Nhân sự :
G4by (Gab) : Solo
---
Chương 2: Quản gia Chuột.
Gab: Cảm ơn mọi người đã ủng hộ bộ truyện :v
---
Selene Aquila có ký ức từ cuộc sống trước của cô, mặc dù không có nhiều thứ đáng đề cập tới. Ông được sinh ra ở Nhật Bản và đã không có nhiều cơ hội để khả năng của mình tỏa sáng,tốt nhất, việc trước đây là đàn ông có lẽ là quan trọng. Dù những điều này không liên quan, thực tế không thể thay đổi tại đây, chính lúc này, người đang đứng trên thế giới này không ai khác là Selene Aquila.
Ngay sau khi được sinh ra trong vương quốc Aquila, Selene chắc chắn rằng những ký ức tiền kiếp sẽ sớm có ích. Nhưng thực tế thì thay vì hữu ích, chúng chẳng khác gì gánh nặng, còn khá đần độn nữa. Sau khi dành 8 năm trong cơ thể thiếu nữ, sự khó chịu về thể chất hầu hết không còn nhưng vấn đề lại nằm ở tâm lý.
Khoảng khắc cô ấy chào đời, đối với Selene người đã có ký ức tiền kiếp, mẹ cô là “một bà già nào đó có chung dòng máu” và vì cô không biết tương tác với mẹ mình thế nào, cô thường giữ khoảng cách.
Ngay từ đầu, do cô không biết mình đang trong hoàn cảnh gì, cô quyết định sẽ tỏ ra hối lỗi hết mức mỗi khi mình mắc lỗi, nên mỗi khi mắc lỗi, cô sẽ phủ phục trước mặt người đang mắng mình. Vấn đề ở đây, do làm việc đó nên người ta bắt đầu nói “Bất cứ khi nào cô ấy làm sai cô sẽ cuộn mình thành trái bóng và không nhìn vào người đang mắng nhiếc cô, thậm chí còn không xin lỗi luôn.” nên do đó toàn bị nhìn hướng xấu.
Đó là một hành động được người Nhật coi là thể hiện sự hối lỗi nhất lại bị coi ở thế giới này là hành động kỳ quặc/ không tự nhiên đã làm cô mất khá lâu để hiểu ra.
Nói đến ngôn ngữ thì đối với Selene thì đây là một vấn đề nghiêm trọng. Sau khi học tiếng Anh được sáu năm và gần như xoay xở được điểm số có thể lên lớp, ngôn ngữ ở thế giới này đối với cô gần giống như nói chuyện với người ngoài hành tinh. Và khi cơ hội để tương tác ai đó vốn đã ít, dĩ nhiên, thời gian để thực hành cũng ít luôn. Sau tám năm siêng năng vất vả, cô bằng cách nào đó đạt đến mức độ cô có thể hiểu khi ai đó nói chuyện với cô, nhưng phải dịch những từ đó ra trong đầu trước, và không có nhiều cơ hội để sử dụng kỹ năng này trong một cuộc nói chuyện thật sự, nên vào thời điểm này, cô chỉ có thể nói như một đứa một đứa nhóc đang bập bẹ những từ đầu tiên.
Do tất cả thứ đó, ngay cả khi Selene là một công chúa, cô đã trở thành tù nhân. Nhưng nếu như bạn có hỏi cô ấy rằng những ký ức của quá khứ có phải lời nguyền không thì câu trả lời nhận được là không. Đối với Selene, những dấu vết của quá khứ cùng lúc cũng là một ân huệ.
Nếu như cô không có ký ức tiền kiếp thì cô thực sự chỉ là một đứa nhóc, có lẽ cô không phải chịu những khó khăn khi đối mặt mà không trở nên điên rồ trong tuổi lớn lên. Với Selene, người có ký ức tiền kiếp là một Hikikmori, lối sống hiện tại thực sự là một tình huống thoải mái với cô.
Có lẽ đối với một quý tộc cao quý là một lối sống bẩn thỉu và khó chịu, nhưng để so sánh với tiền kiếp sống trong căn phòng bé trong tòa chung cư, chứa đầy rác, thì căn phòng này to với sạch hơn nhiều, không chỉ thế, chỉ cần đi ngủ, cô cũng có thức ăn ngày ba bữa được đưa thẳng đến phòng. Mà không cần phải làm việc hay ra ngoài gì cả.
Trên hết, là thỉnh thoảng cô chị gái xinh đẹp và tốt bụng sẽ cảm thấy có lỗi với cô và đến thăm cùng vài món quà nhỏ, như là sách hình hay đồ ngọt, nhưng quan trọng hơn hết, cô ấy luôn ôm chầm lấy cô với mùi hương ngọt ngào cùng cảm giác tuyệt vời mà bộ ngực vĩ đại đem lại. Đối với ai đó Giáng Sinh hay lễ Tình Nhân sẽ là những ngày tồi tệ phải trải qua, bị hạn chế lại thực chất đi cùng với đồ thưởng.
Nói cách khác, với Selene, những gì thế giới này coi là địa ngục thực chất là một thiên đường. Và một lần nữa, ngay cả trở thành hikikmori, sống trong một nơi tối tăm, bao hãm lại bởi sự cơ độc vẫn là một vấn đề. Do Arue đến như một người mới đi trốn xong, cô chỉ có thể vài ngày một lần, nhưng điều đó không có nghĩa là Selene ở một mình - mở lòng bàn tay ra một hình dạng nhỏ bé đang tiến lại cô trong khi thu mình lại và lúc cô nói.
“Xuất hiện, Quản Gia.”
{Vâng, tôi có thể làm gì cô, Công chúa?}
Danh tính của hình dáng nhỏ bé là một con chuột chỉ nhỏ vừa lòng bàn tay của Selene. Được bao phủ một bộ lông đen tuyền trừ phần cổ đến giữa bụng, phần được bao phủ một bộ lông trắng tinh, con chuột như mặc bộ tuxedo tự nhiên. Trên cổ con chuột được gọi là Quản Gia, có một dải ruy băng được buộc vào, thứ mà Selene đã tặng nó.
{Thật là xấu hổ. Chị gái của người cũng có vẻ đẹp riêng của mình, nhưng đối với một người đáng yêu như cô, việc không tham gia tiệc khiêu vũ…}
“Tôi không muốn.”
Trong khi Quản Gia nói với một giọng điệu đáng ngại và thất vọng, Selene lắc đầu với vẻ mặt không đổi. Đối với một người như cô, bị ám ảnh đến tột cùng với người lạ, việc tham dự tiệc gặp mặt là điều mà cô ấy thực sự không hề muốn làm.
{Nhưng thưa Công chúa, Quản gia này rốt cuộc cũng không thể đồng ý được! Tại sao một người thông minh và tốt bụng như ngài phải chịu sự đối xử thế này được? Trong khi người khác chỉ gọi tôi là một loài con thú vật gây hại, người duy nhất giơ tay mở rộng bàn tay cho tôi là người, Công chúa của tôi à.”
“Tôi, không tốt bụng.”
Trái ngược với một Quản Gia quá khích, Selene vẫn bình chân như vại. Thực tế, lần gặp đầu tiên của họ không hề đặc biệt gì cả. Khi chú chuột mắc bẫy ở góc căn phòng, Selene đã gỡ bẫy cho nó, chỉ đó là thế đấy.
Bị cái bẫy siết lại, hình dáng run rẩy của chú chuột nhỏ mang đến cho cô cảm giác thân thích, và vì cô cũng đang khá chán, cô quyết định để con chuột đi trong bí mật. Đó là tất cả đấy, thực sự luôn.
{Người đã cứu tôi, và cho tôi sức mạnh, truyền tôi trí khôn, ôi Công chúa từ bi của tôi...À, nếu như tôi có sức mạnh của loài rồng, tôi sẽ nhanh chóng phá hủy cái phòng ngục mỏng manh đang giam giữ cô này!}
Nhìn cách Quản gia ngố này nhìn vào lòng bàn tay, để hai bàn tay trước ngực như một nhà thơ trong khi nói những lời này, Selene không nhịn cười được. Cứu sống sinh mạng của nó là một chuyện, nhưng việc trao sức mạnh và trí khôn là thứ gì đó cô không thể nhớ lại. Nó tự xảy ra mà tôi không hề nhận ra.
Phần lớn thế giới này Nữ hoàng và dòng dõi của mình mang sức mạnh đặc biệt tên “Ma thuật”. Niệm và có thể ném ra tên lửa, và các cột băng có thể lơ lửng trong không khí thông qua “Thần chú” không thực sự là cách nó hoạt động, thay vì đó nó làm những việc như tăng cường thể trạng hay chữa lành vết thương hay bệnh tật nhanh hơn. Dựa vào từng người thì ứng dụng của nó có thể thay đổi, và con dấu trên cánh cửa là một trong những “thần chú” ấy. Do Selene có dòng màu hoàng tộc, rõ ràng cô được nói về sức mạnh này, nhưng bản thân cô lại không biết về điều này.
Sau khi ngủ và ăn cùng cô ấy qua việc ăn thức ăn thừa của cô và cơ bản là ở bên cô cả ngày, cơ thể Quản gia bắt đầu nhận được ma thuật của Selene, sau khi một khoảng thời gian, nó đã trở nên nhạy cảm và có thể sử dụng phép thuật của chính nó. Đó là lý do ngày Quản gia bắt đầu nói cô gần như lên cơn đau tim, nhưng vào lúc này, Quản gia đã trở thành một trong những người bạn quan trọng và không thể thay thế của cô.
Khoảng một lúc nào đó, con chuột nhờ cô đặt tên cho mình, nên dựa vào màu lông của nó, cô đã đặt tên người phục vụ mình là Quản gia. Từ hôm đó, Quản gia đã ở bên cạnh cô, hành động như vị trí mà tên có nghĩa đó với người đã đặt cho mình.
“Tôi xong, chủ đề này rồi. Muốn đi tới, Thiên Đường.”
{Ồ, cô đúng đấy! Vậy chúng ta nên chuẩn bị nhanh đi. Công chúa, phiền cô có thể mở cánh cửa.}
“Được thôi.”
Thay vì đứng trước cánh cửa sắt, Selene đứng trước cửa sổ. Nhún ngón chân lên, và vươn người hết mình, cô đẩy cánh cửa sổ được ít chăm sóc từ khuôn cửa sổ, và từ từ, một vầng trăng sáng trong đang hiện lên trước mắt.
{Tối nay ta có mặt trăng đẹp đấy, nó chắc chắn sẽ dẫn Công chúa và giúp cô trên con đường cô đi.}
Quản gia bắt đầu nhảy từ vai Selene xuống, như một người nhào lộn, trong khi phát ra tiếng kêu chít chít, ngay sau khi xuất hiện một đàn chuột nhỏ trong căn phòng. Những chú chuột này thường trú ngụ trong rừng ngay bên cạnh tòa nhà và chúng kính trọng Quản gia như thủ lĩnh của chúng vậy. Đội bảo vệ công chúa Selene hoàng gia hoặc từa tựa thế mà Quản gia luôn làm phách về nó.
{Các người đã chắc chắn mình đã sạch sẽ trước khi đến đây? Không một sợi lông nào được để lại trên giường Selene, hiểu chưa?}
Sau khi ra lệnh bằng giọng điệu vang và rõ ràng, những chú chuột đã đồng thanh đáp lại, tạo thành một hàng rõ ràng và cẩn thận, chúng bắt đầu nhảy lên giường Selene. Trong chớp mắt, tấm trải giường của Selene hay ngủ bắt đầu phồng lên, nhanh chóng mang hình dáng của cô gái trẻ đang ngủ và đắp toàn thân. Không có gì ngoài một sự đánh lừa đơn giản khi cô ấy không ở trong phòng.
“Cảm ơn, thay thế, chỗ tôi.”
{Đã hiểu, chúc có một thời gian tốt đẹp.}
Trong căn phòng đã có hai lối thoát ra ngoài. Một là cánh cửa sắt được bịt kín lại, hai là sử dụng cửa sổ nhỏ thường dùng để dẫn ánh sáng chiếu vào phòng. Dù nó là một tòa nhà rẻ mạt, khoảng cách từ mặt đất đến trần nhà tầng hai là một khoảng cách không thể vượt qua, ngay cả người lớn, đặc biệt là đối với một bé gái trẻ như Selene, việc đi xuống mà không có chỗ để chân là điều không thể- không có chỗ để chân, điều đó.
“Hấp…”
Selene lao nhẹ mình ra khỏi cửa sổ và với lấy dây leo gần đó, cô bắt đầu kéo nó vào. Một dây nhỏ khỏe có thể dễ dàng chịu đựng sức nặng của đứa trẻ, hay đúng hơn là nhiều đứa, mà không bị đứt dây.
Căn phòng nơi Selene sống được giữ ở nơi hoàn toàn bí mật với hầu hết mọi người, không nhiều người có thể tiếp cận nó, và không ai chỉ một lão già trông coi toàn bộ nơi này, nên không đủ người cai quản toàn bộ nơi này. Đây là lý do khu vực quanh phòng Selene không được tỉa tót vài năm gần đây, do đó nên tường tòa nhà được bao phủ bởi thảm thực vật và những dây lèo dài chằng chịt tạo thành một cái thang thiên nhiên cho cô. Như thể là Thần rừng đang thương hại đứa trẻ bị giam cầm này và giúp một tay cho cô ấy.
Với sự giúp đỡ của những dây leo, cô xoay xở trèo ra ngoài cửa sổ, và nhanh chóng trèo xuống thang dây leo ở bên kia bức tường. Lúc đầu, cô khá khó chịu với những thử thách này, nhưng rồi cô cũng quen với nó, giờ đây cô có thể mà không gặp trở ngại gì. Sau một lúc, cô đặt chân xuống bãi cỏ mềm mại quanh tòa nhà, và hít không khí trong lành mà thiên nhiên sản xuất ra một hơi thật sâu.
Vì làn da cô thiếu sắc tố, ánh sáng mặt trời là chất độc hơn là phước lành đối với cô ấy. Ngược lại, ánh sáng trong veo và mờ ảo bao trùm và bảo vệ cô. Ở nơi không ai hiện diện ngoài cô, trong bóng tối của màn đêm như những quốc gia từ truyện ngụ ngôn, cô một mình cai trị nơi này.
Sau khi đặt chân xuống đất, Selene bước lên phía trước, không phải nhìn thấy lần đầu qua những tán cây trong rừng nhiều ánh đèn mà cung điện đang chiếu sáng nơi này với âm nhạc sôi động. Nó thường đã là một nơi khá hào nhoáng, nhưng hôm nay so với mọi ngày lại, nhưng so với những ngày còn lại hôm nay lại trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết; nhiều khả năng lúc này, bữa tiệc chào mừng hoàng tử đang được tổ chức trong cùng cung điện đó.
“Hoàng thánh tử...”
Lẩm bẩm điều đó, khuôn mặt Selene nhăn lại như thể ăn phải thứ gì đó đắng trong khi nhớ lại những gì cô được kể. Trong khoảng vài tuần, Arue đã kể với cô khá nhiều về vị hoàng tử này. Với ngoại hình tuyệt đẹp, văn võ song toàn và danh hiệu Hoàng tử của Đế Quốc được thổi bùng lên, mọi người ở vùng nông thôn gọi là “Hoàng thánh tử”. Rõ ràng, chàng trai này đã đi khắp lục địa để tìm một người vợ hợp với mình.
Mỗi khi cô nghe đến chuyện đó, máu Selene bắt đầu sôi lên. Với những điều đó, anh ta không cần phải đi để tìm một cô vợ; họ sẽ cứ thể tới chỗ anh ta. Trở thành người phụ nữ hiểu nhất cảm xúc của tất cả đàn ông không được biết tới trên thế giới này, Selene tặc lưỡi.
“Chết tiệt, hoàng thánh tử.”
Giống như hoàng tử suy đồi. Thay vì Hoàng thánh tử, anh ta giống như hoàng tử dâm dục. Ngay cả khi cô chưa gặp anh ta một lần nào, Selene đã tự phân anh ta vào loại đấy và tự mình giận anh ấy.
“Chị gái có ,ổn chứ...?”
Hoàng Thánh tử, Hoàng tử đồi bại, không có sự khác biệt với Selene, nhưng cô không ngừng lo về chị gái của mình. Người chị công chúa nhân hậu và duyên dáng rất láu táu, đến nỗi cô lo rằng chị mình đã tự trói mình vào những chiếc nanh độc của con thú, để giúp đỡ cho người em gái bé bỏng của mình.
Rồi lần nữa, cô không thể làm được nhiều. Đối với Selene, Hoàng tử, bữa tiệc và tất cả thứ này thực sự giống như tòa lâu đài từ những câu truyện ngụ ngôn xưa, không gì ngoài giấc mơ yếu ớt.
Thở dài và lắc đầu, Selene xóa đi suy nghĩ và cảm xúc lại. Tốt hơn lo về những giấc mơ, điều quan trọng ở đây là lo về vấn đề thật sự trong tay. Thời gian mà cô có thể di chuyển tự do là khoảng từ đêm khuya và ngay trước khi mặt trời lên, khi không ai tìm thấy. Nơi cô hướng đến là nơi mà cô và Quản gia đã gợi nơi này là “Thiên Đường” được khoảng thời gian. Rũ bỏ những cảm xúc ham muốn, cô đi sâu vào khu rừng mà cô biết rõ.