Nguyên Đán, trời tờ mờ sáng Cố Thanh Đồng đã rời giường, giáo sư Cố và bà Cố vẫn chưa dậy, cô rón rén nấu đồ ăn sáng, lại xuống dưới nhà mua bánh bao và xíu mại.
Lục Nhuế Chi thấy đồ ăn sáng đã được chuẩn bị xong, liền cười tủm tỉm, suy cho cùng thì con gái vẫn là tri kỉ. Tới cửa phòng Thanh Đồng, bà gõ hai cái rồi đẩy cửa ra, hỏi: “Sao không ngủ thêm lúc nữa?”
Cố Thanh Đồng đang sắp xếp lại sách ở đầu giường: “Mẹ, hôm nay con phải ra ngoài.”
“Hôm nay mẹ và cha con qua nhà bà, buổi trưa không về. Bà rất nhớ con, con có thời gian thì đi thăm bà nhé.” Bà là mẹ của Lục Nhuế Chi, hơn chín mươi tuổi, người già rồi nên hơi hồ đồ. Mỗi lần Cố Thanh Đồng đi thăm bà, bà đều vui mừng kéo tay cô nói liên miên những chuyện ngày xưa.
Động tác trên tay Cố Thanh Đồng hơi ngừng lại, đáp một tiếng: “Con biết rồi.”
Giáo sư Cố và Lục Nhuế Chi ăn sáng xong liền đi. Chín giờ Lâm Mặc Tuân tới đón Cố Thanh Đồng.
Cố Thanh Đồng đưa quà cho anh, Lâm Mặc Tuân cười: “Thanh Đồng, em không cần căng thẳng thế đâu.”
Cố Thanh Đồng không thèm giương mắt: “Đây là lễ phép.”
Lâm Mặc Tuân để đồ ra ghế sau, chậm rãi nói: “Thật ra thì anh cũng chuẩn bị.”
Đúng lúc này thì có hàng xóm đi qua, nom thấy hai người: “Thanh Đồng, ô đây là chuyện gì thế này?”
Cố Thanh Đồng quay người lại nhìn thấy mẹ của giáo sư Lý: “Bà Lý!”
Lâm Mặc Tuân đứng cạnh cô, cười yếu ớt, chờ Cố Thanh Đồng giới thiệu.
“Đây là bạn học của cháu.” Cố Thanh Đồng cắn lưỡi.
Nháy mắt ánh mắt Lâm Mặc Tuân lia tới.
Bà Lý cười vui vẻ: “Lần đầu thấy có bạn học nam tới tìm cháu. Ha ha… Thầy Lục sướng rồi.” Bà Lý quan sát Lâm Mặc Tuân: “Thằng bé này khôi ngô quá, rất xứng đôi với Thanh Đồng của chúng ta.”
Cố Thanh Đồng đỏ bừng mặt. Lâm Mặc Tuân khoe mẽ chào hỏi bà Lý.
Lúc gần đi, bà Lý cười nói: “Có cơ hội thì thường xuyên đến nhé.”
Cố Thanh Đồng quýnh lên, nói: “Lái xe, lái xe.”
Lâm Mặc Tuân nhíu mày: “Không khí chỗ em thật hài hòa.”
Cố Thanh Đồng im lặng là vàng.
Xe chạy bon bon trên đường. Cố Thanh Đồng an tĩnh ngồi ở ghế lái phụ, vẻ mặt hờ hững, đến lúc này đã không còn căng thẳng như trước nữa.
“Thanh Đồng!” Bỗng dưng Lâm Mặc Tuân gọi cô.
“Vâng?” Cô thờ ơ trả lời.
“Hôm nay nhà cậu anh cũng tới, tiện thể gặp luôn vậy.” Lâm Mặc Tuân như lơ đãng nói.
Cố Thanh Đồng lập tức ngồi thẳng người: “Sao anh không nói sớm?” Cô trừng mắt.
“Ừ, dù sao sau này cũng phải gặp, thôi thì gặp luôn một thể.” Anh nói rất nhẹ nhàng.
Cố Thanh Đồng cắn răng, từ từ nhụt chí.
Lâm Mặc Tuân bỗng đưa một tay ra, cầm tay cô: “Nhà cậu anh sống ở thành phố T, hiếm khi về thành phố C một chuyến.”
Cố Thanh Đồng coi như cái gì cũng không nghe thấy, rút tay về, nói: “Chuyên tâm lái xe.”
Đến nhà hàng. Lâm Mặc Tuân đỗ xe xong mà Cố Thanh Đồng vẫn ngồi im tại chỗ, anh nghiêng đầu nhìn cô.
Cố Thanh Đồng chép miệng, giọng rầu rĩ: “Em căng thẳng.”
Lâm Mặc Tuân mỉm cười: “Nàng dâu xấu vẫn phải gặp cha mẹ chồng thôi. Huống hồ, em…” Ai đấy lại theo thói quen không nói đủ câu rồi.
Cố Thanh Đồng trừng mắt, lườm anh.
Trước khi vào phòng riêng, Cố Thanh Đồng hít một hơi thật sâu.
Nhiên viên phục vụ đẩy cửa ra, bên trong truyền đến giọng nói. Trong nháy mắt nhìn thấy hai người họ liền yên tĩnh lại.
Cố Thanh Đồng bước từng bước vào trong, ánh mắt lướt qua từng người bên trong.
Ba Lâm, mẹ Lâm, còn có một nhà ba người bên cạnh. Trong mắt họ mang theo ngạc nhiên hết sức. Cố Thanh Đồng khó hiểu nhìn Lâm Mặc Tuân. Đáy mắt anh lóe lên mấy phần giảo hoạt: “Ba, mẹ, cậu, mợ, đây là Thanh Đồng.”
Cố Thanh Đồng chào hỏi từng người một.
Ngược lại mẹ Lâm phản ứng trước: “À à hai đứa tới rồi à.”
Mẹ Lâm nhìn cô, trong mắt toàn là sung sướng: “Ngồi đi, cháu uống gì?” Con trai mang theo một cô gái tới bữa cơm gia đình, thế này thì quá rõ ràng rồi còn gì. Ba Lâm là người thường ở trong những trường hợp trọng đại cũng bị con trai làm cho trở tay không kịp.
Cố Thanh Đồng ngồi xuống, Lâm Mặc Tuân rót cho cô chén nước.
“Thanh Đồng, cái tên này quen quen.” Mẹ Lâm ngẫm nghĩ.
Lâm Mặc Tuân tốt bụng nhắc nhở: “Họp phụ huynh năm lớp mười.”
Mẹ Lâm nhớ ra, lập tức mặt mày hớn hở: “Bào sao cái tên này lại quen vậy? Đại biểu môn văn lớp mười của con. Khi ấy đi họp phụ huynh cho Mặc Tuân, thầy giáo khen cháu nhiều lắm. Không thể ngờ được.” Mẹ Lâm quay đầu nói với ba Lâm.
Hiển nhiên ba Lâm sửng sốt: “Thì ra là bạn học lớp mười.”
Đàn Nhạc bỗng nói: “Thanh Đồng? Là Thanh Đồng trong Thư ký ân cừu lục phải không?”
Cố Thanh Đồng chuyển mắt nhìn cô bé, mười ngón tay hơi run, nhìn cô bé và người phụ nữ cạnh cô: “Là cái tên đấy.” Cô nhẹ nhàng nói.
“Nhạc Nhạc cũng đọc võ hiệp à?” Ba Lâm trêu ghẹo.
“Bác, bác coi thường cháu quá. Chỉ có điều cháu rất thích cái tên này của bạn gái anh trai.” Cô bé cười tủm tỉm.
“Thì ra là bạn học năm lớp mười của Mặc Tuân.” Mở miệng nói chuyện là mợ của Lâm Mặc Tuân, khuôn mặt bà mỹ lệ, tóc ngắn chỉnh tề, nhìn qua càng thêm giỏi giang: “Hiện tại vẫn đang đi học ư?”
Cố Thanh Đồng thất thần trong nháy mắt, Lâm Mặc Tuân lặng lẽ kéo tay cô, cô cười nhạt một tiếng: “Cháu vẫn đang học nghiên cứu sinh.”
Bà cười cười: “Thật là một cô gái hiếu học.” Chỉ có điều nụ cười này có phần xa cách.
Cố Thanh Đồng không để ý lắm.
“Bình thường ba mẹ cháu bận rộn không?” Bà nhẹ nhàng nhìn cô, hỏi tiếp.
Trái tim Cố Thanh Đồng như bị bóp chặt, vẻ mặt hoảng hốt. Lâm Mặc Tuân chưa từng thấy cô có vẻ mặt như vậy, vừa định mở miệng thì cô đã trả lời: “Ba mẹ cháu đều là giáo viên.”
“Đồng Ngọc, chị và anh còn chưa hỏi, em còn gấp hơn bọn họ nữa.” Người vừa nói là cậu Lâm Mặc Tuân, khuôn mặt na ná mẹ Lâm.
Đồng Ngọc mở miệng: “Không phải là em vui quá đó sao, sớm mong mỏi Mặc Tuân có thể kết hôn, không ngờ hôm nay cho chúng ta một bất ngờ lớn như vậy.”
Mẹ Lâm cười nói: “Được rồi, ăn cơm thôi.”
Lần này gặp mặt vô cùng thuận lợi. Lúc gần đi, mẹ Lâm tặng Cố Thanh Đồng một vòng ngọc, cô hơi bối rối, sững người ra.
Mẹ Lâm cười nói: “Cầm đi. Thằng nhóc Mặc Tuân này không nói gì với bác cả nên bác không chuẩn bị gì hết. Thường ngày thằng nhóc này rất trầm mặc, cháu đừng chê nó không thú vị.” Trong lòng mẹ Lâm thầm mắng con trai mình mấy lần, không biết cái tính khó chịu của thằng nhóc này giống ai! Đây hẳn là nguyên nhân lựa chọn lớn nhất của thằng bé đi.
Không thú vị?
Cố Thanh Đồng buồn cười, tất nhiên cô sẽ không nói ở chung với Lâm Mặc Tuân rất thú vị.
Lâm Mặc Tuân đeo lên cho cô: “Mẹ cho thì em cứ yên tâm cầm đi.”
Mẹ Lâm có ấn tượng rất tốt với Thanh Đồng, thư hương thế gia, tướng mạo hơn người. Không tệ, không tệ!
“Hai đứa cứ tự nhiên đi. Thanh Đồng, rảnh thì về nhà bác chơi nhé.” Mẹ Lâm ôn hòa nói.
Cố Thanh Đồng hơi lúng túng. Người nhà họ Lâm quả thực rất hiền hòa. “Bác gái, cháu sẽ đến.”
Cố Thanh Đồng cúi thấp đầu. Mấy người lớn đi ở đằng trước, Lâm Mặc Tuân ghé vào tai cô thì thầm: “Mẹ anh rất thích em, vừa nãy bà ấy còn trách anh kia, mãi không cho bà biết chuyện.” Anh chậm rãi cười.
Thật ra thì anh không nói thêm là mợ không vui.
“Có muốn đến Định Lăng không?” Tâm tình Lâm Mặc Tuân hình như tốt lắm.
Tuy hôm nay nhiệt độ vẫn thấp nhưng ánh mắt trời rực rỡ, ấm áp chiếu rọi.
Cố Thanh Đồng gật đầu, hai người chậm rãi đi dọc theo con đường. Gió lạnh thổi vào mặt, cô hơi so vai lại.
Lâm Mặc Tuân phát hiện hôm nay cô không yên lòng, phía trước có một cái hố, cô không hề phát giác. Anh nhíu mày kéo cô qua, vẻ mặt nghiêm túc: “Đang nghĩ gì vậy? Đi bộ mà cũng không cẩn thận.”
Cố Thanh Đồng dừng bước chân, nhìn vũng nước: “Ánh mắt em họ anh rất sáng.”
Lâm Mặc Tuân bất đắc dĩ lắc đầu: “Ừ, đều là theo cậu của anh.”
“Cô ấy bao lớn rồi?”
“Mười bảy rồi.”
Cố Thanh Đồng im lặng một chốc, đoạn tiếp: “Kết hôn muộn, sinh muộn.”
“Sức khỏe của mợ không tốt, khó khăn lắm mới có Nhạc Nhạc.”
Cố Thanh Đồng híp mắt: “Cô bé rất đáng yêu, mười bảy tuổi, thật tốt.”
“Sao bỗng dưng lại thương cảm vậy.”
Cố Thanh Đồng thở ra một hơi, trước mặt liền xuất hiện một đám sương trắng.
Định Lăng nằm ở phạm vi trung tâm phồn hoa của thành phố C, rất có không khí lẻ loi di thế. Trong ngoài trường học đều có cây ngô đồng thật cao, mùa này, cây trụi lủi.
Hai người chậm rãi đi bộ.
Hiệu sách vẫn còn, cửa hàng văn phòng phẩm cũng thế, quán trà sữa cũng vậy, chủ quán không đổi nhưng lại có cảm giác cảnh còn người mất.
Lâm Mặc Tuân mua hai cốc trà sữa. Cố Thanh Đồng ngạc nhiên nhận lấy.
Anh hút một ngụm, cau mày rồi không đụng vào nữa.
Cố Thanh Đồng thích thú: “Khó uống lắm à?”
Lâm Mặc Tuân ừ một tiếng.
Cố Thanh Đồng hút một ngụm to: “Thật ra thì không khó uống đến vậy đâu.”
Lâm Mặc Tuân ngoẹo đầu, ngưng mắt nhìn nụ cười trên mặt cô, vẻ mặt nghiêm túc: “Mùa đông năm đó thường thấy em cầm trà sữa.” Hình ảnh ấm áp làm sao, nhất là cảnh tượng cô và Tần Tử Chấp cãi nhau ầm ĩ.
Mỗi lần anh nhắc tới những chuyện này, Cố Thanh Đồng đều chỉ làm một người lắng nghe.
Anh nhếch môi, năm xưa luôn có một cậu bé ở cạnh cô, mua đồ ăn thức uống cho cô, oán trách luôn miệng.
Cố Thanh Đồng nghiêng đầu, nhìn vẻ mặt dịu dàng của anh: “Mặc Tuân, thì ra anh thầm yêu em lâu như vậy.”
Lâm Mặc Tuân giơ tay đeo bịt tai lên cho cô: “Đúng vậy, nhưng ra tay trễ mất bao năm. Ước chừng phản xạ hình cung của anh quá dài.” Anh trừng mắt: “Cuối cùng hiện tại đã danh chính ngôn thuận rồi. Thanh Đồng, bao giờ thì dẫn anh đi gặp ba mẹ em đây?”
Cố Thanh Đồng:…
“Thanh Đồng, lần sau lúc giới thệu với người khác phải nói… đây là bạn trai cháu.” Lâm Mặc Tuân rầu rĩ nói.
- Hết chương -