Nhân sự :
G4by (Gab) : Solo
---
Chương 3: Thiên Đường
Gab: Mấy hôm nay chạy deadline + lười nên ra chương trễ :v
---
Sau khi chạy trốn thành công như thường lệ Selene cố gắng giải tỏa đầu óc và suy nghĩ thấu đáo hơn, phần lớn do vẻ yên bình của khu rừng nơi cô đang lang thang; nhờ vào điều này cô đã đi tới kết luận rằng chị gái yêu dấu của cô gần như không thể rơi vào lời dụ dỗ của Hoàng thánh tử được.
Từ vô số sách tranh mà Arue mang cho Selene, người không thể có sự giáo dục đúng nghĩa, số lượng bản đồ và thông tin đơn giản trong đó chiếm rất lớn. Tất nhiên, số lượng thông tin trong sách có từ sách của trẻ em bị giới hạn nhưng vẫn có thể, ở mức độ nào đó, nhận ra được tình hình ở lục địa này.
Selene có tìm hiểu được từ những cuốn sách về, ngược lại với đất nước của hoàng tử đang bị nghi ngờ, hình như được gọi là Vương quốc “Herifalt”, quốc gia phô trương sức mạnh của mình thông qua nắm trong tay những vùng lãnh thổ rộng lớn, Vương quốc Aquila nằm ở cực nam của lục địa xuất hiện trên bản đồ cho có lệ, nên nói đơn giản, đất nước cô về cơ bản là ở nơi không ai biết đến
Đối với cô, Aure về cơ bản như một Tổng Lãnh Thiên Thần, nhưng đối với Hoàng tử đồi bại người mà đi chu du khắp lục địa chỉ để chọn người đẹp nhất trong số đó, người “công chúa giản dị” ở một đất nước nhỏ bẻ hiển nhiên là không tưởng tượng được chọn rồi. Giống như một doanh nhân trẻ người sở hữu hàng loạt siêu xe lại đi tới vùng nông thôn chỉ để mua chiếc Super Cup được. Vì vậy, suy nghĩ của Selene trở nên nhẹ nhõm và thong thả tới nơi.
Mọi người nghĩ rằng việc một cô gái đơn đọc đi dạo trong rừng giữa màn đêm và chỉ có ánh trăng chiếu sáng đường đi là một ý tưởng tồi, nhưng Selene không lo gì cả, vì bên cạnh cô là nguyên quân đoàn chuột nghe theo lệnh của cổ. Do người mang đoàn chuột lại với nhau -Butler- phải ở lại để chắc chắn rằng những chú chuột đang thế chỗ Selene hoàn thành việc của mình, cậu ta không thể theo cô được. Thay vào đó là đàn chuột của cậu ta, người nghe theo sự chỉ dẫn và hiểu rõ về khu rừng, sẽ làm người bảo vệ và hướng dẫn cô trong lúc chạy trốn. Lợi dụng số lượng khổng lồ, chúng trải ra bao quanh cô để chắc chắn khi có một sinh vật hay thực vật nguy hiểm nào đó xuất hiện gần đó sẽ được báo hiệu ngay lập tức để Selene có thể tránh và do đó, Selene tự tin cô có thể nhắm nghiền mắt mình mà đi qua khu rừng rậm rạp mà không bị vấp phát nào.
“Được rồi.”
Sau khi đi được một lúc, Selene dừng chân tại giữa khu rừng, nơi thậm chí hiếm khi được ghé qua bởi những người trong cung điện. Trong rừng rậm rạp này chỉ có nơi đây là ít cây, thay vào đó là một khoảng cỏ xanh rộng cùng một vườn hoa sắc màu ở đó; ở giữa một cái ao tĩnh lặng, phản chiếu hình dáng mặt trăng trên bề mặt tĩnh lặng của nó. Khu vườn nhỏ này là những gì Selene nói như là “Thiên Đường”.
“Ờm, hạt cây, hạt cây.”
Nhìn xung quanh, Selene đút tay vào túi ngực của chiếc váy bẩn và lấy ra một thứ nhỏ màu nâu và tròn vo- một hạt cây- trong đó. Trong lúc ăn, Selene sẽ luôn giấu bất kỳ hạt nào cô tìm được trong trái cây hay những thực phẩm khác và sẽ luôn trồng nó bất kỳ phần đất nào thấy ưa. Do tiền kiếp Selene không có nhiều bạn nên cô có sự hấp dẫn với việc trồng cây và nuôi thú cưng, nhưng hồi đó căn hộ cô còn không có ban công. Điều tốt nhất mà cô có thể làm là vừa chỉ có thể đủ để chăm sóc một chậu cây dù lúc này cô có thể làm bất cứ thứ gì trong trái đất của khu rừng này, ngay cả khi bị giới hạn chỉ vào ban đêm, theo hướng đó, tình hình hiện tại của cô và nơi này thực sự là “Thiên đường” với cô.
Ngay cả thế, đối với một mình cô gái để bảo đảm và chăm sóc hết cây tất cả loại cây là điều không thể. Thực tế thì Selene chỉ trồng và không chăm sóc chúng, không tốt hơn mấy so với con sóc đang tích trữ, và nhờ vào khí hậu miền nam và độ chất lượng của trái đất này, các loại cây đang phát triển với tốc độ ổn định nhưng nếu nhìn kỹ thì dù có những cây cùng loại với nhau nhưng một số rõ ràng phát triển nhanh và lớn hơn số còn lại.
“Kích thích, bắt đầu!”
Sau khi thấy nhiệt huyết lên, Selene đưa tay tới nơi cô chôn hạt và xoa xoa như mát xa tim, từ đó một nguồn ánh sáng nhỏ tuôn ra như báo hiệu việc sử dụng ma thuật và sự truyền ma thuật của cô tới hạt giống.
Khi ngày Butler bỗng nhiên bắt đầu biết nói chuyện, Selene nhận ra cuối cùng cô có thể sử dụng ma thuật và cũng có thể truyền ma thuật cho người khác. Nếu cô có thể truyền nó cho con chuột thì cô cũng có thể làm điều đó với cây, hoặc là do cô nghĩ vậy, giờ cô hiểu được nó và đúng như cô đã hình dung những cái cây mà cô truyền sức mạnh bắt đầu lớn nhanh hơn và cũng to và chất lượng hơn, nhưng do việc sử dụng ma thuật khiến cô mệt đi nên cô chỉ sử dụng khi cô thấy thích. Bằng cách này, sau vài năm bị giam cầm và hàng tháng để chuẩn bị, cô cuối cùng cũng xoay xở cho mình khu vườn hoa riêng của mình.
“Xong, tập luyện, bắt đầu.”
Sau khi rải những hạt giống mà cô mang theo, cô tiếp tục công việc hàng ngày của mình. Đến gần bờ ao, nhắm mắt lại và quỳ xuống trong tư thế cầu nguyện, cô bắt đầu tập trung.
Đây là những gì Selene nghĩ ra trong việc tập luyện ma thuật; do cô có thể sử dụng ma thuật cô đoán mình có thể học cách sử dụng nó đúng cách, nhưng khi không ai chỉ bảo cô nên cô ấy bắt đầu nghĩ cách của chính mình.
“Ramen, Somen,
Copenhagen (Thủ đô Đan Mạch…)…”
Nói những từ giống-với-ma-thuật nhất mà cô biết, Selene bắt đầu dệt lên câu thần chú nửa vời. Giống như cô khi bắt đầu cầu nguyện có thể cảm nhận được sức mạnh của trái đất, hoặc sức mạnh tâm linh, hoặc thứ gì đó có thể đánh thức sức mạnh và cho cô phóng ra cầu lửa hay gì đó, ít nhất là những gì cô hy vọng và thế là cô phải chắc chắn rằng mình đang tập trung vào phần “Linh”.
Khi chị cô, Arue, mở con dấu trên cánh cửa, rõ ràng là cô đang sử dụng ma thuật nhưng cô làm thì nó chỉ phát sáng nhẹ chứ không hề nhúc nhích. Xét đến việc con dấu là để giữ cô ở bên trong là điều hiển nhiên, nhưng cũng có lẽ việc Arue có nhiều sức mạnh ma thuật hơn là tôi.
Không có vấn đề gì với Selene chuyện cửa không mở, nhưng nếu việc tập luyện bí mật khiến cô có nhiều sức mạnh hơn, có lẽ chị cô sẽ khen “Đúng như mong đợi từ Selene” và thế là, một lần nữa cô tập trung vào việc tập luyện, có lẽ là vô ích, để gây ấn tượng với người chị gái yêu dấu của mình.
Điều đáng nói là, sau vài năm luyện tập cùng một câu tụng từ nãy đến giờ mà không có kết quả, cô trở nên mệt mỏi với nó khá nhanh và thường chỉ làm trong 3 phút rồi dừng. Sau khi làm kết thúc thói quen của mình như mọi khi, cô nghĩ sẽ đi bắt một con châu chấu quanh đây cho Butler và quyết định đi về.
“Em đang cầu nguyện ai đó mà nhiều thế? Hay là bài hát mà em ca? Nói cho ta biết đi, tuyệt sắc nguyệt tinh linh kia (Nhẹ tay, thử nghiệm Hán Việt chút.).”
Đến khi cô bị ai đó hỏi từ đằng sau, cô giật mình nhìn đằng sau và sững sờ nhìn chằm chằm người này. Trong khi cô đang tập trung vào lời nguyện cô chế ra, một người đàn ông tiếp cận mà cô không nhận ra. Người đàn ông này, hoặc một chàng trai trẻ do vẻ ngoài, mặc một bộ đồ trắng xóa chắc chắn được làm từ những vật liệu đắt tiền và được thêu lên một con đại bàng bằng vàng, nó toát ra dáng vẻ thon gọn và mãi tóc bạch kim tỏa sáng dưới ánh trăng nhưng so với khuôn mặt của mình, quần áo anh có hơi nhạt màu. Cậu ta đẹp trai đến thế đấy. Cố gắng gây thiện cảm và không làm Selene sợ, chàng trai trẻ tiếp cận cô với nụ cười ân cần hiện lên khuôn mặt.
“Xin lỗi vì đột nhiên nói chuyện với em như vậy. Em thấy đấy, anh rất mong cô để nhìn thấy em gần hơn.”
Với giọng nói như nhà thơ, chàng trai trẻ nói những lời như thế trong thư giãn nụ cười lại. Nếu một người cô gái đối mặt với cách tiếp cận đó, không biết họ là ai, rất có thể họ sẽ đổ gục trước sự quyến rũ anh ta lúc đó và ở đây- chỉ có một cô gái sẽ- và đó là.
“Phiền quá!”
Selene điên cuồng chạy đi trong khi phun ra những lời từ chối về phía chàng trai. Do hành động của cô gái quá bất ngờ, chàng trai đã đứng hình được một lúc, nhưng sau khi thấy cô gái trước mặt cô ấy đã quay lưng lại chạy, cậu cũng lấy lại ý thức và cố gắng đuổi theo. Phản ứng của cậu ta có hơi trễ chút, khi lạc mất cô gái trong gang tấc và thế là Selene nhảy ra bãi cỏ cao trên khu rừng.
“Chờ đã!”
Selene nghe thấy giọng đằng sau, rõ ràng đang đuổi theo, nhưng cô chẳng đoái hoài nhìn lại; cô chỉ tập trung chạy hết tốc lực tới chỗ cỏ cao để trốn khỏi người đuổi cô càng sớm càng tốt. Nếu đây là đồng bằng và dưới ánh sáng ban ngày thì cô đã bị bắt rồi, nhưng đây là khu rừng, nơi gần như là sân sau của Selene, và giữa ban đêm nên không có gì đáng ngạc nhiên khi cô xoay xở mất dấu chàng trai mà không gặp nhiều rắc rối. Nhưng cô không dừng, cô tiếp tục chạy như thể mạng sống cô phụ thuộc vào tốc độ cô trở về nhà kho và bằng một lực cô nhảy lên đống dây leo.
[Ồ, Công Chúa! Cô trở lại sớm thế…]
Trong khi chờ đợi chủ nhân quay lại bên cửa sổ, Quản Gia thấy cảnh tượng kinh ngạc của Selene. Thông thường thì cô sẽ trở lại trong khi ngân nga với tâm trạng khá vui, mang quà cho Quản Gia và những chú chuột đã thế chỗ cô và luôn cảm ơn cho việc của họ. Nhưng hôm nay lại khác. Thở hổn hển và trông khá mệt, quần áo và tóc tai lôi thôi, cô chỉ đi tới giường và nằm sõng xoài lên đó khiến bọn chuột trên đó bỏ chạy trước khi cô nằm xuống một cách hoảng loạn.
[Công chúa! Chuyện gì vừa xảy ra vậy!?”]
“Mọi thứ, đã, kết thúc rồi!”
[Cái gi…!? Thật đấy, chuyện gì vừa xảy ra vậy!?]
Những chú chuột rừng bỏ chạy ra ngoài cửa sổ, nhưng Quản Gia chắc chắn đang tiến tới chỗ chủ nhân người mà đang nằm sấp xuống dưới. Do Quản Gia chưa thấy chủ nhân mình buồn rầu đến vậy, cậu không ngừng bồn chồn đi quanh cô, nhưng Selene mệt đến nỗi không thể tự làm mình dịu đi cơn lo lắng của cậu, và lý do không ai khác ngoài chàng trai mà cô gặp trong rừng. Ngay cả Selene, người chỉ được nghe những tin đồn về Hoàng tử nhưng chưa bao giờ gặp anh ta, cô ngay lập tức biết là Hoàng Thánh tử, còn về lý do tại sao anh ta lại ở đây cô không biết và cũng không quan tâm.
“Ugh! Dối trá! Không công bằng! Thiên vị!”
Trong khi vùi mặt vào gối, cô cứ liên tục rủa anh ta. Đó là cái gì vậy? Có phải thực sự là hoàng tử không vậy? Chà, chắc chắn là hoàng tử rồi, nhưng tại sao phải là như một cảnh cắt thẳng ra từ mấy cái Otome game hả? Điều đó có cho phép không vậy? Không, nó hoàn toàn không được cho phép.
Với những tin đồn sai lệch luôn đi kèm, và trong trường hợp này Hoàng Thánh tử có lẽ là một danh hiệu bị thổi phồng lên cho anh ta, hoặc ít nhất là Selene nghĩ vậy, nhưng khi đối mặt với người thật thì cô nhận ra anh ta hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu mình được trao. Đối với một người như Arue, một thiên thần đức hạnh, khi gặp với ai đó như người hoàng tử thế này thì biểu tượng nữ thần này cũng đổ mà không gặp rắc rối gì.
[Công chúa, làm ơn hãy bình tĩnh lại. Chuyện gì xảy ra trong khu rừng vậy? Nếu không phiền thì có thể để người Quản Gia này lắng nghe những rắc rối của cô được không?]
Những lời lo lắng thậm chí còn không đọng lại trong tai Selene; tâm trí đang quá tập trung hồi trước, đặc biệt là vào một trò chơi mà trước đây cô đã chơi rất nhiều.
Dưới vầng trăng tròn tuyệt đẹp, trong đêm yên tĩnh và thanh bình, hoàng tử và công chúa cùng tuổi ngồi cạnh nhau- thành thật mà nói nó quá tốt để trở thành một câu chuyện có thực. Rồi hai người lại gần nhau, họ trao nhau nụ hôn, và rồi họ tiến triển tới cảnh được mắc nhãn R-.
“Uwaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaah!“
[Công Chúa! Kiềm chế bản thân lại đi!]
Trong khi suy nghĩ tới tình huống xấu nhất trong đầu, Selene túm tóc mình trong tuyệt vọng, nếu cô lớn hơn, cô có thể rơi vào mối quan hệ cấm kỵ với chị gái dấu yêu của mình. Và giờ đây, một thứ gì đó đã xuất hiện và đánh cắp tương lai xa khỏi cô.
[Selene! Có gì không ổn sao Selene!?]
Khi cô nghe thấy giọng đó, cô trở lại thực tại. Phát sáng mờ, biểu tượng trên cánh cửa báo hiệu việc mở dấu và nhanh chóng tự mở. Tại sao Arue- tình yêu đầu của Selene- lại ở đây khi bữa tiệc đang náo nhiệt nhất? Cô không thể hiểu chuyện gì đang diễn ra, vì vậy cô không nói nên lời khi Butler hoảng loạn vì sự xâm nhập bất ngờ và trốn dưới giường.
“Chị gái, sao…?”
“Về chuyện đó...Quan trọng hơn cả, có chuyện gì với ngoài hình em vậy!?”
“...Không có gì đâu.”
“Không gì cái khỉ mốc ấy!”
Với mái tóc và quần áo lôi thôi, rõ ràng Selene đang ở bộ dạng không bình thường, đó là lý do tại sao cô nhanh chóng chạy tới chỗ cô và nhẹ nhàng đưa tay lên má em gái mình, cô nhìn chăm chú vào đôi mắt em ấy. Lần đầu tiên trong đời, Aure chứng khiến đôi mắt của em ấy sau khi khóc; từ một cô gái không rơi giọt mắt nào khi mẹ cô ném cô ra ngoài.
“Em khóc đúng không?”
“...mm-hm”
Selene miễn cưỡng gật đầu, nhưng đây không phải tình huống mà để kể có chị ấy mình khóc vì sự ngu ngốc của mình, cũng chẳng thể cố gắng làm bộ ngay lúc này nữa, nên do đó cô chọn cơ hội để đổi chủ đề trước khi Arue có thể hỏi lý do.
“Ehm,chà, cái gì, xảy ra, với Hoàng tử?”
Do não cô chỉ có hướng về hoàng tử, đó là chủ đề tốt nhất mà cô có rồi, Aure nhăn mặt và làm một biểu cảm chán nản đến khó tin khi cô nói lại.
“Không tốt tí nào...Hoàng tử thậm chí còn không hướng về chị nữa…”
“Hể?”
“Chị xin lỗi...sau khi nói rằng sẽ cố hết mức, chị gái này phá hỏng rồi…”
Gần giống như đứa trẻ bị mắng, Aure nói khẽ trong lúc cúi xuống. Trong buổi tối đó, cô đã cố gắng hết sức trong việc dùng những nét quyến rũ tự nhiên để thu hút sự chú ý của hoàng tử, nhưng cô đã thất bại thảm hại. Cô biết điều đó nghĩa là sự giải phóng của em ấy cũng ném ra cửa sổ luôn. Vì vậy cô suy sụp khi nghĩ những điều đó sẽ làm tan vỡ hy vọng của đứa em nhỏ.
Selene bảo cô đừng hi sinh bản thân mình, nhưng Arue đã bỏ ngoài tay những từ đơn giản này để đặt hành động lên. Bằng chứng là, chẳng phải em ấy khóc giữa ban đêm một mình trong phòng lúc này sao? Khi cô đối xử với em ấy vui vẻ và với tình thương, em ấy có lẽ khóc một mình trong phòng em ấy mỗi ngày, nhưng cô không thể chữa lành nỗi đau của em ấy. Arue bị mắc kẹt trong cảm giác buồn bã, bất lực và đồng cảm với tình cảnh của Selene, cũng như xấu hổ trước sự thiếu sức mạnh của chính mình.
Selene sẽ nghĩ thế nào với chị gái thảm hại này? Không có cách nào mà em ấy sẽ không chê cô vì những hành động quá cao sang và phi thường để rồi không thực hiện được lời hứa của mình, đó là điều cô đang chờ đợi. Nhưng Selene không làm thế, vì lý do nào đó, em ấy nhìn rất hài lòng và thỏa mãn khi cô chỉnh chu lại chính mình và ngồi lên giường một lần nữa.
“Chị gái, ngồi xổm xuống.”
“Hể…? Đ-điều đó ổn chứ?”
Nghe theo lời chỉ dẫn của Selene, Aure hạ người xuống đến khi mắt cô và Selene bằng nhau, sau đó Selene dang cánh tay mình quanh cổ và ôm chặt cô.
“Có-có điều gì không ổn sao Selene?”
“Giữ tư thế đó”
Với giọng điệu không cho nói lại, Selene ôm quanh cổ cô chặt nhất có thể. Họ giữ tư thế đó một thời gian, và từ từ, hơi ấm của Selene lan tỏa khắp Aure khiến cô bĩnh tĩnh hơn và dịu đi lo lắng trong yên ắng, cho đến khi Selene vỗ đầu cô.
“Đây, đây…”
Khoảng khắc cô nghe được những từ đó, cảm xúc trong cô đã phá vỡ con đập là trái tim cô. Những từ đó, như thể xoa dịu đi nỗi lo âu của một đứa nhóc. là cách mà Selene người không có khả năng giao tiếp ổn làm dịu nỗi đau của người khác và bày tỏ cảm xúc của mình. Đối với Aure, người đang chờ em gái mình rủa cô vì sự bất lực của mình. Những hành động và lời nói nhân hậu của em ấy là thứ đã cứu cô và khiến cô khóc nức nở.
“Selene, a, Selene…! Chị chưa từ bỏ đâu… Chị sẽ cố gắng hết sức vì em, dù có chuyện gì đi nữa.”
“Làm ơn, đừng.”
“Em biết là không cần ngăn chị chứ? Em là em gái duy nhất của chị, và chị là chị của em, sẽ không sao khi khóc nếu như muốn khóc.”
Các bữa tiệc ồn ào, phong tục xã hội phiền phức, đối mặt với những người đàn ông mà không quen đối mặt, đối với Arue người đã kiệt sức, cách em gái cô bình tĩnh và tốt bụng đối xử cô nhẹ nhàng hơn bất kỳ thứ gì. Nếu cô không phải chị gái, ví dụ như là người trẻ hơn trong 2 người, sự thật trước mặt Selene, cô mới có thể dừng việc làm công chúa và có những lúc hạnh phúc như bao người khác.
Dù Selene cũng cảm thấy nhẹ nhõm nhưng vì lý do khác, cô lo lắng chị gái mình khi đã trưởng thành, sẽ che dấu cảm xúc và động lực của mình khỏi người trẻ hơn, Selene. Để kiểm tra điều này, Selene ôm cổ chị gái mình trong khi tận hưởng cảm giác mềm mại của chị mình, cô chắc chắn phải kiểm tra thật kỹ cổ và sau gáy, để chắc chắn không có vết- vết hôn- của Hoàng tử trên người chị gái mình, với hơi thở mềm mượt của mình cô nói những lời thỏa mãn:” Đây, đây…”
Trong căn phòng được chiếu sáng bởi ánh trăng mờ ảo, hai người công chúa -Arue và Selene- đang rất sát nhau, ôm nhau, thậm chí gần nhau hơn từ hướng dưới giường lên, Quản gia nhìn chăm chú vào cảnh tượng trước mặt mình.
“Hmmm, mà thật đấy, cái quái gì vừa xảy ra vậy?”
Đưa tay lên cằm và giữ tay kia bằng tay còn lại, như dáng một con người vậy, Quản Gia đang suy luận những thứ đã xảy ra như một người thám tử, nhưng chuyện đêm nay đã vượt xa khỏi sự suy luận của cậu. Tuy vậy chủ nhân của nó đã lấy lại được sự bình tĩnh của mình và đó là điều quan trọng, cậu tự nhủ thế và bỏ qua việc này. Đối với người quản gia như chính nó, học được việc không được tọc mạch sâu vào cảm xúc và chủ nhân nó cũng là kỹ năng cần có.
Bây giờ, để tìm hiểu lý do tại sao Hoàng tử, người đáng lẽ ra phải ở trong bữa tiệc, lại xuất hiện ở giữa khu rừng, cũng như những gì đã xảy ra với Arue trong bữa tiệc trên, chúng ta phải tua lại chút--.