ đi mua nguyên liệu bây giờ. Chúng ta có thể đi cùng nhau không?”
Mặc dù cuộc hẹn với Kei vẫn còn đó nhưng tốt hơn là nên tránh những rắc rối không cần thiết.
Vì họ đã chạm mặt nhau một lần, tôi không muốn Amasawa biết rằng tôi đã gọi Kei đến phòng của mình.
“Chán quá đi, Senpai đã hết nguyên liệu nấu ăn rồi nhỉ~.”
Amasawa trông có vẻ rất thích thú.
“Anh đừng vội đóng cửa nhé?”
Sau khi nói điều đó, Amasawa biến mất khỏi tầm nhìn của tôi trong tích tắc.Sau đó, con bé đã dùng tay trái để nhấc cái túi nhựa đặt trên hành lang, xem ra nó đã cố tình đặt mấy thứ này ở điểm mù của lỗ nhìn trộm. Tôi đã quá vội vàng khi kết luận rằng con bé không mang theo bất cứ thứ gì bên mình bằng cách sử dụng lỗ nhìn trộm trước đó. Nhưng quả thực rất khó để nhìn thấy những thứ được đặt dưới chân.
Nó nằm ngoài tầm nhìn của tôi có vẻ như đó là một túi nhựa chứa đầy nguyên liệu.
Con bé này nó đi guốc trong bụng tôi sao.
Lý do để tôi từ chối việc vào phòng vì thiếu nguyên liệu giờ đã vô dụng.
Tôi biết rằng Amasawa có đầu óc sắc bén, nhưng điều này vượt xa những gì tôi tưởng tượng.
Vậy giờ, tôi có nên thừa nhận rằng mình đã nói dối, và sau đó tìm một lí do khác để chống chế không?
Nói rằng hôm nay tôi đang có tâm trạng rất tệ, và tôi nói dối vì muốn từ chối khéo chắc sẽ ổn thôi.
Sau những gì xảy ra với Amasawa lần trước, tôi đã lên rất nhiều kế hoạch, nhưng cuối cùng, người đầu tiên mà tôi đưa những kế hoạch này vào thực tiễn lại là Amasawa.
Tuy nhiên, liệu Amasawa có chấp nhận hay không là một vấn đề khác.
Tôi sẽ tự tin hơn nếu đó là người khác, nhưng Amasawa lại là người biết rõ về mối quan hệ giữa tôi với Kei.
“Có phải anh đã nói dối em vì anh không muốn cho em vào phòng?”
Amasawa mất không quá một giây để dồn tôi vào thế bí.
Có vẻ như không phải ngẫu nhiên mà Amasawa lại chọn đến thăm tôi vào giờ này.
“Senpai~ không có ở một mình phải không?”
“Tại sao em lại nghĩ vậy?”
Đúng như dự đoán, con bé đã đến đây sau khi chắc chắn rằng Kei đã vào phòng tôi.
Kei hẳn đã bị theo dõi ở đâu đó.
“Vì em đã tận mắt thấy chứ sao nữa. Em đã không rời mắt khỏi Karuizawa-senpai kể từ khi chị ấy quay về ký túc xá ~”
Như thể chứng minh cho suy đoán của tôi, Amasawa đã nói sự thật. Sau khi bí mật xác nhận rằng Kei đã vào phòng của tôi, nó đã mua nguyên liệu để chuẩn bị trước cho việc không thể vào bên trong do cửa khóa và cách này đã phát huy tác dụng.
“Thực tế là anh đã giấu giày của bạn gái mình, hai người đang tính làm gì đó mờ ám hử?”
“Chỉ là phòng hờ thôi, vì bọn anh chưa muốn nói với ai về mối quan hệ này.”
“A, cuối cùng anh cũng thừa nhận rồi sao? Mà~, không phải là em không hiểu cảm giác muốn che giấu nó của anh, nhưng em đã biết rồi mà, nên anh không cần phải nói dối em, đúng chứ?”
Như thể bày tỏ sự không hài lòng khi tôi cố che giấu, Amasawa trông có vẻ không vui.
“Ban đầu em định có chút thành ý muốn giữ kín bí mật này. Nhưng, em tự hỏi liệu mình có nên tiết lộ nó ra không ta?”
Ngay cả việc chúng tôi hẹn hò bí mật dường như cũng bị Amasawa điều tra và nắm thóp.
Nếu không, con bé sẽ không sử dụng điều đó để đe dọa.
Nói cách khác, cuộc trò chuyện bây giờ chỉ mang giá trị về mặt hình thức.
Nếu tôi từ chối bây giờ, có khả năng cao là con bé sẽ không sợ gì mà tiết lộ.
Nếu Amasawa công khai rằng tôi và Kei đang hẹn hò, điều đó sẽ không tốt cho Kei trong tương lai.
Cuối cùng, lúc này cần phải biết lựa chọn điều gì quan trọng hơn. Với những gì vừa xảy ra, tôi sẽ phó mặc cho số phận vậy. Tôi phải thừa nhận thất bại của mình thôi, có vẻ những thứ ‘phòng thủ’ mà tôi nghĩ ra đã hoàn toàn vô dụng
“Đợi một chút, anh sẽ mở cửa.”
“Vâng~”
Amasawa đáp lại một cách chân thành. Tiếp đó, tôi khép cánh cửa lại và đưa mắt ra hiệu cho Kei, người vẫn đang phồng má khó chịu rằng mọi chuyện vẫn ổn. Amasawa đã vạch ra cái kế hoạch trơ trẽn này để vào phòng tôi. Chúng tôi giờ bất đắc dĩ phải đối mặt với cô nhóc ranh mãnh này. Mở khóa chữ U, tôi để Amasawa vào phòng.
Sau khi nhìn chằm chằm vào Kei, tại chính nơi hai người lần đầu gặp nhau, Amasawa mỉm cười ranh mãnh.
Trái lại, Kei đang đứng đó với vẻ mặt chua chát và đôi chút cay cú, như thể cô nàng vừa ăn phải trái đắng vậy.
“Vậy là hông tốt đâu, một cặp đôi trẻ trong một căn phòng khóa trái~.”
Amasawa, người đang tràn đầy năng lượng nói trong lúc khẽ cởi giày.
“Tại sao lại không được chứ. Còn rất nhiều cặp đôi trẻ ngoài kia mà.”
“Ừm, thì đúng là vậy. Nhưng khi nhìn vào hai người, em cảm nhận được một bầu không khí dâm dục ở đây.”
Mặc dù tôi muốn tranh luận với con bé, nhưng lại không thể trách mắng nó vì những lời buộc tội vừa nãy, nhất là khi nhớ lại bầu không khí trong phòng lúc đó.
Ngay khi bước vào phòng khách, Amasawa lập tức nhìn vào cái giường.
“Quần áo không nhăn nhó, giường thì gọn gàng, xem ra đúng là hai người chưa làm gì cả.”
“Chẳng phải chuyện đó là bình thường sao! Hơn nữa, tại sao em lại bất ngờ đến đây hả!”
Vì sự xuất hiện của Amasawa, Kei, người đã cư xử nhu mì cho đến tận bây giờ, đã trở nên sôi máu.
Sự tức giận này cũng chứa đựng một chút lo lắng.
Kei có lẽ cũng biết rằng nếu làm phật lòng Amasawa, con bé sẽ công khai mối quan hệ của chúng tôi ngay lập tức.
“Em đã chắc mẩm rằng hai người đang có một mối quan hệ bất chính... ý em muốn nói là đang ấy ấy nhau đó.”
Mặc dù đó là một chủ đề khá nhạy cảm, Amasawa vẫn không ngần ngại luyên thuyên về nó.
Và mục tiêu mà nó nhắm đến ngay từ đầu không phải tôi, mà là Kei.
Kei không nói nên lời, và khuôn mặt của cô nàng không thể đơn giản gọi đó là đỏ ửng mà thậm chí còn hơn thế nữa.
Đó là một biểu hiện vặn vẹo như muốn nói: ‘Con bé này đang lảm nhảm về cái quái gì vậy?’
Cảm giác như Amasawa đang thăm dò tình trạng của chúng tôi, và cứ khi nào cần xác nhận điều gì, con bé sẽ nhìn thẳng vào Kei.
Sau khi hiểu rằng không thể khai thác bất kỳ thông tin hữu ích nào từ tôi, nó bắt đầu chuyển mục tiêu sang Kei.
Không thể đứng yên nhìn Kei trong cảnh khó xử như vậy nữa, tôi lên tiếng xen vào.
“Việc đó là vi phạm nội quy của trường.”
Tôi bình tĩnh trả lời Amasawa, để trái tim đang loạn nhịp của Kei có thể bình tĩnh lại.
Nhưng ngay cả khi nghe những lời tôi nói, Amasawa vẫn không có dấu hiệu nhượng bộ.
“Dăm ba cái nội quy vớ vẩn đó chả phải chỉ như đống giấy trang trí thôi sao? Trong trường này có đầy rẫy các cặp đôi công khai làm mấy cái chuyện như vậy mà. Nếu anh đến cửa hàng tiện lợi thì ở đó vẫn có các biện pháp tránh thai. Trên thực tế, em đã thử mua nó một lần, và nhân viên bán hàng cũng làm như không thấy gì. Chà, nếu việc này bị cấm một cách cứng nhắc và có một chàng trai trẻ không thể kiềm chế bản thân… cái kết sẽ là có thai, đó thực sự là vấn đề nghiêm trọng phải hông?”
Nói xong, Amasawa dùng tay trái lấy dụng cụ tránh thai ra khỏi túi nhựa và đặt lên bàn.
Như để chứng minh rằng con bé không phải đang nói đùa.
Thật vậy, nếu không có sự tồn tại của những món đồ này, kết quả của một mối quan hệ không minh bạch sẽ là mang thai.
Quy định của nhà trường là, nói thẳng ra, thì là một quy định bất thành văn rằng nếu muốn làm chuyện đó thì phải giữ bí mật và cần có biện pháp tránh thai.
Kei không biết phải nói gì, trong khi ánh mắt cô nàng hết nhìn dụng cụ tránh thai, lại quay sang tôi rồi lại đến Amasawa.
“Hãy nhận nó như một món quà nhỏ từ em, Không, hãy coi nó như một lời xin lỗi.”
“Anh không nhớ là em có làm gì để phải xin lỗi cả.”
“Không đúng, vết thương trên tay trái anh, có một phần là do em phải không? Bởi vì em đã hợp tác với Housen-kun.”
Amasawa không ngần ngại nói ra sự thật.
Không thèm đợi tôi nêu ra sự nghi ngờ hay buộc tội gì, thay vào đó con bé tự thú nhận luôn.
“Vậy là sao?”
Nghe những lời đó, Kei tỏ ra ngạc nhiên.
Tôi hy vọng cô nàng không buột miệng nói ra bất cứ điều gì không cần thiết vào thời điểm này, vì lợi ích của chính cô nàng.
Sự kinh ngạc đó cũng là một phần thông tin mà phía đối phương đang muốn thu thập.
Qua việc này, Amasawa có thể biết được tôi đã nói với Kei bao nhiêu, và liệu Kei có phải là người đáng để trò chuyện hay không.
“Nhưng Ayanokouji-senpai, em nghĩ anh đã hiểu lầm một chút?”
“Hiểu lầm ư?”
“Em không phải là kẻ thù của Ayanokouji-senpai.”
“Mặc dù em có lẽ đã cảm nhận được sự thù địch từ anh rồi, nhưng hãy để anh làm rõ một việc. Anh không thể tin lời em được.”
“Là vậy sao? Chỉ vì em đã chia sẻ thông tin của mình với Housen-kun?”
Nếu Amasawa không liên lạc với tôi, mọi việc có lẽ đã hoàn toàn khác.
Vết thương mà Housen tự gây cho mình sẽ không thể quy kết trách nhiệm cho tôi và có lẽ chuyện này đã kết thúc với kết luận cuối cùng là tự tổn thương bản thân.
Không, nếu đó là Housen, tên đó có thể nghĩ ra các phương pháp khác, nhưng chính vì sự can thiệp của Amasawa, không còn nghi ngờ gì, đã nâng tầm và khiến nó trở thành một kế hoạch hoàn chỉnh.
“Hãy để em đoán xem Senpai đang nghĩ gì nhé. Em đã góp một phần trong kế hoạch của Housen-kun để khiến anh bị đuổi học, hay đúng hơn là làm tăng nguy cơ khiến anh bị đuổi học. Đó là lý do tại sao anh thấy thật nực cười khi một người như vậy lại nói rằng bản thân không phải là kẻ thù. Có đúng không? Senpai đang đánh giá thấp em quá rồi đấy.”
“Anh không nhớ là bản thân từng đánh giá thấp em. Anh đã xem xét em rất cẩn thận.”
“Thật vậy ạ? Em lại không nghĩ vậy đâu.”
Kei đã dần lấy lại bình tĩnh sau khi nghe những lời của Amasawa.
“Chờ một chút. Em nói rằng em khiến Kiyotaka suýt bị đuổi học, điều này nghĩa là sao chứ?”
Mặc dù tôi đã nói với Kei về vết thương ở tay trái, tôi không nói cho cô nàng biết chi tiết cụ thể.
“Hee~”
Nhìn thấy phản ứng hoảng loạn của Kei, Amasawa lại nở nụ cười khiêu khích.
“Ayanokouji-senpai, anh không nói gì với bạn gái của mình về việc đó sao? Vậy còn số tiền thưởng 20 triệu điểm cá nhân kia thì sao?”
“Em nói cái gì cơ!? 20 triệu?”
Amasawa cố ý bắt đầu cuộc trò chuyện, chắc hẳn là nhằm sử dụng nó như một cái cớ để đào sâu hơn vào mối quan hệ giữa tôi và Kei.
“Hãy để bạn trai chị kể chi tiết mọi chuyện sau nhé, Senpai?”
Sau khi con bé nói vậy, thì lát nữa tôi sẽ phải giải thích mọi việc với Kei rồi.
“Housen-kun và em muốn sử dụng con dao đó để khiến Ayanokouji-senpai bị đuổi học.”
Nghe những gì mà Amasawa nói cho đến giờ, tôi bắt đầu thay đổi cách nghĩ của mình.
“Em từng nói đây là lần đầu tiên thấy các dụng cụ nhà bếp ở trường, nhưng em lại không có chút do dự nào khi chọn dao. Nên, anh đã hỏi nhân viên bán hàng và biết rằng có ai đó cũng muốn mua một con dao tương tự. Đó là lý do tại sao anh ngay lập tức kết luận rằng mình có thể bảo vệ bản thân trước hành động tự gây thương tích của Housen-kun, đúng không?”
Lý do tôi có thể biết việc đó là vì Amasawa cố tình để lại manh mối.
Manh mối đó đã được để lại một cách có chủ ý.
Nhờ thế mà tôi nắm được kế hoạch của Housen và chuẩn bị để có thể bảo vệ bản thân mình.
Đúng là nếu Amasawa hành động một cách nghiêm túc, tình hình có thể đã thay đổi.
“Tại sao em lại để lại dấu vết khi hành động?”
“Vì Senpai đột nhiên được treo thưởng cao như vậy, nên em nghĩ rằng thật đáng tiếc khi để anh rời khỏi trường mà không biết được chuyện gì đang diễn ra.”
Một học sinh cao trung năm nhất bình thường có thể có lối suy nghĩ như vậy sao? Đây là mối nghi ngờ dấy lên trong tôi lúc này.
Amasawa Ichika.
Với lối suy nghĩ như vậy, nếu con bé này thật sự là học sinh White Room thì tôi cũng sẽ không bất ngờ gì mấy.
Nhưng nếu đó là sự thật, thì tất cả những điều này nghe không khác gì nhỏ muốn tiết lộ danh tính thực sự của mình cho tôi.
Nhưng con bé sẽ đạt được lợi ích gì nếu tiết lộ thân phận thật của mình vào lúc này?
Hoặc có lẽ nhỏ giống như Sakayanagi, được rèn luyện ở một nơi không liên quan gì đến White Room.
Bất kể là như nào thì tôi cần phải cảnh giác trước Amasawa hơn nữa.
“Ahh môi của em hơi khô ~ Em muốn uống cà phê hoặc một cái gì đó~”
Amasawa yêu cầu nước uống với giọng nói nghe giống như “hoàng thượng” đang chờ được sủng nịnh vậy.
Kei, người nghe được giọng nói và chú ý đến thái độ của con bé, lộ ra một biểu cảm ghê tởm.
“Phiền cậu đi làm một tách cà phê cho Amasawa nhé.”
“Hả? Tớ ư!?”
“Nếu cậu không muốn, tớ sẽ đi và để cậu tiếp chuyện với Amasawa nhé?”
“... Để tớ làm cho.”
Pha cà phê hoặc nói chuyện với con nhỏ rắc rối này. Kei dường như đã cân nhắc kĩ các lựa chọn và quyết định chọn cái tốt hơn.
Kei đứng dậy và đi đến nhà bếp, trong khi ở phía sau, Amasawa đưa ra thêm một yêu cầu cho cốc cà phê của mình.
“Cho thêm đường và sữa nhé ~”
“Argh! Được rồi. Tôi biết rồi!”
Amasawa nói thêm với Kei, người đang bĩu môi giận dữ.
“Không nên bỏ rác hoặc nước thải vào cà phê của em chỉ vì chị không thích em nha.”
“Biết rồi, khổ lắm, nói mãi. Không bỏ gì hết đâu!”
Amasawa, người có ý định nói những điều làm Kei tức giận, cười với vẻ đắc ý.
Không còn nghi ngờ gì nữa, nhỏ đúng là một con quỷ nhỏ, Không, con quỷ này có lẽ không còn nhỏ nữa rồi.
Sau khi Kei đi khỏi tầm mắt của chúng tôi, trong phòng khách lúc này chỉ còn có hai người.
Amasawa nhìn về phía sách giáo khoa và những quyển vở trên bàn.
“Mấy cuốn tập này trông có vẻ lạc lõng quá. Em có thể thấy rõ anh muốn dùng nó để lấp liếm cho mối quan hệ vụng trộm này đúng không?”
“Em thấy vậy là do bản thân đã có thành kiến từ trước rồi thôi”
Do vốn đã nghi ngờ về những gì chúng tôi làm từ đầu đến giờ, nên việc che giấu nó là vô nghĩa.
“Xem nào, hmmm? Công ước được thông qua tại Đại hội đồng của Tổ chức Giáo dục, Khoa học và Văn hóa Liên Hợp Quốc năm 1972 là gì?”
Sau khi đọc câu hỏi, Amasawa, cầm lấy cây bút chì máy bằng tay trái, rồi viết dòng chữ 'Công ước Di sản Thế giới', vào quyển vở có chữ viết của Kei.
“Chính xác~”
Amasawa vỗ tay tán thưởng cho câu trả lời mà bản thân viết ra.
“Này! Ai cho em tự tiện viết vào vở của chị vậy hả!”
Kei, người vẫn âm thầm quan sát mọi việc, quay đầu lại cảnh báo Amasawa.
“Vẫn bình thường mà, em chỉ một chút thôi, làm gì căng.”
“Chị nhịn em cũng hơi lâu rồi đó!!”
Trông mặt Kei khá tức giận.
“Bạn gái của Senpai… có vẻ nóng tính ha.”
Amasawa ghé sát lại thì thầm vào tai tôi. Kei mà chứng kiến cảnh này thì chắc sẽ như núi lửa phun trào mất.
May mắn thay, cuối cùng Kei đã không thấy cảnh lúc nãy. Vẫn với khuôn mặt không thèm che giấu đi sự bực tức của mình, Kei quay lại cùng một tách cà phê đã thêm sữa và đường trên tay.
“Đây. Của em đó!”
“Cảm ơn chị, Karuizawa-senpai ~”
Amasawa khẽ mỉm cười.
Tuy nhiên, thay vì nhận lấy cốc cà phê, con bé lại đứng dậy.
“Quà xin lỗi em cũng đã đưa rồi, nên đã lúc em nên phải quay về rồi. Anh chị cứ tự nhiên sử dụng mọi thứ trong đó nhé.”
Amasawa dường như đã nói xong những điều muốn nói, con bé quay lưng lại với chúng tôi và chuẩn bị rời đi.
“Này, thái độ lồi lõm đó là sao hả? Không muốn uống à? Thế tự nhiên bắt con này đi pha với cả chế để làm cái gì vậy!?”
“Em không ngại thư giãn ở đây đâu, nhưng còn chị thì sao?”
“Được… rồi… Mau quay về cái ổ của mình đi.”
“Đó chính là những gì em đã nghĩ đấy~ Vì vậy em phải mau chóng rời đi ngay bây giờ.”
Có vẻ như việc cố tình bắt Kei pha cà phê là nhằm mục đích trêu chọc cô nàng.
Chỉ đơn giản là để trêu chọc thôi sao?
Con bé lập tức đi ra khỏi cửa.
Lần nào nó cũng đến và đi như một cơn bão cả.
Sau khi Amasawa rời đi, căn phòng lại trở về vẻ bình yên vốn có của nó.
Nhưng mà tôi không biết bầu không khí ngọt ngào trước đó đã bay đi đâu mất tiêu rồi.
Hiện tại, bầu không khí đang rất căng thẳng.
“Kiyotaka! Con nhỏ đó bị làm sao vậy!”
“Tớ cũng muốn biết lắm.”
“Nó làm cho tớ tức điên lên đi được.”
Mặc dù Kei cảm thấy rất khó chịu, cô nàng cũng biết rằng tiếp tục nói về Amasawa cũng không có ích gì.
Vì vậy, cô nàng quyết định chủ động. Ngay lập tức đổi chủ đề và hỏi tôi
“Kiyotaka, cậu giải thích đi, chính xác giải thưởng 20 triệu điểm là sao? Và nó có liên quan gì đến vết thương trên tay của cậu?”
Tôi im lặng không phải vì tôi muốn giữ bí mật chuyện này.
Đó là vì tôi không muốn để Kei phải lo lắng thêm về mình.
Nhưng tình thế bây giờ đã thay đổi, tôi không thể giữ bí mật lâu hơn nữa.
Vì vậy, tôi quyết định nói với Kei về tình hình hiện tại.