“Lạ thật đấy, sao không thấy bàn tán xì căng đan giữa anh với em nhỉ?”
Cố Thanh Đồng đáp: “Vì nhìn qua chúng ta không phải một dạng người.”
Lâm Mặc Tuân cười khẽ: “Anh là đàn ông, em là phụ nữ.”
Đột nhiên Cố Thanh Đồng cảm thấy có trận gió lạnh thổi qua.
Ánh mắt Lâm Mặc Tuân rời khỏi người cô, cầm điện thoại lên gọi một cuộc: “Alo, giúp tôi chuyện này.”
“Ế, cậu mà cũng tìm tôi giúp à?”
Lâm Mặc Tuân lạnh lùng nói xong chuyện cần nhờ.
Cố Thanh Đồng không ngờ anh sẽ nhờ người ta xóa topic, trong lòng tràn ngập cảm động.
Lâm Mặc Tuân giương mắt nhìn cô: “Bạn đại học của anh nói muốn gặp em.”
Cố Thanh Đồng:…
“Nguyên Đán đi gặp người nhà anh nhé?” Lâm Mặc Tuân ném cho cô một quả bom.
Trái tim Cố Thanh Đồng thót lên, nhất thời cái gì cũng nói hết.
Lâm Mặc Tuân vô cùng hứng thú nhìn cô, song cái gì cũng không nói.
Cố Thanh Đồng nắm chặt tay: “Cuối tuần? Nhanh vậy à?”
Trng mắt Lâm Mặc Tuân hiện vui vẻ: “Vẻ mặt em hình như rất không vui.”
Cố Thanh Đồng cúi thấp đầu: “Em căng thẳng mà.”
“Người nhà anh rất thân thiện, vả lại mẹ anh vẫn luôn mong anh đưa bạn gái về nhà, đợi rất lâu rồi. Yên tâm, anh sẽ cố hết sức phối hợp với em.”
Thế là, đến trước Nguyên Đán Cố Thanh Đồng vẫn luôn rối rắm chuyện gặp người lớn, tất nhiên cô không biểu hiện trước mặt Lâm Mặc Tuân.
Cô cảm thấy chuyện này cần phải hỏi ý kiến Lục Nhuế Chi. Tối hôm kết thúc cuộc thi cấp bốn, cấp sáu, đó cô về nhà.
Vừa vào cửa thì bỗng thấy một đôi giày da của nam, vừa nhìn đã biết không phải của giáo sư Cố, “Anh…” Cô vui mừng gọi một tiếng, bước nhanh hơn vào phòng khách.
Trên ghế salon quả nhiên có một người đang ngồi, trước mặt là một cốc nước lọc đang bốc hơi nóng.
“Thanh Đồng về đấy à.” Lục Nhuế Chi bưng đĩa trái cây vào phòng khách. “Khéo thật, Tử Chấp cũng ở đây. Hai đứa nói chuyện với nhau đi, mẹ xuống tầng mua ít đồ ăn.”
Lục Nhuế Chi vừa đi, nháy mắt không khí liền trở nên lạnh lẽo.
Cố Thanh Đồng đi tới, chầm chậm ngồi xuống: “Gần đây thế nào?”
Tần Tử Chấp bưng cốc nước lên, chỉ nhấp môi một cái: “Vẫn vậy.” Lời của anh vẫn lạnh nhạt như thế.
Cố Thanh Đồng đan hai tay vào nhau: “Sức khỏe của chú có khá hơn tí nào không?”
Tần Tử Chấp lại nhấp một ngụm nước nóng, mày hơi nhíu lại: “Tốt hơn nhiều rồi.”
Không khí hơi gò bó.
Cố Thanh Đồng nuốt nước miếng: “Tử Chấp, chúng ta… thật sự không thể giống như trước kia nữa à?”
Ánh mắt Tần Tử Chấp dừng lại trên người cô, lâu sau, anh nhẹ nhàng mở miệng: “Mùng một có rảnh không?”
Cố Thanh Đồng hơi giật mình, đại não chưa thông, trong lòng càng thêm rối rắm: “Mùng một có chút việc rồi.”
Ánh mắt Tần Tử Chấp tối lại, ngay sau đó anh cong môi, nụ cười có vẻ thê lương: “Tôi biết rồi.” Anh đứng lên: “Nói với dì là tôi có chuyện, đi trước.”
Cố Thanh Đồng đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng của anh, vẻ mặt buồn bã, cô thầm nhủ trong lòng: Rất xin lỗi, Tử Chấp.
Tần Tử Chấp ngồi trên xe, không khởi động xe ngay. Anh lẳng lặng nhìn phía trước, ánh mắt sâu thẳm tựa đáy vực sâu. Đột nhiên điện thoại vang lên.
“Tổng giám đốc Tần, bên đại học C vừa liên lạc với chúng ta, là về chuyện tài trợ, bên đó rất cảm ơn, muốn mời anh cùng ăn một bữa cơm. Với chuyện đặt tên cho học bổng cũng muốn thảo luận với anh xem thế nào.”
Tần Tử Chấp nhắm mắt: “Bảo bên kia cứ đặt là T&Z đi.” (Tóng and Zhí, Đồng và Chấp)
Lúc Lục Nhuế Chi về, không thấy bóng dáng Tần Tử Chấp đâu. “Sao đã đi rồi! Thằng bé này thật là. Thanh Đồng, sao con không giữ thằng bé lại.”
Cố Thanh Đồng trả lời: “Cậu ấy có chuyện.”
“Ăn một bữa cơm thôi, mất bao nhiêu thời gian hả.” Lục Nhuế Chi nhìn cố Thanh Đồng, thấy vẻ mặt cô nhàn nhạt, trong lòng thở dài một cái: “Thật không biết nói gì hai đứa nữa.”
Cơm tối ăn không yên, cuối cùng Cố Thanh Đồng không nói chuyện đến nhà Lâm Mặc Tuân.
Buổi trưa ngày tháng , cô ra ngoài tính đến siêu thị mua ít quà. Lúc ra cửa ký túc thì nghe có người gọi cô.
Cẩn thận nhìn thì thấy hai nữ sinh. Nhiệt độ thấp, cô đeo khăn quàng cổ, đeo bịt tai mà vẫn bị nhận ra.
Nữ sinh đi tới trước mặt cô, trong ánh mắt nhìn cô không có nhiệt độ, thậm chí mang theo mấy phần căm hận.
Cố Thanh Đồng cau mày: “Có chuyện gì không?”
Nữ sinh mặc áo lông màu xanh nhạt mở miệng: “Sao cô có thể làm vậy với Thẩm Tư?”
Nháy mắt Cố Thanh Đồng trầm mặt xuống. Cô gái kia càng tức giận: “Cô cho rằng bản thân có vẻ thùy mị liền lợi dụng Thẩm Tư à? Vờ vịt y hệt bạch liên hoa, ngay từ đầu cô đã quyến rũ anh ấy, lạt mềm buộc chặt, không hổ là tài nữ khoa Trung văn. Chiêu này dùng thuận tay lắm nhỉ!” Giọng cô gái ngày càng cao lên.
Cố Thanh Đồng nhếch miệng, lạnh lùng nhìn cô gái: “Cô là ai? Sao lại mắng chửi tôi? Chuyện của tôi và Thẩm Tư có liên quan gì đến cô?”
“Tôi không ưa đấy!” Cô gái hung hăng nói.
Cố Thanh Đồng nhức đầu, hiểu lầm kia ghê gớm thật: “Thật sự không ưa, vậy thì cô thích anh ta à?”
Cô gái bị nói trúng tim đen, sắc mặt càng không tốt, bước về phía trước từng bước, suýt thì đụng phải Cố Thanh Đồng.
Cố Thanh Đồng lui về sau một bước.
Hai cô gái ngăn cô hai bên trái phải: “Cố Thanh Đồng, đừng có ý đồ gì với Thảm Tư nữa, nếu không…”
“Nếu không thì cô làm gì?” Cố Thanh Đồng híp mắt nhìn cô gái, ánh mắt rét lạnh: “Nếu cô thích anh ta thì đi mà nói cho anh ta biết. Nếu không dù có tâm tư như vậy cũng vô dụng thôi.”
“Cô cho mình là ai hả? Thi tốt nghiệp trung học thất bại, cô có thể vào đại học C còn không phải nhờ tiền tài trợ sao.”
Cố Thanh Đồng như bị ai đánh một cú: “Thế thì sao hả? Ít nhất bây giờ tôi là học trò của Tiếu Ngôn Đông.” Nét mặt cô không đổi, rất có khí thế ép người.
“Không biết xấu hổ!”
Cố Thanh Đồng lạnh lùng đáp trả: “Có thể thi đỗ đại học C cũng không thấy não có bao nhiêu nếp nhăn.”
Đi ra cổng trường, ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám. Từ khi nào mà mây mù có thể cách xa như vậy? Tâm tình của cô trở nên phiền muộn, tựa như năm xưa.
Khi Hứa Diệu Thanh đứng trước mặt cô, tức giận nhìn cô: “Cố Thanh Đồng, cậu đã không thích thì sao lại cho cậu ấy nhiều hi vọng như vậy? Sao cậu không đi chết đi?”
Hứa Diệu Thanh, bạn ngồi cùng bàn ba năm cấp ba của cô, từng là người bạn tốt nhất. Mà cô lại không biết, thì ra người bạn tốt nhất của cô vẫn luôn thích Tần Tử Chấp.