Nhân sự :
G4by (Gab) : Solo
---
Chương 4: Hoàng Thánh tử Mirano Herfalte
Lười, lịch học và urf đã quyến rũ tôi không dịch 1 tháng. Mà thôi, còn dịch là ngon rồi. Với lại, do dạo này chuẩn bị ôn thi hk rồi nên tiến độ kéo nhẹ sang 2 tuần/chap nhé. Btw ăn mừng truyện 100 follow :>
---
“Vậy thì công chúa, hãy để chúng ta thở chút nào. Ta sẽ khám phá vườn cây xanh nếu như cô cần ta.”
Cúi đầu trước đệ nhất công chúa còn ở trong phòng, vị đệ nhất Hoàng tử điển trai của vương quốc Herifalt đóng cửa đằng sau mình lại và nhanh chóng thở dài với vẻ mặt ảm đạm.
“Chuyến viếng đêm nhanh đấy."
“……Kumahachi?”
Ở một góc gần căn phòng anh rời đi, một người đàn ông cồng kềnh như một con gấu đang đứng đợi. Với một mái tóc đen huyền dài một cách lố bịch đến mức mà phần tóc mai đã hợp nhất với phần râu đang nuôi cũng nhiều không kém, một người đàn ông mặc một bộ kimono màu chàm đã được sử dụng nhiều đến mức bị mòn hoàn toàn. Là người tốt bụng, ông ta chỉ trông giống một người đi lang thang rất sạch sẽ, nhưng thứ được dính trên cái kimono nhìn tồi tàn kia lại là hình thêu con đại bàng bằng vàng, thứ mà chỉ có những người trực tiếp phục vụ gia đình hoàng gia vương quốc Herifalt có thể khoác lên.
“Ngay cả khi buổi tiệc đã được chờ đợi từ lâu, việc thấy đệ nhất công chúa và vị khách danh dự rời khỏi phòng sớm khiến mọi người thấy khó chịu.”
“Ta được trực tiếp mời bởi công chúa đấy; ta sẽ không ra ngoài mà không có lý do đâu.”
“Không,không, đó là một câu chuyện tuyệt vời đấy. Mặc dù ta là người có địa vị cao đến như vậy, ta chưa bao giờ tới một nơi đẹp đến thế này.”
“Ta đoán có lẽ vì bận đồ xấu quá. Ít nhất phải ăn mặc cho chỉnh chu vào mấy dịp thế này chứ.”
“Đây là đồng phục chính thức của đất nước ta. Đây là quần áo chiến đấu cũng là quần áo ta mặc khi được chôn cất luôn. Ta xin lỗi khi phải đảm nhận vị trí như một vệ sĩ của hoàng tử, nhưng tôi phải được di chuyển tự do bất cứ lúc nào.”
Người đàn ông cao lớn được gọi bằng tên là Kumahachi bình tĩnh trả lời lại.
Người đàn ông này, nếu xem xét về ngoại hình thì không thể thuộc lục địa này. Đến từ đất nước xa lạ ở bên kia biển, ông ta đến để huấn luyện thành chiến binh. Dù nhìn ông có vẻ già hơn đến ba mươi tuổi. Cái cách cậu coi ông ta vẫn không thay đổi.
Không biết đất nước Aquila bé đến đâu, người đàn ông thế này không được phép để vào biên giái của Vương Quốc, chứ đừng nói là tham dự bữa tiệc quan trọng đối với vương quốc này. Điều duy nhất làm việc này trở nên khả thi là biểu tượng lạc loài được may trên chiếc kimono bẩn. Nếu có huy hiệu từ một quốc gia có nhiều ảnh hưởng như Herifalt, các quốc gia khác không thể làm gì ngoài tuân theo.
“Ngài có thấy công chúa Aure không? Cô ấy đúng là một người tuyệt đẹp. Thế cô ấy như thế nào?”
“Cảm ơn ngươi. Tự dưng bị gọi vào phòng ngủ, và điều đầu tiêu là cô ấy nói “Hãy cưới em đi!” và đẩy tôi xuống giường, cô ấy chắc chắn sẽ xơi tôi ngay và luôn.”
“Trời ạ, cô ấy nhìn bề ngoài rất nghiêm chỉnh và đúng mực, nhưng hóa ra cô ta khá là hung tợn đấy nhỉ.”
“Không hẳn là vậy.”
Hoàng tử Milano bác bỏ ý kiến đó bằng cái vẩy tay.
“Cô ấy không muốn dành buổi tối với tôi. Bằng chứng là việc cô ấy run như cầy sấy ấy.”
“Chỉ là cậu mong đợi gì từ Hoàng tử “đang tìm vợ”. Hồi đầu cậu con hoang mang với nghĩa vụ ban đêm này, còn bây giờ có khác gì chuyên gia về vấn đề này đâu.”
“Đừng trêu ta nữa. Dù gì thì tôi cũng không làm gì với cô ấy. Cổ giống như bị buộc phải làm vậy, hoặc điều gì đó thúc đẩy cô làm điều như vậy.”
“Cậu cứng đầu thế, nếu là ta, ít nhất là sẽ làm xong chuyện rồi mới nghĩ tới mấy chuyện khác.”
Ngay cả khi những lời nói của ông khá là thô lỗ khi nói chuyện với tư cách là tùy tùng, Kumahachi không chỉ là bạn mà còn người bạn thân duy nhất của hoàng tử Milano.
Trong quá trình hoàn thiện bản thân mình, khi Kumahachi vẫn phiêu bạt khắp các quốc gia trong lục địa, ông ta đã đi vòng qua khu tuyển dụng của quân đội Herifalt, vì vậy ông ta chỉ thăng tiến và xuất hiện trong lâu đài. Tệ hơn nữa, ngay khi kỳ tuyển dụng bắt đầu, ông ta chỉ tiến tới và hàng ra bã những người bảo vệ Cung Điện giàu kinh nghiệm và hoàn toàn làm mê mẩn hoàng gia.
Vào thời điểm đó, Kumahachi không có ý định phục vụ cho hoàng gia và phần lớn lý do tham gia là để thử thách bản thân. Lý do mà ông ở lại vương quốc đến ngày hôm nay là việc nhà vua thực sự chèn ép ông ở lại, cũng như sự hiện diện của người duy nhất có cùng trình độ với ông, hoàng tử Milano. Không chỉ là những người bạn thông thường, mối quan hệ của họ gần như là cuộc hành trình học đường kiếm của nhau như đối thủ.
“Ta ra rừng chút đây. Ta đã mệt mỏi khi đối phó với mấy con chim săn trong những bữa tiệc thế này rồi.”
“Chờ đã! Khách danh dự mà biến mất thế này là không nên đâu!”
“Ông làm gì đó đi. Ông có thể cho rằng tôi đang vướng việc với Công Chúa nên những cô gái khác sẽ không nói gì bất cứ điều gì đâu.”
Chắc chắn rằng ông ấy trả lời “không”, Milano rời khỏi khu vườn và tiến vào khu rừng. Anh ta đã thực sự mệt mỏi khi được mời tới những bữa tiệc, và giới quý tộc được phen nịnh hót anh mỗi khi đến một đất nước mới. Nếu anh không được nghỉ chút ở đây và vài chỗ khác, ai biết được lúc nào anh sẽ nổ tung?
“Tại sao chuyện này lại biến theo thế này rồi...?”
Trong khi phàn nàn với bản thân, anh quyết định đi qua nơi có ít bụi rậm nhất nơi hầu như không ăn nhập với khu rừng. Đã được một thời gian kể từ khi anh rời khỏi vương quốc, nhưng vào lúc này anh đã thực sự mệt mỏi với cuộc hành trình bị gán cái mác là “tìm cô dâu”.
Trái ngược với người cha rộng lượng của mình, được biết đến là Vua Sư Tử. Milano thừa hưởng về ngoại hình nhiều hơn từ mẹ. Khi sư tử non này lên 18 năm nay, và thế là, cha ông cũng là vua giao một mệnh lệnh đến cho anh. Anh phải băng đến những vùng đất và các quốc gia khác nhau của lục địa với lý do:”Những kẻ không thể hiểu được vấn đề của dân chúng thì không thể nào tham gia vào chính trị được.” Một tư duy mà chính Milano nhiệt tình tán thành.
Và thế là, Milano lên chiếc xe ngựa mà không một quý tộc nào nghĩ tới sử dụng nó, đem theo một vài tùy tùng gần gũi nhất với mình và bắt đầu cuộc hành trình đi qua các nước nhỏ giáp biên giới. Với chút lưỡng lự và tò mò về những người lạ mà anh gặp trên đường, trái tim anh đã bị cuốn vào cuộc phiêu lưu.
Nhưng những kỳ vọng đó dễ bị dập nát. Ngay cả khi anh ấy thực hiện cuộc khởi hành một cách bí mật và khôn khéo, anh vẫn là Đệ nhất hoàng tử của một trong những nước lớn nhất lục địa. Trên hết nữa, hầu hết quốc gia còn có cơ hội gặp gỡ anh.
Đây là lý do tại sao mọi quốc gia đều bắt đầu chuẩn bị bữa tiệc ngay cả khi Hoàng tử chưa đi qua biên giới của họ, và quý tộc của triều đình sẽ nhanh chóng giới thiệu những đứa con gái của họ với Hoàng Tử. Ngoài việc kiếm được sự hậu thuẫn của một cường quốc ở lục địa, họ còn thậm chí lấy được thiện cảm của hoàng tử cùng lúc. Không làm điều gì cả trong số này sẽ là một phản ứng kỳ lạ.
Cười khúc khích trong khi nghĩ về những tin đồn rằng, và khi chúng bắt đầu lan rộng, nó đã biến cuộc du hành để mở rộng tầm mắt trở thành “Cuộc hành trình đi tìm cô dâu”, anh bắt đầu một mình bước vào rừng. Một vài người bảo tin đồn có xu hướng tự phát triển, và cái này phát triển đến mức nó mọc nanh và đuôi để bám đuổi Milano. Muốn quên đi về việc chính mình là hoàng tử và hoàn toàn có ý định tận hưởng cơ hội này là điều khiến Milano thất vọng nhất.
“...Úp xì, có vẻ mình đi lang thang hơi xa quá rồi.”
Trong khi hồi tưởng một số điều khó chịu, có vẻ như anh đã bước vào sâu trong rừng và dù có chút ánh sáng từ ánh trăng, bóng tối vẫn là bóng tối, nên việc di chuyển xung quanh chỉ khiến anh lạc nữa.
“Có lẽ cuối cùng điều này là tốt nhất.”
Milano cười chút khi suy nghĩ: Anh nói với Kumahachi trước đó anh sẽ đi vào rừng, và trong trường hợp có con quái thú nào đó xuất hiện, anh tự tin vào khả năng của mình có thể chống đỡ nó bằng tay không, không chỉ anh ấy vào rừng để làm công chúa bình tĩnh và ngừng hành động như vậy, anh còn có thể kiếm cớ để giữ thể diện khi rời khỏi bữa tiệc
Suy nghĩ về việc đó khiến anh có tâm trạng rất tốt và vì vậy Milano dựa lưng vào một cái cây gần đó trong khi nghĩ rằng để mình chìm đắng trong màn đêm thế này thật là dễ chịu, thực tế nó dễ chịu đến nỗi nó làm anh quên luôn cái danh hiệu “Hoàng Thánh Tử” hào hoa và việc thật là tuyệt vời khi chỉ cần quên đi mọi thứ và bắt đầu sống một cuộc đời ẩn sĩ trong khu rừng như thế này. Những thứ đó đã cho ta thấy Milano bị thúc đẩy bởi chuỗi sự kiện trong cuộc đời tồi tệ đến mức nào.
“—–. —–. ————.”
“Hmm? Giọng đó nghe như là của một cô gái ấy.”
Bỗng nhiên có một giọng nói tuyệt trần như âm thanh của chiếc chuông nhỏ vọng đến tai anh. Cái giọng cao này hẳn là của một cô gái, nhưng thời điểm này mà còn ở nơi này thì không thể nào. Trong khi suy nghĩ rằng mình bắt đầu nghe thấy tiếng, Hoàng tử tiến tới phía phát ra giọng nói.
-và đã bắt gặp hình ảnh đó.
“Phải chăng… tôi đang mơ?”
Toàn cảnh thần bí đến mức khiến anh tự thốt lên.
Ngay sau khi dọn chỗ bụi chắn tầm nhìn, trên bờ của một cái hồ trong vắt, một người con gái quỳ xuống như đang cầu nguyện gì đó. Cơ thể trắng như sứ được bao quanh bởi ánh trăng, khiến cô tỏa sáng như đom đóm.
Thần mặt trăng- Những từ đó tự hiên lên trên đầu anh.
Như thể đang ban phước, cô được bao quanh bởi nhiều loại hoa. Dù nhiều trong số chúng chỉ là cỏ dại, do Milano đã quen với những vườn hoa của quý tộc, sự tự nhiên và hoang dã của quang cảnh này đánh mạnh vào anh.
“Cơ thể trắng xóa này… có lẽ là elf? Nhiều đó rất sai, họ đáng lẽ ra không xuất hiện ở vùng này chứ…”
Tự nói nhưng cũng bác bỏ ý kiến của mình. Chủng tộc trắng như sứ này được biết sống như những elf sống ở một khu vực phía Bắc tên “Khu rừng trắng”. Không đời nào họ có thể sống ở nơi mà con người sống ở đó.
Hai ý nghĩ xuất hiện trong đầu Milano.
Tiếp tục xem cảnh tượng như tranh mà mãi mãi không chạm vào, ít nhất là cho đến khi nó không còn hoặc vươn tay ra và chạm vào cảnh tượng kinh ngạc trước mặt mình mà không thèm quan tâm với mọi thứ. Anh day dứt trong giây lát, do cuối cùng, anh chọn cái sau. Việc đó cho thấy cô gái này quyến rũ tới mức nào.
Với một chút xấu hổ khi phải làm phiền vườn hoa này, Milano chầm chậm tiếp cận cô. Có lẽ thứ anh nhìn thấy chẳng khác gì ảo ảnh và nếu anh cất giọng lên thì nó sẽ biến mất, những suy nghĩ đó cứ dâng trào trong đầu anh nhưng cuối cùng cũng đè nén được để cất giọng lên.
“Em cầu nguyện nhiều để vì gì thế? Hay là một bài hát mà em muốn cất lên? Hãy nói cho ta, hỡi tinh linh tuyệt trần kia.”
Anh nói cụm sến không tả được, nhưng do những sự kiện gần đây trong cuộc đời nên có được kỹ năng để nói những lời khiến phụ nữ vui ngay cả khi anh ấy không muốn học. Nghĩ rằng nó có ích trong tình huống thế này, Milano cười thầm trong sự trớ trêu này.Khoảnh khắc vào lúc cuối cùng cô có vẻ nhận ra sự hiện diện của anh, cô nhảy dựng lên chút do ngạc nhiên và nhìn về phía anh, khiến đôi mắt đỏ sẫm của cô gái như chiếc đĩa. Nhận ra cô gái trước mặt mình không phải ảo ảnh, Milano thở phào nhẹ nhõm.
“Phiền quá!”
Nhưng, điều đó chỉ kéo dài được khắc thôi. Có lẽ tức giận do nghi lễ thánh của mình bị gián đoạn, cô gái lườm anh rồi quay người lại và chạy hết tốc lực vào rừng.
“Làm ơn chờ đã!”
Theo phản xạ, bàn tay anh duỗi ra nhưng không thể với được cô ấy. Vì lý do kỳ quặc nào đó, anh nghĩ rằng việc lạc mất cô ấy đồng nghĩa với việc không bao giờ gặp lại nữa và thế là, bị thúc đẩy bởi lý do đó, trò chơi đuổi bắt giữa đêm bắt đầu.
(“Cô ấy nhanh quá…!”)
Dù có dáng người gầy, nhưng Milano không hề yếu, anh có cơ bắp dẻo dai và phản xạ linh hoạt, nên ngay cả khi chúng ta nói về một khu rừng lạ, thật ấn tượng khi anh không thể bắt kịp cô ấy. Như thể cô là người chỉ đường chỗ này vậy, cô cứ tiếp tục phóng qua những khoảng trống nhỏ nhất có thể trong đường rừng. Với ánh trăng tỏa sáng xuyên qua tán lá, đánh vào mái tóc trắng của cô ấy, hình bóng tỏa sáng đó như nàng tiên rừng đang nhảy múa xuyên qua khu rừng.
Trò chơi đuổi bắt tiếp tục được một hồi, nhưng dần dần khoảng cách giữa hai cứ lớn dần và cuối cùng anh mất dấu cô ấy ngay cả khi có được ánh trăng trắng chiếu rực.
“...Cô không ở gần đây.”
Anh đã chạy được một khoảng thời gian,nhưng Milano không nhận ra, dù thế, giọng anh nghe mệt mỏi đến mức khiến anh ngạc nhiên. Một đường nhỏ xuyên qua bụi cây dẫn chẳng đâu ngoài một nhà kho nhỏ xíu và xuống cấp, không hề có dấu vết của nàng tiên đó. Có lẽ cuối cùng cô gái đó thực sự không là gì khác ngoài tiên.
Có lẽ anh đang tập trung nghĩ về nơi khác, anh phải mất một thời gian để nhận ra sự hiện diện của ánh đèn của cung điện xuyên qua cánh rừng gần đây nhiều hơn cả trước đó. Có vẻ nơi này gần cung điện đến kinh ngạc, khiến anh nghĩ rằng có lẽ cô gái anh đang dẫn anh chạy xuyên qua khu rừng để đưa anh trở lại đây.
“….aaaaaAAAAAA!!”
Trong khi suy nghĩ đang bị lạc lỗi, một tiếng hét nhỏ vọng đến tai anh, một tiếng hét rầu, thót tim, đó là giọng của cô gái đó, hoặc anh nghĩ vậy nên anh bắt đầu phóng khắp nhà kho để tìm kiếm nguồn âm phát ra.
“Có phải là…?”
Trong khi cẩn thận nhìn xung quanh, Milano tìm thấy một cánh cửa sổ mở toang ra với ít ánh sáng nhất và hoàn toàn bị bao phủ bởi dây leo, việc không được chăm sóc và lau dọn khiến những cây dây leo ở đó có thể phát triển thành kích thước như thế được. Milano với lấy cái gần nhất và kéo mạnh lên. Nó có thể bấp bênh với sức nặng của người trưởng thành, nhưng với một đứa trẻ leo qua đống dây leo đó thì không thành vấn đề gì cả.
Những cây dây leo khỏe và to trải khắp tưởng, một cái cửa sổ mở toang, một cô gái đột nhiên biến mất, tất cả những mảnh ghép dường như ghép lại vào trong đầu Milano, hoàn thành câu đố.
“A, ngươi đây rồi! Hoàng tử! Ngài còn định lừa đến bao lâu đây?”
Kumahachi bất ngờ xuất hiện trong tầm nhìn của anh. Với vẻ mặt và cách nói khá nghiêm, Kumahachi tiếp cận hoàng tử.
“Những người phụ nữ trong phòng tiệc cứ gào lên:” Đồ vô dụng. Mang ra ngoài hoàng tử, HOÀNG TỬ NHÉ!” Tôi bắt đầu thấy cáu rồi, người biết không?”
“……”
Kumahachi đang khá tức giận, nhưng tay Milano cứ để trên miệng và hành động như thể lúc đầu còn không ở đó.
“Hoàng tử! Ngươi có nghe tôi nói không?”
“Kumahachi.”
Kumahachi cất tiếng với giọng điệu dữ dội khiến Kumahachi có giật mình trong giây lát, nhưng ngay lập tức ông tỉnh lại và bắt đầu lắng nghe với khuôn mặt nghiêm túc. Ông có vẻ là người khá thiếu tinh thần trách nhiệm, nhưng Kumahachi không chỉ là người có khả năng đọc suy nghĩ cảm xúc và trả lời tùy tâm trạng của chủ nhân mình. Nếu không, Milano sẽ không bao giờ chọn ông làm người tùy tùng.
“Có chuyện gì xảy ra à? Nếu có bất kỳ ai khả nghi, thần sẽ đảm bảo tiêu diệt chúng bằng thanh kiếm này.”
“Không phải chuyện đó. Ta cần chút lời khuyên, nên dỏng tai nghe chút nè.”
Milano nói tóm gọn cho Milano những điều anh vừa trải qua và quan điểm của mình về hành động tiếp theo của mình. Kumahachi đứng nhíu mày với hai bàn tay khoanh lại nhau.
"Nó giống như một câu chuyện khá mơ mộng và khó tin, nhưng đồng thời ta cũng biết rằng hoàng tử không phải loại người sẽ dựng lên câu chuyện thế này. Làm gì đây…?"
"Nếu ta dựng được câu chuyện này lên được thì ta thà làm nhà thơ chứ chẳng chịu đi làm một chiến binh thế này đâu."
Khi hoàng tử nói thế, Kumahachi chỉ có thể cười mà nói:" Ta thấy rồi."
"Dù thế nào thì ngài vẫn phải xuất hiện tại bữa tiệc tối nay. Nếu người có điều gì mong chờ thì sau tất cả người vẫn có thể đối mặt được với mọi điều khó chịu này mà."
"Ông nói đúng. Vậy ngày mai chúng ta sẽ thực hiện kế hoạch. Tôi trông cậy vào ông đaya, Kumahachi."
"Đã hiểu."
Với những lời đó, cả hai bọn họ cùng nhau trở về cung điện.